Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 23


Đọc truyện Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo – Chương 23

Khi Kì An Na thấy ba người mặc đồ giống hệt nhau xuất hiện trước mặt nàng, lập tức kích động,“Mau mau mau! Đứng lại đi, em muốn chụp ảnh cả ba người!”

Kì An Tu nhíu mày, tiến lên định giật lấy máy chụp hình, “Đang ở ngoài đường, chụp cái gì mà chụp.”

“Không được, không cho em chụp, em khỏi cho anh mượn máy luôn bây giờ!”

Cả ba đành phải ở ngoài đường tạo vài tư thế để cho nha đầu kia chụp mấy tấm cho đã nghiền, cuối cùng mới lấy được máy.

Leo lên xe, Kì An Tu mới cười ha ha, “Tiểu An An, vừa rồi con làm mặt quỷ hay cực! Chọc tức được An Na.”

Diêu Bình An lại làm một cái mặt quỷ với hắn, Diêu Nhật Hiên kéo kéo bộ đồ mới của mình, “Chúng ta mặc thế này hình như hơi bị nổi? Nãy giờ ai đi ngang qua cũng nhìn chúng ta.”

“Có sao đâu?” Kì An Tu một chút cũng không thèm để ý, hắn làm tổng giám đốc, mỗi ngày đều bị người khác nhìn, sớm đã thành thói quen.

“Ba ba! Bọn họ xem chúng ta là vì cảm thấy chúng ta đẹp mà!” Diêu Bình An tuổi tuy nhỏ, lại siêu tự tin. Đầu heo nào đó âm thầm gật gù.

Quả nhiên là gần mực thì đen mà, Diêu Nhật Hiên oán thầm, đi theo con heo này, ngay cả con nít cũng dễ dàng học được da mặt dày.

Nhưng khi đến công viên trò chơi, băn khoăn trong lòng cậu nhanh chóng biến mất. Bởi vì thật sự có rất nhiều người mặc y phục tình nhân, cơ hồ mỗi gia đình đến đây đều mặc như thế, hai ba người mặc giống nhau, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.


Đến nơi, Diêu Bình An lập tức phấn chấn, thét chói tai chạy vào trong.

Những trò chơi từng xuất hiện trong TV như ngựa gỗ xoay tròn, ma thiên luân, thuyền hải tặc, đua xe…… tất cả đều xuất hiện trước mắt, bé con làm sao có dư tinh lực quản chuyện khác? Chỉ hận không thể chơi hết mọi thứ.

Cuối tuần công viên trò chơi tấp nập người qua lại, Diêu Nhật Hiên theo sát con trai, không dám rời mắt khỏi con, sợ quay người đi thì sẽ lạc mất. Lúc này cậu mới thấy mặc y phục giống nhau, nhất là màu da cam nổi bật, quả thật rất tiện lợi. Nhưng đương nhiên cậu sẽ không nói ra, miễn cho con heo kia lại đắc ý vênh váo.

Bé con thấy những trò chơi mình thích là thèm, tham lam muốn chơi hết lại không biết bắt đầu chơi từ đâu, Diêu Nhật Hiên lo theo con căn bản không có rảnh ngẩng đầu. Lúc này, Kì An Tu làm tổng giám đốc, được huấn luyện trường kỳ một thân bản lĩnh vạch kế hoạch liền thi triển ra.

Đầu tiên nghiên cứu bảng giới thiệu các trò chơi, rồi mới căn cứ thời gian lẫn trò chơi nào dễ xếp hàng hơn sắp xếp ra một danh sách đi chơi, hai cha con Diêu gia chỉ cần nghe hiệu lệnh của hắn là được.

Diêu Bình An thật sự là chơi vui đến điên rồi!

Diêu Nhật Hiên cũng không biết, nguyên lai thể lực của con trai lại tốt như thế! Suốt một ngày, hết chạy lại nhảy y như uống nhằm thuốc kích thích. Kì An Tu thì vẫn rất hoàn hảo, chỉ khổ cho thân cậu, xương sống thắt lưng đều đau, chân thì muốn nhũn ra, đứng không nổi nữa.

Đến buổi chiều, cậu chịu không được, tìm một hàng ghế đặt mông ngồi xuống, hữu khí vô lực nói, “An An, chúng ta về đi được không? Ba mệt mỏi quá nga! Không phải con đã chụp hình với cá heo, cũng ngồi thuyền hải tặc rồi sao?”

“Còn sớm mà! Còn có rất nhiều trò con chưa chơi hết!” Diêu Bình An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ mặt trời còn đang ở trên cao, luyến tiếc đi về,“Chú nói buổi tối còn có biểu diễn phun lửa! Con muốn xem mà, ba ba, chúng ta từ từ hẵng đi!”


“Nhưng ngày mai ba còn phải đi làm, chú cũng phải đi làm, mà con cũng phải đến trường a! Buổi tối nếu còn xem biểu diễn thì sao mà về?” Diêu Nhật Hiên kiên nhẫn giảng giải cho con.

Cái miệng nhỏ xíu của Diêu Bình An chu ra đến độ có thể treo được một cái bình.

Kì An Tu nghĩ nghĩ, “Anh gọi điện cho thư kí sắp xếp một chút, chúng ta đều nghỉ phép một ngày đi, em cũng xin cho Tiểu An An nghỉ một ngày. Hiếm khi có cơ hội đến đây, hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai hẵng về.”

Con heo nào đó nhất thời cảm thấy đây đúng là một cơ hội tốt a, vừa lúc mình cũng nên làm chuyện cần làm.

