Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 95: Trò Chuyện Ban Đêm


Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 95: Trò Chuyện Ban Đêm


Trong vô hình, Khương Mạc lại dọa Bạch Viễn Sơn mất mật một lần nữa, đương nhiên là chuyện này nàng không biết.

Lúc này, nàng còn đang đau đầu vì mấy tấm thiệp mời trên bàn.
Trừ một vài thiệp do thương hộ đưa tới có thể không quan tâm, những thiệp khác đều là của phu nhân tiểu thư nhà quan ở Bình Giang.

Nói thật, người ở đây nàng chẳng quen biết một ai, cái tên quen mắt duy nhất có thể chính là phu nhân của Lý Minh Chu và phu nhân của Lỗ Mông.
Thật ra, điều khiến Khương Mạc thật sự đau đầu chính là nàng không biết xã giao mấy, nhớ lại thì lần xã giao trước cũng đã chuyện lúc còn học đại học rồi, mấy năm sau đó nàng gần như chỉ ở một mình bên ngoài, lâu lâu khi trở về thành phố, nàng cũng chỉ nghỉ ngơi, núp ở trong nhà.

Bây giờ để nàng giao tiếp với nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, có chút khó!
Trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra, thế là Khương Mạc ôm tất cả thiệp mời đến tìm lão phu nhân.
Trong phòng lão phu nhân có đặt chậu than, rất ấm áp thoải mái, tay chân lạnh lẽo của Khương Mạc lập tức ấm áp trở lại.

Nàng ngồi ở trên ghế đệm mềm, cả người dễ chịu.
Lão phu nhân xem hết tất cả thiệp mời mà Khương Mạc mang đến, nói: “Con đi gặp phu nhân của Lỗ Mông và Lý Minh Chu đi, mấy người khác không cần phải quan tâm.”
Khương Mạc nghe vậy, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vâng, cảm ơn tổ mẫu, vậy con sẽ tìm một thời gian để sắp xếp.”
Có được lời của lão phu nhân, Khương Mạc trực tiếp trả lời cho hai bên kia, hai bên hẹn một thời gian.
Ba ngày sau, phu nhân của Lý Minh Chu, Đỗ thị, và phu nhân của Lỗ Mông, Hồng thị đến cửa.
Đỗ thị và Hồng thị là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đỗ thị vừa nhìn vào đã biết là quý phụ nhân xuất thân từ nhà cao cửa rộng, diện mạo nàng đoan chính, cử chỉ khéo léo, trang điểm ăn mặc chỗ nào cũng hiện vẻ sang quý, khi giơ tay nhấc chân cũng là tư thái tao nhã, cười không lộ răng.
So sánh với nàng, Hồng thị trông có vẻ may mắn hơn nhiều.

Ngũ quan Hồng thị bình thường, nhưng mặt mày phóng khoáng, dáng người hơi mập, vừa nhìn vào đã biết là người không có khuyết điểm gì lớn, dễ sống cùng, cộng thêm quan hệ giữa Hi gia và Lỗ Mông vốn không bình thường, cho nên Hồng thị thân cận với Khương Mạc hơn Đỗ thị mấy phần.
Nhưng dù cho tính tình hai người này thế nào, chỗ dựa sau lưng Khương Mạc chính là Hi phủ, cho dù Đỗ thị và Hồng thị không rõ thân phận của Khương Mạc, nhưng cũng rất cung kính nàng.
Hồng thị không có nhiều suy nghĩ lòng vòng, tính nết hào phóng dễ chung đụng.

Đỗ thị là người cẩn thận, nói chuyện có vẻ có kỹ xảo nhiều hơn.
Dù sao cũng phải nói rằng giao tiếp với hai người này đơn giản hơn tưởng tượng của Khương Mạc nhiều.
Cuối cùng, cũng coi như là khách và chủ đều vui vẻ, vừa lòng đi về.
Hai người này đều là người có tầm nhìn, bọn họ cũng thấy được Khương Mạc không quá thích xã giao, cho nên sau này ngoại trừ thường xuyên đưa chút vật dụng thú vị qua, cũng chẳng còn quấy rầy nàng nhiều.
Bên chỗ nàng vừa xử lý chuyện thiệp mời xong xuôi, bên kia nàng lại nhận được tin tức Hi Phù Lan muốn rời đi.

