Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 84: Bệnh Nhân Truyền Nhiễm
Editor: Đông Vân Triều
Chúc Dung tốt xấu gì cũng là một người đại diện đã kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn của ngành giải trí, ả vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh mà giảng giải: “Mọi người đừng bị chúng nó lừa, đơn thuốc trên người chúng đó!”
Song, đám người đó vẫn khăng khăng giữ thái độ “tao không nghe, tao không tin, mày nói láo, mày chỉ muốn dời lực chú ý của bọn tao đi thôi”.
Đối với với loại thái độ giả mù giả điếc này, từ lúc sáng Tạ Trì An đã hiểu quá rõ.
Hơn nữa, ở đây có không ít người biết mặt Giang Khoát và Tạ Trì An.
Ngoại trừ vẻ ngoài xuất chúng, sức chiến đấu của hai người này rất cao, ai cũng có tâm lý “xu lợi tỵ hại[1]”, chẳng muốn cứng đối cứng với họ.
[1] Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.
(theo Thành ngữ Trung Quốc)
Chúc Dung thấy mấy kẻ này ngó lơ lời ả nói, vẫn dùng ánh mắt lom lom, thèm khát nhìn họ, cơ thể ả ngọ nguậy lui về sau, rồi cùng Trì Thịnh quay người chạy vội.
Cặp đôi thọt chân-cụt tay bị người vô tình vứt bỏ.
Gã cụt chân giận điên người, vừa định mắng vốn hai kẻ không nghĩa khí kia với tên cụt tay, quay đầu đã thấy đối phương cũng cao chạy xa bay từ đời nào.
Chỉ còn độc một mình gã đứng liêu xiêu ở chốn hỗn loạn này.
Đúng là anh em cây khế!
Nói “anh em cây khế” còn nhẹ nhàng lắm, cái loại tình đồng chí nghĩa đồng đội này còn mỏng hơn cả giấy nữa.
Tay mình còn đang phải chống gậy để đi, gã cụt chân chỉ sợ đồng đội chạy hết rồi một mình gã phải đối mặt với đám người này, một kẻ khiếm khuyết như gã làm sao mà chạy lại cho kỳ được!!
Sự thật chứng minh gã đã nghĩ quá nhiều, chẳng ai màng để tâm đến gã, tất cả mọi người chỉ nhắm vào đơn thuốc mà thôi.
Hành động co giò chạy trốn của đám Chúc Dung bị gán mác “chột dạ”, phần lớn người chơi đều điên cuồng đuổi theo, chen lấn, xô vào tên cụt chân đến mức gậy của gã chẳng biết đã mất tự lúc nào, gã bị giẫm nổ đom đóm mắt.
Cả hành lang tầng Bốn vốn kín mít hơi người nay chỉ còn sót lại một tên què cụt nằm thẳng cẳng trên sàn và nhóm Tạ Trì An.
Gã sờ sẩm mãi mới tìm thấy gậy để chống người dậy, chỉ vào bốn người Tạ Trì An mà chửi ầm lên: “Chúng mày thật…” hèn hạ vô sỉ hạ lưu âm hiểm xảo trá khiến người ta tức điên!
Đúng lúc này, Giang Khoát đang giơ tay nhấn nút gọi thang máy: “Giữ mồm miệng cho cẩn thận, mày vẫn còn một cái chân nữa đấy.”
Gã què: “…!thật thông minh.”
“Ngoan lắm.” Giang Khoát cười cong cả mắt, cửa thang máy mở ra, bốn người lập tức tiến vào.
Gã què chỉ biết trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt, không dám ú ớ câu nào.
–
Đám Chúc Dung chạy lên tầng trên, Giang Khoát ấn nút chỉ tầng Một, đồng thời day day trán mình, không giấu nổi vẻ mỏi mệt: “Lấy được đơn thuốc khi nào?”
Hắn tỉnh lại giữa lúc cả hành lang sắp sửa bùng sáng.
Có lẽ là do ngủ chưa đủ sâu, hoặc cảnh tượng thiếu niên bị ánh sáng đâm mù hai mắt, đốt bỏng cả da khiến hắn khắc cốt minh tâm, khi ấy tâm trí hắn còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, mà cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả đại não che lấy mắt Tạ Trì An.
Rồi hắn nghe hệ thống thông báo vị trí hiện tại của đơn thuốc: khoa Tim mạch tầng Bốn.
