Chết Vì Cái Đẹp

Chương 15: Tắm hộ ?


Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 15: Tắm hộ ?

Tôi vẫn phải nghĩ xem nên nói chia tay với Nhật Đăng như thế nào. Chứ tôi không thể thô thiển đến mức sẽ nói một câu lạnh lùng với anh ấy là: “thực ra em không thích anh, xin lỗi, chia tay đi”.
Cái cảm giác lừa gạt tình cảm của người khác thật bức bối. Mọi chuyện thì không ngừng rối loạn lên. Tôi nên nói chia tay với Nhật Đăng bởi vì dù sao tôi cũng đã lấy tình cảm của anh ấy ra đùa giỡn và để kết thúc mọi chuyện thì nên nói hết tất cả. Tôi quả là đứa xấu xa, đến nỗi chỉ vì cái vẻ ngoài của người ta mà đồng ý làm bạn gái luôn.
Tên Huy thì lại có cớ để móc máy tôi.
– Nên mắng cậu là ấu trĩ.
– Cậu thôi đi.
– Rồi cậu định nói với anh ta thế nào? Thu hết tất cả tội lỗi về phía mình hay đủn đẩy tội cho cái mặt anh ta?
Tôi không muốn nghĩ nữa.
Tên Huy có vẻ còn sốt ruột hơn tôi. Xem chừng cậu ta muốn tôi chia tay Nhật Đăng càng sớm càng tốt.
Đúng lúc đấy thì Nhất Chi Mai quay xuống hóng chuyện.
– Hai cậu nói chuyện gì thế? Cho tớ nghe chút được không?
– KHÔNG ĐƯỢC.
Tôi cả tên Huy cùng đồng thanh. Dám nói theo tôi, tôi liền lườm cậu ta một cái rõ sắc.
Nhất Chi Mai nở nụ cười ngạo mạn.
– Không cho nghe thì thôi. Dẫu sao tớ cũng còn nhiều trò hay hơn cho các cậu. Đợi đấy.
Cô ta đe dọa xong liền quay lên và cầm cái gương ngắm ngắm vuốt vuốt. Cô ta vừa chính thức gây sự với tôi??
Như vừa nhớ ra điều gì, cô ta lại ngoảnh xuống.
– À Minh Huy này! Hôm nay ăn trưa với tớ nhé!
Cô ta nháy mắt với tên Huy, cậu ta chỉ cười mà không nói gì.
Lại còn cười. Chắc là hormone giống đực của cậu ta tăng đột biến nên sung sướng khi được gái rủ rê đi ăn trưa.
Nhất Chi Mai quay sang tôi và nói bằng cái giọng kênh kiệu.
– Xin lỗi Hân. KHÔNG CÓ CHỖ cho cậu.
Cái bản mặt điêu ngoa đó tôi KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN NỔI. Dám dụ dỗ tên Huy phản bội tôi. Lại còn bảo không có chỗ cho tôi. Tức muốn hộc máu.
– Tiếc nhỉ, Minh Huy hứa là đi ăn với tớ mất rồi.
Cái Trang từ đâu đó xen ngang. Tôi yêu nó ở những thời khắc như thế này.
Nhất Chi Mai liền nghi hoặc quay sang hỏi tên Huy.
– Đúng không?
Tôi cùng cái Trang thấp thỏm chờ đợi, cầu mong cậu ta sẽ nói “đúng” hoặc chỉ là cái gật đầu thôi cũng được.
– Không.
Cậu ta nhẹ nhàng buông một từ “không”. Tên này… tôi muốn bóp chết cậu ta ngay lập tức..
Nhất Chi Mai cười đắc ý, hai hàng lông mày nhướn lên thách thức.
– Hai cậu đã thấy chưa? Huy muốn ăn trưa cùng tớ chứ không phải với Trang.
Cái Trang mặt mày xám xịt, hai nắm tay siết chặt lại. Mong sao nó đừng có dở võ lúc này, nó mà ra võ thì cô ta không dãy đành đạch dưới đất thì cũng chỉ còn thoi thóp, chết người chứ chẳng chơi.
– Tớ đâu nói là sẽ ăn trưa với cậu, Nhất Chi Mai.
Mặt cô ta cứng đờ, miệng mấp máy không nói nên câu. Tạm thời tha xho tên Huy vì đã lấy công chuộc tội.
Cái Trang đứng cạnh tôi cười rống lên.
