Đọc truyện Chạy Tình – Chương 31
Một nơi nào đó, trong gian phòng.
“Cậu hai, việc đàm phán thế này đừng gọi cháu, cháu rất bận.” Thịnh Tư Kỳ nói không ngẩng đầu, lấy điện thoại ra chơi.
Lý Nhâm Hồng rất bất đắc dĩ: “Bố của cháu muốn cháu kế thừa gia nghiệp, chuyến đi này là tạo cơ hội cho cháu rèn luyện, đừng chơi game nữa, nghe cậu nói này.”
“Người ta còn chưa tới mà, để cháu chơi thêm một lát.” Thịnh Tư Kỳ hào hứng bừng bừng chơi game, hoàn toàn không đặt lời nói của cậu hai vào lòng.
Lý Nhâm Hồng thở dài: “Tư Kỳ, không phải cậu hai muốn mắng cháu, nhưng cháu suốt ngày cứ cà phất cà phơ là không được, bố của cháu chỉ có mình cháu là con trai, anh ấy cũng lớn tuổi rồi, toàn bộ hy vọng đều gửi gắm vào cháu.”
“Cháu biết mà, biết mà.” Thịnh Tư Kỳ vô tâm đáp lời.
Lý Nhâm Hồng lắc đầu: “Đây là hạng mục đầu tiên kể từ khi cháu tiếp quản công ty, tin tức cũng đã truyền ra, nhất định phải đoạt được, ngàn vạn lần không thể xảy ra bất trắc.”
“Cậu làm việc, cháu rất yên tâm.” Thịnh Tư Kỳ vẫn tiếp tục chơi, có thể bớt chút thời gian trả lời, xem như đã rất nể mặt rồi.
“Cậu biết tâm tư cháu không đặt ở đây. Vì vậy, lần này mới gọi cháu theo, đợi lát nữa Quý Thừa Xuyên – tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Thiên tới, cùng là những người thừa kế của gia tộc, cháu xem người ta so với cháu thật khác biệt.”
“Một người đàn ông có tầm nhìn tốt, năng lực cao, có đẹp trai hơn so với cháu không? Cậu hai, bây giờ, thời buổi này phải đánh giá qua gương mặt!” Anh cười hì hì trả lời.
Lý Nhâm Hồng tức giận, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Khương Nam Hiên cùng với Tống Dao mặt mày nhăn nhó đi vào gian phòng.
“Thật ngại quá, xin chào đổng sự Lý, để ngài chờ lâu rồi.” Khương Nam Hiên khách sáo nói.
Lý Nhâm Hồng liếc mắt nhìn Khương Nam Hiên, sau đó nhìn qua cô thư ký bình thường theo sau, gương mặt phụng phịu: “Trợ lý Khương, Quý Thừa Xuyên đâu rồi? Lúc anh hẹn chúng tôi chẳng phải đã nói anh ta cũng sẽ tới sao?”
“Quý tổng bận chút việc, e rằng không tới được.”
“Càn quấy!” Lý Nhâm Hồng phẫn nộ bừng bừng, “Thịnh tổng chúng tôi đã tới, dựa vào cái gì Quý Thừa Xuyên không chịu xuất hiện, ngoài miệng nói cần đàm phán, mà chỉ phái trợ lý tới, hơn nữa…” Ông nhìn qua Tống Dao, không biết phải nói thế nào, “Các người không để chúng tôi vào mắt, phải không?”
“Đổng sự Lý, chớ nên tức giận, Quý tổng quả thức có việc gấp, tôi đến đàm phán với ngài cũng thế thôi, tôi có thể đại diện toàn quyền của Quý tổng.” Đối mặt với Lý Nhâm Hồng đang căm giận, Khương Nam Hiên thản nhiên đáp lời.
“Tôi không muốn cùng anh đàm phán, gọi Quý Thừa Xuyên của các người ra đây, không thì Tư Kỳ chúng ta đi!” Lý Nhâm Hồng nói xong, muốn kéo tay Thịnh Tư Kỳ đang ngồi bên cạnh.
Nào ngờ ông còn chưa ra tay, Thịnh Tư Kỳ đã kéo ông trở về chỗ ngồi: “Cậu hai, đã đến đây rồi, ngồi một lát đi mà…” Ngoài miệng anh nói vậy, nhưng lực chú ý hoàn toàn đặt ở người đang trốn sau lưng Khương Nam Hiên, cô gái cúi đầu không nói, tròng mắt anh đã hoa lên.
“Tư Kỳ, cháu sao vậy, Quý Thừa Xuyên còn chưa đến mà?” Lý Nhâm Hồng tức hộc máu, mới vừa rồi không phải anh không muốn đến đây sao, bây giờ người không muốn đi lại là anh, anh không thể yên tĩnh làm một cậu ấm à? Đừng làm khổ lão già này!
