Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 5: Làm lành
…
Tôi vào nhà trong trạng thái là chả biết mình đang nghĩ gì và ra làm sao.
Nhưng trước tiên tôi vẫn phải nghĩ đến cái thực tế trước mắt là nhà tôi đang sáng, ý tôi là đèn điện sáng ấy.
Bố mẹ tôi hiện đang đi công tác và khoảng hai ngày nữa mới về. Trong khoảnh khắc mất bình tĩnh như lúc này thì tôi chỉ nghĩ đến việc là có tên trộm nào đó đang ở trong nhà tôi. Không thể phủ nhận rằng hắn ta rất manh động khi dám bật sáng hết điện rong nhà, tất cả các phòng.
Tay chân tôi bủn rủn không dám bước lên mở cửa. Tôi nghĩ đến tên Huy. Chỉ có cậu ta ở cạnh tôi thôi.
Tôi méo mặt, qua cái bờ rào bằng hoa hồng phân cách giữa hai nhà tôi thấy nhà cậu ta tối om. Vừa lúc nãy thôi tôi còn thấy cậu ta bước vào nhà nhưng biết đâu cậu ta lại ra ngoài thì sao, chứ đâu người ở trong nhà lại để nhà tối đen như vậy.
Và với cái óc thích vẽ chuyện của tôi thì tôi cảm thấy càng sợ hơn. Nếu chỉ cần một tiếng động thôi biết đâu tên trộm xông ra và chém tôi một phát chết luôn.
Giải pháp tôi có thể dùng được lúc này đó là: dũng cảm tiến lên khóa cửa nhà lại và… đốt nhà. Tôi đảm bảo là thần kinh tôi bình thường và tôi không bị đột biến gen. Giải pháp đó rất hữu dụng.
Một vấn đề sẽ được đặt ra sau đó là tôi và cả bố mẹ tôi sẽ ở đâu. À… bố mẹ tôi thường đi công tác chắc vào khách sạn ở tạm cũng được, cho tôi bất hiếu nốt lần nữa thôi. Còn tôi, thảm cảnh sẽ là sang nhà tên Huy xin ở nhờ. Cậu ta sẽ đưa tôi bản hợp đồng với các điều luật vô lí và biến thái, sau đó bắt tôi kí. Ví dụ như phải coi hắn như Hoàng đế, thân phận của tôi là một con ô sin ăn nhờ ở đậu phải nghe lời cậu ta, phải đáp ứng mọi điều luật trong hợp đồng. Nếu tôi không làm đúng theo hợp đồng, tốt thôi, ra bờ sông dựng một túp lều lí tưởng cho riêng mình với nguyên liệu dựng lều là đống ảnh thần tượng, à mà không, tôi đốt nhà rồi lấy đâu ra ảnh, vậy thì lấy tạm bao tải ngoài đường rồi đan lại làm lều, quần áo bị cháy hết thì lại lấy tạm bao rách ra vá lại, thật là phong cách… cái bang.
Còn chuyện nữa là đốt nhà xong rồi tên trộm chết cháy đen ở trong đó thì tôi đã trở thành tội phạm giết người, lệnh truy nã sẽ được ban bố ở khắp nơi. Tôi sẽ để lại tiếng thơm muôn đời với biệt hiệu “kẻ sát nhân”. Bố mẹ à, con thật bất hiếu, hãy tha thứ cho đứa con này.
Ngay lúc tôi đang tưởng tượng tương lai oai phong lẫm liệt phía trước của mình thì cánh cửa bật mở. Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng mắt tôi, bóng đen xuất hiện ở cửa, thật giống Superman. Tôi cứng đơ tại chỗ, há hốc miệng nhìn… mẹ tôi đang đứng ở cửa cười hiền hậu với con dao chém thịt ở trên tay.
– Vào nhà!
Nụ cười tắt ngóm, thay vào đó là tiếng quát của mẹ. Tôi muốn hỏi một câu “cái gì đang xảy ra vậy?”
