Đọc truyện Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) – Chương 41: Thức tỉnh
Tù và ốc thổi ti ti ti, hải âu nghe xong giang cánh bay, tù và ốc thổi ti ti ti, bọt sóng nghe xong thì mỉm cười…
Lư Nham ngồi bên cạnh bàn, nhìn cành khô lá rụng đầy đất ngoài cửa sổ, hát vài lần bài hát này trong lòng, sau đó phát hiện không dừng lại được.
Tù và ốc thổi ti ti ti, tù và ốc thổi ti ti ti…
Căn bản không ngừng lại được!
Hắn thở dài, nhỏ giọng hát một lần “học tập tấm gương tốt của Lôi Phong”, khó khăn lắm mới kéo lại được một ít, kết quả là đứng lên đi vào phòng bếp nhìn xem Vương Việt đang thu dọn thế nào, đúng lúc nghe thấy Vương Việt vừa rửa bát vừa vẫn đang hát ngâm nga.
Nghe thấy một cái, “học tập theo tấm gương tốt của Lôi Phong” trước đó lập tức tan thành mây khói, trong đầu lại lần nữa bắt đầu tù và ốc thổi ti ti ti không ngừng lại được.
“Rửa lâu vậy.” Lư Nham đi tới phía sau Vương Việt, đưa tay nhẹ nhàng nhéo lên cổ cậu.
Đầu ngón tay chạm đến vòng cổ, cũng chạm vào vết sẹo trên gáy Vương Việt.
Lư Nham vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại vẫn luôn không mở miệng ra, đối với Lư Nham, vết sẹo này không phải chuyện quan trọng, mà đối với Vương Việt, lại có thể là hồi ức thống khổ không muốn nhắc tới.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Vương Việt vẫn chưa nhớ ra nó tới như thế nào.
“Rửa bát phải rửa nghiêm túc chứ.” Vương Việt cúi đầu, rửa một cái bát hơn mười lần vẫn chưa thả xuống.
“Em đang rửa bát hay đang đánh bóng bát đấy,” Lư Nham cười, “Để anh đi.”
“Em biết mà,” Vương Việt cuối cùng cũng thả cái bát xuống, cầm một cái bát khác bắt đầu đánh bóng tiếp, “Trên cổ em có một vết sẹo đúng không?”
“Ừ, có một cái,” Lư Nham nói, hắn hơi bất ngờ vì Vương Việt chủ động nhắc tới thứ này.
“Hình như là làm phẫu thuật,” Vương Việt dừng động tác trên tay, rồi lại tiếp tục rửa, “Chắc là lúc còn rất nhỏ, bác sĩ Thôi phẫu thuật cho em, bác sĩ bảo em bị bệnh, còn lại thì em vẫn chưa nhớ ra.”
“Bị bệnh? Bị bệnh ở đâu?” Lư Nham dựa vào thành bệ bếp.
“Chắc là ở đây.” Vương Việt chỉ lên đầu mình.
Vương Việt.
Bốn tuổi.
Tử vong vì u não.
Lư Nham nhíu mày, lúc bốn tuổi, bởi vì u não mà bị đưa tới viện nghiên cứu, công bố ra bên ngoài là đã tử vong, sau đó nghiên cứu được bắt đầu.
Kết hợp với lời nói của Giang Nhị, gần như có thể chắc chắn rằng chuyện là như vậy, bắt đầu từ lúc bốn tuổi, lúc năm tuổi, vì không tiếp thu được đau khổ và tra tấn, đã phân liệt ra một nhân cách khác, thay em ấy chịu đựng những thứ đó.
Mà sau này, chỉ cần gặp phải chuyện làm cho mình sợ hãi, phấp phỏm, Giang Nhị sẽ xuất hiện, cho nên rất nhiều ký ức ngắt quãng, nhưng cũng sẽ giao nhau.
Giang Nhị biết chuyện của Rìu, nhưng có lẽ là bởi vì Rìu quấy nhiễu, không đầy đủ được trăm phần trăm, mà Rìu cũng không phải là hoàn toàn không biết ý nghĩ của Giang Nhị.
