Đọc truyện Cháu Gái Của Siêu Sao – Chương 73
Đây là lần thứ hai Lục Chúc Chúc về quê.
Ký ức về lần đầu tiên có chút hơi mơ hồ, hình như là cùng ông nội tham gia gameshow, đi về quê sống một thời gian.
Lúc đó cũng gây chuyện nên chưa kịp nghỉ ngơi thư giãn đã vội vàng trở về rồi.
Lần này đi theo giáo sư khảo sát thực tế.
Có thể học được không ít kiến thức không có trong sách giáo khoa.
Cho nên, mặc dù điều kiện ở quê không tốt nhưng mà cô cũng cố gắng sống.
Ở đầu làng có một con sông chảy rất xiết, bởi vì mùa mưa và mùa hè nó mới ngập cho nên hai ngày nay giáo sư dắt học sinh của mình đến thu thập cát, đá và thực vật bên bờ sông.
Lục Chúc Chúc đứng bên bờ sông cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái, mát mẻ từ mặt nước.
Cô lấy điện thoại ra tạo dáng, tự chụp một bức ảnh tự sướng rồi gửi cho Lục Hoài Nhu.
“Ông nội, đây là sông Lộ Thủy mà bọn con đang nghiên cứu, hoành tráng lắm!”
Cô rất hiếm khi rời nhà cho nên mọi thứ đều rất mới lạ, nhìn thấy cái gì cũng muốn chia sẻ với Lục Hoài Nhu.
Ảnh chụp vừa mới gửi đi, Lục Hoài Nhu đã hùng hổ gọi video tới: “Ba ngày không đánh con, con đã leo lên nóc nhà lật ngói rồi phải không! Nước chảy xiết như thế này còn không có áo phao? Ai cho con đến bờ sông? Còn ở đó chụp ảnh, ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Bỗng bị mắng rầm rầm, còn bật loa nữa chứ.
Lục Chúc Chúc xấu hổ nhìn bạn học xung quanh, bọn họ đều che miệng cười trộm.
Cô không khỏi ngượng ngùng, giải thích nổi: “Bọn con đang nghiên cứu.
Ông đừng làm quá lên được không, con cũng không phải đứa trẻ sáu tuổi nữa!”
“Lục Chúc Chúc, con nghiên cứu bên bờ sông làm gì? Lập tức đi về cho ông! Từ nhỏ đến lớn ông đã nói con biết bao nhiêu lần, ông không có bên cạnh thì không được ra bờ sông! Lời ông nói con xem là gió thoảng qua tai đúng không?”
Tề Kỳ và mấy nữ sinh đứng phía sau nhỏ giọng chê cười cô: “Không ngờ nha, ba của Lục Chúc Chúc lại bảo vệ kỹ vậy.”
Trong lòng Lục Chúc Chúc có chút tức giận, né tránh các bạn học, lẩm bẩm nói: “Con đã trưởng thành rồi! Là sinh viên rồi! Ông cũng không thể quản con như vậy được!”
“Mặc kệ con hai mươi, ba mươi, bốn muơi tuổi, ông đều có thể quản con!”
Lục Chúc Chúc gần như tức giận đến phát khóc: “Người khác đều lên được, tại sao con lại không thể? Lục Hoài Nhu, ông chăm sóc cho con lúc nhỏ nhưng bây giờ con đã là sinh viên, ông đừng quản con nghiêm như vậy được không? Không cho con yêu đương, còn không con đi đến bờ sông…”
“Ai không cho con yêu đương? Không phải con bị người khác từ chối sao? Sao bây giờ lại đổ lên đầu ông rồi?”
!!!
Chuyện này ông cũng biết!
Lục Chúc Chúc thẹn quá hoá giận: “Lục Hoài Nhu! Rốt cuộc ông điều tra con tới mức nào vậy! Con hận ông nội chết mất!”
Nói xong, cô dùng sức cúp điện thoại, ngồi một mình ở bờ dụng sông giẫn dỗi vu vơ.
