Đọc truyện Cháu Gái Của Siêu Sao – Chương 72: Đêm Hè
Sau giải đấu PCG của “Phong Đồ” giống hệt như những gì Trương Hổ nói, Cảnh Tự xem như đã biết được thế nào là cảm giác “trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm”.
Tên của anh và biệt danh “Lu” trong trò chơi này cùng cưỡi trên đôi cánh của đội Fly bay khắp Trung Quốc, thay nhau lên hot search tận mấy lần.
Anh bị anh béo ép buộc đăng ký tài khoản Weibo, số lượng người hâm mộ mỗi ngày tăng lên theo cấp số nhân.
Bởi vì trong cuộc phỏng vấn, anh từng nói rằng mình thích “bươm bướm” vì vậy fan của anh đều tự xưng là “bươm bướm”.
Cảnh Tự không có thời gian quản lý Weibo của mình để kinh doanh danh tiếng bởi vì anh có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.
Đội tuyển đánh một trận đã nổi tiếng biến thành miếng bánh thơm ngon chạm vào liền phỏng tay trong giới mà miếng bánh thơm ngon này không thể ngờ lại chỉ là một đội vô danh tự phát chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty đầu tư nào.
Điều này làm một số nhà đầu tư cho các đội tuyển đỏ hết cả mắt.
Ngày nào điện thoại của anh béo cũng bị gọi đến sắp nổ tới nơi.
Anh béo đã lăn lộn trong đội thi đấu chuyên nghiệp nhiều năm cũng là người ưu tú trong giới này, rút kinh nghiệm bị đội GEM từ chối trước đó nên anh ta lựa chọn nhà đầu tư rất cẩn thận.
Anh béo bỏ qua hết tất cả các loại công ty đầu tư thích lạm quyền tham gia vào việc quản lý, hợp lý hoá sản xuất rồi chọn lựa kỹ lưỡng cuối cùng chọn ra vài công ty đầu tư rất tốt.
Cảnh Tự không có điều kiện nào khác, công ty đầu tư muốn trở thành cổ đông cũng không thành vấn đề nhưng anh chỉ bán ra một nửa cổ phần, nửa còn lại kia sẽ do anh đầu tư kỹ thuật* và quản lý toàn bộ đội ngũ.
*Đầu tư kỹ thuật đại khái giống như cố vấn kỹ thuật hoặc chia sẻ kỹ thuật, công nghệ độc quyền hoặc chia sẻ những thứ thuộc quyền sở hữu trí tuệ.
Đưa ra điều kiện như vậy sợ rằng không có công ty đầu tư nào bằng lòng chấp thuận.
Nhưng mà chuyện gì cũng có trường hợp ngoại lệ, sau khi anh làm một đám nhà đầu tư khiếp sợ xong không ngờ thật sự có một công ty đầu tư vô danh chấp nhận tất cả những điều kiện “khắc nghiệt” của anh.
Buổi chiều, trong phòng họp của tòa nhà văn phòng, Cảnh Tự và anh béo đợi giám đốc công ty đầu tư đến để phỏng vấn.
“Lu, cậu xem tên của công ty này nè ‘Công ty đầu tư Nhị Mễ’.
Cái tên này nhìn kiểu gì cũng thấy ngớ nga ngớ ngân.
Làm gì có công ty đầu tư nào đặt cái tên như này, trông chẳng cao cấp tý nào.”
Cảnh Tự hỏi lại: “Vậy tên như thế nào mới là cao cấp?”
“Thì…cậu nghĩ xem công ty đầu tư Tinh Diệu của đội GEM rồi công ty đầu tư Thịnh Thiên của đội Sky nữa, mấy cái tên như vậy nghe mới vang dội chứ.
Sau này nhắc tới đội Fly của chúng ta, cái gì mà đội tuyển Fly của công ty đầu tư Nhị Mễ.
Cái này nghe…như kinh doanh chuỗi nhà hàng ấy.”
Cảnh Tự cười nhẹ, anh thì lại cảm thấy cái tên “Nhị Mễ” này rất có cảm giác thân thiết làm anh nhớ tới cô nhóc Lục Chúc Chúc.
“Không nên nhìn mặt đặt tên, chúng ta là một đội tuyển có tố chất.”
“Đúng, đúng, đúng, gìn giữ tố chất.” Anh béo ngồi thẳng người rồi chỉnh lại cà-vạt của mình, nghiêm chỉnh chờ đợi.
