Đọc truyện Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) – Chương 42: Giãy giụa
Lư Nham bước nhanh xuống núi, nhưng không dùng tốc độ nhanh nhất, Vương Việt không theo kịp.
Hắn hơi hối hận vì hôm nay đã chạy xa lên tận trên núi hóng gió.
Cũng hơi hối hận vì hôm nay ở trên núi đã ngứa tay giải mật mã.
Chỉ là, giờ nghĩ lại mấy thứ đó đã không có ý nghĩa gì nữa, làm cũng làm rồi.
Mật mã này, trước đây hẳn là do Thẩm Nam sửa, ý định ban đầu của Lư Nham là cứ thế vứt dây chuyền đi, nhưng Thẩm Nam nghiên cứu xong mặt dây chuyền mới phát hiện, mặt dây chuyền bị ràng buộc chặt với Vương Việt.
Vết sẹo trên gáy Vương Việt có một máy cảm ứng rất tinh vi, một khi mất liên hệ với dây chuyền, sẽ cắt đứt thần kinh não bộ của Vương Việt, mà lúc đó bọn họ lại không có điều kiện tìm được phòng giải phẫu và bác sĩ có thể lấy cái máy cảm ứng này ra được.
Lúc ấy, Lư Nham còn cảm thấy Thôi Dật hẳn là xem quá nhiều phim kinh dị mới có thể nghĩ ra một chiêu cay độc đến vậy.
Biện pháp duy nhất là đặt mật mã, làm cho Thôi Dật không thể nào khống chế được Vương Việt.
Sau đó, hắn đưa Vương Việt đi lưu lạc thiên nhai, mai danh ẩn tích, mua cô vợ nhặt đứa con…
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là một giấc mộng, quyết tâm muốn chém đứt viện nghiên cứu của Quan Ninh rất kiên định, tuy chưa bao giờ nhắc tới với Lư Nham, nhưng Lư Nham biết, dưới tình huống người bị phái đi chưa một ai trở về, bà chị vẫn sẽ làm mình nhận việc như cũ, Quan Ninh cũng không làm vụ mua bán lỗ vốn, chỉ có thể nói là bà chị đã đặt cược toàn bộ.
Hơn nữa, kể cả hắn có dẫn Vương Việt chạy trốn, với cái mặt dây chuyền trên người, 18 chưa bị xử lí sạch sẽ, còn có cả Thôi Dật… Nếu như không giải quyết hết những thứ đó, trừ phi hai người bọn họ có thể chạy ra khỏi trái đất, thì chẳng khác nào ôm quả bom hẹn giờ, biết đâu một ngày nào đó lại nổ tung, máu thịt tứ tung, hồn lìa khỏi xác.
Lư Nham nghĩ tới, có một ngày sẽ phải tháo gỡ mật mã, mà không ngờ lại nhanh như vậy.
Vương Việt xoá sạch ký ức, nỗ lực áp chế Giang Nhị, nhưng lại khác hắn, ký ức của Vương Việt sẽ chậm rãi khôi phục, theo kế hoạch của hắn, hẳn là sẽ càng an toàn hơn, chuẩn bị thời gian toàn vẹn hơn để gỡ bỏ mật mã.
Nhưng xem ra, chuyện sau đó cũng không thuận lợi được như lúc sắp xếp trước đó, Giang Nhị hẳn đã ảnh hưởng tới Rìu, làm Rìu cảm thấy mình đã chết, một khi Rìu lấy được cốc đồ uống đặc chế của Mạnh Bà, Giang Nhị có thể thành công sáp nhập với Rìu đã nhận định rằng mình đã tử vong trong tiềm thức.
Cái người, hoặc là giọng nói, vẫn luôn quấy nhiễu Rìu đi đầu thai, Lư Nham thở dài khe khẽ, có lẽ đó chính là chút giãy giụa cuối cùng được Rìu đang bị Giang Nhị áp chế, giấu vào một góc.
“Nhị, sao cậu lại vội vàng như vậy?” Lư Nham nghe thấy bước chân của Vương Việt phía sau chậm lại, hắn dừng chân.
“Không ai biết Thẩm Nam có thể cố được bao lâu.” Vương Việt đặt mông ngồi xuống đất, nắm lấy mắt cá chân mình, thở hổn hển, “Ngộ nhỡ anh ta xảy ra chuyện gì, tôi lấy cái gì để trao đổi với anh, chờ tới lúc Tiểu Phủ Phủ nhớ ra, tôi còn đáng giá gì nữa.”