Lục Hoài Nhu gọi mấy cuộc video call nhưng cô đều không nghe, điện thoại cũng không bắt máy.
Tề Kỳ đi đến bên cạnh cô, cười châm chọc: “Nhà cô nghiêm khắc như vậy, thảo nào cô lại độc miệng thế.”
Lục Chúc Chúc biết Tề Kỳ bởi vì chuyện của Cảnh Tự nên luôn ghen ghét cô, cô cũng lười giả bộ làm chị em giả tạo với cô ta, không khách sáo nói: “Chuyện của cô à?”
“Tôi chỉ cảm thấy, cô giống như loại công chúa không biết khói lửa của nhân gian vậy.
Tại sao mà mấy nam sinh lại thích cô nhỉ, chẳng lẽ đều bọn họ đều thích loại con gái ngốc bạch ngọt sao?”
Lục Chúc Chúc trước nay đều không dễ chọc, lập tức tức giận nói: “Tôi không biết nam sinh khác thích kiểu con gái gì nhưng khẳng định không phải là loại người hai mặt như cô.
Trước mặt người khác thì làm chị em tốt, sau lưng lại muốn đào góc tường của tôi.”
“Cô… Cô với anh ấy cũng chưa có quen nhau, tôi không thể theo đuổi sao!”
“Vậy cô cứ từ từ mà theo đuổi đi, mắc gì phải ba phải chuyện của toi với Tần tân Trừng?”
“Bởi vì tôi không giống cô, ăn trong chén nhìn trong nồi! Cái thứ hai mặt, cô giống như một con gái đứng đường lẳng lơ vậy!”
Lục Chúc Chúc không còn gì để nói với cô ta nữa, lười trả lời: “Cô thích nghĩ sao thì nghĩ, tôi không thẹn với lòng là được.”
Tề Kỳ nắm lấy cổ tay của cô kéo lại: “Lục Chúc Chúc, tôi thật sự thích Lu thần! Dù sao cô cũng không thiếu người thích, cô không thể nhường anh ấy cho tôi sao?”
“Cô kêu tôi nhường thì tôi phải nhường sao!” Lục Chúc Chúc hất tay cô ta ra: “Tôi nhường cho cô nhưng anh ấy đồng ý quen cô sao? Cái thứ thần kinh gì không biết!”
……
Không ai biết Lục Chúc Chúc rơi xuống dòng sông chảy xiết này như thế nào.
Nhưng có người nhìn thấy Tề Kỳ và cô đứng bên bờ sông xô xô đẩy đẩy.
Sau đó Tề Kỳ lại hết lên một tiếng, hoảng loạn chạy đến nói cho giáo sư là Lục Chúc Chúc bị rơi xuống nước!
Giáo sư sợ hãi đến mức xém chút nữa đứng tim tại chỗ.
Lúc mọi người chạy đến bờ sông thì đã không còn bóng dáng của Lục Chúc Chúc, chỉ có con sông đang chảy xiết.
“Em thật sự không biết, em chỉ nói với cậu ấy hai câu thôi.” Cả người Tề Kỳ run lên, vẻ mặt sợ hãi, khóc to: “Em không có đẩy cậu ấy! Là cậu ấy tự mình trượt chân, em không có thấy! Mọi người làm ơn đừng báo cảnh sát, đừng để cảnh sát bắt em đi! Em thật sự sai rồi!”
Cô ta sợ đến mức không thể suy nghĩ gì, trong miệng chỉ khóc la mấy chữ――
“Em không có đẩy cậu ấy.”
Khi Lục Hoài Nhu đến thôn Lộ Thủy, nhân viên cứu hộ đã bơi dọc theo bờ sông tìm kiếm, nhưng chẳng có thấy gì.
Lục Chúc Chúc ngã từ một đoạn dốc thoải xuống, không cao lắm,chỉ khoảng bốn năm mét, không có đến mức va phải đá ngầm.
Nhưng con sông này thường xuyên chảy xiết, ngã xuống là không thấy người đâu.
