Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 9


Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 9


Lúc này, ba lô ở ngay một chỗ không xa, chỉ cần duỗi tay ra là có thể với tới.

Chẳng qua bây giờ, đối với món đồ suýt chút nữa đã khiến nàng bỏ mạng, Khương Mạc không có một chút dục vọng muốn chạm vào nó.
Nàng quá mệt mỏi.

Cơ thể rất mệt, tinh thần cũng đạt tới một loại mỏi mệt cực hạn.
Tính lại thì đã sắp hai ngày rồi nàng chưa uống nước.

Nếu như bình thường, cơ thể chỉ cần quá ba ngày không bổ sung nước là sẽ từ từ khát chết.

Quá trình này rất khó chịu đựng.
Bắt đầu từ khi ở trên thế giới này đến bây giờ, Khương Mạc vẫn luôn lên kế hoạch phải sống sót như thế nào, cũng đánh đổi quá nhiều vì nó.

Thật ra nàng không kiên cường như thế, nàng đã sớm nên gục ngã.
Cuộc sống giống như thời gian trôi đi, cả cuộc đời ngắn ngủi này đều có kết quả cuối cùng giống nhau thôi.

Vậy thì tại sao nàng còn phải giãy giụa đau đớn như thế nữa? Có phải rằng nếu nàng sớm từ bỏ hơn một chút, nàng sẽ có một cái chết hãnh diện hơn không?
Câu hỏi này nhảy vào đầu nàng trong lúc lơ đãng.
“Khương Mạc, Khương Mạc!”
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng kêu gọi.

Khương Mạc ngẩng đầu nhìn lại, có lẽ là Hi Phù Ẩn lo nàng lại mất đi ý thức, cho nên lại gọi tên nàng.

Khương Mạc cắn chặt răng hàm sau, muốn vờ như không nghe thấy, để bản thân tự sinh tự diệt dưới đáy hố.

Nhưng nghĩ đến trên đôi vai nàng đang gồng gánh hai cái mạng người, gồng gánh hứa hẹn với Hi Phù Ẩn rằng phải đưa hắn tới Bình Giang.
Một lúc lâu sau, nàng thống khổ nhắm mắt lại.
Có đôi khi, việc đưa ra lựa chọn thật sự quá thống khổ, nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng đi không nổi nữa.
Khương Mạc ôm đầu gối, vùi đầu trong gối, yên lặng rơi lệ.
Có quá nhiều thứ đang xé rách linh hồn nàng, khiến nàng vừa đau đớn vừa mỏi mệt.
Sau một vài phút, nàng ngẩng đầu lên lau đi nước mắt trên mi, hít sâu một hơi, sau khi vứt bỏ những ý tưởng không nên có, thì duỗi tay nhặt ba lô lên, xem xét trình độ hư hao của đồ bên trong.

May là cái đáy hố này có một lớp lá khô chất chồng nên đồ bên trong đều không hư hại bao nhiêu.

Đây cũng chính là nguyên nhân làm nàng không mấy bị thương khi rơi xuống.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, nàng lại móc ra dây leo núi từ bên trong.

Với trạng thái hiện tại của nàng, lại bảo nàng tay không leo lên hiển nhiên là không thể nào.


Cho nên phải nghĩ cách khác.
Sau khi lấy dây thừng ra, nàng ngửa đầu lên, gân cổ kêu lên bên trên: “Hi Phù Ẩn, ta ném dây thừng lên trên, ngươi tìm một chỗ buộc lại giúp ta.”
Giọng nàng mới nói một nửa đã câm, vừa mới nói xong, Khương Mạc vuốt yết hầu như bị đao cắt qua, kịch liệt ho khan.

Ho đến mức nàng mặt đỏ tai hồng nghĩ rằng, cổ họng càng thêm đau rồi.
Nàng thử lên tiếng một chút, kết quả là, chữ mới phun ra một nửa đã mất.
Nàng mất tiếng.
Khương Mạc hơi khó chịu, nhưng bây giờ nàng cũng bất chấp những chuyện này.

Nàng xới lá cây trên mặt đất lên, tìm một cục đá.

Đo lường một chút, độ nặng phù hợp, rồi nàng mới dùng thủ pháp đặc biệt buộc nó vào trên dây thừng.
Độ khó ném dây thừng tay không rất thấp, nàng ném rất nhiều lần vẫn không thành công.

