Bạn đang đọc Chết Vì Cái Đẹp: Chương 14: Đối thủ xuất hiện
Có lẽ là do sắp đặt.
.
Tôi ngồi cùng cái Trang ở quán kem cạnh trường trước giờ vào lớp. Nó nằng nặc bắt tôi ra đây vì có chuyện quan trọng và nó sắp thông báo một tin nóng hổi.
– Nghe đồn lớp mình có học sinh mới.
Tôi hơi ngạc nhiên, từ trước đến nay lớp tôi chưa từng nhận học sinh mới chuyển đến vì là lớp chọn và thầy chủ nhiệm cũng hơi khó tính, xem ra nhân vật mới này cũng khá máu mặt.
– Chắc chắn không? — tôi nghi hoặc hỏi lại.
– Có, tao thấy thầy lớp mình cầm một tập hồ sơ của học sinh mới, lát nữa sẽ rõ thôi.
.
Tôi hồi hộp và cả lớp tôi cũng vậy, trừ tên Huy – cái tên vô cảm số một. Nhân tố bí ẩn đó là trai hay gái, đẹp hay xấu, giỏi hay dốt nhỉ? Tò mò quá đi mất.
Giây phút đó cuối cùng cũng đến.
Thầy bước vào lớp và theo sau là một nữ sinh.
Cả lớp rộn ràng hẳn lên, đặc biệt là bọn giống đực, trừ tên Huy bất cần đời, chắc là hormone giống đực của bọn chúng đang dâng trào mãnh liệt lắm đấy nhỉ. Phải, học sinh mới đang đứng trên bục giảng rất xinh, theo kiểu công chúa lá ngọc cành vàng, cô ấy cao tầm 1m60.
Cái Trang nhìn sang tôi và chỉ nhún vai.
– Cả lớp trật tự! — thầy nghiêm giọng, và khi lớp có vẻ yên ắng hơn thì thầy lại tiếp tục — Lớp chúng ta sẽ đón một bạn học mới, sau đây bạn ấy sẽ tự giới thiệu về bản thân.
Cô bạn đấy mỉm cười, lũ giống đực dưới lớp thì gào rú điên đảo.
– Chào các cậu! Tớ tên Nhất Chi Mai, tớ chuyển từ thành phố khác tới đây. Mong các cậu sẽ giúp đỡ tớ.
Cả lớp thêm một đợt chấn động, đám con gái chúng tôi thì chẳng hào hứng như đám con trai.
.
– Cậu xinh thật đấy!
– Cậu học hành thế nào? Lớp này đều là nhân tài tương lai đấy.
– Rảnh thì đi chơi với tớ nhé??!
– Có gì thắc mắc thì cứ hỏi tớ này.
– ….
Rất nhiều tiếng hỏi han bừa bãi. Cô bạn Nhất Chi Mai đứng ở trên vừa thẹn thùng vừa vui mừng.
Đến lượt lớp trưởng là cái Trang lên tiếng át đi những tiếng tạm nham đó.
– Rất vui khi được đón một thành viên như cậu, mong cậu sẽ làm quen nhanh với môi trường học tập ở đây.
Thầy mỉm cười và nói tiếp.
– Thành tích học tập của bạn Nhất Chi Mai khá là xuất sắc, ngang ngửa với bạn Ngọc Hân ở lớp ta.
Tôi như bị chấn động mạnh. Từ trước đến giờ tôi chưa phải tranh hạng hai với ai, hạng nhất thì không nói làm gì bởi tên Huy đã nắm giữ vị trí đó, lần này có lẽ là tôi phải có chút giàng giật. Tên Huy nhìn tôi rồi cười đầy ẩn ý.
Đột nhiên có một giọng nam gọi tên tôi.
– Hân này, cậu có người để cạnh tranh về nhan sắc lẫn học hành rồi kìa.