Giáo sư phụ trách dẫn đội cũng sợ đến mất hồn mất vía, liên tục giải thích với Lục Hoài Nhu: “Ngài Lục, thực sự xin lỗi.
Là tôi không chăm sóc tốt con gái ông, tôi xin chịu trách nhiệm về vấn đề này, thực sự xin lỗi.”
Đôi mắt Lục Hoài Nhu đã đỏ hoe, không kịp truy cứu trách nhiệm, vội vàng ngồi lên xe cứu hộ đi dọc theo bờ sông tìm kiếm con gái.
Khi ông nhận được điện thoại, ông cảm thấy như sấm sét đánh ngang qua mình, máu tươi dồn trên đầu, ông trực tiếp ngã xuống phòng làm việc.
Bác sĩ nói là ông bị tăng huyết áp nên ngất, bảo ông làm thủ tục nhập viện nhưng Lục Hoài Nhu vừa mới tỉnh lại, mặc kệ người khác ngăn cản, ông lập tức lái xe đến thôn Lộ Thủy.
Nghe người dân ở đây nói, ngã xuống đó thì mười cái mạng cũng mất hết chín cái.
Lỗ tai Lục Hoài Nhu ong ong, không nghe ai khuyên nhủ, đầu óc của ông như bị đóng băng chỉ trong một đêm.
Ông không dám tưởng tượng, nếu Lục Chúc Chúc mất thì ông sẽ như thế nào…
Lúc Lục Chúc Chúc rơi xuống nước, cô nghĩ mình thật sự sẽ chết.
May mà trong lúc nghỉ đông, Lục Hoài Nhu đã cố gắng dạy bơi cho cô, để cô không bị chết đuối.
Ôm lấy tấm gỗ vào lòng, đây là thứ giúp cô giữ được nửa cái mạng.
Vùng hạ du hình như không có người ở, hoang tàn vắng vẻ.
Lục Chúc Chúc ôm lấy tấm gỗ, ở nơi nước không chạy xiết lắm thì liều mạng duỗi chân.
Dùng hết sức leo lên bờ, không bao lâu sau thì ngất đi.
Chờ cô tỉnh lại thì đã là đêm hôm sau, cô cuộn người bên bờ sông đầy cỏ dại, toàn thân ướt đẫm, vừa lạnh vừa đói.
Điện thoại đã bị nước vào, cô không có cách nào liên lạc với người khác.
Lục Chúc Chúc sợ hãi kêu lên hai tiếng, trong lòng vừa hối hận lại vừa tức giận.
Cô không nên cãi nhau với ông nội, sau đó lại cãi nhau với Tề Kỳ.
Sau này cô nhất định sẽ kiềm chế tình cách kiêu căng của mình, nếu còn có sau này…
Nếu còn sống thì cô nhất định sẽ đối xử tốt với người nhà, không bao giờ đi đến bờ sông nữa, cũng không bao giờ chọc ông nội tức giận nữa.
Cô ôm đầu gối khóc nức nở lên, nhỏ giọng gọi tên của Lục Hoài Nhu.
Xung quanh thật sự rất tối, gần đây rất hoang tàn vắng vẻ, cũng không có một ánh đèn nào.
Trong lòng mệt mỏi, lờ đờ, cô hình như nghe thấy tiếng của ông nội gọi cô.
Ngày từ đầu, Lục Chúc Chúc tưởng rằng là do mình quá đói nên xuất hiện ảo giác, nhưng tiếng gọi càng lúc càng căng, cô dùng hết sức lực còn sót lại của mình, nghẹn ngào hết lên một tiếng: “Ông nội…”
Tiếng nói nhỏ như tiếng con vật nào đó bị thương nhưng Lục Hoài Nhu vẫn nên nghe được.
Ông lảo đảo chạy ra hướng bờ sông, duỗi tay mò đường trong đêm tối, đã té ngã không biết bao nhiêu lần.
“Lục nhỏ, con ở đâu?”