Mắt thấy dây thừng càng ném càng thấp, vẫn là Hi Phù Ẩn tìm tới một cái nhánh cây thật dài từ bên cạnh, để dây thừng móc lên trên cánh cây, mới kéo nó lên trên.

Hắn nắm dây thừng trong tay, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn trúng một cục đá lớn, cảm thấy nó thích hợp.
Tuy rằng nơi này đâu đâu cũng là cây cối, nhưng mấy cái cây này đều đã chết héo rồi, cũng không biết có thể thừa nhận được cân nặng của Khương Mạc hay không, cho nên cục đá kia vẫn an toàn hơn một chút.
Hi Phù Ẩn cầm dây thừng, đôi tay dùng sức bò về phía trước.

Hai chân hắn không có lực, chỉ một khoảng cách ngắn ngủi thôi mà hắn đi rất gian nan.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không tin rằng có một ngày, hắn sẽ chật vật như vậy.

Vị công tử tao nhã tuấn mỹ kia dường như đã là chuyện của rất lâu trước kia.
Còn bây giờ, Hi Phù Ẩn lại cảm thấy rất vui sướng vì mình đã buộc thành công dây thừng vào tảng đá.

Hắn lại dùng một khoảng thời gian để lê người tới mép hố: “Khương cô nương, cô đi lên đi.”
Khương Mạc duỗi tay kéo kéo dây thừng, sau khi xác định tính an toàn, nàng đeo ba lô lên trên lưng, sau đó đôi tay nắm chặt dây thừng, hai chân đạp lên vách hố, tứ chi đồng thời dùng sức bò lên trên.

Mỗi một bước đi của nàng đều cực kỳ gian nan, môi cắn ra máu mà vẫn kiên trì.
Cuối cùng thì nàng cũng đã lên trên, ở bước cuối cùng, nàng thiếu chút nữa đã thất bại trong gang tấc mà ngã xuống.

Là Hi Phù Ẩn đã giữ chặt nàng, kéo nàng lên trên.
“Khương cô nương, cô có bị thương chỗ nào hay không?”
Mặt Khương Mạc cúi xuống, nàng quỳ rạp trên mặt đất, khẽ lắc đầu.

Sau đó nàng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Hi Phù Ẩn sờ sờ trán nàng, phát hiện nàng không có tình trạng nóng lên thì yên tâm.
Xem ra là thật sự quá mệt mỏi.
Sau khi Hi Phù Ẩn đổi thuốc băng bó vết thương nặng mới bị trên tay Khương Mạc, hắn mới tựa vào cán xe đẩy, mơ màng thiếp đi.

Khương Mạc không hay biết gì về chuyện này.
Lúc này, sắc trời còn sớm, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng hai người lại ngủ sớm.
Một đêm không ngủ, cho nên giấc ngủ này tiếp tục mãi đến tận buổi sáng ngày hôm sau, khi mặt trời lại treo trên cao một lần nữa, Khương Mạc nhúc nhích ngón tay, chậm rãi tỉnh lại.
Người nàng yếu nhược, vừa đói vừa mệt lại vừa khát, nằm cũng nằm không nổi.
Nghỉ một lúc lâu, nàng mới chống tay từ từ ngồi dậy.

Khương Mạc thở dốc vài cái, phát hiện ngay cả sức ngồi dậy mà nàng cũng không có.

Cho nên, nàng cố bò tới bên cạnh xe ván gỗ ngồi, lúc này mới đỡ hơn một chút.
Hành động của nàng khiến Hi Phù Ẩn bừng tỉnh.

Hi Phù Ẩn thấy dáng vẻ nàng thế này, có chút lo lắng: “Khương cô nương, cô làm sao vậy?”
Khương Mạc hơi há mồm, một hồi lâu cũng không nói được một chữ, mới lắc đầu.
“Cô, giọng cô?”
Khương Mạc lắc đầu, lại từ từ viết xuống mặt đất: Ta không sao, chỉ là mất tiếng tạm thời thôi.
Sau khi viết xong, nàng lại kéo ba lô sang, kéo khóa kéo ra, sau đó lật ba lô đổ toàn bộ đồ bên trong ra ngoài.

Tiếp theo, nàng lại cầm lấy chocolate, khô bò và bánh quy nhét hết cả vào trong lòng ngực Hi Phù Ẩn, ý bảo hắn ăn.
Hôm qua bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, lại ngủ quá lâu, hơn nữa bình thường vì để tiết kiệm đồ ăn, ăn uống cần kiệm nên mới tạo thành việc ngay cả chút sức để động đậy cũng không có.

