Bạn đang đọc Chất nữ – Chương 18:
Đoàn người của Thái tử chưa kịp tiến vào quán bắn bắn. Bên trong quán bắn đã có người ra nghênh đón.
Lưu Bội vẫn giống như như xưa, trò chuyện vui vẻ với Phượng Ly Ngô. Mà Phượng Ly Ngô cũng không đổi sắc mặt, giống như người đòi Lương Quốc số tiền lớn không phải là hắn.
Khả năng giờ vờ giả vịt của hai người này mỗi người có một vẻ, khiến cho Khương Tú Nhuận vô cùng bội phục.
Dịp săn thú mùa đông còn mời thêm sứ giả các nước khác đang có mặt ở thành Lạc An. Sứ giả Nam Di vốn từ trước tới nay có mối quan hệ tế nhị với Tề triều cũng đã ở đây.
Thế nên, sứ giả Nam Di – Bì Lợi Ba cũng tới cung nghênh và chào hỏi Thái tử Đại Tề.
Bì Lợi Ba là một mãnh tướng Nam Di, cực kỳ am hiểu săn bắn. Từ trước tới nay Nam Di và Đại Tề luôn âm thầm phân cao thấp, lúc này gặp nhau trong trường bắn, hắn hiển nhiên muốn tỉ thí một phen, có lòng muốn làm mất mặt Thái tử Đại Tề.
Trường bắn này khác với những nơi khác ở chỗ chế tạo vũ phí theo người sử dụng. Căn cứ vào lực cánh tay lớn hay nhỏ, dài hay ngắn để làm cung tên.
Phượng Ly Ngô đã đặt cung tên từ trước, ngày hôm nay tới đây để xem cung tên có thuận tay hay không, có cần điều chỉnh chỗ nào hay không.
Lúc cung tên mạ vàng nạm bảo thạch được lấy ra, ai cũng hít một hơi lạnh, cung tên này vô cùng nặng, không phải cánh tay có sức lực bình thường là có thể cầm lên được.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại cầm vô cùng nhẹ nhàng, kéo dây cung cũng vô cùng thành thạo.
Khương Tú Nhuận lần đầu tiên nhìn thấy mặt oai hùng của Thái tử. Dù sao kiếp trước lúc nàng thấy hắn, hắn đều có vẻ bệnh tật, không nghĩ tới lúc chưa bị thương lại có sức mạnh như vậy.
Có điều lúc Phượng Ly Ngô thử cung tên, công tử Lương Quốc cũng không nhàn rỗi, dạo bước tới bên người Khương Tú Nhuận, mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp quân, ta vẫn luôn nhớ tới quân, không biết lúc rảnh rỗi có thể cùng ta ra hồ uống rượu hay không?”
Lưu Bội cho tới bây giờ vẫn không ngờ được, tiểu tử nhìn như không biết trời cao đất rộng này, vậy mà lại được Thái tử chiêu nạp, hơn nữa còn là người tiên phong đối phó Lương Quốc hắn.
Ba Quốc và Lương Quốc hiện tại vẫn là láng giềng, bàn tới giao tình, hai năm nay quan hệ giữa hai nước cũng rất hòa thuận. Khương Tú Nhuận cũng phải thay mặt mẫu quốc toan tính phương diện tình cảm, cho hắn vài phần mặt mũi.
Đến lúc đó, nếu có thể thuyết phục Khương Tú Nhuận, Lưu Bội chí ít có thể moi ra dự định hiện tại của Phượng Ly Ngô là gì, hắn cũng có thể bốc thuốc đúng bệnh, giải trừ vây khốn hiện tại của Lương Quốc.
Khương Tú Nhuận che miệng ngáp một cái, cũng không nhìn Lưu Bội, lười biếng nói: “Công tử nhìn tại hạ không vừa mắt hay sao? Trời lạnh như vậy còn muốn mời ta ra hồ chịu lạnh?”
