Chạy Hay Chết

Chương 83: Ra Đòn Phủ Đầu


Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 83: Ra Đòn Phủ Đầu


Editor: Đông Vân Triều
Cánh cửa ngã cái “rầm” trên mặt đất, khiến bốn người, trừ Tạ Trì An, nghe mà giật mình thon thót.

Trì Thịnh nuốt nước bọt, người phụ nữ trợn trắng mắt, còn hai người đàn ông nhìn nhau trân trối.

Con quái vật này từ đâu chui ra vậy?!
Tạ Trì An chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, trực tiếp bước vào phòng Giải phẫu đầu tiên.

Đương nhiên, mắt cậu chưa kém đến mức không nhìn thấy bốn người sống sờ sờ, nhưng kẻ mà ngay cả cửa cũng không biết mở…!thì không cần thiết phải để vào mắt.

Tạ Trì An vào rồi, bốn người đứng ngoài cửa bắt đầu nhìn nhau hỏi ý kiến.

“Rồi sao? Có vào không?” Một trong hai người đàn ông dò hỏi.

“Vào chứ, chúng ta có tới bốn người lận, sao phải sợ nó?” Người còn lại lập tức phản pháo.

Thế là bốn người cũng theo vào.

Mới đầu, bọn chúng còn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ Tạ Trì An sẽ đột ngột nổi điên, không ngờ rằng Tạ Trì An cũng chẳng quan tâm tới chúng, nên cũng lớn mật tìm tòi.

Trong một gian phòng phẫu thuật không lớn, năm người cứ thế ai làm chuyện người nấy, không đụng chạm lẫn nhau.

Còn Tạ Trì An, cậu tất nhiên sẽ không lên cơn rồi, cậu còn đang chờ bọn chúng tìm được đơn thuốc để đánh cướp đây này.

Với thị lực hiện tại của mình, ngay cả chữ ghi trên mặt giấy cậu còn không đọc được huống chi là tìm kiếm.

Tạ Trì An vờ lục soát, đồng thời cũng quan sát tình trạng bệnh lý của bốn kẻ lạ mặt này.

Bệnh của hai người đàn ông kia tương đối rõ ràng.

Một kẻ thiếu cẳng chân trái, thọt từ phần đầu gối trở xuống.

Kẻ còn lại cụt tay phải, tay áo từ vai trở xuống phất pha phất phơ.

Là một cặp cụt chân gãy tay bình thường.

Hai người còn lại rất ưa nhìn, giá trị nhan sắc cao hơn mặt bằng chung rõ rệt.

Gồm một người phụ nữ đứng tuổi trang điểm tỉ mỉ, quyến rũ và một nam thanh niên ưa nhìn đội mũ lưỡi trai, cả hai đều không có ngoại thương rõ rệt.

Trong quá trình lục lọi tìm kiếm, hai người ấy thường xuyên giao tiếp với nhau, nom có vẻ quen thân, không giống như kiểu đồng đội lâm thời bị Trò chơi ngẫu nhiên tác thành, vậy nên rất có thể hai người này đã hợp tác với nhau từ trước, sau đó bị gộp vào tổ hai người cụt tay gãy chân kia cho đủ số lượng.

Nếu Tạ Trì An có để tâm đến ngành giải trí, hoặc Trì Thịnh nổi tiếng đến trình độ phủ sóng khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, nhà nhà đều biết như Thẩm Phù Bạch thì cậu sẽ hay gã chính là một thành viên trong nhóm thần tượng nổi nhất hiện giờ.

Mà người phụ nữ kia chính là người đại diện của họ – Chúc Dung.

Tất nhiên, nhóm thần tượng ấy nay đã mai danh ẩn tích, không người hỏi han.


Vì ở cửa thứ Nhất của mình, Trì Thịnh đã xử hết đồng nghiệp của gã mà.

Từ đó về sau, tên của những thành viên ấy bị xóa sạch trong ký ức của mọi người, tất cả độ nổi tiếng trước đó đều trút hết lên một mình Trì Thịnh.

