Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 22


Đọc truyện Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo – Chương 22

Kì An Tu tựa vào bên giường, lấy ra một quyển sách đồng thoại, đem Tiểu An An ôm vào trước ngực, kể chuyện cổ tích cho bé nghe.

Ánh đèn màu da cam ấm áp rọi xuống người hắn, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia càng thêm nét mị hoặc, giọng nói trầm trầm tràn ngập từ tính, Diêu Nhật Hiên đứng bên cửa nhìn lén, hoảng hốt nhìn hết thảy, có một loại cảm giác đẹp đến phi tự nhiên, dường như đang ở trong mộng, làm cho người ta không tự chủ được mà trầm mê.

Tiểu An An rất nhanh liền ngủ say, Kì An Tu cẩn thận rút tay ra, đặt đứa nhỏ nằm ngay ngắn, tắt đèn, quay ra liền thấy Diêu Nhật Hiên không kịp trốn, sửng sốt một chút, rồi mới nhíu mày tà tà cười lên.

Diêu Nhật Hiên vừa thấy vẻ mặt hắn, lập tức liền khẩn trương lên,“Anh…… anh đừng lại đây……”.

“Suỵt!” Kì An Tu ra dấu im lặng, chỉ chỉ Tiểu An An, rồi mới thừa dịp Diêu Nhật Hiên thoáng mất phòng bị, kéo cậu vào phòng tắm, giam cầm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm, “Em mặc thành như vậy, là tính dụ dỗ anh à?”

“Ai mà thèm……” Diêu Nhật Hiên đỏ mặt.

Phía sau là vách tường kiên cố, trước mặt là khuôn ngực rộng lớn, ngay cả hai sườn đều là cánh tay cứng cáp, căn bản không đường thối lui. Mà bức tường trước mặt kia từng chút từng chút áp sát trong khi cậu ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có. Sợ khi chạm phải cơ thể nóng rực kia, sẽ thiêu cháy.

Hơi nước trong phòng chưa tan, phảng phất cảm giác ái muội mơ hồ mê hoặc lòng người. Diêu Nhật Hiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập thình thịch liên hồi, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, dường như có thể nhìn thấy hỏa diễm đang hừng hực bốc cháy, độ ấm kịch liệt tăng cao, miễn cưỡng nặn ra câu giải thích,“Tôi…… tôi chỉ có cái áo ngủ này……”.

“Áo ngủ này tuyệt lắm! Quả thực rất đẹp!” Hơi thở nóng rực của Kì An Tu phả bên tai, phát ra nội tiết tố mãnh liệt độc nhất vô nhị của giống đực, móng vuốt của đầu heo kia bắt đầu xấu xa sờ mó trên cái đùi thon dài từ từ hướng lên trên.

“Không cần…… không cần như vậy……” Diêu Nhật Hiên ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhắm mắt lại, cơ hồ có thể nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ từ ***g ngực đối phương. Thân thể cậu biết cảm giác khi tựa vào trong khuôn ngực kia có bao nhiêu ấm áp cùng thoải mái, nhưng lý trí lại cảnh báo rằng nó cũng rất nguy hiểm.


Kì An Tu không để cho cậu có cơ hội phản kháng, đưa cậu gắt gao áp sát vào vách tường, một phen giữ chặt lấy đầu Diêu Nhật Hiên, nụ hôn cháy bỏng lập tức phủ xuống.

“Ác……” Tiểu An An đột nhiên nói mê, nhắc nhở còn có bên thứ ba tồn tại.

Đáng chết! Tiểu bại hoại phá hỏng không khí rồi!

Đầu óc Diêu Nhật Hiên sắp bị thiêu cháy cuối cùng khôi phục lại một chút minh mẫn, thở dồn dập bình ổn lại cảm xúc, lắp bắp nói năng lộn xộn tìm đại lý do, “Có…… có đứa nhỏ, phòng ở…… phòng ở này không cách âm…… ngày mai còn phải đi…… công viên trò chơi nữa……”

Tức là nếu thu phục tiểu gia khỏa, nếu phòng ở cách âm, nếu ngày mai đi chơi xong rồi, vậy không thành vấn đề nữa!

Con heo nào đó nghe ra ý tại ngôn ngoại, cười đến đắc ý, “Vậy đêm nay em thiếu anh một lần nha!”

Diêu Nhật Hiên bị dọa đến đầu óc mơ mơ màng màng làm sao nghĩ nhiều đến như thế, theo bản năng ừ một tiếng, liền đem mình bán luôn.

“Đêm mai nhất định anh phải làm được!” Kì An Tu hôn nhẹ hai gò má của cậu, buông lỏng cánh tay.

Diêu Nhật Hiên như được đại xá vừa định bỏ chạy, một cái móng heo lại xoa nắn cái mông vểnh vểnh xinh đẹp của cậu, “Nhanh chóng che kín mình lại, nếu không anh không dám cam đoan đêm nay không xơi tái em nha.”

Diêu Nhật Hiên sợ tới mức lập tức lục tung đồ đạc lôi ra một cái quần dài mùa đông mặc vào rồi mới thật cẩn thận nằm xuống bên phải con.