Đây là cơ thể bọn họ đã phát ra cảnh báo, rằng lúc này đã là cực hạn, nếu còn không bổ sung đủ năng lượng thì không khát chết trước thì cũng mệt chết.
Khương Mạc cũng chọn đồ ăn giống vậy cho mình, lột vỏ gói chocolate xong thì nhét vào trong miệng.

Chocolate đã hơi chảy nước, cảm giác vào miệng rất kỳ quái, vừa đắng vừa chát, còn có cả ngọt, nhớp nhúa.
Khương Mạc thề, đời này nàng chưa bao giờ ăn qua thứ đồ kỳ lạ như vậy.
Sau khi ăn xong đống chocolate còn lại, nàng lại mở ra một gói khô bò để ăn.

Mùi vị bản chất của khô bò rất ngon, nhưng ăn vào lại khá khó chịu, vị mặn của khô bò khiến nàng nảy sinh dục vọng muốn uống nước mãnh liệt.

Cho nên nàng ăn nó rất là vất vả, tuy vậy, vì đã lâu không ăn thịt, cho nên khi ăn vào, lòng nàng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Cảm giác này thật sự không thể tả nổi, vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Cuối cùng mới là bánh quy.

Thứ này đúng là khó nuốt, quá khô, ăn đau họng.
Khương Mạc cầm bánh quy, do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, nhét nó vào trong miệng, bắt đầu nuốt trọn.


Thứ này thiếu chút nữa đã làm nàng nghẹn đến mức trợn trắng mắt.
Vất vả ăn xong, Khương Mạc thật sự thở dài một hơi nhẹ nhõm, không biết từ khi nào mà ăn uống thật sự đã trở thành một loại tra tấn.
So với cái cách thô tục của Khương Mạc, Hi Phù Ẩn ăn uống tao nhã hơn nhiều, hắn nhai kỹ nuốt chậm, trên mặt như gió thoảng mây bay, không biết còn tưởng rằng hắn đang ăn thứ mỹ vị thượng đẳng nào đó.
Hiển nhiên, lễ nghi và sự giáo dục tốt đẹp đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt hắn, cho nên dù đều ở trong tuyệt cảnh, tư thái của hai người vẫn hoàn toàn không giống nhau.

Điều này không khỏi khiến Khương Mạc có chút ghen ghét.
Lại trôi qua một hồi lâu, sau khi chờ thể lực hoàn toàn khôi phục, Khương Mạc dọn dẹp đồ một chút mới kéo Hi Phù Ẩn lên trên xe đẩy, bắt đầu lên đường.
Mặt trời hôm nay đặc biệt gắt, không khí đều trở nên cay nghiệt.

Khương Mạc cảm thấy toàn thân mình như là bị đốt cháy, mặt trời cực nóng chiếu rọi vào khiến đầu choáng váng.

Dù Khương Mạc cố gắng để bản thân tỉnh táo ra sao thì vẫn đi đứng rất mơ màng suốt chặng đường kế tiếp.
Huyệt thái dương nhảy mãi khiến lòng người chợt bất an.
Quả nhiên không biết trôi qua bao lâu, nàng mơ màng hồ đồ, cuối cùng phát hiện ra bọn họ bị lạc trong một khu rừng.

Cây cối nơi đây cực kỳ cao lớn, cao che cả trời, mọi thứ xung quanh đều âm u.
“Khương cô nương, cái cây này, chúng ta đã vòng lại ba lần.”
Hi Phù Ẩn giơ tay giữ chặt tay của Khương Mạc, mất tiếng nói.
Đầu tiên, Khương Mạc sửng sốt, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại.

Ở trong rừng rậm, kị nhất là lạc đường.

Một khi mất đi phương hướng thì sẽ rất khó ra ngoài lần nữa, cứ thế bị nhốt bên trong đến chết.
Khương Mạc dừng lại, lệnh cho bản thân bình tĩnh.

Lúc lạc đường, càng sốt ruột thì sẽ càng không ra ngoài nổi.

Nếu như bây giờ nàng có kim chỉ nam, mọi thứ đều sẽ trở nên rất đơn giản.
Chỉ là bởi vì từ trường, kim chỉ nam đã không còn nhạy, từ khi nàng bắt đầu bước vào thế giới này cũng đã không nhạy.

Cuối cùng mới bị nàng bất đắc dĩ chôn cùng với đống thiết bị điện tử khác.