Lưu Bội bị từ chối, không khỏi hơi sững sờ. Hắn chọn hồ vì chèo thuyền du ngoạn sẽ phòng được tai vách mạch rừng, hơn nữa mấy ngày nay băng tuyết trong hồ cũng tan ra, đi thuyền nhỏ đốt chậu than, cũng sẽ không lạnh lắm.
Thế nhưng thấy Khương Tú Nhuận không muốn, hắn lập tức sửa lời nói: “Vậy quân thích nơi nào?”
Khương Tú Nhuận bị Thái tử lôi từ trong ổ chăn ra, còn chưa ăn bữa sáng. Hiện tại cũng được yên tĩnh, tất cả mọi người vây quanh trường bắn chờ xem Phượng Ly Ngô thúc ngựa bắn cung.
Nàng dựa vào cột trụ hành lang phía sau, móc từ trong ngực ra một túi vải, đổ đậu phộng nướng ra tay, vừa lột vỏ vừa nói: “Hiện giờ ta sống ở phủ Thái tử, nếu như quân muốn nói chuyện với ta như vậy, không ngại gì thì tới phủ Thái tử nói đi.”
Lưu Bội làm sao có thể tới đó? Thấy Khương Tú Nhuận không nể mặt như vậy, động tác ném đậu phộng vào miệng cũng lộ ra thái độ qua loa, hắn hơi nhỏ giọng nói: “Năm trước Nhung Quốc hèn hạ đột kích gây rối Ba Quốc, là phụ vương ta phái binh tiếp ứng phá vòng vây ở thành đô Ba Quốc. Hai nước chúng ta là láng giềng, phải thân cận và đoàn kết nhiều hơn mới tốt…”
Khương Tú Nhuận cười lạnh trong lòng, có loại láng giềng luôn nhìn chằm chằm vào nhà bên cạnh như vậy sao, ngoài mặt thân cận nhưng lại ngầm xuống tay không lưu tình.
Phụ vương hắn khi còn sống cũng có tài, con trai nhận được một đứa con nuôi có hiếu.
Nếu tương lai phụ vương nàng và Lưu Bội trở thành người một nhà, kiếp trước nàng tội gì phải chạy khắp nơi cố gắng xu nịnh lấy lòng người khác, thay hôn quân như phụ vương làm mai mối?
Nghĩ tới đây, nàng mở to mắt, liếc xéo Lưu Bội một cái nói: “Phụ vương ta hỏi mượn binh của Lương Quốc, hình như cũng không phải nói mượn suông? Là vàng ròng bạc trắng dâng lên, Lương Quốc các người mới xuất binh tiếp ứng, còn có người nói Nhung Quốc hèn hạ đột kích cũng là do Lương Quốc các người xúi giục. Các người biết cách làm giàu như vậy, chỉ khi Ba Quốc chúng ta thật sự gặp vận rủi lớn thì mới trở thành láng giềng với các người!”
Chuyện Khương Tú Nhuận nói thật ra đều là sự thật, đúng là Ba Quốc không mạnh bằng Lương Quốc, phải ngầm chịu thua thiệt, bị đánh rơi răng hàm vẫn phải cố nuốt máu tươi xuống. Thật không nghĩ tới, thiếu niên ngông cuồng này lại trực tiếp nói chuyện này ra, Lưu Bội làm sao có thể đỡ được đây?
Gặp phải loại thiếu niên hồ đồ coi nhẹ ngoại giao và thể diện này, mặt Lưu Bội hiển nhiên đen một nửa.
Hắn muốn nói tiếp, nhưng Tần Chiếu đã bước lại đây, nhướn lông mày rậm nói: “Thái tử dặn dò, muốn công tử Tiểu Khương đi thử cung tên, mời công tử đi chọn cung và dây cung.”
Mấy ngày nay, Tần Chiếu vẫn luôn không thấy mặt công tử Tiểu Khương, trong lòng phiền muộn nóng nảy, có khi tới nửa đêm rồi mà vẫn ngủ không yên.
Mãi tới hôm nay nàng mới đi theo Thái tử ra ngoài, thế nhưng hắn cũng không thể nói chuyện với nàng.
