Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 4: Cậu đồng ý không?
Tôi rơi vào trạng thái lâng lâng. Cảm xúc khó tả.
Nếu anh ta không phải trai đẹp thì tôi đã thẳng thắn mà nói “Không” rồi. Ai bảo anh ta đẹp làm gì cho lắm vào để khổ cái thân tôi, à không… não thôi.
Nhìn chúng bạn ngày ngày được gấu đưa đi đón về tôi cũng rất là ghen ăn tức ở. Trong khi đó, tôi và tên Huy lại đi kè kè cạnh nhau, sáng cũng như chiều. Thế thì lấy đâu ra gấu mà hú hí. Căn bản cũng là… tại tên Huy mà tôi vẫn còn độc thân.
Mười bảy tuổi đầu. Chưa mảnh tình vắt vai…
Đúng ra thì có mảnh tình nhỏ ngang sợi chỉ.
Chả là ngày xưa tôi thích tên Huy. Thật đấy. Nhưng chỉ là chuyện của đứa bé sáu tuổi thôi. Bây giờ tôi ghét hắn. Cực cực ghét. Gọi hắn là kì đà cản mũi là một điều đúng đắn. Hắn xen vào cuộc sống của tôi. Từ học hành đến bạn bè, tình cảm. Hắn luôn xía mũi vào.
Cơ mà chuyện tôi được tặng quà lại thấy hắn không chút phản ứng. Lạ nha. Có khi hắn lại đang ấp ủ âm mưu gì gì đó cũng nên.
.
Tôi thất thểu ôm hộp quà ra về. Anh ta cho tôi thời gian để nghĩ. Nghĩ gì mới được…
– Muộn rồi đấy. Không sợ à?
Tôi giật thót, tí còn quăng cả hộp quà xuống đất.
Tên Huy đứng dựa vào cổng trường, cái bóng hắn đổ ập xuống người tôi. Với cái màu xám xịt của buổi chập tối làm hắn càng thêm đáng sợ.
Nói rồi mà, tên Huy rất đáng sợ.
– Cậu… cậu… Tớ không sợ.
Lưỡi tôi như quấn chặt vào hàm răng.
– Làm tớ đợi mãi. Về thôi.
– Ai bắt cậu đợi đâu — Tôi bĩu môi.
Tên Huy không trả lời. Đôi chân dài của cậu ta bước thật nhanh. Quan trọng hơn là cậu ta chẳng hỏi tôi đã làm gì, gặp ai.
– Chắc cậu được tỏ tình.
Tên Huy liếc nhanh hộp quà trên tay tôi.
– Ừ.
– Ai?
Tôi nhầm. Không phải cậu ta không hỏi mà là bây giờ mới đến lúc.
– Nhật Đăng. 12A6 ý.
Tên Huy im lặng. Đôi môi hắn mím lại và tôi thấy trong đôi mắt hắn là những tia nhìn đầy phức tạp. Rất nhanh thôi, hắn quay đi, nhìn thẳng vào con đường phía trước.
– Cậu nghĩ tớ nên đồng ý không?
Tôi có quá rảnh không khi mà hỏi ý kiến của tên Huy. Nhưng đó là thói quen. Từ khi làm bạn thân của hắn là tôi như vậy. Chắc tôi ngớ ngẩn thật rồi.
– Không liên quan. Đấy là việc của cậu.
Tên Huy nói thật nhanh, như không muốn để tôi phân tích cái cảm xúc trong câu nói đó.
Cậu ta bước nhanh hơn, bỏ tôi tụt lại ở đằng sau. Lạnh lùng thấy ớn. Sao lần này không làm kì đà cản mũi nữa đi.
…
Ngay tối hôm đó, vừa mới rời khỏi phòng tắm tôi đã thấy tên Huy đứng trong phòng mình với đống sách trên tay. Cậu ta nói đó là những tài liệu và bài tập cần thiết, có thể giúp ích cho tôi trong bài thi giữa kì sắp tới.
Tôi chỉ nhận một nửa vì đống sách trên tay tên Huy quá nhiều và quá khó để tôi có thể học hết từng đó. Tôi chỉ còn tuần sau nữa để học thôi, mà bây giờ đã cuối tuần rồi. Nhưng tên Huy như thằng thần kinh, cậu ta bắt tôi phải làm hết những bài tập trong đó.