Tôi và cô bạn Chi Mai bất giác nhìn nhau, nụ cười trên môi cô ta vẫn còn nguyên và ánh mắt thì như thách thức, có vẻ là cô ta đang muốn khiêu chiến với tôi thì phải.
– Chúng ta sẽ là đôi bạn cùng tiến chứ?
Đúng là giây phút nói ra câu này tôi thấy mình hơi giả tạo. Cùng tiến cái gì chứ, tôi chỉ muốn đá bay cô bạn đó ra khỏi đường đua.
Nhất Chi Mai cười híp mắt.
– Chắc chắn rồi. Cảm ơn cậu.
Dường như cô ta rất khá trong việc che mắt mọi người. Ờ… được rồi. Cô ta là đối thủ không tồi.
.
Màn xếp chỗ đã xong, Chi Mai ngồi ngay trên tôi. Cô ta liền quay xuống và nở nụ cười thân thiện.
– Hi! Nhật Đăngs girlfriend — rồi cô ta quay sang tên Huy, cũng với giọng điệu đó — Hi! No 1.
Tôi shock hoàn toàn. Tại sao có thể? Cô ta mới đặt chân vào trường sao có thể biết tôi là bạn gái của Nhật Đăng và tên Huy thì là hạng nhất? Cô ta là gián điệp của ai đó cũng nên.
À… chắc thế rồi. Cô ta đóng vai người thứ ba giữa tôi với Nhật Đăng nên mới có thái độ mỉa mai như vậy. Tốt, tôi cũng nên có vài trải nghiệm mới trong đời học sinh mà cô ta là nhân tố quan trọng tạo nên những điều mới mẻ.
Tên Huy thản nhiên cười.
– Hi! No 3.
Nhất Chi Mai cười tươi.
– Trong thời gian tớ ở đây có rất nhiều điều thú vị. Hai cậu sẽ có đóng góp không nhỏ.
Bỏ lại một câu lấp lửng rồi cô bạn quay lên.
Cô ta nói “thời gian tớ ở đây” tức là chỉ học ở đây một khoảng thời gian nhất định? Cũng có khả năng đấy. Nghe chừng cái lời cảnh báo của cô ta chứa đầy mùi nguy hiểm. Tôi và tên Huy sẽ có đóng góp trong cuộc chơi của cô ta, nên vui thì hơn.
Tôi nghi ngờ ghé sát tên Huy hỏi nhỏ.
– Cậu quen cô ta?
– Không. Nhưng cô ta biết rõ chúng ta, cuộc sống trong tương lai gần của cậu sẽ bị đảo lộn.
Cậu ta cười đểu.
Tôi liền đính chính lại.
– Cô ta nói có cả cậu…
– Cũng đúng. Mà người trực tiếp bị kéo vào cuộc chơi của cô ta là cậu, rồi cậu cũng sẽ gây ảnh hưởng đến tớ.
– Chắc không?
– Chờ đi.
Cậu ta lại tập trung vào bài học.
Tôi sẽ có rất nhiều việc, đối phó Nhất Chi Mai ở trường và gia đình tên Huy khi về nhà, kiệt sức mất thôi.
.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi bằng mọi cách lôi Nhật Đăng xuống căn teen.
Anh ấy gọi một xuất ăn cho anh ấy và vài món ăn nhẹ cho tôi. Anh ấy cười lãng tử.
– Có vẻ như hôm nào em cũng thích ăn trưa với anh.
– Thôi đi. Em có chuyện.
– Chuyện gì?
Anh ấy hỏi và khóe mắt vẫn ẩn hiện ý cười.
– Anh có biết người nào tên Nhất Chi Mai không?
Nhật Đăng hơi cau mày. Anh ấy trả lời tôi bằng một câu hỏi mà tôi chắc chắn rằng mình đã nhận được câu trả lời chính xác.
– Sao em lại hỏi về người đó?
Anh ấy biết Nhất Chi Mai. Tôi đoán không sai.