Bị lạc đường dưới tình huống không có kim chỉ nam, có rất nhiều cách khác nhau để ra ngoài.

Trước kia, nàng từng có kinh nghiệm như vậy rồi.
Không cần phải hoảng loạn, suy nghĩ một chút.
Nhưng mắt thấy không trung bị cây cối che đậy, thực vật xung quanh toàn bộ chết héo, mọi phương pháp mà nàng biết đều không sử dụng được, Khương Mạc rất nóng nảy.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải bị nhốt ở đây đến chết sao?
“Nếu Khương cô nương tin tưởng ta, thì cứ đi theo lời ta.”
Lúc này, Hi Phù Ẩn mở miệng.

Khương Mạc ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày trời mới hỗn loạn gật đầu.
“Xin Khương cô nương đi về phía bên phải…”
Theo sự chỉ huy của Hi Phù Ẩn, rẽ trái rẽ phải một hồi, thế mà hai người thật sự bước ra ngoài.

Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn không thể tưởng tượng nổi, bị hành động của hắn hù dọa.

Người này nhìn vào đã biết là ít khi ra cửa, thế mà còn lợi hại hơn cả người hay chui vào trong chốn dã ngoại rừng cây như nàng.
Đương nhiên, ông trời sẽ không buông tha cho bọn họ đơn giản như vậy.

Hai người vừa mới đi ra khu rừng kia không bao lâu, đã gặp phải cướp rừng.
Nói là cướp rừng, thật ra cũng chỉ có ba người.

Ba tên này thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ hơn Khương Mạc rất nhiều, thân hình cao lớn, màu da ngăm đen.

Trông chỉ mới khoảng 30 tuổi, nhưng lại hung thần ác sát.
Khương Mạc nhìn ba tên không biết chui ra từ đâu này thì chợt hoảng hốt.

Đã rất lâu nàng không gặp được người bình thường, những người không bị đói, hai má đầy đặn, tinh thần sáng láng thế này.
Ở trên người chúng, hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu vết của lần thiên tai này.

Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, nạn hạn hán gì đó có phải là sự phỏng đoán của nàng hay không.
“Ha, để đồ trên người các ngươi lại đây.”
Tên cướp rừng đối diện rút trường đao sau lưng ra, rống lên một tiếng dọa Khương Mạc run run.
Khương Mạc có miệng khó trả lời, cũng chưa từng gặp phải tình huống thế này, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.

Vẫn là Hi Phù Ẩn chống người dậy, hiền hòa nói: “Ba vị nghĩa sĩ, chúng ta là dân chạy nạn, trên người sớm đã không có đồ ăn.

Xin cho chúng ta đi qua đi.”
Hiển nhiên ba gã này cũng không dễ bị lừa, một gã trong đó cười hừ nhìn bọn họ: “Ngươi cho chúng ta là đồ ngốc sao? Nơi này chúng ta quen thuộc nhất, trong vòng trăm dặm không có dân cư.

Trên người các ngươi nếu không có đồ gì, sớm đã chết ở nửa đường.

Bớt nói nhảm, giao đồ ra đây.”
Dứt lời, ba người cầm đao tiến lên.
Ba gã cướp rừng này, dù là từ phương diện nào, cũng mạnh mẽ hơn hai người Khương Mạc rất nhiều.

Cứng đối cứng với chúng, chỉ có thể bị hại.

Huống chi, trong thế đạo này ai ai cũng là kẻ ý chí sắt đá, ba gã này mắt lộ sắc hung, cả người mang đầy sát khí, hiển nhiên là đã gánh mạng người trên lưng.
Sau khi suy xét được mất, trong lòng Hi Phù Ẩn đã có tính toán.
“Một khi đã như vậy, chúng ta giao ra đồ trên người, ba vị tráng sĩ có thể để chúng ta đi qua hay không.”
Lời hắn nói nhã nhặn mà có đạo lý, Khương Mạc đứng bên cạnh lại nóng nảy.

Đồ trong ba lô là thứ nàng liều mạng nhặt về, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác được.

Nàng không nói nên lời, chỉ có thể đứng một bên, gấp đến độ kéo lấy ống tay áo của hắn.
Hi Phù Ẩn dùng tay đè lại tay của Khương Mạc, quay đầu nở nụ cười với nàng, chẳng nói gì cả, sau đó lại quay đầu nhìn ba gã kia.
Nhưng kỳ lạ là, thế mà Khương Mạc lại có được sự trấn an nào đó, tiếp đó nàng an tĩnh lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.