Hiện tại khó có lúc không người, nhưng nàng lại bị công tử Lương Quốc quấn lấy không tha.
Tần Chiếu không tiện ở gần nhưng tầm mắt vẫn luôn quan sát tình hình bên này.
Xem xét tình hình, hắn vội vàng đi qua!
Khương Tú Nhuận trở mình khinh người. Trong mắt Lưu Bội là hành vi ngông cuồng vô lễ, tiểu tử này muốn ăn đòn! Nhưng Tần Chiếu lại cảm thấy quyến rũ vô cùng, hiển nhiên là đang ve vãn công tử Lương Quốc.
Tần Chiếu nổi giận, trực tiếp đi đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Khương Tú Nhuận dẫn theo Thiển nhi, theo Tần Chiếu vào cung phòng.
Lúc này xung quanh rốt cuộc cũng không có ai chú ý, hắn ỷ vào bản thân người cao sức lớn, che kín tầm mắt của người khác, dán vào Khương Tú Nhuận, nói bên tai nàng: “Ngươi và Lưu Bội nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Khương Tú Nhuận không biết con mắt nào của Tần Chiếu thấy nàng vui vẻ, chỉ xoay người nhận lấy cung tên, một cước dẫm mạnh vào mu bàn chân của hắn, sau đó đi tới trước mặt tiểu nhị nói: “Những cung tên này quá nặng, có thể dùng xà trúc chế tác thành cung tên nhẹ hơn hay không?”
Xà trúc là đặc sản của Tề triều, tên như ý nghĩa, bởi vì trên thân có hoa văn tương tự như vảy rắn mà được gọi như vậy.
Nhưng phần lớn người Tề triều dùng loại cây trúc cứng và dẻo dai này để làm ghế trúc. Chỉ dùng một phần nhỏ chế tạo cung tên.
Hơn nữa cho dù có cung trúc, loại trường bắn mở ra để phục vụ quý nhân và người giàu có này cũng sẽ không dùng.
Nhưng tiểu nhị là người khôn khéo, thầm biết thiếu niên này theo Thái tử tới đây, hiển nhiên có cầu tất có cung, vội vã dặn dò tiểu nhị khác chạy ra phố tìm.
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị kia mua về một cây cung nhỏ, nhìn kiểu dáng đã biết là cho trẻ con tám, chín tuổi chơi đùa.
Có người lắm chuyện lập tức cười châm biếm, mở miệng nói: “Công tử Tiểu Khương, ngươi thật sự muốn cầm cung tên của trẻ con đi theo Thái tử săn bắn sao?”
Khương Tú Nhuận căn bản không để ý tới, chỉ vừa đi vừa chọn lựa mũi tên trên kệ, nhìn thấy một ám tiễn đặc chế, vừa vặn xứng với cây cung của nàng, lập tức bảo Thiển nhi thu loại tên này vào hai cái hộp.
Nếu Thái tử cưỡng ép nàng đi theo, nàng tránh cũng không tránh được. Thế nhưng khi săn thú nguy cơ ở tứ phía.
Kiếp trước nàng chỉ biết Thái tử bị đâm, căn bản không biết quá trình.
Tới lúc đó chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cố gắng tự vệ.
Đừng nhìn xà cung đơn sơ ấu trĩ, nó vô cùng dễ sử dụng, trong phạm vi ngắn tốc độ tên bắn cũng rất nhanh.
Kiếp trước, nàng đi theo Tần Chiếu săn bắn, nàng cũng cầm xà cung này. Lúc đó Tần Chiếu cười nhạo nàng nói, không bằng nàng không cầm gì cả, nhưng sau đó, nàng siêng năng tập luyện hơn một tháng, kỹ năng dùng xà cung của nàng khiến cho Tần Chiếu ngậm miệng lại.
Mà bây giờ, Tần Chiếu sau lưng thấy nàng cầm cung nhỏ này, cũng giống như mọi người, biểu tình trên mặt cười như không cười, dường như đang châm biếm nàng không biết tự lượng sức.
