Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 4: Duyên số mệnh 3


Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 4: Duyên số mệnh 3

Toát cả mồ hôi hột, anh thở phào nhẹ nhõm rồi cầm lấy bài kiểm tra của mình về chỗ. Và bắt đầu một ngày học mới, đầy phấn khởi và hăng hái khi mình là người có số điểm cao nhất, mặc dù anh luôn là kẻ đứng đầu lớp. Trống tiết, Kỳ Tường nhìn ra ngoài ngắm mưa rơi, tâm hồn lơ lững bỗng hình ảnh sáng nay lại hiện lên trong đầu anh. Một cô gái dáng cao, khuôn mặt xinh xắn đang chạy bộ và hát ngân nga theo bài hát “bốp”…1 cái đánh đau điếng ở sau lưng, làm mất đi hình ảnh ấy, anh quay sang và cáu có nói:

– Má..tụi bây..thằng nào gan hôm nay dám đánh bốp vào bản lưng đẹp đẽ của ông?

– Tao nè cu, rồi mày làm gì được tao hả thằng Kỳ kia hả? Haha – giọng đầy châm chọc và khiêu khích của Khắc Lạc, đứa bạn thân từ nhỏ cho đến lớn của anh cũng là đứa luôn luôn bày trò ra để châm chọc khi anh suy tư về 1 điều đó.

– Là mày à? A, hôm nay mày ngon lắm rồi đấy. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả mảy? Muốn thấy quan tài thì lại đây tao cho thấy.

– Ấy ấy, sao mày khôn thế? tao lại đấy để mày bụp tao à? Tao đâu có “nhu” hahamày có ngon thì lại đây này, tao chờ xem quan tài mày cho tao trông như thế nào hahahaha

– Thằng chó kiamày chết với tao. Đứng yên đó, tao qua tới nơi là mày tới số với tao.


Khắc Lạc quá hiểu tất tần tật tính tình thằng bạn thân của mình, nên anh vẫn ngồi yên đấy và chờ gần đến rồi co chân chạy vì thừa biết rõ rằng về môn chạy thì Kỳ Tường không bằng anh. Đang trong lúc gần qua tới chỗ thằng quỷ kia thì bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi Kỳ Tường reo lên nhưng đây lại là 1 âm điệu khác chả như mọi ngày, Khắc Lạc ngạc nhiên hỏi:

– Ê thằng kia, bộ mày mới đổi điện thoại hay mới đổi nhạc chuông khác à? Sao nay nghe nhạc chuông sến rện vậy cha nội? Chả lẽ giờ mày chuyển sang muốn làm thụ rồi sao mà lại đổi nhạc nghe như đứa con gái vậy? – Vừa nói tay vừa chỉ vô túi quần của nó: – Điện thoại reo kìa ba.

Kỳ Tường đứng lại và móc điện thoại:

– Bố mày đây không có bị cong như chú mày đâu ở đấy mà công với chả thụ, giờ tao mới biết mày chuyển thể sang đọc Đam Mỹ luôn rồi. – Tay thì lấy đt ra nhưng miệng vẫn không ngừng nghỉ nói chuyện:

– Đt này là của con bé sáng này tao cho nó “đo đường” đấy. Tao đâu có khùng đến nổi đi đổi đt mới hay đổi nhạc chuông khác trong khi đt tao vẫn còn quá mượt mà, mày bị hâm sao?

– Ồhmmm…Vậy quăn đi, giữ làm gì cho chặt túi, nếu tiếc của thì cho tao cũng được haha..Tao sẽ xài giùm cho nhỏ đó vậy..Nghe đt giùm con đi cha nội, nhạc chuông gì mà không thể nào chấp nhận được.!! Nghe đi..!