– Chi Mai, cậu bị hắt hủi rồi.

Mặt cô ta đanh lại, tôi thì hả hê vô cùng.
– Mấy người… được lắm…
Cô ta đứng dậy bỏ ra khỏi lớp.
Cái Trang bật cười ha hả. Nó chống nạnh và bắt đầu phân nhiệm vụ cho tôi và tên Huy.
– Lát nữa hai cậu đi với nhau, đừng để cô ta có cơ hội chia rẽ tình cảm…
Tôi đã quá quen với cách nói điêu ngoa của nó. Chia rẽ tình cảm? Nó còn bị ám ảnh bởi phim ảnh nhiều hơn tôi.
– Không. Tao có hẹn với Nhật Đăng.
Nó liền phất tay.
– Hứa hẹn gì, có gì cần nói để tao nói hộ.
Gì? Nói hộ?
Tôi muốn nói một điều là não tôi phát triển bình thường và đầy đủ nếp nhăn. Giả dụ như bây giờ tôi muốn nói với Nhật Đăng lời xin lỗi thì qua miệng cái Trang truyền đạt sẽ là “Tất cả mọi tội lỗi đều do cái bản mặt thớt của anh, nếu không tại nó thì em đã không mắc phải sai lầm…”
– Không thể ày nói hộ.
– Mày cứ yên tâm, tao hứa chắc chắn là tao sẽ truyền đạt đúng sự thật, không sai nửa chữ.
Nó nắm tay đưa ra trước ngực như muốn chứng minh rằng nó sẽ giữ lời hứa, không thêm thắt linh tinh.
.
Tôi thì là người dễ mềm lòng và chỉ sau vài câu nói của cái Trang thì đã bị nó lừa đi ăn trưa với tên Huy. Còn nó thì sẽ thay tôi gặp mặt với Nhật Đăng. Nhằm mục đích là không để con nhỏ Nhất Chi Mai có cơ hội tiếp cận cả tên Huy lẫn Nhật Đăng.
Người tôi bồn chồn không yên, nhỡ nó mà nói lệch một (vài) câu là xong, tan nát cả cuộc đời tôi.
Cả bữa ăn chả biết cái Trang làm gì mà nói được suốt. Dẫu biết là nó mắc chứng nói nhiều nhưng nói không ngừng nghỉ như loa phát thanh kiểu đấy làm tôi phát lo lên được.
Tên Huy ngồi phía đối diện liếc tôi vài cái. Tôi ghét bộ tóc bờm xờm của cậu ta, cắt gọn đi có khi còn cải thiện thêm vài phần nhan sắc.
– Cậu lo cái gì? Dù sao cậu với anh ta cũng chia tay, không sớm thì muộn.
Cậu ta có thể ngồi yên ở đấy và cũng chẳng ai bảo cậu ta là rô bốt cả. Rảnh một cái là lại lấy chuyện tình của tôi ra phê phán.
– Cậu thích thế lắm hả?
– Cậu không thích thì cứ chạy qua đó rồi nói với Nhật Đăng sự thật là cậu thích anh ta.
Tôi liền phản bác.
– Đấy không phải sự thật.
– Vậy thì ngồi ngoan ngoãn và tập trung ăn đi, cậu lo cũng không giải quyết được gì.
Tôi đàng ngậm ngùi cúi xuống ăn cơm. Có lẽ tên Huy nói đúng, cứ để cái Trang lo, tôi có chạy qua đó cũng chẳng giải quyết được gì.
.
Cả buổi chiều sau đó không thấy Nhất Chi Mai, cái Trang cũng biến mất không một dấu vết. Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, rốt cuộc nó đã nói gì với Nhật Đăng nhỉ??!
Tôi mệt mỏi nằm dài ra bàn.
Bỗng tiếng ầm ầm từ đâu tới. Nhất Chi Mai, cô ta đang đứng trước mặt tôi với đôi chân trần.
Nhìn cô ta giống hệt cái bộ dạng chạy cướp. Mà không biết tên cướp nào cao siêu đến độ chỉ cướp mỗi đôi giày của cô ta, đã bõ công cướp thì sao không cướp cả người cô ta đi luôn.
– Này! Cho tớ mượn đôi giày…
Tôi chưa kịp hiểu gì.
Cô ta liền cúi xuống và lấy đi đôi giày búp bê dưới chân tôi một cách trắng trợn. Sự việc diễn ra chưa đầy một phút. Tôi không kịp phản ứng.