“Ở đây! Ông nội, con ở đây!…Oa!”
Ngay sau đó ông nghe được tiếng khóc của một cô gái, ông theo tiếng khóc đi đến bụi cỏ lau đãng bên bờ sông, tìm được một cô bé trong bụi.
Thời khắc đó, tảng đá đè nặng trong lòng ông, khiến ông không thở được cuối cùng cũng rơi xuống.
Lục Hoài Nhu như được sống lại.
Cuối cùng chuyến tàu cũng đi về cảng, tất cả đều đã ổn thỏa.
Cuối cùng ông cũng tìm được bảo bối của mình.
Cô gái nhỏ ôm chặt lấy cổ ông, khóc đến thở hổn hển, liên tục nhận sai: “Con sai rồi! Con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi!”
Mặc dù nước mắt đã chảy dài trên trên mà nhưng Lục Hoài Nhu vẫn phải kiềm lòng.
Ông sờ đầu cô, run rẩy nói: “Mạng con lớn đấy, như vậy mà ông cũng tìm được con.
Về sau con sẽ, con sẽ… bình an vô sự.”
Ông nói chuyện cũng không lưu loát cho lắm.
Lục Chúc Chúc cuộn người lại, khóc trong lòng ông.
Cô thật sự có tin rằng mình sắp chết, sẽ không được gặp lại ba mẹ, ông nội, em trai còn có… còn có Cảnh Tự nữa.
Cô rất luyến tiếc khi rời khỏi thế giới này, cô cũng luyến tiếc khi rời bọn họ mà đi.
Tối hôm đó cô nhập viện ở bệnh viện trên huyện, trên đùi có mấy vết bầm, thân thể mất nước, vô cùng yêu ớt, trừ mấy cái đó ra thì không còn gì trở ngại.
Ở ngoài phòng cấp cứu, rốt cuộc Lục Hoài Nhu cũng không khống chế được cảm xúc của chính mình nữa.
Ông trước giờ chưa bao giờ tin thần phật, hai tay ông nắm chặt lại, quỳ gối bên ngoài phòng bệnh.
Miễn là cho con bé lớn lên an toàn, có muốn lấy nửa cái mạng của ông, ông cũng bằng lòng.
Sau khi Lục Chúc Chúc chuyển đến bệnh viện Bắc Thành, mỗi ngày Lục Hoài Nhu đều ở bên chăm sóc cô.
Lúc Lục Chúc Chúc tỉnh, nhìn thấy Lục Hoài Nhu tựa đầu vào cửa sổ để ngủ.
Tóc ông bây giờ cô rất nhiều tóc bạc, nhìn thấy rất rõ ràng làm cô rất khó chịu.
Người ta hay nói con gái là món nợ của ba mẹ nhưng mà Lục Hoài Nhu có nợ cô cái gì đâu.
Một tay ông nuôi lớn cô, biến cô thành một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, không hề để cô khó chịu khổ chút nào.
Ông nợ cô cái gì mà chỉ một đêm đã già như vậy.
Lục Chúc Chúc nằm ở trên giường, không còn tí sức lực gì, nước mắt chảy theo khoé mắt, đã ướt gối.
Lục Hoài Nhu tỉnh lại, thấy cô đang chảy nước mắt, lo lắng hỏi: “Con đau ở đâu?”
Lục Chúc Chúc muốn ôm ông nhưng trên tay còn đang truyền nước.
Cô run rẩy vươn tay trái, sờ mặt Lục Hoài Nhu: “Ông nội, con sai rồi!”
Giọng nói hơi khàn khàn, giống khóc vậy.
“Được rồi, con nói lời này đã hơn ngàn lần trong năm nay rồi.” Giọng Lục Hoài Nhu hơi thoải mái, ngoắc ngoắc cái mũi nhỏ của cô: “Lại một lần nữa.”
“Lời con nói hôm đó chỉ là tức giận, con đã nói nhiều lời không nên nói.” Lục Chúc Chúc nghẹn ngào khóc nấc lên: “Con cho rằng hôm đó con sẽ chết, con rất hối hận.