“Không sao, không sao, dù sao đã đến đây, cháu đợi lâu cũng đã đói, cứ xem như cùng ăn một bữa cơm thôi, cậu nói có phải không?” Lực chú ý tiếp tục tập trung trên người Tống Dao.
“Thịnh thiếu nói đúng, đã đến đây rồi, phải ăn một bữa cơm đã. Hôm nay tôi mời, hai vị cứ ăn thỏa thích.” Anh nói xong, mắt nhìn Tống Dao sau lưng, “Dao Dao, cô cũng ngồi đi.”
Dao Dao?! Dám gọi cô gái của anh thân thiết như vậy, Thịnh Tư Kỳ trong mắt bốc lửa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bừng cháy hừng hực của Thịnh Tư Kỳ, Tống Dao thật muốn đi tìm chết. Trời đánh tên Khương Nam Hiên này đi, tại sao đẩy cô vào hố lửa chứ, thật vất vả lắm mới thoát khỏi thằng nhóc đó, bây giờ lại dây vào, cô đau đầu muốn chết đây!
“Ngồi đi.” Khương Nam Hiên thân thiết giúp cô kéo ghế, ngồi đối diện Thịnh Tư Kỳ.
“Không cần đâu, tôi ngồi…” Cô chưa nói xong, Khương Nam Hiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Khương Nam Hiên, anh chờ đó! Tống Dao cắn răng, ngồi xuống đối diện Thịnh Tư Kỳ, ánh mắt anh ta càng thêm nóng, tựa như động vật hoang dã đang chuẩn bị phát động, không lưu tình nuốt chửng cô. Tống Dao càng cúi đầu thấp hơn.
Bốn người ngồi vào chỗ, Lý Nhâm Hồng trong lòng tràn ngập khinh thường, lạnh lùng nói: “Nếu trợ lý Khương đã đến, vậy mời anh tự giới thiệu, ngoài Quý tổng của các anh, những người khác Thịnh tổng chúng tôi không phải quen thuộc.”
“Xin chào Thịnh tổng, kẻ hèn này là Khương Nam Hiên, trợ lý đặc biệt, đại diện toàn quyền của Quý tổng.” Anh vừa nói xong, liền đưa tay ra.
Thịnh Tư Kỳ thậm chí không buồn liếc mắt nhìn anh một cái, bắt tay qua loa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tống Dao, hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này là?”
“Vị này là thư ký riêng của Quý tổng chúng tôi, tiểu thư Tống Dao.”
Không chờ Khương Nam Hiên nói thêm, Thịnh Tư Kỳ đã vô cùng tích cực, chủ động vươn hai tay: “Tiểu thư Tống, xin chào xin chào, rất vui được làm quen!”
Đôi tay trắng trẻo nhiệt tình đưa đến trước mặt, trước ánh mắt của Khương Nam Hiên và Lý Nhâm Hồng, Tống Dao chỉ có thể kiên nhẫn, đưa tay ra bắt.
Sau đó, cô không thể rút trở lại. T_T
Lực tay Thịnh Tư Kỳ rất lớn, nắm rất chặt, giống như muốn kéo cô qua, Tống Dao dùng sức rút cả buổi, tay phát đau, thấp giọng nói: “Thịnh tổng, xin ngài… Đừng dùng sức như vậy…”
Lý Nhâm Hồng rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không đúng, liếc mắt đánh giá Tống Dao, trong đầu nhanh chóng tự hỏi cảnh tượng trước mắt.
Cùng lúc đó, Thịnh Tư Kỳ lưu luyến không rời thả hai tay ra, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Dao.
Trước tình cảnh này, Khương Nam Hiên thu hết vào mắt, dường như lại không phát hiện điều gì, bắt đầu kêu phục vụ đến gọi món ăn.
Dù sao cũng là câu lạc bộ tư nhân nên cái gì cũng đắt đỏ, giá cả ngút trời, món ăn tinh xảo. Tiếc rằng, giờ phút này Tống Dao không có lòng dạ nào thưởng thức. Cô cúi đầu, cổ đã mỏi, từ đầu đến cuối, ánh mắt nóng bỏng đó chưa bao giờ dời khỏi người cô, khiến cô không dám ngẩng đầu.
“Đổng sự Lý, món ăn ở đây không hợp khẩu vị của ngài sao?” Bên cạnh, Khương Nam Hiên đang cùng Lý Nhâm Hồng trò chuyện.
Lý Nhâm Hồng hừ một tiếng: “Cứ coi như vậy đi, tôi khẩu vị nặng, không quen ăn những món sơn hào hải vị.”
“Chuyện bình thường ấy mà, bạn gái cháu làm ngon hơn cái này gấp trăm lần.” Từ nãy đến giờ Thịnh Tư Kỳ nhìn chằm chằm Tống Dao rốt cuộc cũng lên tiếng.