Đúng lúc này, Phượng Ly Ngô thử cung trở về.
Hắn mới dùng một cây cung nặng bắn liên tục mười mũi tên, bắn thủng hồng tâm trên cọc gỗ cách một trăm mét thành một cái lỗ to bằng cổ tay, khiến người vây xem nhao nhao sợ hãi, thán phục và tán dương.
Chiêu thức tuyệt kỹ như vậy, khiến cho Bì Lợi Ba thua tới mặt mũi xám xịt.
Khi hắn nhìn thấy Khương Tú Nhuận chọn cây cung nhỏ, cũng khẽ cau mày, trực giác cho biết chất tử Ba Quốc này cũng “âm phụng dương vi” [*], chống đối hắn.
[*] Ngoài mặt thì thần phục nhưng trong lòng thì nghĩ cách chống đối.
Thân là thiếu phó của Thái tử, vậy mà lại cầm một cung tên bằng trúc của một đứa trẻ tới bãi săn, Khương Hòa Nhuận này là cố ý muốn hắn mất hết mặt mũi sao?
Quả nhiên, Bì Lợi Ba vừa mất hết mặt mũi lập tức giống như bị điểm huyệt cười, ha ha nói: “Nghe nói vị này là ân sư của Thái tử, vậy mà lại cầm một cây cung bằng trúc như nữ tử? Xin hỏi điện hạ, vị thiếu phó này dạy điện hạ cái gì?”
Thái tử không có phản ứng với sự phách lối của sứ giả Nam Di, chỉ mặt lạnh nhìn Khương Tú Nhuận nói: “Đã chọn cung thì thử một lần đi, nếu không thuận nay, còn có thể chọn cái khác.”
Khương Tú Nhuận nhìn sắc mặt của Thái tử, lập tức biết hắn có bất mãn với nàng, có điều lời nói cho nàng bậc thang, ám chỉ nàng tự đi đổi cung trúc đi.
Phượng Ly Ngô không nuôi hạng người tầm thường. Nếu hôm nay không thể bắn cung tốt, theo tâm tính của vị Thái tử này, rất có thể hắn sẽ bắt nàng luyện bắn tới mệt chết ở trong trường bắn.
Quả nhiên, khi nàng thử bắn, Thái tử dặn dò người dưới xếp bia bắn ra xa hơn một trăm bước.
Loại cung nhỏ này sao có thể bắn xa như vậy?
Khương Tú Nhuận nâng cung thử một chút, bắn ba mũi tên, cả ba mũi đều bay tới nửa đường liền rơi xuống đất, chọc cho các công tử ở bốn phía cười vang một trận.
Sứ giả Nam Di giống như con vịt nước, cạc cạc cạc cười lên cười xuống.
Khương Tú Nhuận lắc đầu, nói với sứ giả Nam Di: “Con người của ta có một tật xấu, nếu như không lấy người làm bia bắn, không thể chuyên tâm luyện bắn, xin hỏi vị đại nhân này có thể phối hợp một chút với ta, đặt quả táo lên đỉnh đầu đứng ở phía xa, để ta bắn quả táo hay không?”
Bì Lợi Ba nghe xong suy nghĩ một chút, sau đó lại cười to nói: “Làm sao? Ta đứng ở kia, tên của người có thể bắn xa sao? Chẳng lẽ công tử cho rằng ta không dám đứng, lấy ta làm cớ tìm lại mặt mũi cho mình?”
Nói xong, hắn bước nhanh tới chỗ hơn trăm mét, dặn dò người hầu mang chậu gỗ đặt lên đỉnh đầu, nói: “Quả táo trên đỉnh đầu, ta sợ ngươi nhìn không thấy, thay bằng chậu gỗ sẽ bắn tốt hơn!” Nói xong lại cười to, chòm râu trên cằm run lên bần bật.
Sắc mặt Phượng Ly Ngô ngày càng xấu đi.