Từ sau khi bảng hiệu đổi thành Hi phủ, thân phận của Hi Phù Ẩn cũng công khai một cách quang minh chính đại, hắn cũng bận rộn thêm.
Trong phủ cũng thường ra vào không ít kẻ mặc đồ quan lại.

Khương Mạc thấy đều là những tri phủ huyện quan phụ cận Bình Giang.

Trong phủ không còn thanh tịnh như lúc trước nữa, người nhiều thì phức tạp, Hi Phù Lan và Hoài Nhi đương nhiên cũng không thể tùy ý đi bộ trong phủ như trước kia.

Huống hồ, nhìn tình hình này, trong thời gian ngắn chuyện này không thể giải quyết được.
Cứ mãi cân nhắc, Hi Phù Lan quyết định rời đi trước thời gian.
Chuyện này được Hi Phù Lan và Hi Phù Ẩn thượng lượng xong xuôi mới quyết định ngày rời đi.

Khi Khương Mạc biết chuyện, đã là lúc Hi Phù Lan cáo biệt với nàng.

Tuy biết Hi Phù Lan sớm muộn cũng phải rời đi, nhưng tin tức này cũng tới quá đột ngột.
“Tẩu tẩu, đây là lễ vật thành thân mà muội tặng tẩu và huynh trưởng.” Hi Phù Lan đưa cho nàng một hộp gỗ khắc hoa, Khương Mạc nhìn nàng ấy, sau khi mím môi thì nhận lấy.
Hi Phù Lan mỉm cười: “Hẳn là đại hôn của tẩu và huynh trưởng muội sẽ không thể tham gia.

Đồ trong hộp này chỉ là một chút tấm lòng, mong tẩu tẩu đừng ghét bỏ.”
Khương Mạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Sao mà ghét được, cảm ơn muội!”
Ngập ngừng một lát, nàng mới do dự nói: “Bây giờ thời tiết không tốt, đường không dễ đi, muội có muốn chờ thêm một chút hay không? Chờ đến khi tuyết ngừng hẵng đi?”
Hi Phù Lan nghe vậy lại thở dài: “Đi sớm hay đi trễ đều giống nhau thôi, bản thân muội và Hoài Nhi vốn là người đã chết.

Bây giờ Bình Giang là tâm điểm, nếu muội và Hoài Nhi bị người khác phát hiện ở Hi phủ, sợ là huynh trưởng sẽ rơi vào vũng lầy.”
Dứt lời, nàng ấy lại nở nụ cười: “Cả đời muội bị nhốt trong kinh thành, nhốt ở hoàng cung, bây giờ có thể đi đây đi đó ngao du, lòng cũng vui sướng.

Tuyết lớn một chút thì có gì đâu!”
Khương Mạc nghe xong, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng nhìn nụ cười tươi sáng trên khuôn mặt Hi Phù Lan, câu nói trong miệng vẫn nuốt vào lại.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người đều sẽ mục tiêu riêng của mình, thật sự không thể cho rằng mình làm vậy là tốt cho người khác mà cản trở hay phủ định người khác.

Huống chi Hi Phù Lan cũng không phải đi một mình, ám vệ của Hi gia sẽ đi theo nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, mãi đến khi đến nơi an toàn bình yên.
Nghĩ vậy, trên khuôn mặt Khương Mạc cũng nở một nụ cười: “Vậy mong muội thuận buồm xuôi gió.”
“Vâng.”
Nói xong, Hi Phù Lan đột nhiên lui về phía sau một bước, mặt đầy nghiêm nghị, hành đại lễ với Khương Mạc: “Phù Lan bái biệt tẩu tẩu!”
Hành lễ xong còn không đợi người phản ứng lại, nàng ấy đã đứng dậy rời đi.
Nàng ấy ôm lấy Hoài Nhi từ trong tay thị nữ, bước lên xe ngựa.