Năm phút sau, một người đàn ông mặc áo sơ-mi màu hồng bước vào phòng làm việc: “Để hai vị đợi lâu, tôi là phụ trách của công ty đầu tư Nhị Mễ, rất vui được làm quen.”
Ông ta vừa bước vào Cảnh Tự liền ngửi thấy mùi Cổ Long nồng nặc, hoá ra người phụ trách này còn dùng cả nước hoa nữa.
“Chào mọi người, tôi tên là Ngải Luân, các cậu cũng có thể gọi tôi là giám đốc Tiểu Ngải.”
“Xin chào xin chào, tôi là Triệu Tử Mặc, mọi người đều gọi tôi là anh béo.
Đây là Cảnh Tự, đội trưởng đội Fly của chúng tôi.
Hân hạnh được quen biết ông.”
Ngải Luân lần lượt bắt tay với hai người họ, tầm mắt dừng lại trên người Cảnh Tự vài giây, nụ cười trở nên đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng được gặp người thật, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Ông biết tôi sao?”
“Ai mà không biết Lu chứ, hì hì.”
Cảnh Tự đánh giá Ngải Luân, không ngờ vị giám đốc này còn đánh cả phấn nền nữa.
Tuổi thật trông có vẻ hơi già nhưng cách ăn mặc lại khá trẻ.
Anh nhìn ông ta cảm thấy trông rất quen nhưng tạm thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
“Ông Ngải, tình hình đầu tư hiện nay của công ty Nhị Mễ các ông ra sao vậy? Xin ông giới thiệu với chúng tôi một chút.” Anh béo tò mò hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe qua bao giờ?”
Ngải Luân cười rồi giải thích: “Công ty chúng tôi vừa mới thành lập gần đây, là một nhánh của tập đoàn tài chính có vốn mạnh hơn.
Chuyện này tạm thời các cậu không cần phải hiểu rõ mà chỉ cần biết rằng quy mô của công ty đầu tư Nhị Mễ chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn bất kỳ công ty đầu tư nào trong giới là được.”
“Chuyện này…thật là bí ẩn.”
Anh béo thận trọng nói: “Ông xem, nếu ông không nói rõ ràng rốt cuộc là tập đoàn nào thì chúng tôi cũng sẽ không yên tâm khi hợp tác với ông đâu.”
“Tôi hiểu được sự lo lắng của các cậu, thế thì tôi sẽ giới thiệu đơn giản về tập đoàn của chúng tôi.
Chúng tôi là công ty quản lý nghệ sỹ trong giới giải trí, ông chủ thành lập công ty đầu tư Nhị Mễ là vì muốn thử lấn sân sang lĩnh vực hoàn toàn mới.” Ngải Luân tự tin nói: “Tôi hiểu rõ sự băn khoăn của hai người nhưng thứ cho tôi nói thẳng.
Chúng tôi đầu tư một số tiền lớn cho đội của các cậu, cậu Cảnh đây còn muốn cầm một nửa số cổ phần.
Điều kiện này nếu muốn đổi công ty khác…sợ rằng chẳng có ai đồng ý.”
Cảnh Tự cong khoé miệng lên: “Vậy nên, vì sao các người lại đồng ý?”
Ngải Luân nói: “Ông chủ của chúng tôi…khụ, đương nhiên cũng là một người biết nhìn xa trông rộng.
Ông ấy xem trọng và đồng ý đầu tư cho cậu, coi như là Thiên Lý Mã gặp được Bá Nhạc* đi.
Hai người yên tâm, mặc dù công ty Nhị Mễ của chúng tôi là công ty mới nhưng tuyệt đối không phải là công ty lừa đảo.”
*Thiên Lý Mã tượng trưng cho tài năng, Bá Nhạc tượng trưng cho người hiểu rõ tài năng.
Câu này nhấn mạnh rằng dù bản thân có năng lực đến đâu thì cũng phải gặp được một người công nhận tài năng của mình.
Thấy hai người họ vẫn còn nghi ngờ thì Ngải Luân tiếp tục nói: “Hơn nữa, lừa các cậu có được gì đâu chứ? Chỉ cần ký hợp đồng xong thì đội của các cậu ngay lập tức có thể chuyển tới khu biệt thự ven hồ gần khu đại học.