.
Tôi vác bản mặt ngớ ngẩn vào nhà. Bố tôi đang ngồi ở ghế sofa xem TV.
– CHÀO BỐ!
Tôi gào lên thật to. Vì bố mẹ mà tôi phải tốn chất xám để tự vẽ ra tương lai ình.
Bố giật mình nhìn cái mặt hầm hầm của tôi và cười hiền.
– Ô con gái! LÂU LẮM không gặp. Trông con có vẻ béo ra đấy nhỉ?!
– Vâng, nhờ công bỏ rơi của bố mẹ đấy.
– Bố mẹ chỉ công tác vài ngày thôi mà…
– Con chẳng muốn nói chuyện với bố nữa.
Tôi xách cặp bỏ lên phòng.
Khi tôi xuống thì đã thấy một bàn ăn thịnh soạn với đủ món do mẹ tôi nấu. Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, tôi thích điều này. Nhưng đổi lại thì mẹ tôi rất có tài làm người ăn nghẹn cổ.
Cả nhà tôi ngồi quây quần bên bàn ăn thơm phức. Mẹ tôi xới đủ ba bát cơm. Tôi mời bố mẹ ăn cơm.
Cái bụng của tôi đã réo loạn lên, nhìn mấy món ăn mà thèm nhỏ dãi. Tôi vội cầm đũa lên…
Cộp!
Một hộp thức ăn đặt ngay trước mắt tôi.
Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt âu yếm của mẹ.
– Đem cái này sang ăn chung với Minh Huy.
Kiểu giọng ra lệnh rất phong cách. Vậy mẹ còn xới ba bát cơm làm gì? Muốn chơi con đúng không?
– Con không mang đâu.
Tôi gạt hộp thức ăn to tướng đó sang một bên.
– Minh Huy nói là muốn kể ẹ bí mật gì đó của con, mẹ đang muốn nghe đây…
– Bố cũng muốn. Gọi Minh Huy sang đây ăn cho vui rồi tiện thể kể bí mật của con gái luôn.
Bố mẹ tôi kẻ tung người hứng quả là ăn ý. Tôi lại thua. Bí mật của tôi tên Huy biết quá nhiều, đủ để hắn luôn đem ra đe dọa.
Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc oán hận trong bẽ bàng mà ôm hộp thức ăn sang nhà tên Huy.
.
Hoàng Minh Huy ơi Hoàng Minh Huy!!! Sao cậu làm khổ tớ thế này.
.
Nếu giờ này cậu ta ở nước ngoài với bố mẹ thì đã là chuyện khác rồi. Tôi sẽ không phải phục vụ cậu ta và nhìn cái bản mặt chán ghét đó.
Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, mỗi khi mẹ tôi có thời gian nấu ăn ở nhà thì sẽ bắt tôi mang sang cho tên Huy, tôi ăn cùng thì mẹ càng vui.
Tôi muốn nói với mẹ rằng: “con gái mẹ không hề thích đóng vai trò là người đi ban phát đồ ăn”.
.
Tôi ra ban công sang nhà tên Huy. Tôi ghét cái phòng của cậu ta, phòng chỉ đúng một màu xanh của trời, một cái giường, một cái tủ đựng quần áo, một tủ giày, một bàn học, một giá sách, vài đồ vật nhàm chán, ngoài ra chẳng còn gì.
– Hoàng Minh Huy!!!
Tôi rống to tên hắn, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Tôi chán nản mò vào cái nơi được gọi là thiên đường của cậu ta. Đó là phòng sách. Tôi đoán là một ngày nếu rảnh rỗi cậu ta sẽ ở trong đó 24/24.
.
Không sai dự đoán của tôi. Tên Huy đang ở trong đó đọc sách. Tôi từng hỏi sao cậu ta phải chăm chỉ đọc sách và học giỏi như thế, câu trả lời là “Để sau này nuôi vợ”. Hắc… chắc vợ tên Huy là đứa đui mới lấy cậu ta. Lấy về rồi để bị bắt nạt và sai vặt, thương thay cho số phận vợ tương lai của hắn.