Trước khi lên xe ngựa, Khương Mạc còn thấy Hoài Nhi quay đầu đỡ vai Hi Phù Lan toét miệng cười với nàng, dáng vẻ ngây thơ không chút ưu sầu.
Khương Mạc thấy thế, lập tức nhớ tới lúc khi Hoài Nhi còn ở chỗ nàng.

Di chứng để lại sau khi Hoài Nhi trúng độc là tổn thương đến não, tuy rằng không ngốc hoàn toàn, nhưng phản ứng thật sự chậm hơn trẻ con bình thường không ít.
Lúc đầu, Khương Mạc cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt với nó hay không.


Nhưng bây giờ khi nhìn bộ dáng vô ưu vô lo của nó, Khương Mạc cảm thấy cho dù đó không phải là chuyện tốt, nhưng cũng nhất định không phải là chuyện hoàn toàn xấu.
Nghĩ vậy, Khương Mạc cũng mỉm cười, nàng vẫy vẫy tay với Hoài Nhi, ra hiệu gặp lại sau.
Bánh xe xoay tròn, ám vệ mặc đồ xanh hộ tống Hi Phù Lan rời đi.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa nữa, Khương Mạc mới thu mắt lại.
“Cô nương về thôi, bên ngoài trời lạnh.” Nguyệt Đang nói với nàng.
Khương Mạc gật đầu, nhưng nàng không về sân mình, ngược lại tiến đến sân của lão phu nhân.
Lúc nàng đến, lão phu nhân đang ngồi trên giường chờ, bên cạnh đặt một chén thuốc đã không còn bốc khói.

Đoạn thời gian này lão phu nhân có chút không khỏe, vẫn luôn nằm trên giường uống thuốc.

Trước khi đi, thật ra Hi Phù Lan từng đến gặp lão phu nhân, hai người còn trò chuyện với nhau rất lâu.

Nhưng Khương Mạc lại cảm thấy, lão phu nhân vẫn còn đợi nàng tới.
Quả nhiên, khi nàng vừa tiến đến, lão phu nhân ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên hỏi: “Phù Lan nó… đi rồi sao?”
“Vâng.” Khương Mạc gật đầu.
“Đi thì tốt, đi thì tốt, đi thì tốt rồi!” Lão phu nhân khép hờ mắt, giọng càng ngày càng nhỏ.
Khương Mạc thấy vậy trong lòng cũng khó chịu, lần này từ biệt, không chừng sẽ là vĩnh biệt.

Sau này có lẽ sẽ không còn gặp mặt nữa, cốt nhục chí thân bị bắt chia lìa, chuyện này đối với bất cứ ai đều khiến người ta cảm thấy đau buồn.
“Tổ mẫu, để Chu ma ma hâm nóng thuốc lên, người uống thuốc đi!”
Nói xong, không đợi lão phu nhân nói gì, Khương Mạc đã bưng chén thuốc lạnh lên đưa cho Chu ma ma, nói: “Làm phiền Chu ma ma rồi!”
“Cô nương khách sáo rồi, đây là chuyện lão nô phải làm.”
Sau khi lão phu nhân ngủ rồi, Khương Mạc cũng trở về phòng.
Đến tối, nàng mở cái hộp gỗ khắc hoa kia ra, bên trong đặt ngọc bội.
Khương Mạc hơi ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng là trang sức gì, hóa ra lại là ngọc bội.

Nàng cầm lấy ngọc bội, chạm vào hơi ấm, lại nhìn ngọc này, chất ngọc mượt mà trong sáng, thế mà lại là noãn ngọc.