Lư Nham châm một điếu thuốc, Rìu trước kia còn từng nói dối hắn, nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều trở nên hợp lí.
Tổng kết lại chính là, năng lực khống chế tinh thần kỳ quái này, đối với Giang Nhị là một kỹ năng chủ động, còn đối với Rìu, cơ bản là kỹ năng bị động.
Vương Việt cuối cùng cũng rửa xong bát, úp xong, để sang một bên, có cảm giác thành tựu, vỗ tay một cái: “Rửa xong rồi!”
“Tay lạnh đúng không,” Lư Nham nắm tay cậu qua xoa, “Đỏ hết lên rồi, lần sau để anh rửa đi.”
“Không có cảm giác gì cả, không lạnh.” Vương Việt nhanh chóng dán lên người hắn.
Tàn thuốc trong miệng Lư Nham suýt nữa thì chọc lên mặt Vương Việt, hắn quay đầu đi thật nhanh, lấy thuốc lá xuống, vỗ lên vai Vương Việt: “Đi ra ngoài dạo một vòng tiêu cơm đi.”
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, rồi cúi đầu xuống nhìn đôi giày trên chân, “Vừa khéo thử xem giày mới đi có thích không.’”
Không nhắc tới đôi giày này còn đỡ, nhắc tới giày xong Lư Nham lại không muốn ra ngoài lắm nữa.
Nhưng Vương Việt đã rất tích cực, chạy vào nhà mặc áo khoác vào, mặt mày vui vẻ đứng trước cửa chờ hắn, hắn chỉ đành giẫm tắt thuốc, đạp lên Phong Hoả Luân, đưa Vương Việt ra ngoài chơi.
Ánh nắng buổi trưa chói lòa, bốn phía là một màu vàng ánh kim.
Hai người đi theo con đường nhỏ về phía sườn núi sau thôn, gặp mấy người dân quê trên đường, ánh mắt mấy người kia đều bị thu hút bởi đôi giày trên chân hai người họ.
“Nhiều cây thật đấy,” Vương Việt ôm một thân cây, ngửa đầu lên nhìn, “Trước kia em chưa bao giờ được thấy nhiều cây như thế.”
“Muốn lên núi không?” Lư Nham đi qua tóm cậu ra.
“Muốn.” Vương Việt đi tới phía trước hắn, đi lên núi chưa được vài bước lại bắt đầu hát ngâm nga.
Ngâm nga tới mức Lư Nham có xúc động muốn ôm cây đón gió rớt nước mắt.
Ngọn núi này không cao, đi theo con đường nông dân ngày thường lên núi đạp ra được, lên trên chừng hai mươi phút là gần như đã tới đỉnh núi.
Thể lực của Vương Việt rõ ràng là không tốt lắm, đi một lúc lại dừng, lúc lên đến đỉnh núi, đặt mông ngồi xuống tảng đá thở hổn hển cả buổi.
“Mệt à?” Lư Nham đứng bên cạnh cậu, trên đỉnh núi này không có phong cảnh gì gọi là “đứng trên cao nhìn ra xa”, dưới ánh mặt trời chói lòa, nhìn xuống dưới chân núi, ngược lại còn cảm thấy hơi hiu quạnh.
“Mệt, đổ mồ hôi,” Vương Việt cười, “Còn hơi chán nữa.”
“Chán? Sao em lại chán được?” Lư Nham gõ lên đỉnh đầu cậu, “Chán cái gì?”
“Anh dạy em bài hát khác đi, nếu không là em lại không nhịn được ngâm nga bài này, chán chết…” Vương Việt cau mày.
Lư Nham không nói gì, đưa tay kéo sợi dây chuyền từ trong cổ áo Vương Việt ra, mặt dây chuyền bên trên vẫn đang lóe sáng, không nhìn ra được ý nghĩa của thứ này là gì.
Hắn thử ấn lên nút một cái, không có bất cứ thay đổi gì, ấn lâu, ấn ngắn, pạch pạch tít, tít tít pạch… đều không thay đổi.
“Cái gì đây?” Lư Nham hỏi Vương Việt, theo như lời Giang Nhị nói thì, thứ này có mật mã, mà nhập cái mật mã kia vào bằng cách nào? Chỉ dùng một cái nút này? Vậy mật mã sẽ ở dạng nào?