.
Cứ vào trong phòng sách này là tôi lại nghĩ mình đang đứng giữa… lồng chim. Bởi vì nó giống hệt hình dáng của cái lồng chim.
Thế này này, căn phòng này có hình trụ mái vòm, kiểu tủ sách cũng theo kiểu cong theo tường. Tôi phục thằng cha nào thiết kế ra cái căn phòng này quá.
Tên Huy đang ngồi cạnh chiếc bàn rộng lớn chồng đầy sách. Cậu ta chăm chú vào quyển sách dày cộp đặt trên bàn. Đến mức còn chẳng để ý tôi đã đứng ngoài cửa lúc lâu.
Người ta từng bảo học suốt ngày mà không đi ra ngoài là hết đời nhanh lắm.
.
Cốp!!
Tôi đặt mạnh hộp thức ăn xuống bàn, ngay trước mặt tên Huy. Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi chỉ nhìn thấy cái kính to bản chết tiệt đó. Ghét thật, nhà giàu gì mà đeo cái kính cổ lỗ sĩ đó, sao không mua kính áp tròng về đeo cho đẹp.
– Ngồi xuống.
Giọng cậu ta lạnh tanh.
Chắc là dư âm cảm xúc hồi nãy.
– Cậu tự ăn đi. Tớ về.
– Mẹ cậu cho phép?
Tôi câm nín, đúng là mẹ tôi bảo tôi ăn chung với cậu ta.
Tôi đành ngậm ngùi mà ngồi xuống. Tên Huy liền đứng dậy và ra khỏi phòng. Còn lại tôi một mình.
.
“Để sau này nuôi vợ.”
.
Câu nói đó chợt hiện lên trong đầu tôi.
Nhà cậu ta vốn dĩ đã giàu rồi, học hành tốt thế này nữa chắc tương lai sáng lạn lắm. Đáng ra nên chúc mừng vợ tương lai của tên Huy vì vớ được một tên tốt như cậu ta mới đúng. Nghĩ lại bản thân tôi, nhỡ lấy phải thằng nghiện thì đúng là tàn đời…
Mà hình như tên Huy không có mẫu bạn gái lí tưởng, hoặc nếu có thì chắc cũng chỉ có tiêu chuẩn là “trời mưa biết chạy vào nhà”, tôi cũng chẳng thấy hắn đi với đứa con gái nào ngoài tôi. Cũng không có có cô gái nào chủ động tán tỉnh cậu ta. Phải rồi, bộ dạng tên Huy như thế cóc đứa nào dám xấn đến mà tỏ tình.
.
Tên Huy bước nhanh vào, mặt vẫn lạnh như chưa từng được lạnh.
Tôi nuốt nước bọt, mặt cậu ta như kiểu chuẩn bị đem tôi ra xử trảm đến nơi, tôi đâu có đắc tội gì.
Tên Huy ngồi xuống vị trí ban nãy và đưa tôi một đôi đũa, tôi nhận lấy và vẫn lén lút nhìn mặt cậu ta. Tên Huy bất ngờ nhìn tôi, tôi liền bối rối thu lại ánh mắt, lẽ ra tôi không nên nhìn lộ liễu như vậy.
– Cậu muốn gì ở tớ?
Tên Huy hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tôi cắn môi.
– Cậu… mặt cậu như sắp giết tớ…
Không thể tin nổi là cái mặt tôi mang vẻ cực kì bẽn lẽn và sợ chết. Tên Huy bật cười, hai vành tai tôi đỏ ửng lên, nói ra câu xấu hổ nhất rồi. Nói vậy khác nào tôi đang van xin rằng “Tớ sợ lắm… làm ơn đừng giết tớ…”
Tên Huy mở hộp chứa đầy thức ăn do mẹ tôi làm ra. Mẹ tôi vẫn như mọi khi, chia hai phần cho tôi và cậu ta.