– Cô ấy vừa đặt chân vào lớp em và… anh biết gì không? Cô ấy đã trực tiếp tuyên chiến với em.
Nhật Đăng xong liền cười như không tin tôi.
– Em đùa anh?
– Không đùa. Em có thể cho anh thấy ngay bây giờ.
Từ đằng xa tôi thấy Nhất Chi Mai đang bê một khay thức ăn đến, nụ cười nửa miệng in trên môi. Cuộc chiến bắt đầu rồi.
Không mất bao lâu để Nhất Chi Mai đứng trước bàn tôi và Nhật Đăng đang ngồi, anh ấy ngỡ ngàng và ngạc nhiên. Chi Mai nháy mắt với Nhật Đăng.
– Hi, baby. — cô ta nhăn mặt không hài lòng — Nhìn mặt anh ngu quá. Ngạc nhiên lắm đúng không?
– Sao em lại ở đây?
– Oh! Em có chân, em muốn đi đâu là việc của em. Anh muốn cản?
Cô ta nói với cái giọng đầy ngạo mạn. Tôi nên giữ bình tĩnh với kiểu ngạo mạn này để không vì khi bị cô ta chọc tức mà xông lên dùng vũ lực với cô ta.
Nhất Chi Mai quay sang tôi nở nụ thiên thần.
– Tớ có thể ngồi đây chứ?
Tôi liền cười như cô ta.
– Cậu có thấy mình giống thứ gì không?
– Ý cậu là gì?
– Cậu không hiểu, tớ sẽ nói cho cậu biết. Cậu giống KÌ ĐÀ CẢM MŨI!
Nụ cười trên môi cô ta vụt tắt.
– Ơ… cậu…
– Nhưng dù sao thì tớ cũng đánh giá cao về phép lịch sự tối thiểu của cậu, ít ra cũng biết hỏi han trước để không bị bẽ mặt.
Tôi nắm chắc phần thắng lần này về tay mình. Hô… hô… trong lòng tôi đang nở hoa tưng bừng.
Mặt cô ta chuyển sắc rất nhanh, vừa nãy nghe tôi đả kích mặt còn xám xịt nhưng nay đã cười tươi như hoa.
– Cảm ơn vì đã đánh giá cao tớ. Vậy tớ sẽ sang ngồi với Minh Huy.
Nụ cười kiêu ngạo trên môi tôi như đông cứng lại. Ở bên đó tên Huy vừa ngồi xuống và ngồi một mình. Nhất Chi Mai tiến theo hướng đó mà đi.
Cảm xúc vụt qua, tôi đã muốn ngăn cô ta lại ngay. May sao mà lí trí tôi vẫn còn làm chủ cảm xúc mặc dù vẫn thấy hơi khó chịu.
Suýt nữa tôi đã quên mất Nhật Đăng, anh ấy đang nhìn tôi chăm chú, tôi chỉ biết cười ngượng.
– Anh đang nghĩ em là một đứa đanh đá?
– Nhưng anh thích cá tính của em.
– Cảm ơn!
.
Khi tôi quay sang bàn ở góc bên kia thì thấy Nhất Chi Mai đang cười nói vui vẻ với tên Huy, cậu ta cũng chẳng có phản ứng gì là gai mắt, thỉnh thoảng còn nói vài câu với cô ta.
Trời ơi!!! Sao có thể nói chuyện bình thường với đối thủ của tôi như thế kia. Đồ phản bội!!!
– Em muốn qua bên đó?
Tí nữa thì tôi quên mất là vẫn còn Nhật Đăng ở đây.
– Không! Chỉ là em muốn xem đối thủ của em đang muốn dò hỏi gì từ tên Huy.
– Giả sử như không có anh ở đây thì em đã sang đó ngồi với cậu ấy rồi đúng không?
– Tất nhiên…
Tôi vội ngậm miệng lại. Mặt Nhật Đăng tối hẳn đi.
– Anh tin à? Em đùa thôi mà.