Con sợ sau này ông nội nhớ đến con, chỉ nghĩ đến những lời nói hỗn hào hôm đó.”
Lục Hoài Nhu lau nước mắt ở khóe mắt của cô gái nhỏ, miễn cưỡng cười: “Ông nội con là người keo kiệt như vậy sao?”
“Hức….”
“Đừng khóc lớn như vậy chứ.
Lát nữa em trai con qua, thấy con khóc như vậy nhất định sẽ cười nhạo con đấy!”
Lục Chúc Chúc có rất nhiều chuyện muốn nói cho Lục Hoài Nhu nghe.
Nhưng khi Lục Hoài Nhu nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, cô cảm thấy những chuyện mình muốn nói ông đều biết cả rồi.
Nhiều năm như vậy ông đã sớm nhìn thấu hết cả người cô.
Ở trước mặt ông, tất cả suy nghĩ của chính mình đều không giấu được.
Hai tiếng sau, Lục Tùy Ý dẫn theo Lục Phương Tiện đến đây thăm cô.
Lục Phương Tiện đến thì Lục Chúc Chúc cũng đã tỉnh lại.
Cậu chạy đến bên giường, chui vào lòng cô, làm nũng giống như một đứa trẻ vậy: “Hức, chị ơi, em nghĩ đã không còn gặp lại chị nữa!”
Cậu thật sự rất sợ hãi, đối với một đứa trẻ chưa từng trải qua sinh ly tử biệt thì không thể tưởng tượng được nếu người thân của mình mất đi thì cậu sẽ trở nên như thế nào.
Lục Chúc Chúc rất hối hận, bởi vì mấy việc làm ngu ngốc của mình đưa mình vào nguy hiểm, để cho gia đình lo lắng, sợ hãi mấy ngày liền.
“Lần này là lỗi của chị.” Lục Chúc Chúc hứa: “Chị biết lỗi rồi, về sau không làm như vậy nữa.”
Đôi mắt Lục Phương Tiện đầm đề nước mắt: “Đây là lần đầu tiên em thấy chị nhận sai đó!”
Lục Hoài Nhu ghét bỏ cậu, kéo xuống giường: “Giày cũng không cởi! Dơ muốn chết!”
Lục Phương Tiện cởi giày, nhảy đến ổ chăn trên giường Lục Chúc Chúc: “Em muốn ôm chị.”
“Không biết xấu hổ, con bao lớn rồi hả?”
“Mặc kệ, mặc kệ.
Xém chút nữa là con mất chị rồi!” Lục Phương Tiện thật sự rất sợ hãi, ôm Lục Chúc Chúc không chịu buông: “Không có chị, con cũng không muốn sống!”
“Nói cái gì thế hả!” Lục Tùy Ý đánh đầu con trai mình một cái.
“Oa…”
Lục Chúc Chúc thấy ba mình đem theo một hộp cơm, sờ sờ bụng: “Ba mang món gì ngon đến cho con vậy ạ?”
Lục Tùy Ý lấy hộp cơm từ trong túi ra, nói: “Đây là canh gà hầm nhân sâm do mẹ con hầm, con thử đi.”
“Bác sĩ nói thời gian này nên ăn đồ ăn thanh đạm, ít muối ít dầu.” Lục Hoài Nhu ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng nói: “Canh gà thì khỏi đi, lát nữa bà cô sẽ đem cháo bí đỏ tới.”
“Phải ít muối, ít dầu à.” Lục Tùy Ý bất lực nói: “Về sau con sẽ bảo tiểu Thiển nấu thanh đạm, không nấu thịt cá, Chúc Chúc ăn không tiêu.”
Lục Phương Tiện nhanh tay: “Con cũng muốn uống canh gà.”
Lục Tùy Ý: “Con thì cái gì cũng muốn ăn.”
Lục Phương Tiện cười hì hì: “Dù sao chị cũng đâu có ăn được, con cũng ăn giúp chị, khỏi lãng phí.”