Kì An Tu nhìn nhị đệ của mình đang biểu tình đòi vận động, cười khổ một tiếng, “Muốn làm cầm thú, cũng không thể làm trước mặt trẻ em, có phải không? Ngươi vẫn là ráng chịu khó nhịn một chút giải quyết bằng tay đi!”

Chờ hắn giải quyết xong dục vọng, xối nước lạnh đi ra, Diêu Nhật Hiên đã ôm con ngủ say.

“Em thật đúng là quá nhẹ dạ!” Kì An Tu bất mãn nói thầm,“Không lẽ em không sợ anh đem hai cha con em ôm ra ngoài đem bán đi à?”

Nhưng mà, chúng ta đáng yêu như thế, ngươi bán được sao? Hai cha con dùng hô hấp vững vàng mà hỏi lại.

Đương nhiên, luyến tiếc. Trong mắt Kì An Tu tràn đầy sủng nịch.

Nằm xuống bên trái Tiểu An An, lấy thể trạng cùng cái đầu của hắn mà nói, cái giường này quá nhỏ, chăn cũng không đủ đắp.


Kì An Tu đương nhiên không phải là loại người tự ủy khuất chính mình, ôm nhóc con qua bên cạnh, chính mình nghênh ngang chiếm cứ trung gian, trái ôm phải ấp, ân, cảm giác làm trụ cột trong nhà thật không sai.

Hai cha con Diêu gia chỉ cảm thấy trên giường đột nhiên xuất hiện một cái gối ôm bự ấm áp, lập tức không chút do dự đều ôm chặt lấy.

Đến hừng đông, mở mắt dậy thấy hai cha con họ y như gấu koala ôm chặt lấy người ta, Diêu Nhật Hiên nhất thời quýnh quáng.

Diêu Bình An lại cười khanh khách, đôi tay nhỏ bé xoa xoa khuôn ngực rắn chắc,“Cha con con là koala, chú là cái cây!”

Kì An Tu ôm bé con, dùng cái cằm lún phún râu cọ cọ cổ bé,“Giờ cái cây muốn chọt lét gấu con nè!”

Tiểu An An cười ha ha, một lớn một nhỏ ôm lấy nhau lăn lộn.

Diêu Nhật Hiên nhanh chóng đứng dậy, đi trước rửa mặt thay đổi quần áo. Rồi mới kéo rèm, ánh dương quang sáng lạn lập tức phủ kín gian phòng nhỏ. Hắn nhắc nhở hai người còn đang đùa trên giường,“Được rồi được rồi, hôm nay còn phải đi công viên trò chơi nữa nha, Tiểu An An mau rời giường đi!”.

“Đi công viên chơi trò chơi thôi!” Diêu Bình An từ trên giường nhảy bật lên, sức mạnh mười phần.

Diêu Nhật Hên bị nhiệt tình của con trai cuốn hút, rút ra chiếc di động mà Kì An Tu đưa “Tách” một tiếng, chụp ảnh con.

Bất quá âm thanh này nhắc nhở Kì An Tu,“Đúng rồi! Hẳn là nên mang theo máy chụp hình nữa.”

Này…… nhà chúng ta làm gì có.“Cái di động này dùng cũng tốt lắm a! Chụp ảnh hẳn là không thành vấn đề.”

“Sao được chứ? Đây là lần đầu tiên cả nhà mình đi chơi mà, phải chụp đẹp đẹp một chút chứ!” Kì An Tu cầm lấy di động của mình, nhanh chóng gọi điện.


“An Na…… Cái gì còn sớm…… bọn anh muốn đi công viên trò chơi…… máy chụp hình của anh để ở trong ngăn kéo …… Đúng a, chưa sạc pin…… A, vậy thật tốt quá…… cám ơn a…… Em ác quá đi, lại giựt tiền…… được rồi được rồi! Lát nữa gặp!”

Ngắt điện thoại, hắn ngẩng đầu nói, “Chuẩn bị đi, chúng ta mau một chút, nhanh chóng chuẩn bị xong rồi ra ngoài ăn điểm tâm, lát nữa An Na sẽ mang máy chụp hình của nó tới cho mình.”

Diêu Nhật Hiên nghe ra một chút không thích hợp,“Em gái anh đang ở nhà anh à?”

Kì An Tu gật đầu,“Đúng vậy! Trang hoàng nhà cửa của anh sao có thể không có ai trông coi? Nó phải giúp anh chứ!”

“Tình cảm của hai anh em anh thật tốt.” Anh trai thì đi chơi, em gái thì làm việc.

“Đúng vậy!” Kì An Tu nghĩ thầm, đứa em gái này đúng là rất tốt, nếu nó làm việc mà đòi thù lao có thể ít một chút hoặc là miễn phí thì càng tốt hơn!

Nhưng làm người không thể quá tham lam! Tiểu thư An Na xinh đẹp nói, đàn ông tốt đều bị bắt cóc hết rồi, dù sao cũng phải cho người ta ăn được chút gì đó, không phải sao?

***.

Ferrari vàng nè, đâu đẹp lắm ha, màu đỏ đẹp hơn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.