“Cục diện như hiện giờ, cậu định giải quyết thế nào?” Lư Nham nhìn cậu ta, trong trí nhớ, mục tiêu của Giang Nhị là 18, cậu ta toàn tâm toàn ý muốn xóa sạch 18, trở thành người duy nhất trong lòng Thôi Dật, “Cậu phải đảm bảo tôi không bị khống chế thì sẽ không có cách nào dốc hết sức đối phó…”
Vương Việt ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói gì, Lư Nham cũng không nói gì thêm nữa.
18 không cần đến Vương Việt đi đối phó, nếu xem nhẹ năng lực tinh thần mạnh mẽ, thân thể của 18 còn kém hơn cả 37, chỉ cần không bị khống chế, Lư Nham có thể giết chết 18, nhưng cần phải giết chết 18 trước lúc 18 giết chết Vương Việt.
“Cậu phải đảm bảo Thẩm Nam và Quan Ninh có thể an toàn ra ngoài.”
“Ừ.” Vương Việt cười.
“Muốn tôi cõng cậu không, phải tranh thủ thời gian.” Lư Nham nhìn giờ, bọn họ không còn nhiều thời gian, Rìu trước đó không cho hắn đến đây ẩn náu, không chỉ là để bảo hắn đến kho hàng, mà còn là vì cái viện nghiên cứu vẫn luôn không tìm được vị trí cụ thể kia cách nơi này không xa.
Vương Việt chần chừ, không nói gì.
“Chân cậu trẹo rồi đúng không,” Lư Nham xoay người, ngồi xổm trước mặt cậu ta, “Lên đi.”
Lư Nham cõng Vương Việt bước nhanh trên con đường nhỏ, tuy hắn rõ ràng rằng sau lưng mình không phải Rìu, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn bao vây tới từng chút một.
“Em nặng không?”
“Cũng tàm tạm, nặng hơn một thùng khí hóa lỏng nhiều.”
“Em sắp tụt xuống rồi!”
“Tự mình bò lên đi… đừng bóp lấy cổ anh được không.”
“Không bóp chặt thì làm sao bò lên được!”
… Lư Nham dừng nhớ lại, hắn không biết liệu mình có bị nhìn lén tư tưởng hay không.
Có điều, Vương Việt trên lưng rất im ắng, cánh tay khoát lên vai hắn như thể đang nghỉ ngơi, Lư Nham có thể nhìn thấy đôi giày bông đỏ nhẹ nhàng đung đưa cùng hắn qua khóe mắt.
Sau khi xuống núi, Lư Nham đạp lên Phong Hỏa Luân chạy chậm một mạch về căn nhà cũ kia, đặt Vương Việt lên giường.
“Cậu chú ý động tĩnh.” Lư Nham nằm nhoài xuống giường, lôi hết một đống thùng cũ sọt rách lung tung bừa bộn dưới giường ra, lộ ra một cái thùng rộng chừng một thước vuông.
Thùng cũng không bị khóa, hắn mở thùng ra, lấy từ phía dưới ra một cái balo.
Trong túi là các loại súng an cư lạc nghiệp của hắn, hắn lấy ra nạp đạn, đứng dậy cứ thế nhảy qua cửa sổ ra sau nhà: “Đến cửa chờ tôi.”
“Ừ.” Vương Việt đáp.
Lư Nham vòng xe tới trước bãi đất trống, Vương Việt lên xe, ngả lưng ra ghế, nhắm hai mắt lại.
“Tôi lái vào trong, cậu tranh thủ thời gian.” Lư Nham lái xe về phía cổng thôn.
Vương Việt cần thời gian khôi phục năng lực cậu vẫn luôn ức chế, Lư Nham dự định đầu tiên lái về nơi càng hẻo lánh hơn đã.
Tuy hắn chưa nhìn thấy thực sự năng lực của Vương Việt và 18 là thế nào, trong tưởng tượng của hắn, hai người có lẽ là đứng mặt đối mặt, sau đó gió nổi lên, người qua đường vô tội bỏ chạy bị ngộ thương, gió thổi một lúc, một người hộc máu ngã xuống đất, một người tiêu sái xoay người…
Có điều, chuyện có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong phim võ hiệp thế này, vẫn nên cố không để cho nhiêu người chứng kiến thì tốt hơn, bớt đi những sự hóng chuyện và thương vong không cần thiết.