Ông chủ chúng tôi đã thuê một căn biệt thự cho các cậu làm trụ sở huấn luyện.
Biệt thự ba tầng có phòng tập Gym và hồ bơi, hơn nữa căn biệt thự này nằm gần khu đại học, bình thường rất thuận lợi cho sinh viên các cậu đi học.
Điều kiện thế này…các cậu đi đâu mà tìm chứ?”
Anh béo cảm thấy có hơi không thể tin được: “Ông…ông nói thật sao?!”
Còn có chuyện tốt như vậy?
Ngải Luân lấy cả hợp đồng cho thuê ra: “Các cậu tự xem đi, tạm thời chỉ thuê ba năm.
Chúng tôi vô cùng có thành ý muốn hợp tác.”
Cảnh Tự lật hợp đồng, cẩn thận kiểm tra từng điều khoản một.
Không có vấn đề gì, điều khoản cũng không có chỗ nào gài bẫy, xem ra công ty này thật sự rất có thành ý.
“Hợp đồng này hôm nay hai vị có thể ký được không?”
Anh béo: “Ký! Đương nhiên ký!”
Cơ hội tốt thế này đi đâu mà tìm chứ.
Cảnh Tự xoay xoay bút rồi hỏi: “Ông chủ của ông còn có điều khoản nào kèm theo hay không?”
“Ý cậu là?”
“Lúc nãy ông có nói, công ty các ông là công ty quản lý nghệ sỹ trong giới giải trí.
Những thứ như tiếp rượu, tiếp khách gì đó chúng tôi tuyệt đối không làm.”
Anh béo vỗ đầu: “Đúng rồi, lợi ích trong hợp đồng tốt thế này chẳng lẽ là nhìn trúng thân thể siêu hấp dẫn của Lu thần nhà chúng tôi sao!”
Cảnh Tự đạp chân anh ta một cái.
Anh béo cười rồi nói tiếp: “Trước đây không phải có tin nóng bảo rằng một số đội tuyển đã yêu cầu các thành viên của đội cùng uống rượu với khách hàng sao? Còn phải theo con trai của ông chủ lớn chơi trò gì mà… ‘ai nói trước’ gì đó, Lu thần nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không kinh doanh nhan sắc đâu!”
Ngải Luân hao tâm tổn trí vuốt vuốt trán: “Hức*, yên…yên tâm.
Ông chủ của chúng tôi vốn xuất thân là nghệ sỹ, tuyệt đối sẽ không để nghệ sỹ đi làm mấy chuyện này.”
*Hức = nấc cụt
Cảnh Tự xoay mở nắp bút chuẩn bị ký tên, Ngải Luân lại nói: “Nhưng mà, quả thật có một điều kiện nhỏ xíu xiu kèm theo.”
Bút của Cảnh Tự khựng lại một chút, quả nhiên…có bẫy.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
“Hai vị không cần căng thẳng, chỉ là một điều kiện nhỏ xíu xiu mà thôi.” Ngải Luân cười rồi giải thích: “Ông chủ hy vọng năm sau cậu Cảnh có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Cái gì?!” Anh béo là người đầu tiên ngồi không vững: “Yêu cầu quái quỷ gì vậy? Ông chủ của các ông còn phân biệt trình độ học vấn nữa sao! Thi đấu điện tử mà còn cần trình độ học vấn à? Ông xem PP, Toy còn tốt nghiệp cấp ba kia kìa, người ta không nổi tiếng chắc!”
Ngải Luân cười nói: “Hai vị đừng kích động, đây chỉ là yêu cầu của ông chủ chúng tôi dành cho cậu Cảnh, anh thì không bắt buộc.”
Cảnh Tự trái lại rất bình tĩnh, anh hỏi: “Lý do là gì?”
“Lý do rất đơn giản, cậu Cảnh không phải là thành viên bình thường của đội tuyển.
Một khi đã ký bản hợp đồng này, cậu và ông chủ chúng tôi chính là đối tác với nhau.
Ông chủ cần người có trình độ học vấn cao hơn quản lý đội tuyển của ông ấy.
Hiện tại cậu chỉ học trường nghề…Đương nhiên là tôi không kỳ thị trường nghề, chỉ là trình độ học vấn như vậy không đạt được yêu cầu của ông chủ chúng tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu Cảnh, cậu là người vô cùng thông minh.