Nhưng vì Tạ Trì An không chú ý, mà Trì Thịnh cũng chẳng nổi tiếng đến thế, nên tình trạng này vẫn tiếp tục tiếp diễn.


Có tiếng người giẫm lên mặt sàn rất khẽ, là Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm đẩy Giang Khoát khoan thai đến muộn.

Nhìn hai ván cửa nằm la liệt dưới đất và năm người sống sờ sờ đứng cùng một phòng, họ nhất thời lâm vào trầm mặc.

Đây là tình huống quái gì chứ? Tiểu Tạ gặp phải tổ khác mà không đánh người ta? Nhìn thân thiện, hữu nghị quá!
Gã cụt chân nhác thấy lại thêm ba kẻ khác muốn đến chia một chén canh, định nhe răng trợn mắt dọa nạt: “Cấm vào đây, chúng tao chiếm chỗ này rồi!!”, thì nghe thấy thiếu niên đứng đằng xa lên tiếng: “Vào đi.”
“…” Gã lập tức tắt ngóm.

Cái đám này, không chọc nổi.

Quý Thanh Lâm vốn còn lo lắng về sự hiện diện của những người lạ mặt này nhưng câu “vào đi” đầy thản nhiên của Tạ Trì An đã quét đi sạch bách, anh đi thẳng vào.

Tám người trong một phòng phẫu thuật không lớn lắm, cả không gian bỗng trở nên chật chội hơn hẳn.

Chúc Dung trắng trợn ngắm nghía chàng thanh niên ngủ vùi trên xe lăn.

Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lạnh lùng, dẫu hai mắt có nhắm nghiền thì vẫn đẹp trai khiến người khác trầm trồ.

Cùng đi trên con đường hình tượng rắn rỏi, khí chất, so với chàng trai kia, Trì Thịnh bên cạnh ả bỗng trở thành rác.

Ui, đúng là gu của ả rồi.

Người trong giới ai ai cũng biết, Chúc Dung được mệnh danh là nữ hoàng sưu tập tem, ả thích nhất là thu nhận mỹ thiếu niên các loại, đặc biệt là loại lớn lên đẹp trai ngời ngời.

Nhờ đống tài nguyên ả có trong tay, có không biết bao nhiêu tiểu thịt tươi đã chủ động bò lên giường của ả, xưng là kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước cũng không ngoa.

Trì Thịnh chú ý tới tầm mắt của Chúc Dung thì nổi đóa, gã nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt sắp bốc cháy hừng hực, cuối cùng gã chỉ dám khinh miệt cười khẩy.

Đúng là một con ả lăng loàn, khó trách sẽ mắc phải bệnh kia.


Quý Thanh Lâm lấy được một tờ giấy nằm dưới bàn giải phẫu, phía trên viết hai chữ “đơn thuốc” sáng loáng.

Không hổ là người mang danh “Âu hoàng”.

Nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì khác thường, lập tức vo giấy lại thành một cục nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay, rồi anh lặng lẽ bước đến bên cạnh Tạ Trì An, mặt tỉnh bơ dúi nó vào tay cậu.

Không một lời thừa thãi, Tạ Trì An đã biết đây là gì.

Tạ Trì An giấu nhẹm đơn thuốc đi, dửng dưng bảo người đội mình: “Nơi này không có đâu, lên tầng Bảy thôi.”

Kỹ năng diễn xuất này phải gọi là xuất thần nhập hóa, trôi chảy đến mức nếu không phải chính tay Quý Thanh Lâm vừa giao đơn thuốc cho Tạ Trì An thì bản thân anh cũng tin rằng họ chẳng thu hoạch được gì cả.

Quý Thanh Lâm chọc chọc Bạch Bất Nhiễm ra hiệu cho cậu ta rời khỏi đây, Bạch Bất Nhiễm vẫn lớ ngớ: “Hở? Chúng ta không tìm nữa sao?”
Quý Thanh Lâm đành phải dùng một tay đẩy xe lăn, tay còn lại xách cậu đi một mạch.