“Không cần lúc nào cũng nghĩ tới áp chế Rìu.” Lư Nham hơi căng thẳng, vừa nhanh chóng lái xe vừa cầm điếu thuốc ra châm, “Hai người là một người, chia ra làm hai cậu không chơi lại được 18.”
“Biết rồi.” Vương Việt nhắm mắt.
“Đánh không lại thì cứ khống chế đã rồi chạy.” Lư Nham lại nói.
“Ừ.” Vương Việt cười.
Xe lái nửa tiếng trên đường máy cày như thể bị bom nổ tung trong thôn thì không thể lái tiếp về phía trước được nữa, Lư Nham dừng xe lại.
Vừa định xuống xe, đột nhiên nhìn thấy, chỗ đất cách đó không xa, có một người dân quê đang ngồi xổm.
“Đệt,” Hắn nhỏ giọng mắng một câu, quay đầu lại nhìn Vương Việt, “Có thể làm người nọ…”
“Đã có người làm rồi.” Vương Việt quay đầu sang, mở mắt ra nhìn hắn, cười, “Tới rồi.”
“Nhanh vậy?” Lư Nham hơi khó tin, nhìn lại người dân quê vẫn đang ngồi xổm trong đất như cũ, tư thế cũng không nhúc nhích một chút nào, đúng là đã bị khống chế.
“Cách còn xa.” Vương Việt mở cửa nhảy xuống xe, hoạt động chân mình, ngẩng đầu nhìn lên trời, “18 giờ rất lợi hại à.”
“Tôi muốn làm chuyện này.” Lư Nham ngồi trên ghế lái nói.
Vương Việt hiểu ý của hắn, nhẹ nhàng búng tay một cái.
Lư Nham bắt đầu chậm rãi quay xe: “Dùng được không, tôi không cảm thấy gì cả.”
“Làm anh có cảm giác còn gọi là khống chế à.” Vương Việt cười.
Lòng bàn tay Lư Nham đang nắm lấy tay lái hơi đổ mồ hôi, hắn vòng xe tới ven đường, sau đó nhảy xuống xe, vặn bình xăng ra, lấy từ balo một khối C4 ra dính vào phía trên, lắp đặt trang bị kíp nổ, nhét điều khiển từ xa vào giày bông Phong Hỏa Luân của mình.
Ưu điểm của giày bông là ở chỗ này, bù xù, mềm mại, dễ lau… dễ nhét đồ.
“Là cái gì thế? Đất dẻo à?” Vương Việt hỏi.
“Ừ.” Lư Nham gật đầu.
Sau khi nhét súng trong balo lên các vị trí trên người, Lư Nham cầm súng ngồi xổm bên bờ ruộng, bày ra một tư thế giống với người dân quê trong đất.
Tư thế này tiện cho cả tấn công, tránh né, sờ điều khiển từ xa, một khi cục diện bị mất khống chế, Lư Nham dự định sẽ đồng quy vu tận, hắn rất cảm động với việc mình thân là một sát thủ từ nhỏ đã được định trước là giết người và không thể chết được, lại có thể làm ra được một quyết định như vậy.
Vương Việt đứng giữa con đường, ngửa mặt nhìn lên không trung, không nói một lời, cả người đều yên tĩnh.
Lư Nham cũng không chắc đứng ở đó là Giang Nhị hay là Rìu, một khi ức chế của mặt dây chuyền bị loại bỏ, giới hạn giữa hai nhân cách sẽ không còn rõ ràng vậy nữa.
Mà Rìu lúc cảm giác được nguy hiểm, cũng sẽ không còn ở trạng thái ngốc nghếch vô hại lương thiện nữa.
Lư Nham nhìn chằm chằm cát trên mặt đất, xung quanh yên ắng tới nỗi không hợp với lẽ thường, gió mùa này vốn nên thổi cho người run lẩy bẩy, vậy mà vẫn không hề xuất hiện.
“Đến rồi.” Vương Việt thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn lên không trung, nhìn chằm chằm xuống đường, nói thật khẽ một câu.
Ngón tay Lư Nham đang nắm súng siết chặt lại.
Ngay sau khi Vương Việt nói xong câu đó, gió nổi lên.
Lư Nham hơi híp mắt lại, thật sự là đúng như tưởng tượng của mình sao.