Nếu không… hắn sẽ mách mẹ chuyện tôi giấu mẹ dành hơn triệu để mua cái áo giống với thần tượng của tôi, tất nhiên đó là hàng giảm giá nhưng với mẹ tôi thì tuyệt nhiên cho là không-đáng-để-bỏ-tiền chút nào.
Tôi không dám nghĩ đến cảnh mẹ sẽ rống vào mặt tôi như thế nào, sau đó mẹ tôi sẽ lôi cái áo đó đem ủng hộ, mẹ tôi thật hào phóng, tôi mua áo thì tiếc tiền nhưng đem đi ủng hộ lại không thấy tiếc. Và cuối cùng mọi khoản tiền tiêu vặt của tôi sẽ bị cắt hết. Chỉ còn nước sang ăn bám tên Huy.
Nhìn tên Huy tôi lại càng thấy phẫn nộ. Bố mẹ tôi thuộc dạng hay đi công tác, mỗi lần đi khoảng ba hay bốn ngày, mà có khi là cả tháng. Tôi biết là bố mẹ dành thời gian đi du lịch với nhau. Xong rồi bỏ tôi ở nhà một mình. Tôi thật sự cảm thấy khổ cho số phận đơn côi lẻ bóng của mình. Thường thì trước khi đi thì bố mẹ tôi sẽ triệu tập tôi và tên Huy để giao nhiệm vụ cho cả hai.
Đầu tiên là về phía tôi, bài không hiểu – hỏi Minh Huy, không dám ở một mình – sang ngủ chung hoặc gọi Minh Huy sang nhà, thật là quá sức tưởng tượng, nhỡ hắn nổi bản tính động vật ra thì tôi chả tan nát đời gái à?? Vẫn chưa hết, bố mẹ tôi còn dặn nếu ăn cơm một mình thấy buồn thì qua nhà Minh Huy mà ăn chung cho vui, tôi thấy hắn toàn qua ăn trực nhà tôi đấy chứ, đèn hỏng hay đại loại là những đồ vật trong nhà có hỏng hóc – gọi Minh Huy, sao bố mẹ tôi không nghĩ đến thợ sửa chữa thay vì tên Huy nhỉ? Buồn thay…
Về phía tên Huy, hắn được bố mẹ tôi giao nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ tôi (tức là một kiểu khác của vệ sĩ), kèm tôi học, tâm sự với tôi (như bác sĩ tâm lí).
Ôi trời ạ!! Tôi chịu thua với bố mẹ tôi luôn, không biết trên cả nước Việt Nam này có phụ huynh nào lại giao đứa con gái duy nhất của mình ột thằng nhóc mà không nghĩ đến những sự cố sẽ xảy ra không nữa.
Tên Huy đúng chính xác là một tên ranh ma quỷ quái, cậu ta bắt thóp những điểm yếu của tôi và đem nó ra đe dọa tôi. Điển hình là việc hắn quăng cho tôi núi bài tập và bắt tôi làm đó.
Không biết là do tôi có ác cảm với hắn hay tại tôi là đứa thích dựng chuyện mà tôi luôn nghĩ hắn chẳng có ý đồ gì tốt cả.
Tôi luôn tự tưởng tượng mình là đứa nô lệ luôn chịu áp bức của tên Huy.
Mặc dù thật ra cậu ta cũng chẳng hành hạ hay bóc lột tôi. Chắc tại do tôi ngứa mắt khi thấy hắn.
*
“Cậu chấp nhận để tớ làm bạn thân của cậu hả?”
.
Tôi đã hỏi tên Huy như vậy khi cậu ta đã nói với bố mẹ mình rằng sẽ ở lại Việt Nam, một mình, và để bố mẹ yên tâm tên Huy đã nói là có tôi thân thiết với cậu ta rồi. Bố mẹ cậu ta chấp nhận ngay và có vẻ là khá vui.
.
“Ừ. Sao không?”
.
Tên Huy thản nhiên. Còn với tôi, đó như là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mà đến sau này, nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.
.
“Tớ không muốn.”
.
Tôi đã nói thẳng như thế mà không biết rằng trong mắt tên Huy có gì đó đang vỡ vụn.
.
“Nhưng bố mẹ cậu muốn.”
.
Cậu ta dửng dưng đáp.
Ừ… được rồi. Tôi vẫn phải thua trước các bậc phụ huynh của hai bên. Họ muốn thế nào thì tôi phải thế đó.