Này cũng quá mê muội mất cả ý chí đi! Không đợi Diêu Nhật Hiên kịp phản bác, Diêu Bình An đã muốn nhảy dựng lên,“Con muốn ở trong cái nấm bự kia! Ân, lâu đài kia cũng được. Ân, nhà hoa kia cũng rất đẹp…… hay là ở nhà hoa đi!”

Trong khu công viên này có rất nhiều khu nhà ở nho nhỏ, chuyên dùng để cho du khách nghỉ lại. Đừng nói là trẻ em, ngay cả người lớn nhìn cũng thích.

Kì An Tu cầm lấy điện thoại, “Để hỏi xem có phòng trống không đã.”

Cuối cùng thì nghỉ lại ở khu nhà nấm, bất quá Kì An Tu hứa hẹn với bé con, lần sau đến chơi sẽ đổi phòng khác, để cho bé con đều được ở hết từng nơi một. Nhất thời trong trái tim nho nhỏ của Diêu Bình An, hình tượng của “ông chú” không thể nghi ngờ lại lớn thêm vài phần.


Diêu Nhật Hiên kêu khổ không ngừng, lúc này không những không chịu về, còn muốn lần sau lại đến? Thật sự là đòi mạng mà!

Kì An Tu thấy cậu quả thật rất mẹt mỏi, liền nhận lấy trừ bỏ nguyên bản là nhiếp ảnh gia kiêm thêm cu li, chỉ huy lẫn bảo mẫu, vác theo túi xách lẫn Diêu Bình An, Diêu Nhật Hiên đi. Đến một chỗ, hắn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, xong mang hai người bọn họ đi chơi.

Không biết bắt đầu từ khi nào bỗng dưng biến thành Kì An Tu một tay ôm lấy cậu, một tay bế Tiểu Bình An đi tới đi lui. Đợi đến khi đi đến nơi biểu diễn phun lửa, đã muốn thành Diêu Nhật Hiên chủ động ôm lấy cánh tay của hắn, hoàn toàn không để ý đến mình đang nửa tựa vào người Kì An Tu còn Tiểu Bình An thì trực tiếp ngồi trên vai hắn, ngồi trên cao chỉ chỉ lung tung.

Mang theo một lớn một nhỏ xuyên qua đám đông, Kì An Tu có cảm giác lâng lâng! Tựa hồ tìm được cảm giác năm xưa lão ba lão mẹ mang theo hắn cùng em gái đến công viên trò chơi, hắn âm thầm lập kế hoạch, tương lai sẽ nhận nuôi thêm một bé gái nữa.

Đáng tiếc cho kế hoạch này, nhất định sẽ không tiến triển theo như cách mà hắn tưởng tượng.

Rốt cuộc cũng để cho bé con chơi đến tận hứng, buổi tối, cuối cùng đi đến ngôi nhà nấm, Diêu  Nhật Hiên y như cây kẹo dẻo nằm bẹp trên sô pha, không thể động đậy.

Tiểu Bình An cũng mệt mỏi, nhưng vẫn rất hưng phấn chạy lung tung nhìn trái nhìn phải, mỗi một thứ ở nơi này đều y như là đồ chơi phóng lớn, rất hấp dẫn cu cậu.

Kì An Tu quan tâm nhất, đương nhiên chính là ── giường.

Khu nhà ở đây tuy rằng thiết kế dành cho trẻ em, nhưng vẫn chiếu cố theo nhu cầu của cha mẹ. Cho nên thiết kế theo từng phòng riêng biệt, mỗi phòng ngủ đều có buồng vệ sinh riêng biệt tránh gây phiền toái.

Trung tâm phòng ngủ chính là một cái giường lớn tạo hình cây nấm, nhưng rất lãng mạn kiều diễm, trong ngăn tủ đầu giường ngay cả áo mưa lẫn cao bôi trơn đều chuẩn bị sẵn. Hắn thử một chút, cách âm cũng rất hoàn hảo.

Phòng trẻ em bên cạnh lại rất đáng yêu, toàn bộ đồ vật đều nho nhỏ xinh xắn, Diêu Bình An vào trong, sẽ không còn muốn chạy lung tung, chỉ cái giường nhỏ xíu nói,“Con muốn ngủ ở đây!”


Xem như nhóc thức thời! Kì An Tu cười tà, tha bé con đi tắm rửa.

Bọn họ không mang theo đồ ngủ, may mắn ở đây cũng có tiệm quần áo, lại mua ba bộ đồ ngủ phi thường đáng yêu giống hệt nhau.

Diêu Bình An ngâm nước ấm trong bồn tắm, cảm giác hưng phấn nhanh chóng chuyển hóa thành mỏi mệt, cái đầu nhỏ gật gù một lúc liền ngủ say.

Kì An Tu đỡ lấy bé con, tẩy rửa cho bé một lúc rồi thay bộ đồ ngủ màu lam xong bế bé ra.

Diêu Nhật Hiên nghỉ ngơi một lúc mới tạm ổn đi tới nhìn,“A, An An ngủ rồi à? Tôi cũng đi tắm đây, ngủ ngon.”

Kì An Tu cười cười ôm bé con đưa đến trên giường, “Em tính ngủ ở đây à?”

Diêu Nhật Hiên dụi dụi mắt, cái giường này sao nhỏ xíu như vậy? Chẳng khác gì cái nôi em bé vậy, tuy vóc dáng của cậu không lớn, nhưng làm sao ngủ ở đây được!

“Vậy làm sao đây?” Cậu ngốc hồ hồ hỏi.

Kì An Tu đắp chăn cho bé con xong, kéo cậu đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa mới nghiêm trang nói, “Em đương nhiên, ngủ với anh.”

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.