Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 96: Tranh Chấp


Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 96: Tranh Chấp


Thời gian dần dần trôi qua, phương pháp của Hi Phù Ẩn đã có hiệu quả, thế cục dần dần ổn định, tuy rằng trời vẫn chưa ấm lên, nhưng tình hình tai nạn đã được giảm bớt trong trình độ rất lớn, ít nhất khi xung quanh có tai họa, đã rất ít khi xuất hiện người chết rét.

Mấy ngày gần đây thậm chí còn có người có tâm trạng ra ngoài ngắm tuyết, dù sao thì phương Nam hiếm khi có tuyết rơi lớn như vậy, người đương thời cũng thích xem điều lạ điều hiếm mà.
Chỉ là dường như ông trời không chịu cảnh bá tánh an ổn.

Tình hình thiên tai chưa yên ổn được bao lâu, thế cục đã lặng yên xảy ra biến hóa.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, mà đầu đường cuối ngõ nổi đầy lời đồn.
Lúc mới đầu, cũng chỉ là vài lời đồn bậy bắt bóng bắt gió, sau này dần dần biến chất.

Đồn thế nào cũng có, nhưng ý đại khái chính là Đại Khánh xảy ra tai họa liên tục mấy năm, chết nhiều bá tánh như vậy, nguyên nhân xảy ra nằm trên người hoàng thất Đại Khánh.
Hoàng đế ngu ngốc vô đạo, đức không xứng chức, trời cao trừng phạt hoàng đế mới giáng tai nạn xuống, báo động trước cho bá tánh.

Tóm lại, hoàng đế Đại Khánh không hiền đức, ông trời nhìn không được nên muốn tiêu diệt Đại Khánh.
Đồn có sách mách có chứng, Khương Mạc nghe xong, hồi lâu sau vẫn không phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa tin ngay.
Chẳng qua, khi tìm tòi sâu thêm thì trong những lời đồn đó toàn là sơ hở.
Đầu tiên, tân hoàng mới đăng cơ được mấy ngày, thánh chỉ triệu lệnh còn chưa ban phát được mấy cái, sao có thể nhìn thấy hắn ngu ngốc.

Nếu nói Nguyên Đức Đế là hôn quân thì nàng còn tin, nhưng Nguyên Đức Đế không phải đã chết rồi sao? Mặt khác, nhìn chung mấy thế hệ đế vương của hoàng thất Đại Khánh không chỉ có mỗi Nguyên Đức Đế là hôn quân, sao không sớm không muộn, mà cố tình lại có chuyện xảy ra vào năm này.

Hơn nữa, nếu hoàng thất Đại Khánh có vấn đề, sao không dứt khoát tiêu diệt hoàng thất luôn đi, mà còn để lại một tiểu hoàng đế để đăng cơ! Đồn thế này không phải là đồn bậy hay sao?
Cho dù ông trời thật sự muốn tính sổ, chuyện này cũng không liên quan đến bá tánh bình thường, dù thế nào cũng không ụp mũ lên đầu bọn họ được!
Tuy rằng Khương Mạc cũng không thích hoàng thất Đại Khánh, nhưng chuyện này rõ ràng là có người bịa đặt sinh sự sau lưng.

Huống hồ khi nghĩ sâu xa thêm, lời đồn nầy lan truyền nhanh như vậy cũng không phải là một dấu hiệu tốt, cứ tiếp tục mặc kệ như thế thì sẽ có ngày từ giả thành thật.

Đến lúc đó, dân oán dân hờn, chỉ sợ thiên hạ đại loạn, thay đổi triều đại.

Quả nhiên như suy đoán của nàng, mấy ngày sau đó, lời đồn càng lúc càng lan rộng, tình thế cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà đã có nhiều nơi có loạn dân làm loạn.

Bọn họ lấy danh nghĩa muốn phế hôn quân, bình định thiên hạ, muốn lật đổ sự thống trị của Đại Khánh làm loạn.
Sau khi triều đình biết chuyện, lập tức phái người đi bình loạn, nhưng bên này còn chưa bình định xong, bên kia đã có người khởi nghĩa.
Thật sự sứt đầu mẻ trán.
Mà Hi Phù Ẩn vất vả lắm mới nghỉ ngơi được mấy ngày lại bắt đầu bận rộn.
Khương Mạc trái lo phải nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này nhất định là do Triệu Túc làm.