Tôi tin rằng kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu chắc chắn không thành vấn đề.
Vì vậy cậu cảm thấy đại học Bắc Thành thế nào?”
Anh béo kéo dài âm điệu rồi thở dài nói: “Lạy Chúa, lại còn có yêu cầu về trường đại học nữa chứ, đấy là trường đại học tốt nhất cả nước đấy.
Tiêu chuẩn chọn đội viên của ông chủ các ông lấy từ đâu ra vậy chứ, ông ta yêu cầu thế này là đang kén rể sao!”
Ngải Luân đùa: “Cậu Bàn* đúng thật là cơ trí, chuyện này mà cậu cũng biết.
Mặc dù ông chủ chúng tôi không có con gái nhưng lại có một đứa cháu gái.”
*Bàn = béo nhưng vì ông chú này gọi theo kiểu kính trọng và dùng kính ngữ nên dùng Bàn
Anh béo: “Xin hãy gọi tôi là cậu Triệu thông minh cơ trí, cảm ơn.”
“Sao rồi, cậu Cảnh có muốn ký không?”
Cảnh Tự cầm bút lên không chút do dự ký tên mình: “Hợp tác vui vẻ.”
“Cậu Cảnh yên tâm, hợp tác của chúng ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Còn cả năm nữa mới tới kỳ thi tuyển sinh đại học của năm sau.
Khoảng thời gian này Cảnh Tự không có nhiều trận đấu, chuyên tâm chuẩn bị thủ tục cho kỳ thi đại học.
Thỉnh thoảng sẽ đấu vài cái giải nhỏ, không ảnh hưởng gì đến chuyện chính.
Hiện tại đang là thời điểm phát triển tốt nhất của anh, rất nhiều người đối với trạng thái hiện giờ của anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nói tóm lại, thành viên nào trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm đều sẽ điên cuồng nhận thi đấu và livestream, nhận lại một đống tiền thưởng thêm từ nó.
Nhưng Cảnh Tự lại vạn sự tuỳ duyên như thế ngược lại vô cùng hiếm gặp.
Người kiêu căng trong cái giới này quá nhiều, vì thế vinh quang trước mắt đến thì nhanh mà đi còn nhanh hơn.
Đội tuyển dời đến trụ sở huấn luyện mới.
Nơi này nằm ở khu biệt thự gần khu đại học phía Bắc, rời xa khu trung tâm thương mại hào nhoáng.
Môi trường yên tĩnh, tĩnh mịch đâm ra thu hút rất nhiều sinh viên đại học.
Anh béo chọn lựa kỹ càng rồi lựa ra vài thành viên trẻ tuổi có tiềm năng phát triển làm tuyển thủ dự bị.
Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Mùa hè Lục Chúc Chúc phải đi theo giảng viên đến nông thôn làm nghiên cứu sinh vật và môi trường.
Đêm trước kỳ nghỉ hè, cô lén lút chạy đến trụ sở mới của Cảnh Tự nghe ngóng tình hình.
Có lẽ bọn họ đã gặp được một nhà đầu tư lớn rồi, môi trường của khu biệt thự ở đây quả thật là quá tốt! Thậm chí nếu so với nơi ở của đội GEM nổi tiếng nhất hiện tại thì cũng không hề kém cạnh.
Cổng biệt thự đóng chặt, trong phòng cũng tối đen như mực, các thành viên trong đội hình như không có trong nhà.
Lục Chúc Chúc đoán rằng lúc này chắc bọn họ ra ngoài ăn cơm cả rồi.
Lục Chúc Chúc ngồi một mình bên hành lang đợi một hồi.
Tưởng Thanh Lâm gửi tin nhắn Wechat cho cô, là hình ảnh bài thi trắng tinh bay tán loạn đầy trời ở khu dạy học.
Cô ấy phấn khởi nói với Lục Chúc Chúc: “Còn hai ngày nữa là đến thời khắc chứng kiến kỳ tích! Mấy anh đẹp trai của đại học Bắc Thành ơi! Em đến đây!”
Lục Chúc Chúc gửi tin nhắn thoại cho cô ấy: “Cậu có thể yên tĩnh chút không hả, mọi người đang hồi hộp và lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chưa bao giờ thấy cậu phấn khích đến vậy…ổn định tinh thần và chiến đấu thật tốt.”
Tưởng Thanh Lâm: “Tớ sẽ làm thế mà, cậu hãy ở đại học Bắc Thành chờ tớ nhé!”