“Không biết,” Vương Việt cúi đầu xuống nhìn, cũng đưa tay tới ấn, “Vẫn luôn đeo cái này trên người, 18 cũng có một cái.”
“Vậy à.” Lư Nham nhìn mặt dây chuyền này, kiểu dáng rất bình thường, một quả cầu nhỏ kim loại, nếu như không lóe sáng, và có cái nút bấm, thì chỉ là một quả cầu sắt bình thường.
Nhưng nếu như trên người Vương Việt và 18 đều có thứ này, vậy tác dụng lại trở nên rất rõ ràng.
Đây có lẽ là plug-in của hội tác phẩm nghệ thuật?
Máy theo dõi? Máy nghe trộm?
Lư Nham ấn cái nút, lại gần nói vào mặt dây chuyền: “Alo alo, một hai ba, ông nội mầy, ông nội mầy.”
“Anh làm gì thế?” Vương Việt nở nụ cười, cả buổi vẫn không ngừng lại được, “Dở hơi.”
Lư Nham cũng cười, thả mặt dây chuyền lại vào trong áo cậu, ngồi dưới đất bên cạnh tảng đá, dưới mông là lá rụng thật dày, ngồi như vậy rất dễ chịu.
Nói thật, cảm giác về nông thôn thật sự là không tệ, yên tĩnh, được thả lỏng, kể cả trong lòng vẫn đang canh cánh không ít chuyện, nhưng thân thể vẫn thấy dễ chịu.
“Em buồn ngủ rồi,” Vương Việt trượt khỏi tảng đá, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Muốn đi ngủ.”
“Vậy thì xuống núi đi, về rồi ngủ.” Lư Nham chuẩn bị đứng lên.
“Không muốn đi, mệt.” Vương Việt giữ chặt lấy tay hắn, “Ngủ ở đây một lúc đi được không? Em thấy êm lắm.”
Lư Nham lấy tay chống xuống đất: “Thế em ngủ đi.”
Vương Việt vui vẻ nằm sát xuống, gối lên chân hắn, hô lên một tiếng: “Dễ chịu quá!”
“Còn gọi tiếng nữa là buồn ngủ chạy hết luôn.” Lư Nham dựa vào tảng đá, tiện tay kéo khóa áo khoác Vương Việt lên trên cùng.
“Chúc anh ngủ trưa ngon, Nham Nham.” Vương Việt nghiêng người nằm, tay sờ qua sờ lại trên đùi hắn không ngừng.
“Buồn,” Lư Nham lấy ngón tay búng lên mu bàn tay cậu một cái, “Ban ngày ban mặt sờ mó lung tung gì.”
“Ừ, cách quần sờ cũng không thích,” Vương Việt rút tay về nhét vào túi áo, “Lần nào đấy sờ sờ đi.”
“Hả?” Lư Nham ngây người.
“Được không?” Vương Việt hỏi.
“….Ừ thì sờ đi.” Lư Nham thở dài.
Vương Việt không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Lư Nham dựa vào tảng đá phía sau, ngẩng đầu nhìn lên cành cây đã trơ trụi lá trên đỉnh đầu.
Cây lớn lên rất tốt, cành cây đan xen ngang dọc như tấm lưới, xẻ trời xanh mây trắng thành một đám ô bất quy tắc.
Lư Nham không định ngủ, hầu như chưa bao giờ hắn có chuyện căng da bụng chùng da mắt cả, bởi vì hắn gần như không bao giờ ăn no.
Ăn no bảy tám phần có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Và cả… dáng người hoàn mỹ.
Không khí trong lành, ánh nắng rạng ngời, hiện giờ gió cũng nhẹ.
Lư Nham cảm thấy, mình hiện giờ khá là thần thanh khí sảng, thích hợp để suy nghĩ.
Hắn quyết định suy nghĩ một lúc.
Vương Việt không biết hát, trong trí nhớ vụn vỡ đã khôi phục được không ít của Lư Nham, ngoài một câu của Lady Gaga, em ấy chưa từng hát một bài nào khác.