Mà trên ngọc kia lại điêu khắc hoa văn long phượng trình tường, vô cùng tinh xảo.
Khương Mạc vừa nhìn đã thấy thích, nàng nhìn nó hồi lâu, cẩn thận cất nó đi.

Việc Hi Phù Lan rời đi là một đả kích không nhỏ đối với lão phu nhân, cộng thêm việc sức khỏe bà vốn không ổn, bây giờ càng thêm không tốt.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Triệu đại phu đã tới ba chuyến để bắt mạch bốc thuốc cho bà.
Sau khi Hi Phù Ẩn biết được, tuy rằng không thể phân thân, nhưng một ngày cũng muốn sai Mẫn Kiên tới hỏi ba bốn lần.

Hôm nay vất vả lắm mới rảnh buổi chiều tối để tới thăm lão phu nhân, nhưng hắn vừa đến, Khương Mạc đã chuẩn bị tắt đèn rời đi.
Khương Mạc nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu ngủ rồi.”
Hi Phù Ẩn mệt mỏi ấn giữa mày: “Vậy ta không quấy rầy tổ mẫu ngủ nữa.”
Hắn thả tay xuống, mặt nở nụ cười mỉm, ấm áp nói: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”
Khương Mạc gật đầu.
Một tay Hi Phù Ẩn cầm đèn, một tay cầm ô đi ở phía trước Khương Mạc, mà đám người Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và Bá Sơn, Thành Phương thì đi ở sau họ một khoảng cách.
Tuyết dưới chân bị giẫm kêu tiếng sột soạt, cho dù hạ nhân trong phủ quét dọn mỗi ngày nhưng cũng không theo nổi tốc độ tuyết rơi, lúc này lại sắp qua mu bàn chân người rồi.
Dưới màn đêm, ngoại trừ âm thanh rơi tuyết ra, bên tai chẳng còn nghe thấy âm thanh gì khác.
Phóng mắt nhìn lại, mắt chỉ toàn màu bạc trắng, Khương Mạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hi Phù Ẩn, bỗng có chút hoảng hốt.
“Sao vậy?” Hi Phù Ẩn rũ mắt nhìn nàng, dịu dàng hỏi.
Khương Mạc nói: “Ta chỉ đang nghĩ, thời gian thật là một thứ thần kỳ, không lâu trước đây chúng ta còn đang trôi dạt đói khát, đang chạy nạn, màn trời chiếu đất ăn không đủ no, gặp bao nhiêu khổ nạn vì sống sót.

Còn bây giờ, chúng ta không lo ăn mặc, giường cao gối ấm, lúc này còn có tâm tư để tản bộ dưới tuyết.”
Nói xong, Khương Mạc nhịn cười không được: “Thật tốt.”
Hi Phù Ẩn thấy thế cũng cười, dường như hắn đã nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lúc trước cũng không phải là không tốt, ít nhất cháo hạt thông cũng khá ngon.”
Khương Mạc cười cúi đầu, nàng nói: “Đó là vì đã lâu rồi chàng không ăn dầu mỡ, hạt thông ra dầu, khi nấu cháo dầu bên trong chảy ra ngoài, đương nhiên là ngon rồi.”
“Phải vậy không?” Hi Phù Ẩn hơi chau mày, suy nghĩ một lát.
“Đương nhiên, cháo kia chẳng có vị gì cả, có ngon gì đâu.

