Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 67: Thời Khắc Cuối Cùng
Sáng ngày hôm sau…
Khi tôi còn chưa tỉnh ngủ, Hàn Thiên Lãnh đẩy cửa đi vào dựng tôi dậy.
Anh ta cũng không làm gì thêm, mà chỉ đơn giản gọi người làm bê thau nước và khăn mặt vào.
Người thập thò ở ngoài cửa là Churai, tôi nhận ra cô bé vì trong số những người làm ở đây cô bé là người ít tuổi và trông nhỏ con nhất.
Tôi dịu dàng cất tiếng gọi con bé.
“Churai phải không? Mau vào đi em.”
“Dạ.” Con bé lấm lét lén nhìn tôi rồi bê thau và khăn sạch đi vào.
“Để đó đi, chị tự mình làm được, không phiền em đến đâu.” Tôi khẽ cựa người, Hàn Thiên Lãnh không có nói xạo, chỗ bị đau trên lưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Đợi tôi rửa mặt xong, cô bé rụt rè hỏi: “Chị có ghét em không?”
“Sao tự dưng em lại hỏi thế?” Thoáng ngạc nhiên, tôi hỏi.
“Vì chị đã nhìn thấy hành động xấu xí của em.”
Tôi im bặt, ngồi trên giường quan sát biểu cảm của Churai.
Cô bé không nói dối, hoàn toàn để tâm chuyện xảy ra vào trưa qua.
“Chị muốn biết, chuyện này xảy ra lâu chưa?”
“Cũng khá lâu rồi ạ, tầm cách đây một năm trước.
Khi ấy em chỉ là một trẻ mồ côi cơ nhỡ lang thang quanh các điểm du lịch nổi tiếng để bán đồ lưu niệm cho khách du lịch.
Em gặp cậu Eric ở đó và chính cậu là người đưa em về đây.”
“Cho nên, em không được học hành nhưng nói tiếng anh rất thạo?”
“Vâng, đúng là như thế ạ.”
“Vậy thì…!Chính xác năm nay em bao nhiêu tuổi.”
“Em đã 18 tuổi rồi chị.”
18 tuổi? Tôi trợn mắt nhìn tới nhìn lui cô bé, một vóc dáng nhỏ nhắn không có nét nào giống với một thiếu nữ đang đến tuổi dậy thì.
Con bé quá gầy nên tôi đã nhầm tưởng Churai mới 15-16 tuổi.
Có ai nghĩ là con bé đã bước sang tuổi 18 đâu.
Một sự nhầm lẫn tai hại…
Cảm thông nhìn Churai, tôi phức tạp hỏi tiếp cô bé những điều đang nghĩ trong đầu.
“Để trả ơn, cậu ta đòi hỏi gì em cũng làm? Kể cả hiến thân?”
“Vâng, cậu ấy có nhu cầu thì em sẽ cho.
Miễn là cậu Eric không ném em trở lại những chỗ đó.”
“Được rồi, vấn đề của em chị đã nắm rõ.” Tôi thở dài, nói với Churai.
“Lát nữa hãy dẫn chị đi ăn sáng.”
Lần cuối cùng, tôi nói thầm với bản thân mình.
“Vâng chắc chắn rồi ạ.” Con bé chắp tay trước ngực, cúi đầu chào tôi.
Churai đi rồi, tôi càng thở dài nhiều hơn.
…
Ngồi trong một xe Jeep, tôi biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Nghĩ thế, mọi xóc nảy từ chiếc xe không còn ảnh hưởng nhiều tới tôi.
Dù sao thì mình cũng chết, nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Chi bằng bình thản đón nhận nó lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Họ khinh tôi sức con gái yếu ớt, không cả trói hay còng tay tôi lại.
Nhưng như thế cũng tốt, bớt một cái phiền phức, suy cho cùng tôi không thiệt.
Chiếc xe ngày một tiến sâu vào trong rừng rậm.
Trên xe ngoài tôi, Hàn Thiên Lãnh, Eric còn có một gã tài xế…!Đằng sau còn có vài chiếc xe Jeep khác…
Họ không phải là quân phiến loạn, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Tình hình trị an ở khu vực Tam Giác Vàng luôn ở thế bất ổn dù người dân không còn trồng nhiều thuốc phiện giống như chục năm về trước.
Nhưng, tàn dư vẫn còn hiện hữu rất rõ rệt…!Cánh đồng anh túc hôm nọ là một minh chứng.
Còn hiện giờ, xe đi vào một khoảng đất trống giữa cánh rừng và dừng lại.
Bọn họ định ra tay ở đây?
“Tôi đổi ý rồi, cô muốn chết nhưng tôi sẽ không cho cô chết như ý nguyện của cô đâu.” Hàn Thiên Lãnh nhảy xuống xe, hắn nhấc tôi lên bằng một cánh tay.
“Anh tính giết tôi kiểu nào cũng được, tôi không quan tâm.” Tôi ngoảnh mặt đi nhìn sang chỗ khác, không thèm để anh ta vào mắt.
“Anh Lãnh, để em.”
Eric đón lấy tôi từ cánh tay Hàn Thiên Lãnh.
Vết cắn trên tai cậu ta…!Tôi nhìn thử…!ừm, vết thương đã được băng bó cẩn thận.
“Chị nhớ chứ? Chị đã cắn mạnh vào tai tôi thực dã man.”
“Cậu phải mừng vì mồm miệng tôi không có chất kịch độc như loài rắn độc.
Không thì, cái mạng của cậu nó tèo lâu rồi.” Trước khi bị “giết”, tôi không quên cà khịa Eric vài câu.
“Chị muốn chết thật?”
Với tâm thế thấy chết không sờn, tôi thúc giục.
“Tôi không đùa.
Chết sớm đầu thai sớm, cậu làm lẹ lẹ giùm tôi.”
“Aizzz! Giết một người chẳng còn thiết tha sống sót không thú vị gì cả.
Chị đẹp, tôi cũng giống anh Lãnh, không giết chị nữa.
Mà bảo tôi giày vò chị chết đi sống lại, tôi không nhẫn tâm đến mức đó.
Vì chị xinh đẹp như thế này cơ mà, chết đi thì uổng phí lắm.” Eric cúi đầu hôn lên má tôi một cái, cợt nhả cười chờ phản ứng phồng mang trợn má trên gương mặt tôi.
Nhưng tôi không để cậu ta như ý, chỉ đơn giản cáu gắt hỏi một câu.
“Thế tóm lại là các người muốn giải quyết tôi như thế nào?”
Eric đặt ngón trỏ lên môi ra vẻ thần bí.
“Đợi một lúc nữa rồi chị khác biết.”
Hỏi bằng không, tôi đành nói toạc móng heo.
“Các người đợi Châu Mặc Lâm ngay tại đây?”.