Tôi cười hì hì như vừa nãy mình chỉ đang đùa.
Nhật Đăng cười nhạt nhẽo.
– Thực ra, Nhất Chi Mai là người có hôn ước với anh…
– HẢ???
Tôi bàng hoàng. Thời đại nào rồi mà còn hôn ước? Gia đình anh ấy chịu nhiều ảnh hưởng của hổ tục phong kiến quá.
Kiểu này là giống trong phim với truyện lắm đấy, mà tôi là một trong những độc giả trung thành, chả là đôi nam nữ chính có hôn ước từ đời tổ nào rồi, gia đình hai bên bắt ép lấy nhau, đôi đấy lúc đầu phản đối quyết liệt lắm nhưng được vài ngày là yêu nhau mất rồi, thế là hết, happy ending! Không ngờ cũng có ngoài đời thực mà nam chính lại là Nhật Đăng.
Tôi có nên vỗ tay đôm đốp chúc mừng anh ấy vì sắp cưới phải một cô vợ xinh đẹp nhưng nội tâm sâu sắc không nhỉ?
Nhưng mặt anh ấy rất khổ tâm.
– Nếu anh thích cô ấy thì đã là chuyện khác, anh biết em trước và thích em trước, không còn chỗ cho cô ấy. Anh đang phản đối lại cả hai gia đình, có thể việc cô ấy đến đây là để rút ngắn khoảng cách với anh…
Tôi chưa nghe hết lời Nhật Đăng nói thì đã thấy đầu óc hỗn loạn.
Không ổn. Thật sự không ổn.
Tôi gặp anh ấy trước khi anh ấy gặp Nhất Chi Mai? Khi nào và ở đâu? Tôi không thể nhớ ra nổi. Tôi chỉ nhớ là tôi đã gặp anh ấy khi lên trung học phổ thông.
– Anh gặp Chi Mai lúc mấy tuổi?
– Mười tuổi.
Nghĩa là tôi gặp anh ấy khi còn nhỏ. Tôi nên về hỏi lại mẹ xem ngày nhỏ tôi có đâm đầu vào đâu hay bị xe tông cho chấn thương não gây mất trí nhớ hay không. Chứ tôi chẳng nhớ nổi tôi gặp Nhật Đăng khi nào.
– Anh kể lại chuyện lúc anh gặp em đi.
– Em không nhớ gì?
– Em…
– Em làm anh thất vọng – -thoáng có nét buồn trên khuôn mặt anh ấy dù anh ấy đang cười — Anh phải lên lớp rồi, cảnh giác với Nhất Chi Mai.
Nhật Đăng quay lưng bỏ đi.
Tôi lại làm anh ấy buồn. Chán thật.
Ngoái cổ sang thì tên Huy và Nhất Chi Mai đã biến mất. Ăn cùng nhau và tẩu thoát cùng nhau. Được lắm Hoàng Minh Huy ạ!!
Tôi chẳng hiểu sao mình lại hậm hực và đi về lớp.
Cái Trang thấy tôi liền kéo tôi ra một góc. Nó gào lên như thể sắp bị chọc tiết.
– Vừa nãy tao thấy tên Huy với Nhất Chi Mai đi cùng nhau. Cẩn thận có ngày mất chồng đấy con ạ!!!
Ôi mẹ ơi!!!
Họ đi cùng nhau mặc kệ họ. Còn nữa, nó bảo tôi mất “chồng” là tên Huy? Dở hơi thật rồi. Mong sao cái miệng nó đừng có tuyên truyền lung tung không lại tạo điều kiện cho “kẻ địch” có cơ hội để khiêu khích.
– Mày vừa đi đâu về?
Nó chống nạnh, nheo mắt hỏi.
– Đi gặp Nhật Đăng.
– Không cần thiết phải gặp anh ấy. Việc mày cần làm là không để con đấy tiếp cận tên Huy.
Wow… cái Trang cũng không ưa gì Nhất Chi Mai. Sao tôi thấy nó dễ thương quá trời luôn.