Lúc đó, Giang Khoát không hề biết đăng nằm trong tay ai, thậm chí hắn còn chẳng biết mình đang đứng ở nơi nào.
Thế rồi bảng hướng dẫn treo trên đỉnh đầu đã nói cho hắn biết mình đang ở ngay tầng Bốn, hắn mau chóng ra đòn phủ đầu, thành công gạt cả đội ra khỏi mối hiềm nghi này.
Sau đó Giang Khoát ấn gọi thang máy, định bụng sẽ hỏi Tạ Trì An ngay khi cả đội bước vào.
Nếu đơn thuốc thực sự đang ở chỗ Chúc Dung, hắn sẽ ấn cho thang máy đi lên, còn ngược lại nếu đơn thuốc đang nằm trong tay đội mình, hắn sẽ chẳng do dự đi xuống dưới.
Tất nhiên, chỉ bằng cái cảnh tên thọt kia sắp rống lên chửi ông ổng, Giang Khoát đã khẳng định chắc nịch…, chẳng trách đối phương lại tức giận đến thế.
Thế nên mới có đoạn hắn không hỏi han gì đã quyết định đưa cả đội xuống tầng.
Người mắc hội chứng Người đẹp ngủ phần lớn thời gian phát bệnh đều chỉ dùng để ngủ, dẫu có tỉnh thì hành vi cũng trở nên bất thường, thần trí hoảng loạn.
Họ sẽ phải trải qua một trạng thái mơ hồ mờ mịt, rối loạn cảm giác về phương hướng, cơ thể rã rời, khó thể hiện cảm xúc, rất mẫn cảm với ánh sáng và những âm thanh có cường độ lớn.
Giang Khoát lâm vào tình trạng này rồi mà vẫn cố phán đoán tình hình đã là vô cùng không dễ dàng.
Tạ Trì An đáp: “Giữa trưa.”
Giang Khoát: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tạ Trì An: “7 giờ 10 phút.”
Giang Khoát: “…”
Cả buổi chiều mà không tìm thấy bác sĩ J, vận khí này quả thật rất Tạ Trì An.
Thang máy phát ra tiếng kêu báo hiệu đã đến tầng Một, Giang Khoát nhìn bóng đêm trải dài vô tận bên ngoài mà nhận thức sâu sắc được rằng mình đã ngủ bao lâu.
Chứng bệnh này…!đúng là một gánh nặng!
Giang Khoát dắt tay Tạ Trì An ra khỏi thang máy về phía tòa nhà khu Nội trú.
Kỳ thực Tạ Trì An vẫn thấy rõ đường, ánh mắt cậu dừng lại nơi hai bàn tay đan chặt, cậu khẽ cựa quậy ngón tay, nói: “Em nhìn được.”
Giang Khoát bèn giật mình, nhưng vẫn chẳng chịu buông tay: “Như này tốt mà.”
Thế rồi Tạ Trì An mới thôi, mặc cho Giang Khoát nắm tay dắt mình đi, đôi mắt sáng màu nhìn không rõ cảm xúc là gì.
Vốn Giang Khoát đã biết rõ là Tạ Trì An mù.
Mà một người khiếm thị thì sao nhìn thấy được ánh sáng.
Nhưng khoảnh khắc ngay trước khi cả hành lang bừng sáng, Giang Khoát vẫn lựa chọn vươn người che mắt cậu, che mắt một kẻ mù lòa.
Sự bảo vệ tỉ mỉ ấy, cơ hồ đã ngấm vào bản năng.
–
Bạch Bất Nhiễm lên tiếng hỏi: “Chúng ta đến khu Nội trú làm gì dợ? Không phải bác sĩ J nên xuất hiện trong khu Khám bệnh hơn à?”
Bên khu xem bệnh có phòng làm việc của bác sĩ J, còn khu Nội trú nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có tên bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm trong truyền thuyết kia đang rình rập.
Tạ Trì An: “Buổi tối các bác sĩ cũng thường đi kiểm tra phòng bệnh đó thôi.”
Bạch Bất Nhiễm: “…!Không nghe thấy gì hết.”
Giang Khoát đẩy cửa ra: “Không nghe được còn hỏi lắm như thế.
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì đấy chứ?”
Tạ Trì An đưa nắm tay lên che miệng cười mỉm.
Dọc đường chẳng biết cậu đã định nói như vậy biết bao nhiêu lần.
Bạch Bất Nhiễm có nhiều vấn đề lắm.