Bây giờ y đã cùng đường, cho nên dứt khoát muốn tạo phản tự làm hoàng đế à?
Nghĩ đến đây, Khương Mạc không ngồi yên được nữa.
Nàng đi tới đi lui trong sân, sau khi miên man suy nghĩ một phen, vẫn không kiềm được mà đến tìm Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc dẫn Nguyệt Linh và Nguyệt Đang theo, vội vã tiến đến thư phòng.
Rất nhanh sau đó nàng đã tới nơi, Khương Mạc vừa định gõ cửa, đã nghe thấy giọng của Thành Phương vừa khéo đang bàn về chuyện này: “Công tử, Triệu Túc lòng muông dạ thú, hành động lần này của y là muốn quấy cho thiên hạ đại loạn, bây giờ chúng ta không bắt được y, nếu y nhân cơ hội đục nước béo cò, chúng ta nên làm sao đây?”
“Triệu Túc muốn tạo phản nên tìm cớ ấy mà.

Hoàng đế ngu ngốc sao? Nguyên Đức Đế mà Triệu gia chúng nâng đỡ lên trên là đại hôn quân, sao chúng không lật đổ đi? Bây giờ tân hoàng mới đăng cơ được mấy ngày, y đã nói là ngu ngốc rồi.”
Giọng nói này nghe như là Mẫn Kiên.
Bá Sơn sầu lo: “Nhưng người của chúng ta gần như lật hết cả cái Bắc địa lên rồi, mà vẫn không tìm được người.”
Thành Phương: “Triệu Túc gầy dựng ở Bắc địa nhiều năm, trừ khi y chủ động hiện thân, không thì nếu chúng ta muốn tìm được y…”
Lời còn lại Thành Phương không nói ra, nhưng ai cũng hiểu ý sau cùng.
Mẫn Kiên: “Sao y hiện thân được chứ? Y lại không ngốc.”
Quả thật Triệu Túc không ngốc, y đã sớm biết Hi Phù Ẩn bày thiên la địa võng bên ngoài để chờ y, sao y có thể nào tùy tiện hiện thân cho được.

Trừ khi bọn họ có thể làm y chủ động hiện thân!
Nghĩ vậy, một ý tưởng chậm rãi hiện lên trong đầu Khương Mạc, đôi mắt nàng sáng lên, sau đó đẩy cửa thư phòng ra, cất cao giọng nói: “Ta có cách!”
Khương Mạc đột nhiên xuất hiện khiến người bên trong đều kinh ngạc.

Mẫn Kiên, Bá Sơn và Thành Phương nhanh chóng hành lễ: “Cô nương!”
Hi Phù Ẩn thấy nàng, sắc mặt dịu đi, hắn vòng qua án thư bước tới chỗ nàng.
“Sao lại tới đây? Tìm ta có chuyện gì sao?”
Khương Mạc cười xin lỗi: “Xấu hổ quá, ta vừa mới ở ngoài nghe mọi người nói chuyện.”
Nói xong, nàng lại vội vàng nói.
“Nhưng mà ta có cách dẫn Triệu Túc ra ngoài.”
“Cô nương nói thật sao?”
Giọng Khương Mạc vừa dứt, Thành Phương lập tức mở to hai mắt nhìn, mặt toàn vui sướng, cướp lời nói.
Khương Mạc gật đầu: “Đúng vậy, ta có cách dẫn Triệu Túc ra ngoài.”
Khương Mạc chưa nói là cách gì, nàng chỉ quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn.
Hai bên đối mặt nhau, Hi Phù Ẩn liếc mắt một cái đã nhìn thấy đôi mắt của Khương Mạc, cặp mắt kia xưa giờ đều sạch sẽ.

Lúc này, hắn còn có thể thấy được chút vui sướng nảy sinh trong đôi mắt nàng.
Hi Phù Ẩn hơi giật mình, đột nhiên, hắn như là đã đoán được điều gì.
Khương Mạc yên lặng nhìn hắn, gương mặt này nàng đã quá quen thuộc rồi, nhưng mỗi khi nhìn vào hắn, nàng vẫn bất giác cảm thấy yêu thích trong lòng.
Khương Mạc không chút nghi ngờ, nàng rất thích Hi Phù Ẩn, rất thích rất thích hắn.
Cảm giác yêu thích này được sinh ra khi hai người gắn bó làm bạn lâu ngày.