– Ờ. Biết rồi.
– Cô ta trông rất ranh ma, mày nhớ là đừng để cô ta ày vào giọ đấy.
Nó dặn dò đủ kiểu như mẹ dặn con mới vào lớp một. Tôi chỉ ậm ờ cho qua chuyện.
.
Cả ca học chiều không có gì đáng để nói, bình thường như mọi ngày. Nhất Chi Mai làm quen với lớp rất nhanh và đang cố lấy thiện cảm với mọi người. Mặc kệ thôi. Dù cô ta có kéo được cả lớp về phe mình thì tôi cũng chẳng cần lo, một mình ra trận cũng rất phong cách đấy chứ.
Tôi về nhà cùng tên Huy như thường lệ. Tôi đi cạnh cậu ta tò mò hỏi.
– Trưa nay cậu và Nhất Chi Mai nói gì với nhau vậy?
– Cậu biết để làm gì?
Đúng là tên đáng ghét. Hắn nghĩ câu chuyện của hắn có giá lắm chắc.
– Cũng chẳng có gì.
– Cô ta muốn tìm hiểu để tán tỉnh cậu à?
– Tớ thích cách nghĩ tiêu cực của cậu.
Tên Huy lại cười. Nói kiểu đấy ai mà hiểu.
– Cậu nói rõ hơn xem nào!
– Nếu đúng như cậu nói thì sao.
– Thì cô ta là một đứa ngốc chứ sao.
– Ngốc như cậu.
– Làm gì có.
– Chỉ có tớ mới thấy được sự ngu ngốc của cậu.
– Cậu nghĩ mình là thần thánh hả?
– Ờ.
– Cậu… đồ phản bội.
– Đồ trẻ con.
– Đừng cố gây sự với tớ.
– Cậu gợi chuyện trước.
– Gì cũng được… Cậu nói gì với cô ta?
– Không nói.
– Nói đi mà…
– Đã bảo không là không.
– …
.
Về đến nhà tôi liền bám dính lấy mẹ để hỏi cho rõ chuyện. Mẹ liếc tôi rồi gằn giọng.
– Mày làm sao thế hả con?
– Mẹ…
– Gì?
– Hồi nhỏ con có bị mất trí nhớ không?
– Không.
– Thật ạ?
– Ơ cái con này…
– Mẹ nhớ kĩ lại đi. Con có bị ngã hay tai nạn gì đó không?
– Ừ, để xem nào — mẹ tôi trầm tư suy nghĩ — Có một lần mày bị trượt chân ngã trong nhà tắm. Làm mẹ phát lo lên được, vội vàng đưa mày đi khám nhưng may là không ảng hưởng gì.
– Thế mẹ có biết ai tên Nhật Đăng không?
– Đó là thằng nhỏ mà ngày đó mày không thích đấy thôi.
– Sao con lại không thích?
– Tại mày chê thằng bé xấu, làm nó tủi thân. Nhưng mày muốn ôn lại tuổi thơ à?
Tôi thẫn thờ.
– Không đâu mẹ. Nhật Đăng bây giờ không hề xấu.
– Con gặp nó?
– Vâng, rất đẹp trai là đằng khác…
Tôi bỏ lại những câu hỏi của mẹ.
Giờ thì tôi nhớ rồi. Nhật Đăng là người ngày nhỏ thường sang chơi với tôi, lúc nào cũng lẽo đẽo sau tôi, nhưng tôi không thích vì anh ấy trông béo ú và đôi mắt thì ti hí, ngày đó tôi chỉ chơi với tên Huy và ngó lơ Nhật Đăng.
Bây giờ anh ấy thay đổi hoàn toàn. Chắc chắn rằng anh ấy vẫn nhớ chuyện ngày đó tôi đã đối xử với anh ấy như thế nào.
Ôi điên mất. Sao ngày đó tôi có thể độc ác đến vậy.