Lục Chúc Chúc: “Tớ sẽ chờ cậu, cố lên!”
Tưởng Thanh Lâm: “Bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
Lục Chúc Chúc: “Tớ đang đi dạo cạnh trụ sở của anh Cảnh Tự nhưng anh ấy không có ở đây.
Tớ muốn chờ một lát.”
Tưởng Thanh Lâm: “Khoảng thời gian này chuẩn bị thi đại học nên tớ không kịp hỏi thăm cậu, cậu với anh ta tiến triển tới đâu rồi.”
Lục Chúc Chúc: “Chẳng tới đâu【mỉm cười】”
Tưởng Thanh Lâm: “Bây giờ khác với ngày xưa, cậu nhìn đám fan trên Weibo anh ta kia kìa.
Ngày nào cũng kêu gào cái gì mà ‘anh ơi em muốn gả cho anh’ các kiểu.
Oa, quả thật là đáng sợ quá đi đó mà.”
Lục Chúc Chúc: “Chuyện đó…hức.
【thấp thỏm】”
Tưởng Thanh Lâm: “Cậu đừng nói với tớ rằng toàn bộ đều là tài khoản clone của cậu đấy nhé!?”
Lục Chúc Chúc: “Có…có mấy cái.”
Tưởng Thanh Lâm:…
“Đường đường là một tiểu thanh mai thoắt cái đã lẫn thành fan bạn gái* không có chút tiền đồ nào! Cậu khiến tớ quá thất vọng.”
*Fan bạn gái có nghĩa là mấy bạn fan chỉ muốn làm bạn gái hoặc làm vợ của idol
Lục Chúc Chúc: “Tớ có cách nào nữa đâu…anh ấy từ chối tớ rồi mà.”
Tưởng Thanh Lâm: “Cậu có biết hai chữ dụ dỗ viết thế nào không hả, chỉ biết gáy trong khu bình luận thì nói làm gì! Cậu phải nỗ lực biến lời nói thành hành động thực tế chứ.”
Lục Chúc Chúc: “Tớ không dám!【hoảng sợ】”
Cô không có can đảm như vậy, ông nội mà biết sẽ đánh chết cô.
Tưởng Thanh Lâm: “Thả thính là kỹ năng sống đấy.
Thôi, thôi, thông cảm cho cậu vì không thể làm những điều này nên thuận theo tự nhiên đi.
Nếu là của cậu thì nhất định sẽ về với cậu, chạy không thoát đâu.”
Lục Chúc Chúc: “Hì hì.”
Lục Chúc Chúc bỏ điện thoại xuống, mùa hè luôn luôn có muỗi cắn chân.
Cô chỉ mới ngồi một lát bên hành lang đã bị muỗi cắn rất nhiều đốt liền vội vàng đứng dậy đi tới đi lui.
Cảnh Tự và đồng đội quay lại sau khi chơi xong trận bóng rổ thì thấy một cô gái nhỏ mặc váy trắng từ cửa sổ sát đất lén la lén lút nhìn vào bên trong.
Anh béo cười rồi nói: “Tại sao lại có con gái tìm đến tận cửa thế này? Đây là fan của ai vậy?”
Âu Dương Tự: “Fan của em toàn là fan mẹ*, làm gì có ai trẻ thế này.”
*Fan mẹ là mấy bạn fan đối xử với idol của mình như đối với con cái
Cảnh Tự vừa nhìn một cái đã nhận ra bóng lưng của cô gái nhỏ liền bước về phía trước, vỗ vai cô: “Nhìn gì đấy?”
Lục Chúc Chúc hét “A” lên một tiếng quay đầu liền nhìn thấy Cảnh Tự, hoảng hồn chối: “Hù chết em rồi, sao anh đi đường chẳng phát ra tiếng động nào hết vậy.”
“Nếu không thì sao hù em được.”
Cô đánh nhẹ anh một cái: “Doạ em vui lắm sao!”
Cảnh Tự nương theo giữ lấy cổ tay cô: “Tìm tôi có gì không?”
“Em đến tham quan trụ sở của anh, tiện thể xem thử một chút anh Cảnh Tự bây giờ là ngôi sao lớn với hàng triệu fan nữ có còn quan tâm đến kẻ vô danh tiểu tốt em đây không.”