.
“Cậu đang cố làm tớ ghét cậu đấy à?”
.
“Ghét là việc của cậu. Tớ thích.”
.
Cậu ta cương quyết như vậy đấy. Dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì tên Huy vẫn bắt tôi làm bạn thân của hắn.
.
“Cậu sẽ hối hận về điều này”
.
Tôi tức giận và bỏ đi. Tên Huy vẫn thẫn thờ đứng đó và cười trừ.
Tôi ghét cậu ta từ đấy, khi đó là vào khoảng cuối năm lớp chín.
.
– Làm bài này này.
Tên Huy ngồi đối diện tôi chỉ vào cái bài tập trong sách nâng cao.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu của tuần, cũng là ngày thứ sáu mà tôi suốt ngày ở cạnh tên Huy làm hết bài tập này đến bài tập khác. Còn hơn cả ôn thi đại học, cứ cái đà này chắc tôi sẽ nằm trong top 5 của khối 11 mất.
– Ơ mà này…
– Gì?
Tên Huy không ngẩng lên mà vẫn cúi xuống hí hoáy làm nốt cái bài tập.
– Cho tớ một lí do. Tại sao cậu lại bắt tớ làm nhiều bài tập vậy?
– Để tốt cho cậu.
Cậu ta ngẩng lên và nhìn vào tôi như để chứng minh rằng trong lời nói của cậu ta là cả sự chân thành to đùng.
Nếu chỉ được câu trả lời như thế tôi đã không hỏi rồi.
– Không đúng. Chưa bao giờ cậu như thế.
– Có. — Tên Huy lập tức phản bác.
– Tớ bảo không.
Tôi nói chắc nịch. Và mặt tên Huy đanh lại.
– Năm ngoái. Thi giữa kì rồi đến thi học kì, cả cuối kì và thi học sinh giỏi nữa, cậu không vứt cho tớ cả đống bài tập rồi bắt tớ làm, cậu cũng không phải lúc nào cũng kè kè cạnh tớ. Bây giờ thì sao? Cậu cho tớ tập nâng cao, bắt tớ làm, lúc nào cũng ngồi đối diện tớ chỉ chỉ bảo bảo. Đó là gì? Tớ muốn biết lí do?
Tôi nói mà gần như là gắt lên. Mặt tên Huy biến sắc dần theo từng chữ mà tôi nói ra. Cuối cùng là vẻ mặt màu xám xịt của hắn.
Tên Huy thu vội quyển vở trên bàn và đứng dậy.
– Muộn rồi. Cậu ngủ đi.
Hắn không liếc lấy tôi dù chỉ một cái. Không trả lời câu hỏi của tôi và bỏ đi. Có lẽ tôi phải nên gay gắt hơn.
Vẫn lại là tôi không hiểu hắn.
– Cậu đứng lại đó.
Tôi quát tên Huy và hắn đứng lại, quay lưng về phía tôi. Tôi ghét, ghét cái lúc cậu ta quay lưng lại với tôi.
– Tại sao cậu không trả lời?
– Được thôi. — Huy thở dài — Vì bố mẹ cậu muốn cậu đứng thứ hai của khối.
Cậu ta vẫn quay lưng với tôi.
– Không đúng.
– Cậu còn muốn gì nữa? Làm ơn đi. Không có gì hết.
Tên Huy đang mắng tôi? Giọng nói hắn có vẻ rất khó chịu. Tôi đâu có làm sai điều gì ngoài việc muốn biết lí do những hành động mà cậu ta đã làm.
– Cậu…
– Tớ mệt. Cậu ngủ sớm đi.
Thế là tên Huy rời khỏi phòng tôi, đi ra ngoài ban công để về nhà mình.
Còn tôi lại một mình.
Minh Huy – cậu ta như nước. Tôi càng cố nắm giữ thì nó càng tuột khỏi tay tôi. Tôi muốn hiểu nhưng không hiểu nổi, và tôi bỏ cuộc.
.
Sau ngày hôm đó tôi vẫn đi học và về nhà với tên Huy. Nhưng tôi và hắn chẳng nói câu nào với nhau. Hắn thì đã trở lại bình thường, còn tôi thì không.
Thật sự thì tôi đang rất là bức bối. Sao hắn cứ phải làm tôi suy nghĩ nhiều đến thế chứ?
