Đọc truyện Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở – Chương 3: Duyên số mệnh 2
Kỳ Tường cúi đầu chào tạm biệt rồi nhanh chóng bước xuống chỗ gửi xe. Bố mẹ cô nói xong quay sang nhìn đứa con gái yêu dấu của mình đang trong trạng thái hôn mê mà buồn rầu lo lắng.
Trên đường đi, hình ảnh cô gái có lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn đen láy vừa chạy vừa đeo tai nghe và ngân nga hát bất chợt hiện lên trong đầu Kỳ Tường từ chỗ bệnh viện cho đến quảng đường dài đến trường, chả hiểu sao cô gái ấy lại để ấn tượng với anh sâu sắc như vậy. Bước vào lớp học, đám bạn thấy anh cứ như kẻ mất hồn liền chạy tới châm chọc anh. Kỳ Tường ban đầu vẫn tỏ ra vẻ bình thường nhưng vì bị châm chọc mãi buộc anh phải lên tiếng:
– Này này.. được rồi nhá mấy cu.. Bộ chưa bao giờ thấy Tường tao đây như vậy à? Chọc tao vui lắm hay sao mà tụi bây cứ nhây?? Muốn ăn đấm không hả?
– Haha..mày là đứa thuộc máu lạnh mà nay cũng bày đặt tương tư em nào nữa à? Thường ngày tao thấy bọn con gái tới bắt chuyện thì mày lại làm mặt hình sự cơ mà..nay có em nào trong số đó lọt vào mắt xanh của mày rồi à Kỳ Tường?
– Không ai trong số bọn con gái đó lọt vào mắt xanh của tao cả. Mà là…người sáng nay tao cho cô ấy “đo đường” thôi. – cười mỉm rồi mấy chốc lại trở về khuôn mặt lạnh lùng.
– Ối giời ạ..gớm chưa…! Ê, Tú nay chắc tao với mày về nhà là mưa ngập chết máy đấy haha…! Thôi không chọc mày nữa. Cô vào lớp rồi kìa.
– Mày biết như vậy thì tốt đó cu Bèo à! Tụi bây mà cứ chọc thì tao cũng…
– Kỳ Tườnglên đây. Tôi biểu
Anh giật mình khi nghe cô giáo kêu mình lên, tay cầm quyển tập mà chả một chữ nào lọt vào đầu cả thế nên Kỳ Tường cảm thấy mất tự tin và lo sợ không biết có bị niềm xui xẻo gì nữa không đây. Bước đến bàn giáo viên với 1 tâm trạng đầy lo sợ, càng lo sợ hơn khi cô giáo cứ nhìn anh chằm chằm với ánh mắt hắc ý và cô giáo bắt đầu nói:
– Bài kiểm tra lần này… Cậu biết mình được mấy điểm không? Mà đứng chào tôi thì lại đùa giỡn hả cậu Kỳ Tường?
– Bao nhiêu vậy cô?
– Trong lớp này, có mình cậu là thấp điểm nhất. – ánh mắt đã có sự chuyển biến thành vui vẻ, cô giáo ngừng 1 hồi lâu rồi nói tiếp:
– Là con 8 đấy! Chả ai cao cả, tôi khá thuyết phục bởi cách làm bài của cậu đấy. Và tôi khá thất vọng về lớp vì cái đề tôi ra là vô cùng đơn giản thế mà chả bài nào làm ra hồn cả!