Nhất Chi Mai đã cầm đôi dày của tôi mà chạy đi.

Đến cửa lớp cô ta ngoái đầu lại lè lưỡi trêu tôi.
– Hôm nay cậu chịu khó đi chân đất về nhà nhé!
Rồi cô ta biến mất.
Đôi bàn chân tôi giờ đây trống không đặt trên sàn nhà lạnh lẽo, lạnh đến cả ruột gan. Sao hôm nay tôi không đi giày buộc dây thay vì giày búp bê chứ? Hiu…hiu…Lũ bạn trong lớp cười rống lên như một đàn bò. Tên Huy ngồi bên cạnh bật cười, cái kính lắc lư trên mặt cậu ta. Tôi muốn đập nát nó và đập nát cả chủ nhân của nó.
.
Trời về chiều. Ánh hoàng hôn đỏ rực đọng trên những đám mây bất động. Cả một vùng được nhuộm sắc tím đỏ.
Đôi bàn chân đi trên hành lang lạnh lẽo.
Tôi, đã cố về muộn nhất có thể nhưng đúng là trời không thương tôi, học sinh nhiều lớp bây giờ mới được về và họ đang nhìn tôi bằng con mắt hiếu kì. Bạn hãy tưởng tượng đi, một nữ sinh mặc đồng phục của trường là váy, áo sơ mi cùng với vest, nhưng bên dưới là đôi chân trần dẫm đạp lên nền nhà. Đấy là hiện tượng lạ đối với bọn học sinh lớp 10 và tôi đã rất thành công trong việc thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Tôi sẽ trả thù Nhất Chi Mai, cô ta dám chơi tôi.
.
Đường ra khỏi cổng trường thật gian nan và thử thách, họ cười tôi, tên Huy thì tay xỏ vào túi quần, mặt vênh váo đúng kiểu coi trời bằng vung.
Chỉ còn lại mình tôi tự gặm nhấm nỗi đau.
Chỉ vài chục met nữa thôi là đến trạm xe buýt rồi, chỉ cần tôi nhảy lên xe là sẽ chẳng ai chú ý đến đôi bàn chân trống trải của tôi nữa.
– Bố ơi sao chị kia lại đi chân trần? Chị ấy là ĂN MÀY hả bố?
Một giọng nói lảnh lót đập vào tai tôi. Tên Huy bụm miệng cười, hai vai hắn run lên.
Tôi có nghe nhầm không thế? Thằng bé đó vừa bảo tôi là ăn mày?
Trời ơi!!! Chỉ vì không có giày để đi liền bị liệt vào danh sách Hiệp hội những người ăn mày. Trẻ con tiếp thu từ xã hội cái mống gì thế không biết.
Chủ nhân của giọng nói đó đang ở sau tôi và đi cùng ông bố của nó.
– Không phải đâu con — ông bố nén cười và xoa xoa đầu thằng bé.
– Thế chắc chị ấy vừa bị chấn lột bố nhỉ?
Ông bố chỉ cười xòa. Tôi là người thích trẻ con mà sao chúng nó có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy.
– Ơ… Cái anh đi bên cạnh chị ấy chẳng ga lăng gì cả — thằng bé ở đằng sau nói và tên Huy liền khựng lại — Là con trai thì phải giúp đỡ con gái đúng không bố?
– Ừ. Đúng rồi.
Hí. Hí. Thằng bé này nói chuẩn.
Tôi giữ cánh tay tên Huy lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay của tôi.
– Cậu nghe thằng bé nói gì chưa?
– Rồi, có vấn đề gì à?
Hơ… tôi đã gợi ý thế mà không hiểu. Tên này chắc chắn là đang giả vờ ngu.
– Cậu không biết đến khái niệm giúp đỡ con gái à?
– Không.
– Cậu có thể độc ác đến thế sao?
– Có thể.
Hết nói nổi luôn.
Biết thế đã không mở miệng nói với cậu ta.

Tôi lẽo đẽo đi sau, đôi bàn chân trần trụi dẫm đạp lên vỉa hè.
Nhất Chi Mai, hãy chờ đấy!!!
Phụp!