Tên Huy đưa tôi một phần thức ăn nói nhẹ nhàng.
– Ăn đi. Đói lắm rồi đúng không?
Òa… cậu ta lại đọc suy nghĩ của tôi rồi. Sao tôi cảm thấy cậu ta giống Edward Cullen trong Chạng Vạng vậy chứ. Không… Không phải.. Edward rất đẹp trai, còn cậu ta rất xấu.
– Cấm cậu đọc suy nghĩ của tớ. — tôi trừng mắt, tên Huy cười gian.
– Tớ rất giống Edward Cullen đúng khôngggg?
Sặc!!
Mặt tôi đỏ ngang quả gấc. Tôi đã và đang tiếp thêm sức mạnh ảo tưởng cho tên Huy. Xấu hổ quá… Ước gì cho thời gian trở lại…
– Ăn đi, nếu không, muốn xấu hổ cũng không còn sức mà xấu hổ đâu.
Tôi đành ngậm ngùi cúi gằm mặt vào phần cơm của mình. Thỉnh thoảng liếc nhìn tên Huy và lần nào cũng chạm phải ánh mắt của cậu ta. Tên Huy cười ma mãnh, tôi gần như chết nghẹn đến nơi.
Đến khi không thể chịu nổi nữa tôi mới đường hoàng nhìn vào hắn mà hỏi rõ chuyện.
– Bí quyết đọc suy nghĩ người khác của cậu là gì? — có quá giống như tôi là phóng viên và cậu ta là người được mời phỏng vấn không nhỉ.
– Đọc được của cậu thôi.
– Tức là ngoài tớ thì những người khác đều không được.
– Ừ.
Đối nghịch hoàn toàn với Edward, Edward có thể đọc suy nghĩ của mọi người ngoài Bella. Tên Huy đọc được suy nghĩ của tôi nhưng không đọc được suy nghĩ của mọi người.
Cậu ta biết tôi đang nghĩ gì… trời ơi!! Ước gì cho cái thứ đọc được suy nghĩ của tôi trong cậu ta biến mất đi.
– Không biến mất được đâu. — tên Huy mở miệng chặn dòng suy nghĩ của tôi.
– Được.
– Không được.
– Được.
– Đồ trẻ con. Cậu nên dẹp cái bộ tiểu thuyết đó sang một bên, cậu cũng chẳng có tấm chắn mạnh mẽ như Bella.
– Cậu…
Tên Huy thích thú nhìn vẻ mặt cau có của tôi. Tại sao bố mẹ tên Huy có thể sinh ra một đứa con nguy hiểm và rất giỏi chọc tức người khác như cậu ta chứ. Càng đau khổ hơn khi lúc nào tên Huy cũng biết tôi nghĩ gì.
– Theo tớ thì bố mẹ tớ quá may mắn mới có thể sinh ra một thằng con vượt trội như tớ.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Không đỡ nổi cậu ta luôn.
– HOÀNG MINH HUY!! CẬU LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT.
Tôi gào lên trong phẫn nộ.
Còn tên Huy hơi nhăn mặt lại rồi cười sung sướng.
.
Mẹ ơi!! Con không muốn làm bạn cậu ta nữa đâu. Cậu ta ức hiếp con…hiu…hiu…
.
Sau bữa đó thì tôi và tên Huy đã làm lành. Thực ra thì cũng không phải chúng tôi cãi nhau mà chỉ là mâu thuẫn tí xíu thôi, chuyện này vẫn xảy ra thường xuyên.
Cũng kể từ hôm đó mẹ tôi luôn bắt tôi sang nhà tên Huy gọi hắn sang ăn cơm.
Hôm nay cũng vậy. Cậu ta sang nhà tôi.