Hai cánh cửa mở toang, cả gió lẫn trăng đều lũ lượt tràn về phía họ.
Thiếu niên mỉm cười duyên dáng, dung nhan tựa tuyết và đôi môi đỏ thắm của cậu khiến Giang Khoát thấy thư thái hơn hẳn.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ:
Giữa nguyệt sắc cùng tuyết sắc, em chính là thứ ba tuyệt sắc.
–
Khu Nội trú vẫn sáng đèn, hẳn là do người chơi khác bật công tắc, nhưng không quá sáng.
Cả tòa nhà có tất thảy sáu tầng, vừa ngang tàng vừa cũ kỹ, sơn bên ngoài đã tróc ra gần hết.
Ban ngày không để ý, đi đêm mới thấy ánh đèn trong đó đều ngả sang sắc xanh rất lạ, khiến cả tòa nhà trông hơi giống nhà ma.
“Cái thang máy này…” Tạ Trì An đứng trước thang máy, chẳng biết có phải bản thân bị ảnh hưởng bởi không khí có phần thê lương trong viện hay không mà cậu cảm thấy hai cánh cửa thang máy này bỗng không giống như hồi sáng nữa…!Nó khiến người ta rợn gáy.
Không, không phải do tâm lý.
Dựa vào tố chất tâm lý của mình, Tạ Trì An rất khó chịu tác động bởi hoàn cảnh xung quanh.
Thang máy này có gì đó bất thường.
“Đi thang bộ thôi.” Tạ Trì An lập tức từ bỏ ý định ấn nút gọi thang máy.
Giang Khoát và Tạ Trì An đã bước đến đầu bậc thang, Bạch Bất Nhiễm vội hỏi: “Thế còn xe lăn thì sao?”
Đẩy xe trên bậc thang quả thực rất bất tiện..
“Anh còn có thể gắng gượng bao lâu?” Tạ Trì An hỏi Giang Khoát.
Cậu có thể thấy rằng trạng thái tinh thần của Giang Khoát không ổn lắm.
Giang Khoát không quá buồn ngủ, nhưng người mắc bệnh này bình thường cũng chưng ra khuôn mặt rũ rượi vì mệt.
“Khoảng nửa giờ.”
“Vậy là đủ.” Tạ Trì An nói với Quý Thanh Lâm, “Anh cứ để xe lăn ở đây, chúng ta xuống rồi lấy sau.”
Có mất thì cũng không lo, đâu phải cả bệnh viện chỉ có mình chiếc xe lăn này.
Cả nhóm đều thống nhất di chuyển bằng cầu thang bộ.
Bạch Bất Nhiễm là người đi sau cùng, thấy họ sắp sửa phải lết thang bộ, cậu ta không kìm được mà lưu luyến nhìn thang máy lần cuối.
Cửa thang máy vẫn khép lại im lìm, nhìn qua không có gì bất thường hết.
Bạch Bất Nhiễm gãi gãi đầu, sau đó xoay người đuổi theo đồng đội của mình.
Ngay khi bốn người đi đến khúc ngoặt rẽ vào cầu thang bộ, một dòng máu đỏ lòm chảy ra từ nơi hai cánh cửa kim loại kia nối tiếp nhau.
Sau đó cửa thang máy tự động mở ra.
Một cái xác người chết không nhắm mắt, máu me be bét đổ rạp xuống, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm phía trước, mười ngón toe toét máu, cho thấy những gắng gượng cạy cửa cuối cùng của nạn nhân trước khi chết.
–
Không gian kín trong thang bộ khuếch đại tiếng bước chân lên rất nhiều, mọi người đều tự giác không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Bệnh viện về đêm yên tĩnh vô cùng, hơn nữa tòa nhà này còn không có ai khác ngoài họ, chỉ một tiếng gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ để khiến con người cảnh giác cao độ.
Vào lúc họ sắp đặt chân tới tầng Ba, bỗng Tạ Trì An và Giang Khoát đồng loạt dừng bước.
Quý Thanh Lâm cũng giữ lại Bạch Bất Nhiễm vẫn đang phăm phăm tiến lên.
Ba người đều nghe rõ tiếng bước chân vồn vã trên hành lang, hình như có người đang chạy trốn.
Cũng có kẻ đang đuổi theo.
Tạ Trì An nghe mất hai giây: “Có ba người.”
Một người đuổi, hai người chạy.