Lục Chúc Chúc thật sự rất may mắn, còn sống thật tốt.
Cảm giác có gia đình ở bên thật hạnh phúc.
Cô nhìn dáng vẻ ăn uống no say của Lục Phương Tiện, cũng hơi thèm, cẩn thận hỏi: “Ông nội, con có thể nếm một chút không? Con đói quá à!”
“Không được! Bác sĩ nói không được ăn đồ dầu mỡ, nhất định phải nghe lời.”
“Con thật sự rất đói bụng.”
“Mới lúc nãy còn nói sẽ nghe lời ông, mới có nửa tiếng mà đã muốn lật lọng rồi?”
Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Thôi!”
Ai bảo cô mới vừa thề thốt, đáng đời.
Lục Phương Tiện thấy ba mình đang cố giấu một hộp cơm sau lưng, vội vàng nói: “Ba, không phải ở dưới lầu có một anh trai nhờ đưa cháo rau cho chị sao?”
“À… Cái này…”
Lục Tùy Ý hơi hoảng loạn, lắp bắp nói: “Là…là có một cậu nhóc…nói là bạn của Chúc Chúc, không lên được phòng VIP nên nhờ ba mang đến cho con.”
Vừa nói ông vừa nhìn trộm sắc mặt của Lục Hoài Nhu, thấy ông nội không có phản ứng gì mới lấy ra: “Bởi vì mẹ con hầm canh gà cho con nên ba mới không lấy cái này ra.”
Lục Chúc Chúc nhận lấy hộp cơm giữ nhiệt bằng inox, tò mò hỏi: “Ai đưa vậy ạ?”
Lục Phương Tiện ghé sát vào lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói: “Là anh rể….”
Trái tim Lục Chúc Chúc đập thình thịch, ánh mắt nhìn Lục Hoài Nhu có chút căng thẳng.
Đừng nói là cô căng thẳng, ngay cả Lục Phương Tiện cũng cảm thấy căng thẳng.
Hơi thở chậm lại, giống như đang giấu một bí mật gì đó to lớn, sợ bị Lục Hoài Nhu phát hiện.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh không khí trở nên kỳ kỳ quái quái.
Lục Hoài Nhu trợn mắt đi đến, đặt một cái bàn nhỏ trên giường cô: “Người ta tốt bụng đưa đồ ăn tới cho con, thích thì ăn, không thích thì vứt đi chứ nhìn ông làm gì!”
“Con đâu có nhìn ông! Con nhìn ông lúc nào!”
Lục Chúc Chúc mở hộp cơm giữ ấm, hương thơm ngào ngạt bay ra.
Cô cầm lấy muỗng nhỏ nếm thử, cháo còn đặc sệt, còn có thể ăn được hạt bắp.
Tầng thứ hai có cà rốt luộc và nước sốt cà tím, ăn cũng rất ngon.
Lục Chúc Chúc thật sự quá đói bụng, ăn gì cũng cảm thấy rất ngon.
Cô đã ăn một bữa rất ngon.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hoài Nhu cách theo hộp cơm đến bồn nước rửa chén, Lục Tùy Ý vội vàng theo sau――
“Ba, mấy việc này để con làm được rồi, sao ba lại từ làm! Để con làm, để con làm!”
Trong phòng bệnh không có người, Lục Chúc Chúc vội vàng hỏi Lục Phương Tiện, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
“Ở dưới lầu, hai ngày nay, mỗi lần em tới lúc nào cũng nhìn thấy anh ấy!” Lục Phương Tiện bĩu môi: “Nhìn anh ấy rất đáng thương.”
Lòng Lục Chúc Chúc như lửa đốt: “Ông nội bảo chị phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đã tịch thu điện thoại của chị rồi.”
Chắc là Cảnh Tự đang nóng lòng lắm.
Trên lầu là khu phòng bệnh VIP, trừ người nhà thì không có ai được lên và.
Trừ khi Lục Hoài Nhu tự mình dẫn anh đi lên.
