Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 66: Bôi Thuốc
Người mở cửa và bật đèn là Hàn Thiên Lãnh, nhìn thấy tôi nằm vật vờ trên sàn nhà, hắn ngạc nhiên:
“Cô sao thế này? Ngủ say quá bị ngã lăn xuống giường à?”
“Không, tôi thích nằm thế, vậy thôi.” Tôi đáp lại một cách máy móc.
Hàn Thiên Lãnh không tức giận, anh ta liếc mắt nhìn rồi nhấc tôi đặt lên giường.
“Cô chọc giận Eric?”
“Hừ, tôi không rảnh đi chọc tên điên.” Tôi rên lên vì phần lưng tiếp xúc với mặt gỗ cứng gây cảm giác đau đớn.
“Cô sao thế?” Phát giác tôi có dấu hiệu bất thường, Hàn Thiên Lãnh lay mạnh người tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi đuổi anh ta.
“Tôi không sao, anh cút đi được rồi đấy!”
Mẹ nó chứ, anh ta mà còn tiếp tục lay người tôi, tôi đảm bảo từ ngày mai mình chính thức bị thoái hóa cột sống, thoát vị đĩa đệm! À, bị thêm cả vẹo lưng cho nó đủ bộ!
“Ngồi im, cấm cô nhúc nhích!” Hắn nặng lời đe dọa một câu, sau đó hai tay cởi phăng lớp áo tôi đang mặc trên người.
Tự dưng bị vô cớ lột áo, tôi tức giận kêu lên.
“Anh làm cái gì vậy?”
Hàn Thiên Lãnh đanh mặt quát khẽ.
“Im miệng, cô muốn những người trong căn nhà này biết chúng ta ở cùng một phòng với nhau à?”
Tôi cắn răng giữ im lặng, không dám có phản ứng lộn xộn.
Anh ta lật ngửa người tôi lên, giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Cô làm gì khiến lưng mình bầm tím hết thế này?”
“Vậy anh thử động não đi, nghĩ xem vết thương trên lưng tôi vì đâu mà có.” Tôi chẳng phải dạng vừa, xéo xắt ném lại vấn đề.
“Eric làm cô bị thương?”
Tôi tiếp tục không trả lời thẳng vào vấn đề, hỏi một câu khiến Hàn Thiên Lãnh ngẩn người một lát.
“Đó là thuộc hạ trung thành của anh, anh không hiểu tính cậu ta thì hiểu ai?”
Anh ta hoàn hồn, đôi mắt nheo lại vì không tin Eric xuống tay tàn nhẫn.
“Nhưng cô đã chọc giận như thế nào thì nó mới ra tay ác với cô?”
“Anh muốn biết thì đi mà hỏi cậu ta chi tiết.” Tôi hít một ngụm khí lạnh vào phổi.
Màn đối đáp làm tôi động phải vết thương, trong lúc vô tình lại bị đau thêm.
“Hừm! Không gãy cái xương sườn nào, cô còn may chán.
Đây là Eric khống chế lực đạo, không thì phổi của cô bị dập nát từ lâu rồi.”
“Anh nói ít thôi, điếc tai quá!” Tôi tức tối mắng.
“Ngồi im ở đây, tôi đi tìm thuốc cao bôi cho cô.”
Tôi ngoảnh mặt sang bên kia, không buồn đoái hoài tới sự quan tâm của Hàn Thiên Lãnh.
Lại là chiêu vừa đấm vừa xoa cũ rích, không lẽ hắn cho rằng tôi dễ dụ chỉ bằng mấy hành động quan tâm như những cô gái khác à?
Tôi đâu rẻ mạt tới mức đó!
Vài phút sau, Hàn Thiên Lãnh quay lại căn buồng đang giam giữ tôi.
Hắn không nói gì, ngồi xuống cạnh giường xức thuốc lên tấm lưng trần bị bầm tím.
Tôi khẽ rên lên vì đau đớn, Hàn Thiên Lãnh càng cẩn thận và nhẹ tay hơn.
“Đau thế cơ à?” Anh ta xức thuốc xong cài lại áo lót và mặc lại áo giúp tôi.
Đau, đau chứ, nhe răng trợn mắt vì đau…!Tôi muốn hét lên như thế lắm, nhưng rốt cuộc không mở miệng nói câu nào cả.
“Thuốc bôi hiệu quả rất nhanh, đến sáng mai cô có thể đi lại bình thường.
Giờ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai cô phải đi cùng chúng tôi đến một nơi.”
Tôi nằm im trên giường không nhúc nhích, đưa mắt nhìn Hàn Thiên Lãnh mở tủ, lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người tôi.
Nơi nào? Anh ta định lôi tôi đi đâu? Mà sao anh ta tự dưng tốt với tôi thế? Anh ta đang ủ mưu làm chuyện đen tối gì đó đúng không?
“Cô nghĩ sao cũng được, vì cô đã hết tác dụng với chúng tôi rồi, và chúng tôi chẳng có lý do gì để giữ cô lại.” Hắn nhìn một cái vào mắt tôi là có thể hiểu thấu tôi suy nghĩ gì.
“Tôi không tin anh đột xuất làm người tốt.” Tôi bình tĩnh nói.
“Tôi cũng cần một lần phá lệ, cô tin hay không tùy cô.”
Tôi bèn nói hết những điều suy nghĩ.
“Những kẻ chẳng thiếu gì ngoài thiếu nhân tính như các người, tuyệt đối không đời nào làm chuyện tốt.
Nếu các người muốn dùng tôi để hạ hệ Châu Mặc Lâm thì các người đã nhầm to rồi.
Anh ta là người lý trí hơn bất kỳ ai, không dễ bị thao túng tâm lý bởi một người phụ nữ như các người tưởng đâu.”
“Cô nói đúng, rất thông minh.
Không giấu gì cô, tôi đã dùng tính mạng của cô để uy hiếp Châu Mặc Lâm.
Nhưng anh ta đã không trả lời, mà ngược lại quay sang cắn ngược tôi một cú đau, khiến chúng tôi bị tổn thất nặng nề.
Nếu tôi đem cô đến trước mặt Châu Mặc Lâm, một dao cắt cổ cô thì anh ta sẽ làm gì?”
Tôi mặt không biểu cảm, bình tĩnh trả lời bằng vài câu nói nhẹ bẫng.
“Vô ích thôi.
Dù anh có hành hạ tôi trước mặt Châu Mặc Lâm, anh ta chẳng mảy may đâu và sẽ làm như mắt điếc tai ngơ…!Tôi sống hay chết không có can hệ gì tới anh ta.”
“Cô cũng thật là thảm.
Nếu đã biết Châu Mặc Lâm là kẻ vô tình, cô có nguyện ý đi theo…”
“Anh một dao kết thúc mạng sống của tôi, tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.”.