Mẹ tôi vui vẻ ra mặt. Mấy hôm tên Huy sang ăn chực là mẹ cứ cười suốt rồi làm bao nhiêu là đồ ăn ngon mà bấy lâu nay tôi chưa được thử. Cái này có được gọi là phân biệt đối xử không nhỉ? Rõ ràng là tôi mới là con mẹ mà.
.
Tôi cùng với mẹ ở trong nhà bếp nấu ăn. Nói thế cho oai chứ tôi chẳng thích vào bếp tí nào. Không phải là tôi không biết nấu ăn mà là tôi thích làm đồ chơi hơn là làm đồ ăn.
Vào bếp thì mẹ tôi làm hết tất cả từ xào nấu đến chiên luộc, tôi chỉ rửa rau là cùng.
.
– Mẹ!
– Mày muốn gì?
Mẹ quay lại nhìn tôi, dừng hẳn động tác chặt thịt và nói như đe dọa.
– Con và tên Huy. Mẹ thích ai hơn?
– Minh Huy chứ sao, nhưng không được thêm từ “tên” vào trước tên của Minh Huy. — mẹ lườm tôi rồi quay trở lại cái thớt mà cầm dao chặt thịt cốp cốp. Cứ mỗi lần mẹ đưa con dao lên và đáp xuống khúc thịt bên dưới tôi tưởng chừng như cái thớt sắp vỡ ra.
Trông tôi giống khúc thịt đó thật đấy.
Tôi mếu máo, vậy ra tôi thừa rồi. Mẹ thật khiến con thất vọng.
– Nhưng nếu mày với Minh Huy thành đôi thì mẹ sẽ suy nghĩ lại.
Mặt tôi còn mếu hơn vừa nãy. Bảo tôi làm gì cũng được chứ đừng mơ tôi và tên Huy thành đôi. Những bà mẹ thường có tâm lý là muốn gả con gái vào nhà khá giả, có ông chồng tốt, chắc mẹ tôi ở trong số đó.
Nhưng tôi mới mười bảy tuổi, cuối lớp 11, nghĩ đến việc lấy chồng của tôi là quá sớm.
– Sẽ không có chuyện đó. — tôi trề môi.
– Đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu con ạ.
– Đến lúc đó hãy hay. Dù cậu ta thế nào thì con cũng mặc kệ.
Giọng tôi chứa đầy sự bực tức.
.
Tôi mang vẻ mặt chẳng mấy là vui ra bàn ăn. Vẫn người cũ, bàn ăn cũ và… món ăn mới. Nó làm tôi quên luôn việc vừa nãy tôi và mẹ vừa nói gì với nhau, quên luôn cả việc vừa mấy phút trước thôi tôi còn bực tức vô cớ.
Điều đặc biệt hơn là hôm nay mẹ tôi chế ra kiểu ngồi mới.
Tôi và mẹ ngồi cạnh nhau, bố và tên Huy ngồi cạnh nhau, bố đối diện mẹ, tôi đối diện tên Huy.
Cả nhà tròn mắt nhìn mẹ và mẹ tôi chỉ cười xòa.
– Như đi xem mặt ấy nhỉ?!!
Cả nhà cùng ngã ngửa, mẹ tôi có được gọi là mang nét ngây thơ của gái chưa chồng không.
Mới đầu nghe thì cũng hơi sốc nhưng rồi bố tôi cũng cười hề hề theo mẹ, lại còn bảo mẹ có tư tưởng thật là mới mẻ, tên Huy cũng cười theo. Có mỗi mặt tôi là méo lại.
Mấy người bị sao hết rồi? Cần một lời giải thích.
– Ơ hay con này… mặt mày bị sao mà bí xị thế?
– Không sao ạ.
Tôi cắm mặt vào ăn cơm. Mẹ tôi trong lúc ăn thì thăm hỏi tên Huy này nọ. Hỏi học hành thế nào, sống có tốt không, tôi có bắt nạt hắn không… quá vô lí, chỉ có con gái mẹ bị bắt nạt thôi… lại còn hỏi hắn có người yêu chưa. Tên Huy nói không, vậy là mẹ tôi có cớ bảo chưa có thì tốt, chăm sóc tôi hộ mẹ.
