Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 8
Xe được kéo lên, Khương Mạc đặt mông ngồi xuống dưới đất, đôi tay nàng không ngừng run rẩy, cánh tay chỉ cảm thấy đau đớn tê liệt.
Nàng chậm rãi giơ đôi tay lên, nhìn vào lòng bàn tay, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà nàng lại dùng sức người kéo cả chiếc xe lên bằng đôi tay của nàng.
Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Hành vi mới vừa nãy của nàng hoàn toàn xuất phát từ sự phản xạ có điều kiện, nếu như nàng không giữ chặt lấy, chỉ cần xe trượt xuống thêm một chút nữa, vậy thì nàng cũng rất có thể bị xe kéo xuống theo.
Hi Phù Ẩn hơi nắm tay lại, bên trong đôi tay để lại dấu vết hằn sâu, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là hắn đã trượt xuống, nét mặt hắn khôn kể.
Tuy rằng người không có việc gì, nhưng phiền phức chính là, ba lô lại rơi vào bên trong hố.
Thứ ba lô chứa đựng chính là toàn bộ gia sản của bọn họ, bản thân đã không có nước uống, nếu như lại mất đi ba lô, vậy thì con đường kế tiếp thật sự là nửa bước khó đi.
Không được, nhất định phải có người xuống dưới nhặt ba lô lên trên.
Không hề nghi ngờ, người này cũng chỉ có thể là Khương Mạc.
Nghĩ vậy, Khương Mạc cũng ngồi không được, nàng không có tâm trạng để nghỉ ngơi, chịu đựng cơ thể sắp đến cực hạn, nàng bò dậy từ mặt đất, từ từ thở ra một hơi bước tới cạnh hố.
Đứng ở mép hố nhìn xuống, nàng mới biết được lúc nãy có bao nhiêu mạo hiểm, nếu là lúc trước nàng đã thấy ngay cái hố này, có lẽ nàng thật sự sẽ không có can đảm để giữ chặt lấy xe.
Chỉ thấy cái hố này có hình tròn, cao ước chừng mười mét, cạnh hố chỉnh tề, hình dáng rập khuôn, nhìn và biết được đào bởi sức người.
Đây chính là bẫy mà thợ săn để lại, vả lại còn đặc biệt dùng để săn động vật cỡ lớn.
Nếu lúc nãy bọn họ trượt xuống, không chết cũng tàn.
Nhìn cái hố to trước mặt, Khương Mạc hít sâu vài cái, mới ngồi xổm chuẩn bị xuống hố.
“Khương cô nương!”
Hi Phù Ẩn quay đầu lại, thình lấy thấy hành vi như thế của nàng, vội vàng lạnh giọng gọi to.
Khương Mạc vốn đang căng thẳng, thật sự bị hắn dọa sợ, suýt chút nữa đã trượt chân té xuống dưới.
“Ngươi, ngươi có thể nhỏ giọng gọi ta một chút không?”
Khương Mạc nghiêng đầu tức giận nhìn hắn, giọng hơi nghẹn nói.
Hi Phù Ẩn nhấp chặt môi mỏng, nhìn nàng hỏi: “Khương cô nương, cô đang làm gì vậy?”
Khương Mạc lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc ba lô đầy tro bụi rớt tở đáy hố, tùy ý nói: “Ba lô rơi rồi, ta nhặt nó lên trên.”
Câu trả lời của nàng hiển nhiên khiến sắc mặt Hi Phù Ẩn càng thêm căng chặt: “Khương cô nương, cô biết mình đang nói gì không?”
Khương Mạc nhìn hắn kinh ngạc, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là ta biết.
Ta muốn nhặt ba lô lên trên.”
Hai chân Hi Phù Ẩn không thể nhúc nhích, thấy Khương Mạc thử duỗi chân ra, cũng không thể chạy tới giữ chặt nàng, chỉ có thể siết chặt góc áo mình, giọng cũng càng thêm lạnh: “Cái hố này sâu như thế, cô không muốn sống nữa sao?”