Gió nổi lên rất mạnh, khác với gió tự nhiên, mặt đất lạnh lẽo một cách không nên, trong nháy mắt đã cảm giác được gió cuốn cát và đất dưới mặt đất lên, đập lên thân xe thành từng tiếng va chạm nhỏ vụn.
Lư Nham đột nhiên cảm thấy, băng vải trên mặt 18 có lẽ là bị quấn vì tình huống thế này, cát đất đập vào mặt nóng rát như thể bị người ta dùng giấy nhám đập lên mặt mấy cái.
Ánh mặt trời vốn dĩ rất sáng, dần dần biến mất theo gió nổi lên, Lư Nham ngẩng đầu lên nhìn không trung, mặt trời chói mắt như đôi giày đã không còn đâu nữa.
Nhưng không có tầng mây, mà lại là sương mù âm u, từ hướng bọn họ lại đây, đè ép từng chút một tới.
Lư Nham lần mò cặp kính mắt từ trong balo, đeo lên, nhìn thoáng qua đầu kia, không nhìn thấy bóng người hay xe nào, chỉ có thể nhìn thấy, sương mù dày đặc âm u, một mảng hỗn loạn cát bay đá chạy.
Cùng với gió càng lúc càng mạnh, Lư Nham dần cảm thấy thế giới này đang chậm rãi trở thành hai màu đen trắng.
Sắc thái duy nhất chính là hai đôi giày bông đỏ như lửa.
“Giả,” Vương Việt đột nhiên mở miệng, “Đều là giả.”
Lư Nham nhíu mày, hắn hiểu ý của Vương Việt, những cảm giác, những thứ nhìn thấy đều là ảo ảnh do 18 chế tạo ra, nhưng hắn lại không thể nào thoát ra nổi.
“Không phải cậu khóa tôi lại rồi à? Sao lại…” Lư Nham nhìn chằm chằm đầu kia đường, nỗ lực muốn nói với bản thân rằng những thứ đó đều không tồn tại, nhưng đều không thành công, trước mắt vẫn là gió mạnh nổi lên, đất trời đen kịt.
“Thế này đã không tệ rồi, bình giữ nhiệt bịt kín dùng lâu còn rỉ nước mà,” Vương Việt cười, “Tôi cũng nhìn thấy được.”
Ý câu này của Vương Việt có lẽ là, cái bình bịt kín là đầu óc hắn, đã bị bịt lại một lần, giờ muốn bịt lần nữa thì không còn nhạy như vậy nữa.
“Làm phiền cậu phản kháng lại một chút,” Lư Nham khẽ cắn môi, giơ súng trong tay lên, hắn nhìn thấy một bóng người lờ mờ trong vũ điệu của cát đá, “Tôi không nhìn rõ.”
Vương Việt đột nhiên giơ tay lên, cánh tay phất một cái.
Gió đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, tựa như một cái bong bóng đột nhiên xuất hiện giữa một mảng nước biển hỗn loạn, trong trẻo mà sạch sẽ, u ám và đất cát xung quanh người Lư Nham cũng dần lui đi.
Màu sắc và ánh sáng chậm rãi trở về xung quanh hắn, phạm vi sáng rõ dần được mở rộng, Lư Nham cảm nhận được cơn gió mát lạnh đầu đông.
Cũng nhìn thấy bóng người kia đột nhiên trở nên rõ ràng, cùng với một chiếc SUV màu đen đi sau bóng người kia.
Tuy rằng khoảng cách vẫn còn rất xa, nhưng Lư Nham vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra được, đứng ở đó chính là 18.
Trên khuôn mặt bị mũ che mất một nửa vẫn là băng vải thật dày.
Lư Nham giơ súng lên nhắm thẳng vào cậu ta.
Trên người hơi khô nóng, thái dương cũng đổ mồ hôi, kể cả biết bản thân hẳn là đã về lại bình thường, nhưng ảnh hưởng to lớn mà cảm giác đau đớn trước mỗi lúc giết người mang tới cho hắn, vẫn làm hắn hơi căng thẳng.
Nhưng có lẽ chỉ có một cơ hội.
Lư Nham ổn định lại nhịp thở.
Trong nháy mắt ngón tay chuẩn bị kéo cò súng, 18 đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên hắn, đồng thời, đi về phía trước một bước.
Họng súng Lư Nham di chuyển theo cậu ta, siết chặt ngón tay.
18 vẫn đang nhìn hắn.