Tôi giật mình co chân lại theo bản năng. Một cơn đau nhức nhối từ dưới chân truyền khắp người. Có thứ gì đó đâm vào chân tôi và máu đang nhỏ giọt xuống. Tôi liền ngồi bệt xuống, cảm giác đau đớn ngấm vào cơ thể. Một mảnh thủy tinh đang ghim ở lòng bàn chân tôi.
Tôi nguyền rủa thằng cha nào rải thủy tinh vụn ở đây. Tôi mà biết thằng nào là tôi sẽ tống hắn vào sở thú chơi với sư tử.
Hu…. hu… bao nhiêu bát cơm của tôi đã ra đi dưới những giọt máu này.
Khốn kiếp… đau vật vã, nhưng trước tiên phải lôi cổ mảnh thủy tinh ra đã.
Tôi nhắm mắt và nhổ nó ra.
Hu… hu… đau ứa nước mắt. Nó vẫn chưa ra. Lần này phải ra.
Tôi ngồi vật lộn với mảnh thủy tinh ở lòng bàn chân và cuối cùng nó cũng phải ra, nhưng hậu quả để lại là cơn đau thấu xương và những giọt máu quý giá của tôi.
– Bị sao thế này?
Tên Huy ngồi xuống và nhìn chăm chăm vào bàn chân đang chảy máu của tôi. Cái bóng của cậu ta đổ ập xuống người tôi, che khuất đi những vệt sáng cuối cùng trong mắt tôi.
Mặt cậu ta trầm xuống.
– Khóc cái gì?
Cậu ta nhìn tôi.
Tôi liền đưa tay quệt nhanh nước mắt rơi trên má.
– Tớ không khóc, đau quá nên rơi nước mắt thôi.
Và một hành động sau đó của tên Huy làm tôi sững sờ.
Cậu ta cởi chiếc áo vest đồng phục bên ngoài ra. Rất nhanh, chiếc áo sơ mi bị giật mạnh, những chiếc cúc ác rơi xuống vỉa hè vang lên tiếng tanh tách.
Tên Huy… cởi áo ở ngay giữa đường.
Tấm thân trần của cậu ta vừa tối qua thôi, cậu ta vừa “cho” tôi xem. Bây giờ lại cđược xem ở khoảng cách gần như thế, nóng mặt quá. Cậu ta không hẳn là lực lưỡng và cuồn cuộn cơ bắp nhưng đổi lại thì cơ thể lại săn chắc và ít ra cũng không như tôi tưởng tượng.
Xoạc một tiếng. Xé toạc đi chiếc áo sơ mi của tên Huy và cũng làm tôi bừng tỉnh.
– Cậu… mặc áo vào trước đã.
Tên Huy cũng làm theo, cầm chiếc áo vest và mặc vào người.
Xong rồi cậu ta cầm lấy chiếc áo đã bị xé của mình và nhấc chân tôi lên bắt đầu băng bó. Cơn đau âm ỉ dưới lòng bàn chân, cái chạm nhẹ của lớp vải cũng khiến người tôi run lên vì đau.
Những ánh nắng cuối cùng của ngày yếu ớt vương lại trên mặt tên Huy. Cặp kính dày cộp sáng lên, nhưng điều khiến tôi để ý là khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta. Nếu…
– Được rồi.
Tên Huy băng bó xong ngẩng mặt lên. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta khẽ nhếch môi.
– Gì vậy?
– Cậu, tháo kính ra được không?
Tên Huy ngây người, nhưng rồi lấy lại vẻ kiêu ngạo.
– Không.
Rồi cậu ta đeo ba lô lên vai và cởi chiếc ba lô đang ở sau lưng tôi ra đưa cho tôi.
– Cầm lấy.
Tôi ngây ngốc cầm lấy chiếc ba lô của mình. Tên Huy liền vòng qua sau tôi và bằng một động tác rất nhanh, người tôi bỗng nhẹ bẫng. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, tôi nằm trên tay tên Huy và cậu ta cứ bước đi, như tôi chỉ là cái gối nhỏ.
– Cho tớ xuống.
– Cậu chắc mình bước được?
– Cõng?
Cậu ta bế tôi đi giữa đường kiểu này làm tôi ngượng muốn chết.
– Cậu quên mất là cậu đang mặc váy à? Có tin là nó sẽ tốc lên nếu tớ cõng cậu không?
Vẫn là lí lẽ của tên Huy đúng. Đành nằm yên trên tay cậu ta.

Cái bóng của chúng tôi đổ dài xuống và di chuyển nhanh trên mặt đất.