Cảnh Tự hít hít cái mũi: “Sao tôi lại ngửi được mùi chua chua đâu đây vậy?”
“Em không thèm ghen tỵ đâu!”
“Tôi có bảo là em ghen sao?”
Bàn về kỹ năng khua môi múa mép thì Lục Chúc Chúc căn bản không phải đối thủ của Cảnh Tự, cô xoay người đi không thèm quan tâm anh.
Cảnh Tự thấy cô không ngừng cọ cọ bắp chân liền kéo cô vào nhà rồi đi đến phòng mình.
Phòng của anh không to lắm, một cái giường, một cái bàn học và một nửa bức tường là giá sách.
Lục Chúc Chúc tò mò đi tới cạnh bàn học thì phát hiện có một cuốn 5.3* đang mở ra trên bàn và những công thức toán học chưa được tính xong trên tờ giấy nháp.
*Cuốn sách 5.3 là cuốn sách tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề và dự đoán đề thi tuyển sinh đại học – cao đẳng.
“Anh ơi, anh đây là…”
“Chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.”
Lục Chúc Chúc ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau vậy?”
Cảnh Tự ngồi lên giường rồi nói: “Một phần là vì các nhà đầu tư có yêu cầu về trình độ học vấn của các thành viên, một phần khác…”
Anh nhìn cô một cái, cũng không nói tiếp.
Lục Chúc Chúc dằn xuống độ cong đang cong lên của khoé miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh rồi tò mò hỏi: “Một phần khác là vì sao ạ?”
“Trong lòng đã biết rồi thì đừng hỏi nữa.”
“Em không biết!” Lục Chúc Chúc lôi kéo tay áo anh: “Anh nói đi mà.”
“Phần còn lại là vì em.” Đầu ngón tay Cảnh Tự vẽ vẽ trên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Chúng ta đã từng hứa với nhau.”
“Sao mà quên được.”
Cảnh Tự lấy dầu cù là, quỳ một chân xuống, nâng bắp chân của cô lên rồi bôi dầu lên những chỗ bị muỗi đốt.
“Chỗ này lượng cây cối lớn vì thế mùa hè muỗi rất nhiều, em đợi bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa tiếng.”
Cảnh Tự chấm dầu cù là lên đầu ngón tay rồi từ từ thoa lên vùng da bắp chân mềm mại của cô, dịu dàng nói: “Sao không gọi điện cho tôi?”
“Em chỉ đến xem thử chỗ anh ở mà thôi, không muốn quấy rầy anh.
Lỡ may anh đang bận thì sao.
Em chỉ tuỳ tiện đi dạo xung quanh thôi, nếu đợi không được thì đi về.”
Cảnh Tự cụp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ nặng nề, dịu dàng giúp cô bôi thuốc lên từng nốt nhỏ trên bắp chân, anh hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Dạ.”
Lục Chúc Chúc nhìn anh đang nửa quỳ trước mặt mình, trong lòng có loại cảm động không diễn tả được.
Cô biết Cảnh Tự thích cô, chẳng có người con trai nào sẽ quỳ xuống trước mặt người con gái mà mình không thích rồi bôi dầu cho cô ấy cả.
Lục Chúc Chúc giơ tay vuốt tóc anh.
“Đừng lộn xộn.”
“Em cứ lộn xộn đấy.” Cô vò loạn hết cả tóc anh lên: “Anh đối xử với em giống hệt lúc nhỏ.
Khi đó, anh cũng sẽ quỳ xuống giúp em buộc dây giày.”
“Bởi vì em là em gái.” Anh dịu dàng nói: “Em nhỏ hơn tôi, tôi nên chăm sóc cho em.”
“Không phải đâu.” Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Có nhiều bạn nữ nhỏ hơn anh như thế chẳng lẽ tất cả đều là em gái anh cả sao?”
Khoé miệng Cảnh Tự cong lên: “Nếu như bọn họ đồng ý thì cũng không phải là không thể.”
Lục Chúc Chúc nắm cổ áo anh rồi kéo anh lại gần mình: “Không thể được!”
“Hửm?”
Cô kề sát mặt anh cảnh cáo từng chữ một: “Không – thể – được! Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ gọi người khác là anh trai.
Em chỉ có Cảnh Tự vì thế anh cũng không được…Đám fan trên mạng kia gọi anh là anh trai nhưng anh không được…”
Lục Chúc Chúc không biết nên nói thế nào.