Lư Nham cong khóe miệng lên cười, đột nhiên giơ khẩu súng về vị trí 18 đứng trước đó, không hề do dự mà nã một phát súng vào không khí.
Thân thể 18 đột nhiên lảo đảo, tay bịt lên vai trái lùi lại vài bước, máu trào ra từ khe ngón tay.
Đúng lúc này, Vương Việt chậm rãi đi về phía trước, cánh tay lại hung hăng giơ lên lần nữa, giọng hơi khàn: “18, nhìn vào đây.”
Cùng với cánh tay Vương Việt giơ lên, không khí trong như làn nước trước mặt Lư Nham đã có thay đổi, hắn không chắc, đây là ảo giác của mình, hay là chân thật nhìn thấy không khí trước mặt Vương Việt bắt đầu vặn vẹo đi.
Giống như xoáy nước gợn lên trên mặt nước nhanh chóng vặn xoắn, lại đột nhiên bị kéo dài ra như lưỡi kiếm không có chuôi, cùng với cánh tay Vương Việt đang phất, dùng tốc độ không nhìn rõ được, ập về phía 18.
18 che vai nghiêng người đi, né tránh công kích nhằm về phía mặt và yết hầu cậu ta, nhưng vai phải vẫn bị đâm xuyên.
“AAAAAAA!”, 18 buông lỏng tay đang che vai lại, thét lên một tiếng rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, đập mạnh một bàn tay xuống đất.
Lư Nham chỉ cảm thấy cùng với một cái vỗ của cậu ta, mặt đất dưới chân hơi chấn động theo, cát bay đá chạy lại nổi lên lần nữa, Lư Nham cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên hơi khó khăn.
Hắn lại giơ súng lên lần nữa, 18 bị thương, còn phải đối phó với Vương Việt, lần này vị trí của cậu ta hẳn sẽ không thay đổi.
Nhưng trong nháy mắt hắn nổ súng, 18 đột nhiên giơ tay chỉ về phía hắn.
“Đ…” Lư Nham chỉ cảm thấy một cơn đau đớn nhanh chóng đánh úp lại, tiếp đó, cảm thấy cảnh vật bốn phía nhanh chóng tối sầm đi, cảm giác choáng váng hít thở không thông mãnh liệt bóp chặt lấy hắn, hắn đã chẳng còn sức nói nửa câu sau ra ngoài nữa, chỉ có thể tiếp tục rống trong lòng giữa cơn mất đi ý thức, “…tiên sư nó.”
Lư Nham ngã xuống mặt đất, Vương Việt không liếc về phía đó, 18 mất tập trung, khống chế và tấn công đều cần năng lực, một khi bị phân tán, đó chính là cơ hội.
Cậu lao về phía trước, cuốn theo một cơn gió mạnh.
Gió mạnh cuốn về phía 18, giống như một đôi tay vô hình, tàn nhẫn bóp lấy người 18.
Người 18 bị đẩy ra phía sau gần mười mét, không gian u ám mà hỗn loạn cũng bắt đầu biến mất sau khi cậu ta ngã xuống đất.
“Mày đi chết đi.” Vương Việt nhìn chằm chằm vào cậu ta, búng tay một cái.
Thân thể 18 bị một lực vô hình nhấc lên khỏi mặt đất, ném lên không trung, rồi lại bị nện mạnh xuống mặt đất, thân thể đập xuống đất làm cho mặt đất bị sụp xuống một cái hố.
Vương Việt một lần nữa muốn ném cậu ta lên, mà không thành công, 18 đánh về phía cậu, lúc cậu tránh đi, 18 sượt qua người cậu.
Thân thể không tiếp xúc, nhưng Vương Việt lại cảm giác được có thứ gì đó sắc bén sượt qua người cậu.
“Chết đi!” Vương Việt phẫn nộ, trở tay lại giơ về phía 18, 18 ngã lăn ra đất, băng vải trên mặt dần dần bị thấm máu đỏ, làn da trần trên tay cũng bắt đầu rỉ máu.
Thôi Dật ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn qua cửa kính xe.
Lúc Vương Việt bước về phía 18, gã thở dài khe khẽ, hạ cửa kính xe xuống: “37.”
Bước chân Vương Việt đột nhiên dừng, đứng lại tại chỗ.
“Cậu đang làm gì?” Giọng nói của Thôi Dật rất êm ái, tốc độ nói cũng rất chậm.