Nghĩ đến sau này bọn họ sẽ nâng đỡ lẫn nhau bước qua quãng đời còn lại, Khương Mạc cảm thấy đôi mắt hơi nóng lên.
Khương Mạc đột nhiên nở nụ cười, nàng nhỏ giọng nói: “Phù Ẩn, chúng ta thành thân đi!”
Nàng vừa nói ra, ngoại trừ Hi Phù Ẩn, người ở đây đều sững sờ, không chờ bọn họ có phản ứng gì, đã thấy sắc mặt Hi Phù Ẩn cực kỳ khó coi, từ chối nàng: “Không được!”
Người khác không biết ý định của Khương Mạc, nhưng Hi Phù Ẩn biết.

Hắn thậm chí không nghĩ gì thêm là đã có thể rõ ràng biết được Khương Mạc rốt cuộc muốn làm gì.
Khương Mạc không thấy buồn bực với câu nói của Hi Phù Ẩn, ngược lại, nàng mỉm cười hỏi: “Hi Phù Ẩn, chàng không muốn cưới ta sao?”
Hi Phù Ẩn nói: “A Khương, ta biết nàng muốn làm gì, ta quyết không đồng ý.”
Hi Phù Ẩn nói rất kiên quyết, không chừa một lối thoát.

Nụ cười trên mặt Khương Mạc hơi nhạt đi, nàng mím môi hỏi: “Vì sao lại không đồng ý? Chàng biết mà, đây là cách tốt nhất.”
Hi Phù Ẩn nhìn chằm chằm Khương Mạc, sắc mặt trước giờ vẫn luôn hiền hòa với Khương Mạc lúc này trở nên vô cùng nghiêm khắc, mắt hắn thăm thẳm, gằn từng chữ: “A Khương, nàng nghe lời đi, chuyện này sau này chúng ta lại bàn.”
Khương Mạc lại mím chặt môi đứng tại chỗ, nàng duỗi tay giữ chặt lấy Hi Phù Ẩn, nói: “Hi Phù Ẩn, ta biết mình đang làm gì.

Ta hỏi chàng, chàng có muốn cưới ta không?”
Khuôn mặt nàng trở nên sắc bén hơn, bướng bỉnh khác xa lúc trước.
Không ai hiểu ý định của nàng hơn Hi Phù Ẩn.
Hi Phù Ẩn hơi giật mình, hồi lâu sau, hắn nói với ba người kia: “Các ngươi lui xuống hết đi!”
“Vâng.”
Dù trong lòng ba người Mẫn Kiên có kinh ngạc bao nhiêu nhưng trên mặt cũng không dám thể hiện chút nào, chỉ cung kính lui xuống.
Cho người lui xuống hết rồi, mà biểu cảm trên mặt Hi Phù Ẩn vẫn không dịu đi là mấy, hắn kiềm chế lại sự bức bối trong lòng, kiên nhẫn nói: “A Khương, nàng nghe ta nói, ta sẽ tìm được Triệu Túc.

Nàng đừng lo lắng, chờ xong xuôi mọi chuyện, chúng ta sẽ thành thân, được không?”
Khương Mạc lắc đầu: “Không còn thời gian đâu, bây giờ lời đồn nổi lên khắp nơi, lòng dân bất ổn, loạn dân sẽ càng ngày càng nhiều.

Nếu không còn bắt được Triệu Túc, thiên hạ sẽ đại loạn.”
Nói xong, nàng tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Hi Phù Ẩn không chớp mắt, tiếp tục nói: “Bây giờ, cách duy nhất có thể dẫn Triệu Túc ra ngoài chính là lấy chàng và tiểu hoàng đế làm mồi.

Chỉ cần chúng ta thành thân, thả ra tin tức nói rằng tiểu hoàng đế cũng sẽ tham gia, khi chàng và tiểu hoàng đế cùng nhau xuất hiện ở Bình Giang…”
Khương Mạc nói: “So với kinh thành canh giữ nghiêm ngặt, Bình Giang dễ trà trộn vào hơn.

Triệu Túc nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này…”
Hi Phù Ẩn lạnh giọng cắt đứt lời Khương Mạc: “A Khương…”
“Chàng nghe ta nói trước!” Khương Mạc lại lớn tiếng cắt đứt lời Hi Phù Ẩn.
“Chỉ cần Triệu Túc xuất hiện ở Bình Giang, lúc đó chúng ta sẽ là bắt ba ba trong rọ, y không thể chạy thoát.

