Đọc truyện Chạy Tình – Chương 32
Hôm nay, Tống Dao phải thành thật khai báo số điện thoại mới, add nick WeChat của Thịnh Tư Kỳ, thêm bạn tốt bên QQ, lúc đó mới thoát khỏi anh, bình yên rời khỏi.
Trên xe, Tống Dao không khách sáo bày ra vẻ mặt đen thui, như có như không liếc nhìn Khương Nam Hiên.
Cô không muốn nói, anh sẽ không quan tâm, hai người im lặng suốt dọc đường, trở về công ty đã bốn giờ chiều.
Buổi chiều còn phải quẹt thẻ điểm danh, Tống Dao ăn bữa cơm này, hiển nhiên đã bỏ lỡ thời gian quẹt thẻ. Cô thầm nghĩ, rốt cuộc cũng tiếc chút tiền thưởng kia, oán hận với Khương Nam Hiên: “Hôm nay tôi về muộn, việc này anh phải chịu trách nhiệm giải quyết.”
“Yên tâm, tôi đã nói cô theo tôi ra ngoài rồi.” Vẻ mặt Khương Nam Hiên như đã tính toán trước.
“Sau này, những công việc bên ngoài, xin anh đừng tìm tôi nữa.” Tống Dao không kiềm được tức giận nói.
“Cái này không chắc, dù sao mục đích hôm nay chúng ta vẫn chưa đạt được, kẻ địch xem ra khó đối phó nhỉ.” Khương Nam Hiên nói xong, liếc mắt nhìn Tống Dao, “Đúng rồi, vừa rồi tôi thấy Thịnh thiếu theo cô ra ngoài rất lâu, không phải đi ôn lại kỷ niệm xưa đó chứ?”
Nhắc đến chuyện này, vừa dứt lời, Tống Dao trợn mắt nói: “Ôn cái đầu anh, tôi có đủ bạn rồi! Tôi và Thịnh Tư Kỳ không hề quen biết, chuyện như thế này đừng kéo tôi vào, nếu không tôi sẽ…”
“Cô sẽ thế nào?” Khương Nam Hiên nheo mắt.
“Tôi sẽ… sẽ…” Cô nói một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra mình có thể dùng cái gì để uy hiếp Khương Nam Hiên, buồn rầu muốn ói máu.
“Ngoan nào, chỉ cần nghĩ cách “hạ gục” Thịnh Tư Kỳ, hạng mục về tay chúng ta, tôi sẽ bảo Quý tổng tăng lương cho cô.” Khương Nam Hiên vô sỉ nói.
“Hạ gục em gái nhà anh đấy!” Tống Dao trong lòng bốc lửa, sắp tỏa ra bên ngoài.
“Tôi không có em gái, nhưng có người anh trai, điều kiện không tồi, muốn tôi giới thiệu cho không?”
“Tôi không cần!” Đến lúc này rồi, anh ta còn đùa được.
“Vậy thôi, cô đã có Thịnh thiếu rồi, quả thực không cần anh ta đâu nhỉ.”
Tên này mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến Thịnh Tư Kỳ, hiển nhiên muốn dập tắt ý nghĩ ương ngạnh của cô. Đối mặt với kẻ mặt dày, Tống Dao quyết định dừng đề tài ở đây, nghiêm mặt nói: “Khương Nam Hiên, đủ rồi, vì tôi là bạn anh nên tôi sẽ giúp anh lần này, không có lần thứ hai đâu đó!”
Bạn ư? Cái từ này khiến Khương Nam Hiên thất thần một hồi lâu.
Đừng đùa, trong thương trường, không có bất kỳ ai là bạn bè thậst sự. Chỉ có cô gái vô tâm này, mới xem anh là bạn bè…
“Dù sao, tôi cũng sẽ không dây vào chuyện này, muốn hạ gục Thịnh Tư Kỳ thì anh đi mà hạ gục, tôi và cậu ta không có gì hết. Trước kia không có, về sau càng không có!” Tống Dao nói xong, không thèm để ý tới Khương Nam Hiên nữa, giận đùng đùng xuống về lên văn phòng.
Sóng trước đã sang, sóng sau lại tới.
Tống Dao vừa bước vào văn phòng, mọi người thấy vẻ mặt cáu kỉnh của cô cũng không quá để ý.
Tiểu long nữ là người đầu tiên hớt hải chạy tới hỏi: “Dao Dao, buổi trưa cậu đi đâu thế, Quý tổng nhiều lần tìm cậu đó, e rằng bây giờ đang nổi trận lôi đình…”
“Quý tổng tìm tớ?” Tống Dao cả kinh, không nghe Tiểu long nữ nói hết câu, đã vội vã chạy lên lầu.
Quả nhiên Quý Thừa Xuyên trưng ra gương mặt u ám, thấy cô cầm túi xách, cười lạnh một hồi: “Thư ký Tống, xem ra cô rất bận nhỉ?”
“Thưa Quý tổng, tôi cùng với trợ lý Khương chạy việc ở bên ngoài, không tin ngài cứ hỏi anh ấy.” Tống Dao không còn cách nào, đành báo cáo chi tiết.
“Khương Nam Hiên?” Quý Thừa Xuyên càng thêm không vui, “Cô và cậu ta đi ra ngoài làm cái gì thế?”
“Cái đó…” Tống Dao hơi khó mở lời, “Trợ lý Khương muốn tôi cùng nhà đầu tư Thánh Tư đàm phán, vì vậy mới dẫn tôi theo.”