Không lâu sau, họ đã được diện kiến nạn nhân xấu số trong cuộc đua được tổ chức lâm thời kia.
Là một người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang dắt một người chơi nữ chạy thẳng về phía này.
Giang Khoát nhìn Tạ Trì An: “Bác sĩ J?”
Giang Khoát không biết khúc nhạc đệm Thẩm Phù Bạch giả mạo bác sĩ J đi lừa đơn thuốc, bởi lúc ấy hắn còn đang ngủ.
Tạ Trì An nói: “Thẩm Phù Bạch.”
Giang Khoát: “Ai cơ?”
Thấu hiểu vị này cũng là một người chẳng quan tâm đến giới giải trí, Tạ Trì An bèn bổ sung thêm: “Là người lừa lấy đơn thuốc của chúng ta ban sáng.”
Mắt Giang Khoát trở nên không mấy thân thiện: “Hại em cõng nồi[2] bị mọi người bao vây đúng không?”
[2] là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những người bị đổ lỗi, nhận tội oan.
Tạ Trì An: “…” Anh có lầm trọng điểm không vậy?
Chẳng nhẽ không phải tại y cướp mất cơ hội chữa bệnh của anh sao?
–
Tạ Trì An không có ác cảm với Thẩm Phù Bạch, nhưng đương nhiên cũng chẳng có hảo cảm gì.
Người ta cướp được đơn thuốc bằng chính bản lĩnh của mình, đâu đáng để “thâm cừu đại hận”.
Song, muốn cậu lấy ơn báo oán thì còn lâu.
Tạ Trì An và Giang Khoát bàng quang đứng nhìn Thẩm Phù Bạch bị người đuổi giết, chỉ còn thiếu mỗi nước kéo băng ghế ra ngồi cắn hạt dưa nữa mà thôi.
Thẩm Phù Bạch thấy họ thì đồng tử nở to, giống như đang mong chờ điều gì đó, nhưng nghĩ lại, y lập tức cụp mắt, lôi Vương Tiểu Nhiễm chạy về hướng khác.
Y vậy mà không dẫn thứ đồ chơi đằng sau đến bên này để họ ‘hưởng’ chung với.
Chắc hẳn là không phải cảm thấy đội bọn họ còn khó đối phó hơn cả thứ đằng sau đâu nhỉ?
Tạ Trì An đưa mắt ra sau Thẩm Phù Bạch, cách đó vài chục bước, có một người… nếu còn có thể gọi đấy là “người”…!đang liều mạng đuổi theo Thẩm Phù Bạch.
Kẻ đó mặc quần áo bệnh nhân giống như bao người chơi khác, tay phải đeo vòng giống họ, nhưng hắn mọc đầy mụn mủ khắp người, cả cơ thể hắn hoàn toàn biến dạng, chỗ thì phồng rộp, chỗ thì lép xẹp rỉ máu, muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.
Với cái bộ dáng kia, không khó để tưởng tượng một khi hắn đuổi kịp, nạn nhân sẽ phải lãnh hậu quả gì.
Khi kẻ đó xuất hiện trên đầu bậc thang, hắn chẳng nhìn nhóm Tạ Trì An lấy một ánh mắt mà vẫn kiên trì theo đuôi Thẩm Phù Bạch.
Bạch Bất Nhiễm lập tức gập người nôn khan: “Ọe…!Cái gì thế này…!Người chơi nào mà thảm thế không biết?”
So với cái cơ thể máu thịt bầy hầy kia, tai điếc đúng là món quà Trời ban đó.
Giang Khoát liếc qua bóng lưng kia, ít nhiều đã có suy đoán, nhưng bởi vì hắn nắm giữ lượng thông tin quá ít, nên vẫn giữ trong lòng.
Song, bất ngờ là Tạ Trì An lại nói lên suy nghĩ của hắn: “Đó không phải người chơi.
Đó là Z.”
“Z?” Giang Khoát nghiêng đầu tỏ ý đây là lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này.
Tạ Trì An đáp: “Bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm.”
Sau khi Thẩm Phù Bạch lừa được đơn thuốc từ tay họ, chỉ với vỏn vẹn 10 phút đơn thuốc đã đổi mới lần thứ nhất.
Trong số những người chơi ở đây chắc chắn đã có một người khỏe mạnh.
Mà người mặc kệ bệnh nhân, truy đuổi người khoẻ mạnh…!thì chỉ có bệnh nhân truyền nhiễm mà thôi..