Khương Nam Hiên nheo mắt: “Vậy sao, Thịnh thiếu thật có phúc, có thể tìm được một cô bạn gái có phẩm hạnh như vậy.”
“Đúng thế, bạn gái của tôi rất hiền lành, lại dịu dàng, giống như thư ký Tống đây này.” Thịnh Tư Kỳ ý vị nói.
Tống Dao rốt cuộc không nghe không nổi nữa, đứng phắt lên.
Ba cặp mắt lập tức chú ý lên người cô, cô kiềm chế cảm xúc muốn lật bàn: “Cái đó… Thật ngại quá, mọi người cứ tiếp tục, tôi đi toilet một lát.” Vừa nói xong, cô bỏ chạy ra ngoài.
Thịnh Tư Kỳ cũng nóng vội: “Cậu hai, cậu cứ nói tiếp, cháu có việc cấp, đi toilet một lát đây ạ.” Anh nói xong, không chờ Lý Nhâm Hồng lên tiếng, theo chân Tống Dao chạy ra ngoài.
Tống Dao vốn muốn chạy vào nhà vệ sinh nữ tránh một lát, nào ngờ thiết kế ở đây đến 18 khúc rẽ, cô đi vội vàng nên không hỏi nhân viên phục vụ, dạo một vòng nhanh chóng lạc đường.
Ai ngờ vừa rẽ xong, Thịnh Tư Kỳ đột ngột xông tới, kéo cô vào một góc tường.
“Dao Dao!” Chân với tay anh đều rất dài, giam giữ Tống Dao trong góc tường, cô không còn chỗ để trốn, “Tôi muốn hỏi chị, vì sao cắt đứt mọi phương tiện liên lạc với tôi? Chị có biết rằng, trong mấy tháng nay tôi đều dò la tin tức về chị không, thật là gấp muốn chết đây này!”
“Thịnh tổng!” Tống Dao đưa tay ngăn Thịnh Tư Kỳ, cố tạo ra một khoảng cách an toàn với anh, “Tôi không phải là nhân viên của Thánh Tư, xin ngài tự trọng cho.”
“Tự trọng, tự trọng, tôi có béo đâu?” Thịnh Tư Kỳ vô lại nói, “Trước kia, ở công ty, chị đối xử với tôi rất tốt, nhưng kể từ khi biết thân phận của tôi, lại hoàn toàn thay đổi thái độ, rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào khiến chị vứt bỏ mối quan hệ thân thiết của chúng ta vậy? Chị nói đi, tôi có chỗ nào không đúng?”
“Cậu đúng hết, chỉ có tôi sai thôi. Tống Dao bị anh ép sát, “Tôi sai ở chỗ tin tưởng chuyện quái quỷ của cậu, cái gì mà nhà nghèo, em trai em gái không ai nuôi, dù cậu có giàu có cũng không thể đùa giỡn người khác như vậy!”
“Đó là do… Tôi không thể tiết lộ thân phận…” Thịnh Tư Kỳ giải thích, “Tôi thề với trời, ngay từ đầu, mặc dù tôi có ý trêu chọc chị, nhưng về sau tôi thực lòng thích chị, chị phải tin tưởng tôi!”
“Tôi không thể tin cậu nữa rồi, cậu mau tránh ra!” Tống Dao định đẩy anh ra.
“Dao Dao, chị hãy nghe tôi nói! Tôi rất nghiêm túc đối với chị, điều này không liên quan đến tôi có tiền hay không. Nếu chị chê tôi nhiều tiền, tôi lập tức đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với bố, tôi thực không quan tâm vấn đề tiền bạc.”
Vừa dứt lời, Tống Dao thật muốn đánh anh: “Dù cậu có tiền hay không, cũng không liên quan với tôi, tôi không thích cậu!” Tống Dao nổi giận.
“Chị không thích tôi chỗ nào, tôi sửa được không?”
“Cậu thích tôi chỗ nào, tôi cũng thay đổi nhé?”
“Dao Dao, chị…” Thịnh Tư Kỳ bó tay, anh không hiểu vì cớ gì mình đẹp trai như vậy, lại có tiền, vừa thâm tình, vừa dịu dàng. Tại sao không lọt vào mắt cô gái này, anh muốn phát điên rồi.
Nhìn thấy Thịnh Tư Kỳ còn không buông tha, Tống Dao kiên nhẫn khuyên nhủ anh: “Tư Kỳ, tôi nói thật, tôi với cậu không môn đăng hộ đối, quả thực không hợp.”
“Nhưng tôi thích chị.” Thịnh Tư Kỳ không chịu không tha, rủ mắt lẩm bẩm.