Lúc này, ngay cả tiếng Khương cô nương hắn cũng không gọi nữa, giọng điệu có chút không khách sáo.
“Ta biết nó sâu, chỉ là ba lô ở dưới, ta cần phải xuống dưới nhặt nó lên.”
Biểu cảm của Khương Mạc cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Hi Phù Ẩn sắc mặt cứng rắn: “Cô không thể xuống dưới.”
Khương Mạc mắt thấy hắn căng thẳng như thế, nở nụ cười muốn giải thích: “Đồ ăn trong ba lô chính là thứ duy nhất chúng ta có thể cho vào miệng.
Bây giờ không có nước, nếu như không còn đồ ăn, chúng ta sẽ chết đói.
Đồ trong đó rất quan trọng, chúng ta không thể không có nó.”
Hi Phù Ẩn lại lắc đầu, không thả miệng ra chút nào: “Cô đi xuống kiểu gì? Đi xuống rồi, thì làm sao đi lên nữa? Cái hố này sâu như thế, chỉ cần vô ý té xuống, sau đó phải làm sao? Mạng sống của cô và ta bây giờ đã buộc vào nhau, nếu cô có chút sai lầm, mạng của ta cũng không giữ được.
Cô cảm thấy đồ ở dưới đáy hố có thể đáng hai cái mạng sao? Ta không thể mạo hiểm, cô cũng không thể đi xuống.”
Lòng người đều được sinh ra từ thịt, hai người sớm chiều ở chung, sống nương tựa lẫn nhau.
Khương Mạc có ân cứu mạng với hắn, trên đường đi chưa từng bạc đãi hắn.
Mặc dù hắn có lạnh tim lạnh phổi thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không phải là thứ lòng muông dạ sói.
Hắn không cho nàng xuống dưới, tuy có ý đồ của mình, nhưng cũng có phần lo lắng cho nàng.
Khương Mạc nghe thấy mà sửng sốt, tuy trông Hi Phù Ẩn lạnh nhạt nhưng sự lo lắng trong đôi mắt hắn nàng vẫn thấy được.
Vốn tưởng rằng đây là một kẻ lạnh tim lạnh phổi ích kỷ vô tình, nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn có lương tâm.
Chẳng qua, không phải là nàng không suy xét đến hắn, muốn mạnh mẽ xuống dưới mạo hiểm, chỉ là không có ai hiểu biết hơn nàng rằng trong hoàn cảnh thế này, mất đi thứ cần có sẽ như thế nào.
Huống chi, nàng cũng không phải là kẻ không biết lượng sức, làm việc lỗ mãng.
Trước kia, nàng từng ra vào rừng sâu núi độc, dựa vào dị năng của mình tìm đủ đường để chết.
Lá gan cực kỳ lớn, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám thử, bộ dáng không sợ gì cũng không sợ chết.
Thậm chí còn làm mấy cái trò như không buộc đai an toàn, khiêu chiến các loại vận động cực hạn nguy hiểm, yêu cầu cao.
Mãi đến một lần nàng rơi xuống từ một vách núi, rơi đến mức lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, đau đến mức ngay cả sức để kêu đau nàng cũng không có.
May mắn rằng nơi nàng ngã xuống chính là một khu rừng, đâu đâu cũng là thực vật, mới nhặt lại một cái mạng.
Nhưng từ đó về sau, nàng không còn dám lớn mật làm xằng làm bậy như lúc trước nữa.
Đơn giản là vì, lúc đó nàng quá đau, cái loại đau tận xương tủy này đã để lại một bóng ma to lớn trong lòng nàng, và cả cảm giác sắp chết lúc ấy nữa, cảm giác ấy quá mức đáng sợ, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ về nó.
Cho nên, nàng tiếc mạng của mình hơn bất cứ ai khác, sẽ không lấy mạng sống của mình ra để đùa.