– Cậu nhẹ hơn tớ nghĩ.
Thế ra nhìn tôi béo hơn cân nặng thật à? Có chút tự ái nha.
Tôi không nói gì, mặt úp vào ngực tên Huy. Cảm giác đau buốt đã giảm đi nhiều dù vẫn còn hơi nhức.
Tôi không muốn để họ nhìn thấy mặt tôi mặc dù họ đang trầm trồ ngưỡng mộ.
.
Lên xe buýt.
Tình trạng hiện giờ là tôi đang ngồi trên đùi tên Huy, mặt thì đỏ như gấc chín gục vào ngực cậu ta. Thân mật không tả nổi.
Cậu ta bắt tôi ngồi như thế vì “để chân chạm vào sàn xe buýt dễ gây nhiễm trùng và làm bẩn miếng vải băng”. Tên Huy nói thế đấy.
Kiểu áp bức người như thế tôi lấy đau ra cớ để phản kháng.
.
Tôi về đến nhà thì trời đã chập tối, màu đỏ của hoàng hôn đã nhường chỗ àu xám xịt của bóng tối.
Mẹ tôi gào toáng lên.
– SAO LẠI RA NÔNG NỖI NÀY????
Tôi chưa kịp giải thích điều gì thì nghe tiếng bước chân dồn dập ngay trước cửa nhà. Hai giây sau người nhà tên Huy đã đứng trong nhà tôi, cả chục con mắt chĩa vào tôi, người đang nằm trên tay tên Huy. Ôi.. cái giọng ca thánh thót của mẹ tôi.
– Chân mợ Hân bị chảy máu kìa. Đau lắm đúng không?
Thằng nhóc Minh Vũ mắt ngấn nước nhìn vào vết thương trên bàn chân tôi.
– Cháu ổn chứ? — bà thương xót hỏi.
– Có nên đi bệnh viện kiểm tra không? — mẹ tên Huy.
Trước khi để mọi người lao vào hỏi dồn dập tôi liền cười xòa.
– Con không sao đâu mọi người ạ. Con vẫn ổn mà. Cho con lên phòng trước đã nhé!
Chị Liên liền thúc giục.
– Huy đưa Hân lên phòng đi.
Tên Huy đưa tôi lên phòng và thằng nhóc Minh Vũ cũng lẽo đẽo theo sau.
.
Tôi muốn đi tắm và bắt tên Huy thả tôi xuống trước tủ quần áo. Tôi lấy ra một bộ đồ và khập khiễng bước vào nhà tắm.
– Cậu không tắm hộ mợ Hân ạ?
Tôi chết cứng.
Thằng nhóc láo xược.
– Lần mẹ Liên bị đau chân bố Hưng còn bế hẳn mẹ vào phòng tắm rồi khóa cửa luôn, để cháu ở ngoài chơi một mình. Cậu Huy chẳng tốt như bố cháu gì cả.
Thằng bé bĩu môi và tên Huy gần như cứng họng luôn.
Thằng bé định nghĩa từ “tốt” trong hoàn cảnh này là tên Huy vào tắm hộ tôi như bố mẹ nó đã từng, rồi khóa trái cửa bỏ lại nó ở ngoài kia. Chết mất.
Trẻ con. Hai từ này làm tôi thích thú nhưng đôi khi cũng làm tôi chết sặc. Như lúc này đây, tôi và tên Huy đỏ mặt nhìn nhau không biết nói gì.
– Cô ấy tự tắm được.
– Mợ Hân đi còn không vững, cậu giúp mợ ấy đi. Ở trường của cháu cô giáo dạy phải tôn trọng và giúp đỡ các bạn gái.
Đau tim muốn xỉu.
Suýt nữa tôi đã quên mất thằng bé học ở Mĩ, cái đất nước tiên tiến về mọi mặt, ngay cả việc dạy dỗ trẻ con đối xử với bạn khác giới.
Ờ đấy… tên Huy cũng ở Mĩ cả chục năm mà có thấy ga lăng tí nào đâu, dọa nạt tôi là giỏi. Bây giờ chắc tên Huy đã biết cái dòng dõi nhà cậu ta nguy hiểm đến mức nào rồi.
– Cậu tắm ợ Hân đi!
Mặt tôi nóng tới mức như có thể bốc ra hơi nóng. Tôi lao vào nhà tắm và đóng rầm cửa lại.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.