Kỳ Tường nghe thằng bạn nói vậy anh càng nhây hơn đó là không nghe máy để tiếng nhạc chuông ấy cho thằng quỷ đó nhức đầu chơi nhưng vì thấy khuôn mặt tội nghiệp nên đã đắc trí nói:

– Muốn tao nghe thì làm ơn ngậm miệng lại, mày cứ bô bô suốt sao tao nghe được. Suỵt. Để tao nghe máy đã rồi tao tính sổ mày sau. Ở yên đấy nhá

Kỳ Tường bắt máy chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của đầu dây sang sảng nói hí hở:

– Alô.. Tiểu Lệ hả? Mày đậu Đại Học (ĐH) Y Dược rồi đấy. Đậu ngành bác sĩ tâm lý đấy! Chúc mừng mày nha con quỷ!…tút..tút…


Kỳ Tường vừa tắt máy thì lại ôm bụng cười đứng cười ha hả mà chẳng hề quan tâm thằng bạn thân nó đang đứng đực mặt ra một cách ngây ngô chả hiểu vì sao thằng này lại cười một cách điên loạn ngay sau khi nghe đt xong liền hỏi:

– Thằng khùng kia, người ta nói gì mà mày cười nghiêng cười ngả dữ vậy??

– Tao đậu đại học Y Dược ngành tâm lý rồi haha…!

– Thôi bớt ảo tưởng dùm cái, cha là cha già nhất cái trường này rồi,là sinh viên năm cuối của ĐH Kinh Tế rồi cha ơi. Tao hỏi thiệt đó, nói đi. Nín cười lại, nãy giờ mày tự làm mày mất hình tượng với mấy em thích mày rồi đấy cu Kỳ à!

– Okê..okê..là bạn của con bé Lệ gì đó gọi qua chúc mừng con bé đó là nó đã đậu ĐH Y Dược ngành bác sĩ tâm lý rồi thế thôi.! Hết rồi đấy thưa thím Bèo ạ.! Con trai gì mà tám phết…chả hiểu sao tao thân với một đứa tám như mày nữa Bèo à! – Nói xong, anh quay mặt sang chỗ khác và có gì đó rất vui trong anh. Tiết học cuối cùng trôi qua nhanh, Kỳ Tường thì mải mê cầm đt của Đoá Lệ mà ngắm với nghịch cái đt mãi đến nỗi đã hết tiết cuối cùng mà chả hay chả biết.

Anh giật mình thì thấy mọi người đã về rồi, cắm đầu chạy xuống lấy xe vọt về nhà xong lại chạy lên bệnh viện để trả lại đt cho bố mẹ Tiểu Lệ. Vừa đi vừa lẩm bẩm “Tiểu Lệ” cái tên độc và hay, khuôn mặt thì cũng xinh xắn, đã vậy đt cũng rất độc nữa càng làm mình muốn biết những gì trong đt này quá. Nhưng mà…”

-Hù..bắt quả tan rồi nha, nghe hết rồi nha – giọng người con gái vang lên, đấy là Diễm Quỳnh – người con gái thầm thương trộm nhớ đơn phương Kỳ Tường bao lâu nay. Kỳ Tường giật mình vội cất đt vào trong túi rồi ho khan nói:


– Hết thằng cu Bèo thì lại đến con mén Còi này đến chọc mình, haiz..khổ 2 đứa này ghê. Phối hợp ăn ý với nhau ghê. Sao có gì không Còi? bắt gì? nghe gì? Nhiều chuyện quá…

– Ơ..sao suốt ngày cứ đem Còi ra so với cha Bèo hoài thế hở? Tường biết Còi không ưa Bèo mà..hic..! Không có gì, chỉ là vô tình nghe được ai đó lẩm bẩm thôi hihi..

– Ý.. ý…ở đằng sau có ai kìa….

– Á…á…á…thôi nha ba…Còi sợ ma mà… hic hic

– Thật đấy thôi, chạy trước nhá …

– Ế.. ê..chờ..với…chờ.huhu..quỷ Tường tui ghét ông nhất..biết người ta sợ mà cứ đem ra chọc hic hic…đợi tui…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.