Sau khi tổ Tạ Trì An lững thững rời đi, bầu không khí trong phòng Giải phẫu bỗng lặng đi một lúc.

Gã cụt chân nói: “Chúng nó bảo ở đây không có, hay ta cũng lên tầng Bảy thử xem?”
Tên cụt tay dùng bàn tay duy nhất của mình vỗ đầu gã: “Sao mày tin người thế hả? Tìm tiếp cho tao! Chúng ta mà tìm được, ắt chúng nó hối hận xanh ruột đấy!”
Chúc Dung lại phản bác: “Tôi thấy cậu kia nói có lý lắm, đơn thuốc hơn phân nửa là không ở chỗ này, vẫn nên lên lầu thì hơn.”
Trì Thịnh: “…” Có lý cái rắm, là do chị thích thằng oắt kia nên chị cũng muốn đi theo thôi.


Đương nhiên là Tạ Trì An không lên tầng Bảy, hiện giờ đơn thuốc đã về tay cậu, việc đầu tiên là phải đến phòng làm việc của bác sĩ J xem chủ nhân của nó đã về chưa đã.

Như trong dự liệu, văn phòng trống trơn.

“Trời ạ, là một bác sĩ không thể yên phận ngồi ngốc trong phòng làm việc được sao? Chạy lung tung khắp nơi! Mệt chết tôi rồi.” Bạch Bất Nhiễm phịch mông ngồi trước bàn làm việc mà than thở.

Cậu tiện tay lật đống hồ sơ bệnh án trên bàn: “Không hổ là chữ của bác sĩ, đọc chả hiểu gì…”
Tập hồ sơ được một bàn tay xinh đẹp cầm đi, Tạ Trì An rũ mắt, thị lực yếu cộng thêm nùi chữ viết như Cuồng Thảo[1] khiến cậu chỉ có thể nhận ra lác đác vài chữ.

[1] Đến thời nhà Đường, chữ thảo phát triển thành lối viết càng ngày càng phóng khoáng và mãnh liệt hơn và trở thành cuồng thảo (狂草) – kiểu viết này gần như không thể đọc được và trên thực tế cuồng thảo gần như chỉ được dùng như là một kiểu viết mang tính nghệ thuật cao chứ không áp dụng trong sinh hoạt thực tế hàng ngày.
Khoa Huyết học…!Bệnh nhân, ngài Z, máu truyền nhiễm…!Đề nghị nằm viện theo dõi…!
Tạ Trì An lại lật các trang khác, phát hiện chúng cũng có chữ, nhưng nhìn kỹ thì tất cả đều là:
Bệnh nhân Giáp: có Trời mới biết hắn mắc bệnh gì, không có trong kịch bản!
Bệnh nhân Ất: thứ bệnh viện rác rưởi, không trả lương tao, phí cả thanh xuân!
Bệnh nhân Bính: căn bản chẳng có bệnh biếc gì cả, góp cho đủ nhân số thôi, chúc anh chết sớm siêu sinh sớm.

Bệnh nhân Đinh: lười viết, sao tôi còn chưa được tan ca không biết!
Tạ Trì An: “…”
NPC này thật nhân tính hóa quá.

Anh ta ỷ vào việc đa số người chơi không đọc được loại chữ viết tay thần thánh này cho nên định làm loạn sao?
Từ đó, dễ thấy rằng hầu hết hồ sơ bệnh án đều là tin tức không quan trọng, duy chỉ có tờ của ngài Z này là đặc thù.

Thứ tin tức như này, tuyệt đối sẽ không vô tác dụng.

Tạ Trì An nhớ rõ ràng trong bệnh viện này ngoại trừ bác sĩ J, còn có một NPC khác mang tính công kích: bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm.

Quan phần bệnh án này, bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm kia hẳn chính là ngài Z, nằm ở khu Nội trú.