Nhưng em ấy vẫn cứ luôn ngâm nga một ca khúc thiếu nhi không phù hợp với độ tuổi của như bài “tù và ốc biển”.
Nếu như bốn tuổi em ấy đã vào viện nghiên cứu, theo lí thì trong một viện nghiên cứu như vậy, sẽ không xuất hiện một bài hát như thế.
Vậy thì em ấy nghe từ đâu được?
Lư Nham suy nghĩ thật lâu, cảm thấy khả năng duy nhất chính là, bài hát này là hắn dạy cho Vương Việt.
Mình vậy mà đã nhạt nhẽo tới nỗi, dạy Vương Việt hát “tù và ốc biển”.
Cảnh giới gì thế này!
Lư Nham châm một điếu thuốc, lại một lần nữa kéo cái dây chuyền kia ra từ trong cổ áo Vương Việt.
Tuy rằng hắn có rất nhiều lúc nhàm chán, nhưng sẽ không vì nhàm chán mà làm ra chuyện không có ý nghĩa như vậy, kể cả có nhàm chán tới mức muốn dạy Vương Việt hát, cũng sẽ không phải bài này.
Hắn không nhớ ra nổi mật mã là gì, nhưng cũng có thể sẽ để lại nhắc nhở cho mình?
Lư Nham nhắm mắt lại, 63336333, 633335323*…
*Cái này là giản phổ (ký âm bằng chữ số), tương tự như cách ký âm bằng chữ cái ABCD…. của cái câu Vương Việt ứm ừm
Đây nếu như là mật mã, vậy thì mật mã này thực sự đủ mạnh.
Nhưng nếu như chỉ có một cái nút… Lư Nham ấn sáu lần liên tục lên cái nút, sau đó ngừng một lúc, lại ấn thêm ba lần, ba lần, lại sáu lần, ba lần ba lần ba lần.
Hắn không thể chắc chắn thứ này có phải mật mã hay không, cũng không chắc chắn mật mã có phải là cứ ấn liên tục như gửi điện báo thế hay không, nhưng nếu như hắn làm bừa đúng, vậy thì ấn xong một dãy số, hẳn sẽ có nhắc nhở gì đó…
Ấn xong được một câu, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trong tay.
Nhưng thoạt nhìn không hề có bất cứ thay đổi nào, tiết tấu đèn lóe lên cũng chưa thay đổi.
“Thử lại.” Vương Việt đột nhiên mở mắt.
“Không,” Lư Nham thả mặt dây chuyền xuống, “Ngộ nhỡ đúng rồi thì sao.”
Vương Việt gối lên chân hắn không nhúc nhích, một lúc sau nói: “Thẩm Nam ở bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Lư Nham không ngờ cậu ta sẽ nói ra dễ dàng đến vậy, “Bệnh viện nào?”
“Anh thử chưa?” Vương Việt nhìn hắn.
“Bệnh viện nào.” Lư Nham hỏi.
“Viện điều dưỡng Thanh Sơn gì đó.” Vương Việt nói.
“Đệt!” Lư Nham mắng một câu, viện điều dưỡng kia là một bệnh viện tâm thần.
“Thử không?” Vương Việt lại hỏi, sau đó quay đầu đi hắt xì hơi một cái.
“Bị cảm mất,” Lư Nham theo bản năng nắm lấy tay cậu, “Đứng lên đi.”
Vương Việt nhanh chóng rút tay ra: “Anh thử đi.”
Lư Nham nhớ ra đây là Giang Nhị, thở dài, cầm lấy mặt dây chuyền, ấn tiếp một chuỗi số tiếp theo, Vương Việt lại quay đầu đi hắt xì hơi một cái nữa.
“Cậu là bị cảm hay là thứ này có phản ứng?” Lư Nham nhìn cậu ta, không nhịn được hỏi.
“Chắc là cảm, sao anh lại dẫn cậu ta lên đây cho trúng gió.” Vương Việt ngồi dậy, ngồi khoanh chân đối diện với Lư Nham, đội mũ áo khoác lên, “Tiếp tục.”