Hi Phù Ẩn, chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, chàng biết mà.”
Sức nặng trong câu nói cuối cùng khiến Hi Phù Ẩn mất đi sự bình tĩnh ngày xưa.

Hắn nâng tay lên nắm lấy bả vai Khương Mạc, con ngươi dịu dàng ngày xưa lúc như thấm máu, hắn nói: “A Khương, lúc này nàng không phải lấy ta làm mồi, mà nàng muốn ta lấy nàng ra để mạo hiểm.”
Triệu Túc không bắt được Hi Phù Ẩn, tầm mắt của y chỉ có thể nhắm vào Khương Mạc.
Khương Mạc nhìn ánh mắt của Hi Phù Ẩn, chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay hung hăng siết chặt, nàng thấy cay đắng trong lòng, khi mở miệng lần nữa, giọng nàng đã hơi khàn đi: “Không phải.”

Nàng lẩm bẩm nói.
“A Khương, thành thân mà thấy máu sẽ không may mắn, đừng làm như vậy!”
Hi Phù Ẩn cầu xin.
Khương Mạc đỏ mắt, nói: “Ta biết rồi!”
Nàng biết đại hôn coi trọng cát lợi giờ lành, giết người thấy máu là kiêng kị lớn nhất.
“Nhưng nếu không nhanh chóng xử lý Triệu Túc, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, lại sẽ có bao nhiêu người phải chết đây? Cái cát lợi gì đó không quan trọng, chàng và ta vốn dĩ đã bò ra từ trong thây sơn biển máu.

Nếu bàn về đen đủi, chuyện đen đủi cỡ nào chúng ta cũng đã từng trải qua rồi.

Lúc ấy gian nan như vậy, chúng ta còn không chết, mạng của ai có thể cứng hơn chúng ta được? Hi Phù Ẩn, thiên tai chúng ta không thể tránh được, nhưng nhân họa, ta không muốn trải qua một lần nữa.

Thôn Bát Yến, Thường tiểu ca, Yến Bình, và cả ba bộ thi thể chôn dưới cây bạch quả kia, chuyện nào chuyện nấy ta đều nhớ rành mạch.”
Nhắc đến chuyện cũ, Khương Mạc không thể nhịn được cơn run rẩy.
Hạn hán tạo thành nhân họa đã như thế rồi, vậy chiến tranh còn sẽ thể nào nữa? Những chuyện thế này chỉ có thể nhiều chứ không thiếu.
Hi Phù Ẩn tiến đến ôm Khương Mạc vào trong ngực mình.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, trấn an: “A Khương!”
Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng.
“A Khương, ta vốn không nên kéo nàng vào những chuyện thế này, điều này là không công bằng với nàng.”
“Không có gì mà không công bằng cả, chàng và ta vốn là một thể.”
Hi Phù Ẩn hỏi: “Có đáng không?”
“Hi Phù Ẩn, đây là một canh bạc khổng lồ, nếu cược thắng, chúng ta sẽ trả cho thiên hạ thái bình, trả lại cho chúng ta sự an ổn ngày sau.”
Khương Mạc ôm Hi Phù Ẩn, vùi cả người mình vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Hi Phù Ẩn, mạng của Triệu Túc sẽ là quà tân hôn tốt nhất của ta, cứ thế đi, được không?”
Cuối cùng, Hi Phù Ẩn bị Khương Mạc thuyết phục, hắn đồng ý một chuyện vô cùng hoang đường như vậy.

Mà hắn thì cần phải sắp xếp đến mức không còn chút sơ hở, đây không phải chỉ là một ván cược, bởi vì hắn thua không nổi, trong đó không thể xảy ra bất cứ đường rẽ nào.
Sau khi dàn xếp mọi thứ, hỉ bà và thợ may tốt nhất trong thành được mời đến Hi phủ.
Sau đó không đến nửa ngày, tin tức Thủ phụ đại nhân sắp sửa đón dâu truyền khắp Bình Giang.
Mỗi một bước đi của Hi Phù Ẩn đều được sắp xếp vô cùng nghiêm ngặt, nếu hắn không đoán sai, Triệu Túc nhất định đã sớm xếp người vào Bình Giang, chỉ là cái cọc ngầm này vẫn luôn chôn giấu quá sâu, thế nên bọn họ vẫn luôn không phát hiện.

Lúc này, vừa lúc để bọn họ mượn cơ hội truyền tin đến tai Triệu Túc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.