“Cậu ấy dẫn cô theo ư?”
“Thật ra tôi cũng không biết anh ta dẫn tôi theo làm gì, có lẽ để tôi mở mang kiến thức…” Tống Dao càng nói càng nhỏ, có vẻ chột dạ.
Quý Thừa Xuyên liếc mắt nhìn ra sự khác thường của cô: “Vậy không biết cô đi theo trợ lý Khương, cô đã được biết thêm những gì? Nói cho tôi nghe một chút.”
Tống Dao bị hỏi khó, ăn bữa cơm đó như ngồi trên đống lửa, đống than. Tất cả sự chú ý đều tập trung nghĩ như thế nào để thoát khỏi Thịnh Tư Kỳ, Khương Nam Hiên và Lý Nhâm Hồng nói gì, cô thật sự không lọt vào tai một câu.
Thấy cô không thốt nên lời, Quý Thừa Xuyên càng hăm dọa: “Thư ký Tống, xem ra gần đây cô làm việc không chuyên tâm, có phải có tâm sự gì không?”
Tâm sự? Tống Dao mờ mịt, cô vô tâm, làm việc cũng rất nghiêm túc, ngoài vấn đề bây giờ anh hỏi cô không biết trả lời, cô hình như đâu có làm sai việc gì? Nhưng Quý tổng đã nói, nhất định là đúng, Tống Dao cúi đầu: “Thành thật xin lỗi Quý tổng, gần đây quả thực tâm trạng của tôi không tốt lắm.”
“Vì sao?” Quý Thừa Xuyên một chút cũng không muốn buông tha cho cô.
Tống Dao chèn ép, nói liều: “Đó là bởi vì… bởi vì tôi… Dì cả của tôi đã đến…” Để viện cớ, cô xem như đã bất chấp mọi thứ rồi.
Quý Thừa Xuyên quả nhiên nghe xong lý do này, rốt cuộc không truy hỏi nữa.
Tống Dao cúi đầu thật lâu, nhìn thấy Quý Thừa Xuyên còn không lên tiếng, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười nịnh nọt: “Quý tổng, thật ngại quá, chút chuyện nhỏ của tôi khiến ngài hao tâm tổn trí.”
“…” Quý Thừa Xuyên nhếch môi, cái cô gái này, da mặt đã bắt đầu dày lên rồi… vẫn còn sức chiến đấu ư, khiến anh mở mang kiến thức.
“Nếu không có việc gì nữa, tôi đi ra ngoài làm việc nhé?” Tống Dao dò hỏi.
“Ai nói không có việc?” Quý Thừa Xuyên chuyển đề tài.
Còn có việc? Chẳng hiểu tại sao, Tống Dao bỗng cảm thấy chẳng lành.
Mắt thấy tổng giám đốc đại nhân chỉ tay lên một xấp giấy dày cộm trên bàn, anh nói: “Cô lấy về đi, trước thứ sáu trong tuần này phải xem cho hết.”
Thứ sáu ư? Tống Dao mở to hai mắt, hôm nay đã thứ ba, cách thứ sáu chưa đầy ba ngày, nhìn lại xấp tài liệu kia, cô cảm thấy ngập tràn khó khăn, ba ngày cũng không xem hết được, thật làm khó người khác mà?
“Quý tổng, nhiều như thế, e rằng tôi không xem hết được.” Cô không cách nào nhận lời, đành ăn ngay nói thật.
“Không xem xong cũng phải xem.” Quý Thừa Xuyên trực tiếp cự tuyệt cô, “Đây là tài liệu về hạng mục khu vui chơi, thứ sáu sẽ bắt đầu cạnh tranh, đến lúc đó cô đi với tôi.”
“Tôi á?” Tống Dao ngạc nhiên kêu lên, sau đó lại ngẫm thấy lời này có ý khác, lập tức hoảng sợ đổi giọng, “Quý tổng, lẽ nào ngài muốn tôi theo ngài đi đấu giá?”
“Thế nào, không được sao?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.
“Đi thì đi…” Tống Dao khó xử lẩm bẩm, “Nhưng Quý tổng, không giấu gì ngài, tôi chưa bao giờ tham gia qua, chỉ sợ mất mặt công ty, nếu không ngài đổi người khác nhé…”
“Tôi dẫn cô đi mở mang kiến thức, không được à?” Quý Thừa Xuyên ngắt ngang lời lẩm bẩm của cô, chuyện Khương Nam Hiên làm được, hiển nhiên anh cũng có thể.
“…” Tống Dao quýnh quáng.
“Cái đó, Quý tổng, nếu tôi không xem xong, làm sao bây giờ…” Dự cảm mình không thể thoát khỏi, Tống Dao tính toán đường lui cho mình.
“Tự gánh hậu quả.” Quý Thừa Xuyên nhếch môi cười, Tống Dao tóc tai dựng đứng.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Cô quyết tâm, cắn răng một cái, bước lên ôm lấy tài liệu, “Rõ, thưa Quý tổng, tôi sẽ dồn hết toàn lực xem hết xấp tài liệu này, tuyệt không phụ lòng mong mỏi của Quý Thừa Xuyên đối với tôi!”
Quý Thừa Xuyên hài lòng gật đầu: “Biết rồi thì tốt, xem cho hết, về sau còn nhiều cơ hội… sẽ để cô mở mang kiến thức.”
Ôm tài liệu vào lòng, chân Tống Dao mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Tổng giám đốc đại nhân, ngài muốn đùa chết tôi mỗi giây mỗi phút mới vừa lòng sao! T_T