“Thân thể của cậu quá kém, lúc ở viện nghiên cứu không rèn luyện gì à.” Lư Nham ấn chuỗi con số thứ ba.
“Anh ấn nghiêm túc vào, đừng có ấn sai.” Vương Việt nhìn chằm chằm vào ngón tay hắn.
“Tôi có thể vừa hát quốc ca nước Mỹ vừa chép chính tả Trường Hận Ca ra cho cậu,” Lư Nham tiếp tục ấn, “Thứ này là để làm gì? Phủ Phủ nói 18 cũng có.”
“Hạn chế.” Vương Việt trả lời.
“Hạn chế cái gì?” Lư Nham ngừng tay.
“Ký ức và năng lực.” Vương Việt nói.
Lư Nham thả mặt dây chuyền xuống, lấy bao thuốc lá thong thả ung dung rút một điếu ra: “Cậu muốn làm gì.”
“Muốn tự do,” Vương Việt chậm rãi ngẩng đầu lên, “Không bị khống chế, không bị tra tấn.”
Lư Nham không nói gì.
“Một mình anh không cứu được Thẩm Nam, còn cả Quan Ninh nữa, cũng không có cách nào đưa Tiểu Phủ Phủ đi được,” Vương Việt nhìn hắn, “Anh phải dựa vào tôi.”
Lư Nham im lặng hút xong một điếu thuốc, một lần nữa cầm lấy mặt dây chuyền, tiếp tục ấn vài lần.
Vương Việt không nói chuyện nữa, nhìn hắn ấn nút.
Ấn xong một chuỗi số cuối cùng, Lư Nham nhìn cậu ta: “Đúng không?”
Vương Việt qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Không đúng.”
Chắc chắn không ấn sai số, Lư Nham rất tự tin về mình trong chuyện này.
Vậy có nghĩa là mật mã này không đúng.
Tù và ốc thổi ti ti ti, tù và ốc thổi ti ti ti…
Não Lư Nham xoay như cánh quạt sắp cất cánh, cảm giác não mình sắp bị bay ra ngoài.
Không phải giản phổ.
Vậy là cái gì?
Thứ này chỉ có một cái nút, chỉ có thể ấn đi ấn lại cái nút này.
Bởi vì đề cập đến số lần ấn khác nhau, cho nên làm mật mã chỉ có thể là con số.
Nhưng số không đúng.
Số không đúng.
Còn có gì có thể là số nữa.
Vì sao lại phải dùng một bài hát để nhắc tới dãy số?
Vì sao không phải một công thức, một nhóm chữ cái?
Lư Nham cau mày nhìn chằm chằm xuống lá rụng dưới đất, vì sao?
Vì sao không dạy Vương Việt lời hát, chỉ dạy giai điệu?
Có gió thổi qua, lá rụng dưới đất chao liệng giữa hắn và Vương Việt.
Lư Nham hơi bực bội trong lòng, cảnh tượng đẹp đẽ lá rụng lượn bay trong gió vào giờ phút này lại trở nên chẳng có gì đẹp đáng để nói, một lá, hai lá ba lá, chốc nhanh chốc chậm xẹt qua trước mắt.
Đối với Lư Nham trong đầu đang quay như điên về chuyện “tù và ốc”, nhịp điệu không đều chốc nhanh chốc chậm này làm hắn bực bội.
Hắn đưa tay ra, đảo lá rụng bên chân.
Nhịp điệu.
Nhịp điệu?
Nhịp điệu!
Lư Nham ngẩng phắt đầu lên nhìn Vương Việt.
“Thế nào,” Vương Việt lại hắt xì hơi xuống đất một cái, xoa mũi, “Bị cảm lạnh thật rồi.”
Lư Nham kéo mặt dây chuyền từ ngực cậu ta qua, bắt đầu ấn lên cái nút theo nhịp điệu của bài “tù và ốc biển”.
Tù và ốc thổi ti ti ti, hải âu nghe xong giang cánh bay, tù và ốc thổi ti ti ti, bọt sóng nghe xong thì mỉm cười… bờ biển mênh mông, nước biển xanh thẳm, thổi bay tù và ốc, lòng đẹp hân hoan…
Ấn xong một bài hát, Lư Nham thả mặt dây chuyền ra.