Nhưng mà cũng không có khả năng này.
“Anh…anh ấy còn chưa đi sao?”
“Chắc là chưa đi đâu.” Lục Phương Tiện khẳng định nói: “Mỗi lần em đến đây đều gặp anh ấy, hình như buổi tối anh ấy ngủ ở ghế ngồi dưới tầng một.”
“Em giúp chị chạy chân, nói với anh ấy là chị không có sao cả, chị… Chị đã hoàn toàn bình phục rồi, không có chuyện gì cả!” Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi, đừng ngủ ở bệnh viện! Ghế ở bệnh viện ngủ không ngon đâu.”
“Chị đừng vội, em đi ngay đây!”
Lục Phương Tiện đang muốn rời đi nhưng Lục Chúc Chúc lại gọi cậu lại: “Chờ một chút!”
“Chị còn điều muốn nói cho anh ấy sao?” Cậu nhóc đứng lại ngay lập tức.
“Chắc là anh ấy chưa ăn cơm chiều, em giúp chị đem…đem…” Lục Chúc Chúc nhìn quanh phòng bệnh một vòng, sau đó lấy quả táo trên đầu giường đưa cho Lục Phương Tiện: “Đem quả táo này đưa cho anh ấy.
Nhìn anh ấy ăn, ăn xong thì bảo anh ấy mau về nhà.”
“Được rồi, chị!”
Lục Phương Tiện cầm quả táo lon ton chạy xuống dưới lầu.
Lục Chúc Chúc không thể nào bình tĩnh được, nghĩ đến mấy ngày nay Cảnh Tự phải chịu cực khổ thì lòng đau như cắt.
Cô nhìn bình dịch đã truyền gần hết, trực tiếp trút ống tiêm ra khỏi tay.
Khoác chiếc áo khoác vest của Lục Hoài Nhu, nghiêng ngả ra ngoài hành lang.
Đêm nay mặt trăng to tròn như cái bát, treo trên giữa bầu trời.
Trong vườn hoa dưới lầu lại là những bóng dáng bác sĩ đang đẩy bệnh nhân nằm trên cáng vào…
Một cậu thiếu niên cả người mặc đồ đen đứng trước dưới ánh trăng, trong tay cầm một quả táo đỏ.
Lục Chúc Chúc liều mạng bắt vẫy tay với anh, thiếu niên như cảm nhận được mà ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc nhìn vào mắt nhau, Lục Chúc Chúc dường như vẫn nhận được sự ngạc nhiên và mệt mỏi trong mấy ngày qua của anh.
“Anh ơi.”
Cô hét lên một tiếng, nhưng từ tầng mười lăm cũng không thể nào làm anh nghe thấy.
“Anh ơi, em không bị sao cả! Em không sao!”
Cảnh Tự thở dài nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên nhìn cô, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lục Chúc Chúc có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng điện thoại của cô lại bị Lục Hoài Nhu tịch thu.
Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn anh trong đêm đen.
Nhìn thấy cô, Cảnh Tự lại càng không muốn rời đi.
Đứng ở dưới lầu ngửa đầu lên nhìn cô, chân anh như mọc rễ, nhìn cô bao lâu cũng không đủ..
Tại sao lại không nhìn đủ? Dùng cả đời này của anh cũng không đủ.
“Anh ơi, em thích anhlắm!”
Lục Chúc Chúc không dám tỏ tình quá lớn tiếng, sợ bị người khác nghe được.
Cô múa máy tay chân, ở giữa không trung vẽ một trái tim.
Sợ anh không hiểu, cô liền đưa tay lên đầu làm hình trái tim.
“Em thích anh! Em thích anh! Thích anh đó! Anh có thấy không!”
Vào lúc đó, đôi mắt Cảnh Tự đỏ lên.
Nhiều cái “thích” như vậy, khiến anh không thể nào kiềm chế được nước mắt, anh nhìn cô rồi hét to――
“Lục Chúc, nhưng mà anh yêu em!”.