Chàng ấy, là vì quá dễ thỏa mãn thôi!”
Đôi mắt Khương Mạc toàn là nụ cười, nàng nhìn Hi Phù Ẩn: “Nếu bây giờ ta bưng một chén tới cho chàng, nhất định chàng sẽ cảm thấy không ngon nữa.”
Hi Phù Ẩn lại không đồng ý: “Không đâu, ta nhất định sẽ cảm thấy ngon.”
Khương Mạc hoài nghi: “Phải vậy không?”
“Đương nhiên, không bằng khi nào chúng ta mua chút hạt thông về rồi nấu lại một lần.”
Khương Mạc chần chờ gật đầu: “Được!”
Nhìn bộ dáng của Hi Phù Ẩn, Khương Mạc có chút hoài nghi rốt cuộc cháo mà bọn họ ăn lúc trước có phải cùng một loại hay không.
“Đúng rồi, chàng có tin tức của Phù Lan và Hoài Nhi không? Bọn họ có khỏe không?” Khương Mạc đột nhiên hỏi.
Hi Phù Ẩn nói: “Bọn họ không sao, đã rời khỏi địa giới Bình Giang rồi.”
“Thuận lợi là được, chỉ là bây giờ trời rét, hy vọng bọn họ không bị bệnh.”
Đường xá gian nan, chuyện này không ai hiểu rõ bằng hai người bọn họ.
“Không sao, nàng yên tâm đi, Phù Lan không phải người không biết nặng nhẹ.”
“Ừ.”
Khương Mạc gật đầu, sau đó nàng suy nghĩ một hồi, lại nói: “Phù Lan tặng ta một quả ngọc bội làm bằng noãn ngọc, ở trên khắc long phượng trình tường, nàng nói là lễ vật thành thân của chúng ta.”
Ở chung lâu như vậy rồi, Khương Mạc đã có thể treo mấy chữ thành thân bên miệng như thường.
Hi Phù Ẩn nghe vậy, trầm ngâm một lát thì nói: “Quả ngọc bội kia hẳn là muội ấy tự tay khắc cho nàng.”
Khương Mạc kinh ngạc nói: “Phù Lan biết khắc ngọc sao?”
“Ừ, muội ấy thích khắc, hơn nữa tay nghề rất tốt, muội ấy học theo bút ký mà phụ thân ta để lại.

Phụ thân ta rất thích khắc ngọc, năm đó khi mẫu thân có mang Phù Lan, phụ thân tìm một quả noãn ngọc tới, nói là đợi Phù Lan sinh ra, phải khắc một quả thật tốt cho muội ấy, để lại cho muội ấy sau này làm của hồi môn.

Nhưng tiếc là ngọc chưa thành, phụ thân ta đã đi rồi, miếng ngọc đó từ đó được để lại trong tay mẫu thân ta.

Sau này mẫu thân ta cũng rời khỏi nhân thế, miếng ngọc ấy tới tay Phù Lan.


Hẳn quả ngọc bội mà muội ấy cho nàng được chạm khắc từ miếng ngọc kia.”
Khương Mạc nghe xong, hồi lâu sau không nói nên lời.

Lúc trước nàng chỉ cho rằng miếng ngọc kia đẹp, chạm trổ cũng rất là tinh tế, không thể ngờ rằng trong đó còn có một câu chuyện khúc chiết.
“Muội ấy cho nàng thì nàng cứ giữ lại đi.

Miếng ngọc kia ở chỗ muội ấy lâu như vậy vẫn chưa được đụng vào, bây giờ muội ấy lại chạm khắc cho nàng, cũng rất vừa lúc, nàng nhận được nó.”
Khương Mạc im lặng, nàng bỗng nhận ra một chuyện.
Không chừng Hi Phù Lan đã đoán được Hoài Nhi là nàng ra tay cứu lại.
Tuy rằng Hi Phù Lan không biết Khương Mạc đã dùng cách gì, nhưng nàng ấy đoán được trong đó tất nhiên có bàn tay của Khương Mạc.