Vả lại thực vật xung quanh hố đều đã chết héo, nếu nàng lại trải qua lần mạo hiểm như lúc nãy, nàng chắc chắn sẽ toi mạng.
Nàng đúng là là có phần nắm chắc để thử cái hố này.
Đương nhiên, mấy thứ này khẳng định là không thể nói cho tên người cổ đại trước mắt nghe.
Cho nên Khương Mạc suy nghĩ một hồi, chỉ có thể phân tích cái lợi và cái hại trong đó cho hắn mà thôi: “Hi Phù Ẩn, tuy rằng rất nguy hiểm nhưng ta thật sự cần phải xuống dưới.”
Nói xong, nàng tạm dừng một lát mới tiếp tục: “Bây giờ con đường phía trước không biết, không có đồ trong ba lô, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nhưng nếu như có, chúng ta còn có thể nỗ lực gắng gượng một chút.
Nếu phía trước là ngõ cụt, vậy vì sao không thể đánh cược một phen, lỡ như thắng thì sao? Ngươi tin tưởng ta đi, thứ này đáng để mạo hiểm, ta có thể bình an xuống dưới thì cũng có thể bình an lên trên.
Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trên đây chờ ta là được rồi.”
Những lời cuối cùng của nàng dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời vậy, Hi Phù Ẩn chưa bao giờ bị người khác dỗ dành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lời muốn nói đều bị chắn vào miệng, biểu cảm trở nên có chút là lạ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hi Phù Ẩn, nàng biết ngay là hắn đã bị thuyết phục.
Đáy lòng nàng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bước trở về mép hố, lần này không có ai quấy rầy, nàng cuối cùng cũng có thể lấy mắt quan sát đại khái tình huống của hố, xác định vị trí đặt chân ở vách hố.
Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay đè lại mảnh đất ở mép hố xem trình độ mềm xốp của đất.
Chờ sau khi quan sát xong, sự nắm chắc trong lòng nàng càng tăng thêm hai phần, nàng hẳn là có thể xuống dưới.
“Ngươi chờ ta.”
Mặt mày Khương Mạc cong lên, nở nụ cười với Hi Phù Ẩn.
Ánh mặt trời vừa lúc chiếu rọi lên trên khuôn mặt nàng, cho dù mặt nàng rất bẩn, nhưng lại như là đang sáng lên.
Rất nhiều năm về sau, Hi Phù Ẩn vẫn có thể nhớ lại nụ cười này một cách rõ ràng.
Khương Mạc cười chỉ là vì trấn an Hi Phù Ẩn, sau khi làm hắn yên lòng, nàng mới ngồi xổm xuống, đôi tay đặt ở bờ hố, thả hai chân xuống dưới.
Nói thật, cảm giác đôi tay lại chịu lực một lần nữa rất khó chịu, cánh tay vừa tê vừa sưng lại vừa đau.
Mới dùng sức một cái, nàng đã thiếu chút nữa không chịu đựng nổi, thả tay buông người té xuống.
May là nàng chịu được.
Vách hố không nhẵn bóng mà gồ ghề lồi lõm, hơn nữa chất đất thiên cứng, đặc biệt có lợi với việc chịu lực ở chân.
Nhưng bởi vì là phần đất lạ, cho nên có rất nhiều lần Khương Mạc dẫm vào không khí, nếu không thì chính là đạp vào chỗ không thích hợp.
Đất ào ào rơi xuống khiến người xem run sợ trong lòng.
Hi Phù Ẩn với một loại tư thái cực kỳ bất nhã ngồi sấp vào cạnh xe đẩy, duỗi dài cổ nhìn theo Khương Mạc.
Mỗi một lần chân nàng đạp vào không khí, trái tim hắn cũng co chặt theo, hắn cũng không cảm thấy nhẹ nhàng hơn Khương Mạc trong toàn bộ quá trình.
Khương Mạc đương nhiên không biết mấy chuyện này, bây giờ nàng cần phải cực kỳ chú tâm mới có thể bảo đảm được sự an toàn của bản thân.