Về phần “máu truyền nhiễm”, có lẽ…!ngài Z này dùng máu làm chất dẫn bệnh chăng?
“Trong bệnh viện cũng tồn tại một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, do mắc bệnh quá lâu mà không khỏi nên đã hình thành chướng ngại tâm lý, một khi phát hiện có người khỏe mạnh trong bệnh viện sẽ lập tức ghen tị rồi đuổi theo, người khỏe mạnh bị lây nhiễm từ bệnh nhân đó thì bệnh cũ sẽ tái phát…”
Quy tắc Trò chơi là như vậy.


Còn một câu cuối cùng: “Sau 10 phút cố gắng đuổi theo, nếu bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm không thể lây bệnh cho mục tiêu thì sẽ từ bỏ.”
Nói cách khác, chỉ cần không chạm vào máu của hắn thì sẽ tránh bị lây nhiễm.

Tạ Trì An suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực tế chỉ mới qua 1 phút đồng hồ.

Rồi cậu xé trang bệnh án của ngài Z xuống, gấp gọn, cất kỹ.

Trực giác của cậu nói rằng, thứ này tốt nhất không nên để những người chơi khác biết được.

Mặc dù bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm sẽ chỉ đuổi theo người khỏe mạnh nên nói trắng ra là người chơi đã khỏi bệnh với người chơi chưa khỏi không có mối quan hệ cạnh tranh.

Nhưng Tạ Trì An cứ cảm thấy Trò chơi sẽ không đơn giản như thế.

Dựa vào quy tắc đặt ra trước mắt, sau khi tất thảy mười đơn thuốc đều được sử dụng, ít nhất ba mươi người chơi còn lại sẽ hoàn toàn không còn chút sinh cơ nào.

Thời hạn Trò chơi là 5 ngày, nếu ngay ngày thứ ba đã có đủ mười người khỏe mạnh ra lò, 2 ngày cuối sẽ biến thành phó bản của riêng người khỏe mạnh và quý ngài Z rồi.

Thế còn ba mươi người còn lại thì sao?
Họ sẽ thực sự cam tâm chờ chết ư?
Hay là…!cũng sẽ bị gán mác “mắc bệnh quá lâu mà không khỏi nên đã hình thành chướng ngại tâm lý, một khi phát hiện có người khỏe mạnh trong bệnh viện sẽ lập tức ghen tị rồi đuổi theo” – trở thành những bệnh nhân truyền nhiễm tiếp theo?

Tạ Trì An xem hết tập hồ sơ vẫn chưa đã ghiền, còn định mở máy tính để bàn lên.

Người bình thường sẽ để nhiều tài liệu trong máy tính hơn, có khi còn có cả thông tin cá nhân của bác sĩ nữa.

Nhưng không mở được.

Bệnh viện không hề mất điện, song, máy tính lại chẳng bật được.

Chỉ có thể cho rằng chiếc máy tính này là một vật trang trí không hơn.

Tạ Trì An bảo: “Chúng ta đi thôi.”
Lần thông báo tiếp theo sắp đến rồi.


Tự hỏi, vận khí là gì?
Vận khí chính là sau khi Thẩm Phù Bạch cầm đơn thuốc, họ vừa xuống tầng đã gặp được bác sĩ J ở một lối rẽ.

Vận khí chính là sau khi Tạ Trì An cầm đơn thuốc, họ tìm đến trưa cũng chẳng bắt được cái bóng của bác sĩ J.

Không biết bao nhiêu lần hợp rồi lại tan, vào một trong số những lần đó, ba người Quý Thanh Lâm-Bạch Bất Nhiễm-Giang Khoát hội họp Tạ Trì An, Bạch Bất Nhiễm thở không ra hơi: “Vẫn, vẫn chưa tìm thấy bác sĩ J à?”
Mặt Tạ Trì An lạnh như tiền.

Từ đó đến trưa, nhóm họ chia binh hai đường, một bên là Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm mang theo Giang Khoát di chuyển bằng thang máy, phụ trách tìm kiếm bác sĩ J.