Cho nên khi lần đầu nàng ấy gặp mặt, nàng ấy mới có thể làm lễ quỳ lạy với nàng, ngày ấy trước khi đi lại hành lễ như vậy một lần nữa, cũng tặng cho một món quà quý giá, nếu không thì người ngoài đều nói là do Triệu đại phu cứu Hoài Nhi, vì sao nàng ấy lại không có bất cứ phản ứng bày tỏ gì với Triệu đại phu.
Rõ ràng ngay từ ban đầu Hi Phù Lan đã đoán được một chút, nhưng thời gian trôi qua lâu như thế rồi, nàng ấy thế mà chưa từng mở miệng hỏi.
Trong lúc nhất thời, tâm tư Khương Mạc có chút khôn kể.
“Đừng suy nghĩ miên man nữa, dù muội ấy có làm gì, nàng chịu là được, dù sao thì nàng cũng là tẩu tẩu của muội ấy.”
Khương Mạc nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó không còn nói chuyện nữa.
Im lặng tiến về phía trước, sau khi đi thêm chốc lát, Hi Phù Ẩn chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Trò chuyện một đường, bọn họ lại bàn về nạn tuyết bấy giờ.
“Chuyện thế nào rồi, tình huống có ổn không?”
Hi Phù Ẩn hơi nghiêm mặt lại, nói: “Bình Giang còn ổn, chịu qua mùa đông này không thành vấn đề, địa phương khác thì ta đã sắp xếp hết cả rồi.

Cứu tế của triều đình cũng đang trên đường tới.

Mặt khác, đám thương hộ trong thành cộng cả đám thương hộ ở những nơi khác đều đang quyên tặng than củi và lương thực đến quan phủ, làm giảm áp lực cho quan phủ.”
Khương Mạc nghe mà giật mình: “Thương hộ đang quyên tặng đồ sao?”
Hi Phù Ẩn gật đầu: “Ừ, ta thấy rất là hào phóng.

Năm rồi nếu là gặp được loại tình huống này, đám thương hộ kia không thừa cơ tăng giá đã là không tệ, năm nay thế mà lại khảng khái tặng tiền.”
Lời này rất là châm chọc, cũng quả thật là sự thật.
Thương nhân trọng lợi, trước giờ cũng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn quyên tiền cho bá tánh dùng, năm nay thế mà lại đặc biệt hơn.
Hồi lâu sau sau khi nghe xong câu này, sắc mặt Khương Mạc bỗng trở nên hơi là lạ, nàng ngập ngừng, bỗng ngẩng đầu lên nhìn Hi Phù Ẩn nói: “Ta cảm thấy, có thể là ta dọa bọn họ đó.”
Lại nói tiếp, Bình Giang chính là tòa thành dồi dào nhất ở phương Nam, thương nhân nơi này gần như đều gia tài bạc triệu, thương hộ ở rất nhiều nơi khác đều vội vàng đến nịnh bợ, hy vọng thương hộ Bình Giang có thể để lại chút kẽ ngón tay cho bọn họ.

Cho nên có thể nói là, toàn bộ thương hộ ở phương Nam và phương Bắc đều có quan hệ rắc rối với nhau.

Mà tứ đại thương hộ ở Bình Giang thì lại nắm trong tay rất nhiều mạch máu buôn bán của đám thương hộ kia.
Có thể nói rằng, lúc trước Khương Mạc bắt chẹt đám Bạch Viễn Sơn tương đương với Khương Mạc bắt chẹt toàn bộ mạng lưới thương nghiệp ở phương Nam, mà đám Bạch Viễn Sơn kia cũng thật sự sợ Khương Mạc, cho nên lúc này khi nạn tuyết đến gần, nhìn thấy bên nghĩa trang lại bắt đầu thu lưu không ít người vào, bọn họ chủ động tìm đến Lý Minh Chu để quyên tiền quyên vật dụng.
Lý Minh Chu đương nhiên là thấy vậy nên rất vui, mà đám Bạch Viễn Sơn vừa làm vậy, đám người khác sao còn có thể không làm, lúc này mới có chuyện này xảy ra.
Hi Phù Ẩn cũng biết chuyện này.
Hi Phù Ẩn sửa sang lại mái tóc hơi rối của Khương Mạc, nhỏ giọng nói: “A Khương, lúc này nàng lại giúp ta một tay rồi.”
Khương Mạc vừa mới còn thấy hơi xấu hổ, nhưng nghe Hi Phù Ẩn nói vậy, nàng lại cảm thấy vui vẻ: “Có thể giúp chàng được là tốt rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.