Một mặt cô cảm thấy vui vẻ thay Cảnh Tự vì anh được mọi người hoan nghênh, có nhiều người thích anh như thế.
Cuối cùng anh cũng không còn phải lẻ loi một mình nữa, đây là điều mà cô luôn mong chờ…Nhưng mặt khác, trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
“Tóm lại là anh không được.”
“Tôi không được cái gì?” Cảnh Tự nhìn cô, hai hàng lông mi dài cũng sắp chạm vào nhau tới nơi rồi: “Hửm?”
“Anh không được…” Gò má Lục Chúc Chúc đỏ lên, nắm chặt góc áo anh rồi nói thật nhỏ: “Không được đối xử tốt với người khác.”
Cảnh Tự nhìn vành tai đỏ rực của cô gái nhỏ rồi cười nói: “Lục Chúc thật là bá đạo.”
“Em vậy đấy.”
“Lục Chúc, vậy em cũng nên biết sức nặng của em trong lòng tôi…”
Lục Chúc Chúc buông lỏng cổ áo anh ra, nụ cười trên khóe miệng gần như toét ra tới nơi nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại.
Cảnh Tự cầm chân cô nhìn thấy gót chân có chỗ trầy da nên hỏi: “Mang giày cao gót à?”
“Dạ.”
Cảnh Tự lấy từ trong tủ thuốc ra một miếng băng cá nhân dán lên chỗ gót chân cô: “Em có biết đi giày cao gót đâu còn học người ta giả bộ chín chắn cái gì.”
“Không phải anh cũng như vậy sao, lần nào cũng lau giày thể thao sạch ơi là sạch mới đi gặp em.”
Tay của Cảnh Tự hơi khựng lại, lập tức để chân cô xuống rồi ngồi lên giường, giả vờ bình tĩnh nói: “Em nhìn kỹ thế.”
Lục Chúc Chúc sẽ chú ý đến từng sự thay đổi và từng chi tiết nhỏ nhất trên người anh.
Cô thuận thế gác cằm lên vai anh: “Hết hè này em đã mười bảy tuổi rồi, hè năm sau là mười tám, năm sau nữa là mười chín…”
“Em có thể đếm đến một trăm tuổi.”
“Ừm, khi một trăm tuổi anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?”
Cảnh Tự hơi cụp mắt nhìn đôi môi đỏ hồng của thiếu nữ, đôi môi trơn bóng giống như trái cây căng mọng.
Não anh nóng bừng bừng quả thật sắp không thể kiềm chế được nữa.
“Lục Chúc, không nên dụ dỗ tôi.”
Thật chẳng kiên định tí nào…
“Được thôi.”
Lục Chúc Chúc đứng dậy nói: “Hè này em phải đi theo giảng viên đến nông thôn điều tra và nghiên cứu.
Một khoảng thời gian rất dài sẽ không thể gặp nhau vì vậy nên em đến đây nói tạm biệt với anh.”
“Được, vậy em…”
Cảnh Tự còn chưa nói dứt lời thì cô gái nhỏ đã khom lưng xuống rồi nhắm mắt lại.
Đôi môi anh đào hồng nhuận…nhẹ nhàng hôn lên gò má anh.
Giống như bươm bướm khẽ hôn lên hoa hồng rồi trong chớp mắt lại nhẹ nhàng bay xa.
Mặt Lục Chúc Chúc đỏ bừng hốt ha hốt hoảng chạy đến cạnh cửa mang giày cao gót vào rồi bỏ trốn khỏi “hiện trường phạm tội”.
Vì chạy quá nhanh nên thiếu chút nữa trẹo cả chân.
Bàn tay siết chặt của Cảnh Tự đột nhiên buông lỏng, gió đêm khô nóng của mùa hè thổi bay rèm cửa sổ.
Anh ngồi trên giường như khúc gỗ cảm nhận sự ẩm ướt trên gò má của mình.
Cảm giác mềm mại từng chút một lan tỏa khắp cơ thể.
Cả người anh lơ lửng như rơi vào trong đám mây.
Thuyền buồm dưới thân đang không ngừng “giương cao cánh buồm” lên trông vô cùng khí thế.
Chỉ biết đốt lửa mà lại không chịu trách nhiệm dập lửa.
Cảnh Tự khẽ chửi một tiếng: “Mẹ nó.”.