Một bên là Tạ Trì An cầm đơn thuốc liên tục chạy qua lại giữa các tầng, các khu, cậu lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi giữa lần thông báo gần nhất và lúc người chơi khác ập đến để bứt tốc di chuyển qua nơi khác.

Cứ như vậy đến trưa, thế mà ngay cả bóng lưng của bác sĩ J cũng không bắt được.

Đám người chơi khác cũng bị thông báo của hệ thống và Tạ Trì An dắt mũi đến trưa, vậy mà ngay cả bóng lưng của cậu cũng không bắt được.

Đồng hồ bệnh viện điểm đúng 7 giờ, cả hành lang ngập trong bóng tối.

Bốn người tụ lại một góc hẻo lánh của tầng Bốn, nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.


Giang Khoát ngủ nguyên ngày, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm cắp nách một tên vua ngủ thì mệt phải biết.

Tạ Trì An phải tránh truy binh, tránh tới tránh lui còn mệt mỏi hơn.

Bỗng nhiên, đèn hành lang thình lình vụt sách, chiếu khắp mọi ngõ ngách bệnh viện.

Tạ Trì An lập tức nhắm mắt lại, nhưng có một bàn tay còn phản ứng nhanh hơn, che kín mắt cậu.

Lòng bàn tay rất ấm áp, còn dát một lớp chai mỏng.

Chờ tới lúc Tạ Trì An thích ứng dần với luồng sáng đột ngột này, bàn tay ấy mới chầm chậm buông ra.

Là Giang Khoát.

Hắn giẫm lên bàn để chân để đứng dậy, đầu hơi cúi, hắn cất tiếng gọi: “An An à.”
Tạ Trì An quay đầu qua chỗ khác.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng hắn cũng tỉnh rồi.


Mắt Tạ Trì An nhấp nháy mấy lần mới thấy được người đã bật công tắc đèn cả hành lang tầng này.

Đúng lúc quá, là tổ đội cụt tay-cụt chân-soái ca-mỹ nữ gặp ở phòng Giải phẫu ban sáng đây mà.

Hai nhóm chiếm cứ hai đầu hành lang, đấu mắt với nhau.

“Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khoa Tim mạch.”
Thông báo cũng đến đúng thời điểm quá.

Cả tổ cụt tay-cụt chân-soái ca-mỹ nữ cũng sững người, lập tức cả giận lên án: “Là các người!”
Đơn thuốc đang nằm trong tay bọn họ! Chúng không tìm lầm phòng phẫu thuật!
Vậy mà đơn thuốc cứ thế chạy ra ngay dưới mí mắt họ!
Cầu thang bộ đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn, đám người chơi gần đó đã chạy sang đây rồi, họ không kịp rời đi mất.

Giang Khoát vừa mới tỉnh lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng không trở ngại hắn đánh đòn phủ đầu.

“Giao đơn thuốc ra đây.” Giang Khoát cực kỳ bình tĩnh.

Tạ Trì An cũng mở miệng như lẽ đương nhiên: “Tôi sẽ không làm khó các người, chúng tôi chỉ cần đơn thuốc.”
Nếu được, Quý Thanh Lâm thật lòng thật dạ muốn thưởng một tràng vỗ tay cho hai vị Ảnh đế này, may mà còn nhịn được.

Đơn thuốc gì chứ? Rõ là chúng mày vừa ăn cướp vừa la làng! Hai tên què cụt định tranh nhau lên tiếng, thì phát hiện có điểm bất thường.

Đối phương đâu có nói với chúng đâu, họ đang làm bộ cho người khác nghe!
Đám người chơi được thông báo dẫn đến đang không hiểu mô tê gì, vừa bước chân lên tầng thì nghe thấy một đội đang dọa nạt, ép một đội khác giao đơn thuốc ra.

Thế là tất cả đều răm rắp cho rằng tổ đội cụt tay-cụt chân-soái ca-mỹ nữ đang cầm đơn thuốc.

Mấy chục ánh mắt bắn lia lịa vào bọn chúng.

Đôi cụt tay-cụt chân, say.

Chúc Dung Trì Thịnh, cũng say..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.