– Mẹ à… Nhỡ Huy không chăm sóc con thì sao?
Tôi chen vào đống câu hỏi của mẹ dành cho tên Huy.
– Nhìn mày mà xem. Ai giời con gái mười bảy mười tám tuổi đầu còn để người ta chăm sóc.
– Con đâu cần cậu ấy chăm sóc.
– Mẹ bảo cần.
Tôi không muốn tranh luận với mẹ nữa nên đành cắm cúi ăn tiếp. Tên Huy mỉm cười đắc ý. Đúng rồi, cậu ta có phải chăm sóc tôi đâu, toàn dọa nạt với chọc tức tôi thôi mà.
Bố tôi là người ít nói nhất bỗng dưng lấy lại quyền tự do ngôn luận của mình.
– Phải đấy. Huy phải chú ý đến nó, không là lại yêu đương nhăng nhít, bị thằng nào lừa lại khổ.
– Mẹ thấy hai đứa cứ tìm hiểu dần đi là vừa…
Phụt!!!
Tôi phụt miếng cơm ở trong miệng ra, may tôi còn quay ra ngoài kịp nếu không đã phun cả vào bàn ăn rồi.
Tôi ho sặc sụa, cả mặt cũng đỏ lên.
Tôi nói rồi mà. Mẹ tôi rất có tài làm người đang ăn nghẹn cổ.
Mẹ ơi là mẹ.
Sao mẹ cứ thích bắt tôi và tên Huy thành đôi thành cặp thế chứ. Theo cách nói ngày xưa thì được gọi là thành đôi uyên ương.
Bố thì mở to mắt, mẹ quắc mắt nhìn, tên Huy cười như chế giễu rồi đứng dậy lấy một ly nước đến cạnh tôi.
Đồ giả tạo.
Tôi vừa ho vừa lườm hắn.
– Phải ăn từ từ chứ.
Giọng cậu ta đầy quan tâm. Bố mẹ tôi vui sướng ra mặt, nháy mắt với nhau vài cái ý là thằng nhóc này biết quan tâm, chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của họ.
Tôi hận muốn xông lên cầm cái ly nước đó mà dội vào mặt tên Huy cho bớt giả tạo. Và tôi cầm lấy ly nước rồi… đặt lên miệng tu ừng ực.
Tên Huy vẫn dùng ánh mắt đầy thương cảm và ân cần đó để đánh lừa bố mẹ tôi. Nhưng mặt cậu ta đang mang nét cười chế nhạo.
Tên Huy trở về vị trí cũ, vẫn cái giọng lo lắng ân cần đó.
– Đói cũng đừng ăn vội quá.
Ý tên Huy là vì tôi chết đói xong rồi ăn lấy ăn để để sặc cơm chứ gì??!
Tôi lườm cậu ta một cái rõ sắc.
Bố mẹ tôi (lại) cười cười, kẻ tung người hứng.
– Chỉ có Minh Huy là biết cách chăm sóc ày thôi. Đến mẹ còn chẳng biết chăm sóc mày như thế nào.
– Thì em cứ giao lại cho Minh Huy là được. Cháu thấy thế nào? — bố tôi quay sang hỏi tên Huy.
– Được ạ! — tên Huy tươi cười đáp, sau đó gửi tôi ánh mắt thách thức.
Tôi muốn khóc mà vẫn phải đẩy nước mắt vào trong. Đây gọi là nước mắt chảy ngược.
.
Suốt cả ngày chủ nhật hôm đó tôi đã quên mất rằng mình vẫn còn một người bạn trai mang tên Nhật Đăng.
Không tin nhắn chào buổi sáng, không hỏi thăm, cũng không chúc ngủ ngon. Tôi cũng đâu biết rằng Nhật Đăng đã thất vọng thế nào…