Và cả tên Huy nữa, cậu ta nhớ vậy mà không nói với tôi.
.
Tôi liền chạy sang phòng cậu ta để hỏi tội.
– Hoàng Minh Huy! Cậu đâu rồi?
Tôi mở toang cánh cửa phòng ngoài ban công nhà tên Huy ra và hình ảnh không trong sáng đập vào mắt, cậu ta đang cởi áo.
Còn tôi thì như một đứa thiểu năng và mặt thì rất dày, nhìn thẳng vào cậu ta và mặt không hề đỏ.
– Cậu muốn xem tớ thay quần áo?
Cậu ta nhếch môi cười. Cười cái gì? Hay ho lắm à?
– Cậu muốn mặc hay cởi là việc của cậu nhưng…
– Từ từ đã. Tớ thì không vấn đề, còn cậu muốn xem thì tớ cũng không phản đối.
Cậu ta nên biết là trong vài hoàn cảnh nồng độ liều trong máu và độ dày mặt của tôi sẽ tăng đột biến, như bây giờ chẳng hạn. Cho tôi xem thì tôi xem.
Tên Huy cởi đến chiếc cúc áo cuối cùng và áo thì phanh hẳn ra để lộ cơ bụng.
À… thì ra là muốn khoe cơ bụng.
Nếu không có sự kiện ngày hôm nay chắc trong một ngày ở tương lai cậu ta sẽ vén áo lên mà khoe với tôi rằng:
“Cậu xem này, cơ bụng tớ có đẹp không”
Đẹp cái con khỉ ấy.
Cậu ta cởi hẳn cái áo ra, ừ thì… công nhận thể hình cậu ta cũng đẹp.
Tên Huy cúi xuống cầm chiếc áo phông ở trên giường và mặc nhanh vào người.
– Cậu làm tớ sợ.
Tôi đã dọa giết cậu ta à?
– Tớ làm gì cho cậu sợ?
– Nhìn mặt cậu vừa nãy như là muốn lao vào “ăn thịt” tớ…
– Cái gì? — tôi trố mắt — Cậu có bị điên không hả???
– May mà trước khi cậu vào đây tớ đã mặc xong quần, nếu không, cậu đã…
TỨC LỘN RUỘT!!!
Dám khiêu khích tôi. Tên Huy chết tiệt.
– Làm ơn đừng có ảo tưởng lung tung — tôi nghiến răng ken két — Tớ còn chưa hỏi tội cậu.
– Tội gì? — tên Huy ngây ngốc hỏi.
– Này nhớ, cậu biết rõ Nhật Đăng mà không nói với tớ. Rõ ràng là cậu biết ngày nhỏ tớ đã ghét Nhật Đăng và đối xử tồi tệ với anh ấy thế nào, nhưng sao cậu vẫn im lặng?
Mặt tên Huy đần ra.
– Không phải cậu đã nhận ra anh ấy lâu rồi à?
Vậy là thế nào? Rối lên hết cả rồi.
– Tớ chẳng nhớ gì cả. Nếu cậu nói sớm thì tớ chả đồng ý làm bạn gái anh ấy rồi.
– Tức làu cậu không thích anh ta?
– Ừ…
Ặc.. tôi bị mắc chứng nhiều chuyện rồi. Sao lại có thể nói cho tên Huy một cách dễ dàng như thế.
Cậu ta tự dưng cười tủm tỉm.
– Chẳng có gì đâu. Cậu cứ nói cho Nhật Đăng rồi anh ta sẽ hiểu.
– Nói chia tay? Nói thế nào?
– Muộn rồi, cậu về ngủ đi.
Tên Huy tống tôi ra khỏi phòng cậu ta và vẫn không giấu nổi nét cười trên khóe môi.
Hình như tôi vừa nói gì đó khiến cậu ta vui mừng. Đúng là đồ hâm. Nhớ lại thì tôi chẳng nói gì thừa thãi cả.