“Bác sĩ Thôi,” Vương Việt chậm rãi xoay người, giọng nói có lẫn run rẩy, “Tôi…”
“Tôi tìm cậu lâu lắm rồi.” Thôi Dật mở cửa xe ra.
“Bác sĩ Thôi, đừng xuống xe,” Lão La ngồi trên ghế lái, căng thẳng quay đầu lại.
“Anh đừng xuống dưới.” Thôi Dật sờ lên vết sẹo trên gáy mình, xuống xe, đóng cửa xe lại.
Trên xe có thiết bị che chắn, có thể đảm bảo người ở trong xe không bị quấy nhiễu tinh thần như lúc ở viện nghiên cứu.
Nhưng Thôi Dật đã làm giải phẫu cho mình, đây là bước đầu tiên của nghiên cứu, nếu đã muốn khống chế, bước đầu tiên chính là không bị khống chế, đây mới là đầy đủ giá trị của nghiên cứu.
“Lại đây,” Thôi Dật giang hai tay về phía Vương Việt, “Đến bên người tôi.”
Vương Việt đứng tại chỗ trong chốc lát, người nhẹ nhàng lảo đảo, rồi chậm rãi đi tới trước mặt Thôi Dật.
“Sợ đúng không?” Thôi Dật nhẹ nhàng ôm lấy cậu rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Sao lại làm như vậy?”
Giọng nói êm ái của Thôi Dật, nhẹ nhàng vang vào tai Vương Việt: “Cậu không nghe lời như vậy, tôi sẽ lo lắng.”
Vương Việt chậm rãi dựa vào vai Thôi Dật, nhắm mắt lại.
Căn phòng trống rỗng, tiếng thét thảm thiết chói tai, giết chóc máu chảy đầm đìa.
Hoảng sợ, sợ hãi, tuyệt vọng.
Những thương tổn và bị thương tổn bị giấu sau quần áo trắng và mặt nạ bảo hộ.
Những bóng người không thấy rõ mặt, quay quanh cậu như ác mộng.
An ủi duy nhất có thể nghe thấy, dịu dàng duy nhất có thể cảm nhận được, động viên duy nhất có thể cảm giác được trong bóng đêm.
Là Thôi Dật.
Ấm áp trong lòng bàn tay Thôi Dật, giọng nói của Thôi Dật.
Là ấm áp duy nhất trong cuộc sống như địa ngục mười mấy năm qua.
Là chống đỡ duy nhất để cậu thay 37 gánh chịu hết mọi thống khổ.
“Cậu nghe lời,” Thôi Dật nhẹ nhàng vò lấy tóc cậu, “Tôi mới có thể vui vẻ được.”
“Tại sao…” Vương Việt nhắm mắt lại, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, “Tại sao không chỉ có mình tôi… Tôi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chỉ muốn khiến anh vui vẻ, chỉ muốn khiến anh biết tôi có thể… tại sao…”
“Tôi biết, tôi biết,” Thôi Dật nói rất khẽ, “Cậu là tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất, cậu là tác phẩm nghệ thuật có một không hai.”
18 chậm rãi ngồi dậy từ mặt đất, máu đã thấm ướt sũng băng vải trên mặt cậu ta, máu trên đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất cát dưới đất.
Cậu ta chậm rãi giơ tay lên.
Thôi Dật nhắm mắt lại, tay tiếp tục vỗ nhẹ nhàng lên lưng Vương Việt: “Chúng ta trở về…”
.
*chương này cũng coi như là gỡ hết mấy bí ẩn rồi, tuy vẫn còn nhiều cái khó hiểu quá, nghĩ mãi không ra… như là sao chỉ Lư Nham nhìn thấy được 37, chẳng lẽ 37.1 khống chế để mình Lư Nham nhìn thấy được mình (???), nhưng 37.1 đã mất trí nhớ rồi mà, sao vẫn nhớ được Lư Nham.
.
.
.
.
Cách giải thích duy nhất mà t nghĩ ra được là do 37.1 dần dần nhớ lại được, sau chừng 2 năm thì 37.1 nhớ ra được có một người như vậy tồn tại rồi làm cho người đấy “nhìn thấy” được mình (???) nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, vì nếu như thế thì cả kế hoạch nhớ lại rồi dẫn nhau đi lưu lạc thiên nhai kia đều phụ thuộc cả vào 37.1 mà Phủ Phủ thì không đáng tin gì cả, huhu thật là khó hịu, IQ thấp hơn cả tác giả là vậy đó ●^●