“Yêu thích không thể cưỡng cầu, bây giờ cậu thích tôi không có nghĩa sau này cũng sẽ thích tôi, cậu có điều kiện tốt như vậy, rất nhiều rất nhiều cô gái tốt hơn so với tôi mặc sức cho cậu lựa chọn, cậu chọn người thích cậu, sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.” Cô định tẩy não Thịnh Tư Kỳ.
“Chị đừng nói nữa.” Thịnh Tư Kỳ ngắt lời cô, “Lời chị nói, mấy tháng nay tôi cũng nghĩ đến rồi, tôi đã thử qua lại với các cô gái khác, nhưng vừa nhìn thấy bọn họ, trong đầu tôi đều hiện lên hình ảnh của chị. Chị nghĩ tôi sẽ thích người khác sao. Tôi ở đây thề với chị, tôi sẽ luôn thích chị, nếu ngày nào đó không còn thích nữa, sẽ bị sét đánh, bị xe đụng chết ngoài đường!”
“Thịnh Tư Kỳ!” Tống Dao cũng phát điên, “Cậu không thể chín chắn lên à? Tôi không thích cậu, chết cũng không thích!”
“Dao Dao…” Thịnh thiếu đáng thương bị lời tuyệt tình làm tổn thương, gương mặt cô đơn nhưng vẫn không đành lòng từ bỏ, “Chị sao lại tuyệt tình như thế? Chị nói cái gì tôi cũng sẽ đồng ý, chỉ có việc không thích chị, tôi không thể làm được…”
“Tôi nói cái gì cậu cũng đều đồng ý hết?” Tống Dao có chút kích động, “Được, tôi muốn cậu đừng tranh giành hạng mục khu vui chơi với tập đoàn Thừa Thiên nữa, cậu đồng ý không?”
Vốn là cô muốn khiến Thịnh Tư Kỳ khó chịu, không ngờ thằng nhóc vừa nghe xong, hai mắt tỏa sáng, lập tức đồng ý: “Được, chỉ cần chị nói, tôi đảm bảo không giành.”
“Cậu!” Tống Dao muốn hộc máu, chỉ tay vào mặt anh cả buổi, tức giận đến không biết nói gì.
Cùng lúc đó, Thịnh Tư Kỳ trở nên vui vẻ cười hì hì: “Dao Dao, tôi biết chị đang thử lòng tôi. Chị xem, công ty với tôi mà nói không quan trọng chút nào, chị mới là người quan trọng nhất, chị gả cho tôi, được không?” Anh trực tiếp cầu hôn.
Tống Dao bó tay.
“Tôi không giỡn với cậu nữa, hạng mục kia mọi người cạnh tranh công bằng, không cần phải nhường tới nhường lui…” Cô đúng là không có cách nào làm người xấu.
“Không sao đâu, chỉ là một hạng mục nhỏ thôi mà, tôi không quan tâm.”
Hạng mục hơn mười lần trăm triệu đối với cậu là nhỏ ư. Quả là cậu ấm không hiểu sự đời, Tống Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện của bộ phận dự án không liên quan đến tôi, tôi chỉ là thư ký nhỏ thôi.”
“Đúng rồi, chị làm thư ký riêng cho Quý Thừa Xuyên?” Vừa nói xong, làm Thịnh Tư Kỳ nhớ đến, gương mặt thêm ghen ghét, “Chị đâu cần phải tiết kiệm như thế, tôi nuôi chị không nổi ư? Chị muốn cái gì tôi không cho được sao, chỉ cần chị nói, ngay cả mặt trăng trên trời, tôi cũng sẽ gọi người hái xuống!”
Anh nói nữa, Tống Dao càng bị chọc giận hơn, “Được, vậy cậu hái xuống đi!”
Thịnh Tư Kỳ ngẩn người, gương mặt như phát tiếng “răng rắc”.
“Dao Dao, tôi giỡn thôi mà, chẳng lẽ chị thật sự muốn tôi hái cả mặt trăng xuống đấy à?” Anh cười trừ.
“Thật mà, chỉ cần cậu có thể hái trăng, tôi lập tức gả cho cậu.” Tống Dao nghiêm túc nói.
“Vậy chi bằng chị kêu tôi đi chết còn hơn…” Vẻ mặt Thịnh Tư Kỳ như khóc tang.
Vậy cậu đi chết đi! Tống Dao nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng rốt cuộc cũng không thốt ra, bởi vì cô hiểu rõ tính cách của Thịnh Tư Kỳ, nếu anh thực sự xúc động sẽ nghĩ quẩn đi tìm cái chết.
Giờ phút này, cô cảm thấy quyết định ban đầu của mình vô cùng chính xác. Nếu nói chuyện yêu đương cùng người đàn ông như vậy, sao có thể chịu nổi đây?