Từng bước chân đạp xuống phía dưới vừa hung hiểm vừa cần ổn định.
Động tác nàng làm rất khó, người cũng càng thêm mỏi mệt, cứ mãi trèo xuống như vậy, nàng cũng cần phải dừng lại để nghỉ ngơi một chút.
Nàng cảm thấy, nếu cứ trèo lên trèo xuống như thế, tay nàng phỏng chứng phải vứt đi.
Hồi lâu sau, cơ thể nàng đã tới cực hạn, đầu óc hoảng hốt một lát, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, lúc thì đen, lúc thì trắng.
Giây tiếp theo, Khương Mạc có một lát mờ mịt, nàng chỉ cảm thấy đầu nàng ong một tiếng, nàng lập tức mất đi ý thức.
“Khương Mạc!”
Bên tai nàng có người kêu tên nàng, lúc thì xa lúc thì gần.
Nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ, chỉ cần nàng mở mắt ra là có thể về tới nhà.
Lần này, nàng tiến vào một khu rừng không người, ở bên trong ba tháng, lúc ra ngoài không khác gì người rừng.
Sau đó, nàng trở về nhà, tắm một cái thật dễ chịu rồi ngủ trên một chiếc giường mềm mại ấm áp, cơn mỏi mệt cả người đều được xua tan.
Ầm!
Một tiếng ầm vang và cơn đau đớn từ cơ thể đã đánh thức thần kinh của nàng.
Khương Mạc nằm trên mặt đất chớp chớp mắt, đầu không tỉnh táo, nhìn chân trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, ánh sáng mãnh liệt kích thích đôi mắt nàng.
Khương Mạc nhắm mắt lại, tránh ánh nắng đi.
“Khương Mạc! Khương Mạc! Khương Mạc!”
Nàng lại nghe thấy có người gọi tên nàng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Trôi qua một lúc lâu sau, nàng mới phản ứng lại.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hi Phù Ẩn ngồi sấp ở mép hố, duỗi hơn nửa cơ thể ra ngoài, nét mặt nôn nóng gọi nàng.
Khương Mạc ngẩn người, đầu óc cuối cùng cũng bắt đầu vận chuyển một lần nữa.
nàng cắn răng ngồi dậy, dùng sức lực toàn thân để kêu: “Ta không có việc gì.”
Giọng nàng khàn đặc, như là ngậm vụn pha lê trong cổ họng.
Thật ra Hi Phù Ẩn cũng không nghe rõ nàng nói gì, chỉ là thấy người nàng dần ngồi dậy, mới đoán rằng nàng không sao.
Nhớ lại lúc trước, khi hắn nhìn thấy Khương Mạc té xuống dưới, tuy rằng mắt thấy khoảng cách đó cách đáy hố cũng không xa, nhưng hắn vẫn hãi hùng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Hi Phù Ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, người lui về tại chỗ, chỉ để lại một cái đầu để bảo đảm mình có thể nhìn rõ tình huống dưới đáy hố.
Khương Mạc cảm thấy nàng vẫn là đánh giá bản thân quá cao.
Ngay cả sức để ngồi dậy nàng cũng không có, mới nhúc nhích một cái thôi thì đã phát hiện chân bị thương.
Nàng nén cơn đau, dùng cả tứ chi để bò đến vách hố ngồi.
Sau đó, nàng bắt đầu xem xét tình trạng vết thương của mình, chỗ khác hẳn là không có vấn đề gì lớn, nàng nhẹ nhàng giật giật chân, lại cởi giày ra xem, phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ là trật khớp.
Chân bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng kéo dài vẫn sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
May là cách bẻ khớp đơn giản nàng vẫn biết làm.
Đôi tay Khương Mạc nắm lấy chân mình, sau khi nhẹ nhàng xoay một chút, thì hít sâu một hơi, răng rắc một tiếng, xong.
Những chỗ khác trên người có một chút trầy da và bầm tím ở mô mềm, bôi chút thuốc là được rồi..