Mặt dây chuyền trước ngực Vương Việt nhẹ nhàng đung đưa.
Vài giây sau, đèn vẫn luôn lóe lên đã ngừng lại.
Tim Lư Nham đập thật nhanh, cảm giác nhịp tim cũng đập theo nhịp của “tù và ốc biển”.
Vương Việt cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lư Nham, cười.
“Đúng rồi.” Cậu ta nói.
Trong khoảnh khắc Vương Việt nói ra hai chữ này, Lư Nham cảm nhận được thay đổi nào đó trong gió.
Không thể nào hình dung được, không thể nói ra là khó chịu hay dễ chịu.
Hắn chậm rãi dựa lên tảng đá sau lưng.
Trong thân thể, có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Khác với cảm giác thống khổ cực độ lúc hồi ức bùng nổ trước đó.
Cảm giác hiện giờ hoàn toàn khác
Hắn chỉ có thể tìm thấy được một từ “thức tỉnh” để hình dung cảm giác này.
Từng chút một đâm lên bùn đất, từng chút một nhô đầu lên, từng chút một duỗi người ra.
Trong thân thể hắn, trong đầu óc hắn, dần dần giãn ra.
Thân thể Vương Việt nhẹ nhàng lảo đảo, cậu chậm rãi giơ tay lên, giọng hơi khàn đi: “Nham Nham.”
“Ừ.” Lư Nham lên tiếng, mọi hồi ức, mọi chi tiết…
Tựa như một cánh cửa dày nặng mở ra trước mắt hắn, tựa như mấy năm gần đây hắn vẫn luôn bị vây lại giữa sương mù, tựa như hết thảy trở ngại đều biến mất trong một khắc này…
Mọi mê man và hỗn loạn đều bị đẩy ra.
“Sao lại…” Vương Việt nhìn hắn, nước mắt ngập đầy trên vành mắt, chậm rãi trào ra khỏi khóe mắt, lăn xuống dưới.
Lư Nham nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt cậu: “Đừng sợ, không sao cả.”
Vương Việt cúi đầu, tay nhẹ nhàng run lên.
Lư Nham nắm lấy tay cậu, nắm chặt lại, nhắm mắt lại hít vào một hơi: “37, cậu ra đây.”
Tay Vương Việt ngừng run, rút ra khỏi tay hắn.
“Xin lỗi, lại lừa anh,” Vương Việt ngẩng đầu, cong miệng lên cười, nụ cười có một thoáng bất đắc dĩ, “Nhưng anh vẫn luôn dẫn Vương Việt đi trốn, nếu như tôi không để cho bọn họ biết tôi ở đây… sao có thể gặp được Thôi Dật.”
Lư Nham nhìn chằm chằm vào cậu ta, chậm rãi đứng lên, nhìn trời, xoay người bước nhanh xuống núi: “Về đi, đừng để em ấy ra vội.”
“Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cậu ta.”
“Mật mã này được thiết lập lại rồi,” Thẩm Nam bỏ mặt dây chuyền vào cổ áo Vương Việt, “Không được mở ra, chút ít thuốc ức chế trong dịch dinh dưỡng căn bản không đủ đâu, thứ này mới ức chế hoàn toàn được.”
“Ừ,” Lư Nham gật đầu, “Còn gì nữa.”
“Không có cách nào thay đổi lại cài đặt bên trong, cho nên nhất định không được mở ra, thứ này không chỉ dùng để khống chế,” Thẩm Nam hạ nhỏ giọng, “Nó sẽ dẫn người của viện nghiên cứu tới đây, nó có thể xác định chính xác vị trí.”
“Hiểu rồi.” Lư Nham nói.
“Xoá sạch ký ức của tôi đi,” Thẩm Nam nói, “Tôi không muốn chọc phải phiền toái.”
“Ừ.”*bài Tù và ốc biển: mấy cái bài này nghe cũng nhớ lâu ghê, giờ vẫn còn nhớ bài nhạc chuông “Tổ quốc ta là một vườn hoa” của rau hẹ tinh đặt cho xà tinh