Phải biết Khương Hòa Nhuận mặc dù là chất tử Ba Quốc nhưng bây giờ là thiếu phó của Thái tử, công tử Tiểu Khương ném mặt mũi của mình cũng chính là ném mặt mũi của Hoàng Thái tử Đại Tề đi.
Mà bây giờ, công tử Tiểu Khương tự mình leo cao như vậy, làm sao có thể xuống đài được?
Khương Tú Nhuận ngược lại không nhanh không chậm, chỉ dặn dò Thiển nhi tìm một dây cung của cây cung nặng khác, thay dây cung của cung nhỏ trong tay mình, sau đó siết cung cong hơn một chút.
Lúc này, tính bền dẻo dai của xà trúc mới biểu lộ rõ ràng, dây cung được thắt chặt, sau đó căng ra tới mức tối đa.
Khương Tú Nhuận cũng không dùng mũi tên bằng trúc mua cùng cây cung nhỏ kia nữa, mà dùng ám tiễn lúc nãy nàng vừa chọn.
Trong ánh mắt châm biếm của mọi người, vị thiếu niên yếu ớt này lần thứ hai dựng ám tiễn, đầu tiên hướng về các nơi khác tùy ý bắn mấy cái, sau đó kéo căng dây cung, híp mắt lại, tập trung tinh thần về phía sứ giả Nam Di bắn ra một mũi tên.
Mũi tên này bay ra kèm theo tiếng xé gió, chỉ nghe một tiếng bịch, phát ra từ cái bia sau lưng Bì Lợi Ba, cách chậu gỗ trên đỉnh đầu hắn rất xa.
Có người còn muốn cười theo quán tính một lần nữa nhưng phần lớn thần kinh của mọi người đều căng ra như dây đàn.
Lúc nãy cho dù Khương Tú Nhuận bắn thế nào, tầm bắn sẽ không tới bia, cũng sẽ không đả thương được sứ giả.
Nhưng bây giờ, không biết sau khi hắn chỉnh cung tên xong, tầm bắn sẽ thay đổi như thế nào, nếu trúng cũng cực kỳ không tốt, nếu vị công tử Tiểu Khương ngộ thương sứ giả Nam Di, sẽ rước lấy chuyện hai nước phân tranh.
Bì Lợi Ba hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, mặt lập tức biến sắc, muốn rời khỏi bia bắn.
Nhưng khi hắn cử động mới phát hiện, mũi tên kia vậy mà đã xuyên qua cổ áo bên phải của mình, khiến hắn dựa gáy dính vào cọc gỗ trên bia tập bắn…
Đúng lúc này, mũi tên ngắn thứ hai mang theo tiếng xé gió vang lại bay tới… Lần này bay về phía bên trái Bì Lợi Ba, cũng hãm sâu vào cổ áo bên trái của hắn.
Tần Chiếu biết rõ công tử Tiểu Khương bắn người không lường tới hậu quả, trong lòng thầm mắng nữ nhân không biết trời cao đất dày này, hắn bước nhanh vài bước, muốn ngăn cản Khương Hòa Nhuận.
Nhưng mọi người ở đây không phản ứng kịp, chỉ trong chớp mắt, năm mũi tên liên tiếp dừng lại trên bia tập bắn, tên và tên cùng nhau lướt qua mặt Bì Lợi Ba.
Khương Tú Nhuận bắn xong, cũng không cần Tần Chiếu ngăn cản, tự buông cung nhỏ xuống, thở dài lắc đầu nói: “Tại hạ không tinh thông tài bắn cung, chỉ có thể tự bêu xấu mình như vậy.”
Lại nhìn những mũi tên kia, không một mũi tên nào bắn trúng chậu gỗ nhưng lại xuyên qua quần áo sứ giả, đóng chặt hắn trên bia tập bắn tới nỗi không cách nào chạy thoát.
Sứ giả Nam Di cũng coi như là trải qua sóng gió, nhưng lại bị tiểu tử hành sự không nghĩ tới kết quả này dọa sợ tới nỗi dưới đũng quần ẩm ướt.