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ điên vì nghĩ nhiều nhưng may là kì thi giữa kì đã lấy hết thời gian suy nghĩ của tôi.
Kết thúc một tuần thi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi làm bài khá tốt. Lạ là những dạng bài tên Huy bắt tôi làm đều giống với dạng bài của đề thi. Nên cảm ơn hắn đúng không?
Tôi nhìn sang chỗ bên cạnh. Tên Huy không ở đó, hắn đã về trước tôi rồi.
Hụt hẫng.
Buồn.
Tức giận.
Cảm xúc trong tôi biến đổi không ngừng.
Tại sao cậu ta lại về trước? Tại sao không đợi tôi cùng về? Tại sao cậu ta không nói gì với tôi?… và Tại sao?
Tôi mệt mỏi xách ba lô ra về.
– Em định để anh chờ đến khi nào nữa?
Nhật Đăng đứng trước mặt tôi tự lúc nào. Anh ta cúi xuống nhìn tôi, cười nhẹ.
– Xin lỗi! Em quên mất.
Tôi nói lí nhín trong cổ họng. Chẳng hiểu nổi, lúc này tôi lại chẳng có cảm xúc gì với anh ta, với cái khuôn mặt đẹp chết người đó.
– Em sao vậy? Mặt có vẻ là đang buồn bực?
Anh ta đi song song với tôi và cứ lèo nhèo bên tai. Tôi đã không để ý.
Một cảnh tượng lạ mắt đập vào mắt tôi.
Tên Huy đang đứng trước cổng trường, bên cạnh là một cô gái, chạc tuổi tôi. Cô ấy rất xinh đẹp và cười nói vui vẻ với tên Huy.
Không phải cậu ta cố tình về trước. Không phải cậu ta cố ý im lặng khi ở cạnh tôi. Mà là cậu ta để sự quan tâm ở một nơi khác không phải là tôi.
Tôi nên gọi cảm xúc của mình lúc này là gì đây?
Bực bội?
Không đúng.
Khó chịu?
Càng không.
Thất vọng.
Tôi không biết.
– Em có nghe anh nói không đó?
Nhật Đăng lôi tôi về thực tại.
Tôi ngẩn ngơ:
– Anh nói gì?
Anh ta liếc nhanh qua cái nơi tôi vừa nhìn chăm chú và nhìn tôi, nở một nụ cười tươi rói.
– Anh hỏi em có đồng ý không?
Tôi gật.
– Thật chứ?
Lại gật.
Nhật Đăng cười sung sướng. Đó là từ đúng nhất tôi có thể dùng để diễn tả nụ cười của anh ta.
Tôi lại chỉ gượng cười cho đúng lệ.
Thực chất tôi không thấy vui.
Thật lạ.
…
Nhật Đăng đưa tôi về dù tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi có thể tự về nhà được. Nhưng anh ấy nói là “Anh không thể để bạn gái mình về một mình được”.
Tôi không biết nói gì hơn là chiều theo ý anh ấy.
– Đến nhà em rồi.
– Nhà em đẹp thật — Nhật Đăng tặc lưỡi ngước nhìn ngôi nhà tôi ở.
Tôi chỉ biết cười trừ.
– Anh về đi. Trời tối nhanh lắm đó.
– Ừ. Vậy anh về đây.
Nhật Đăng nháy mắt. Sau đó biến mất với nụ cười tỏa nắng đó.
Tôi thở hắt. Nhìn sang nhà tên Huy. Tối om. Có thể là cậu ta đang đi chơi với cô gái xinh đẹp đó cũng nên.
Tôi không nên nghĩ xem cậu ta đang làm gì và đi với ai mới phải.
– Anh ta đưa cậu về?
Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài. Tên Huy từ đâu lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Cái bóng của hắn đổ ập xuống mặt đất tạo nên một khoảng tối đen.
Tôi không nhìn rõ mặt hắn.
– Ừ.
Tôi đáp nhẹ.
– Cậu đồng ý không?
– Có…
– Vậy được rồi.
Tên Huy quay lưng bước đi. Hắn đẩy cổng bước vào nhà và đóng cổng lại, như sợ tôi sẽ vào trong đó, sợ tôi vào nơi riêng tư của hắn.
Có gì đó đang xảy ra giữa tôi và hắn mà đến tôi cũng không biết.
.
Mọi cảm xúc… đang biến đổi…
…