Bạn đang đọc Chất nữ – Chương 17:
Hắn từ từ sờ vào da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, vậy mà có thể so sánh với mỡ dê sữa hắn ăn lúc sáng sớm, khiến hắn lưu luyến không muốn buông ra.
Khương Tú Nhuận bị động tác này của Thái tử dọa sợ hết hồn, không nghĩ tới vị Thái tử luôn luôn nghiêm túc này, vậy mà sờ vào mặt nàng.
Nhưng không chờ nàng tránh né, Phượng Ly Ngô đã thu tay, chau mày lại, giống như hắn mới là người bị mạo phạm.
Như vậy chưa đủ, hắn thậm chí còn ghét bỏ nói: “Thân là nam tử, phải tôi luyện qua gió sương, sau này ngươi phải cưỡi ngựa, bắn tên nhiều lên cho thân thể khỏe mạnh cường tráng, da dẻ bị gió bụi thổi cho thô ráp một chút, như vậy mới có khí khái nam tử.”
Khương Tú Nhuận hơi há miệng, có chút không rõ ai mới là người bị ăn đậu hũ.
Nhưng ở trước mặt Thái tử, nàng không thể tức giận được, còn phải thành thành khẩn khẩn tỏ vẻ nghe lời, tạ ơn Thái tử chỉ bảo.
Trong lòng nàng thầm oán không thôi nhưng vẻ mặt vẫn kính cẩn bước lui ra ngoài.
Nhưng lúc quay người nàng chưa từng chú ý, Thái tử cọ xát ngón tay vừa chạm vào má nàng vài cái, dường như hiểu ra cái gì đó…
Khương Tú Nhuận nói với Tần Chiếu nàng bận rộn cũng không tính là nói dối. Những ngày này nàng chưa từng xuất phủ, cộng với chuyện phủ trạch có án mạng, rất nhiều người đồn đại rằng công tử Tiểu Khương có lẽ đã chết, nếu không thì chính là bị giam giữ, tóm lại, hẳn là hắn đã đắc tội với người không chọc vào được.
Cho nên nửa tháng sau, tới gần dịp săn bắn mùa đông, khi nàng lộ mặt đã suýt chút hù chết vô số người nhát gan. Có người còn không khách sáo, la lên: “Quân vẫn còn sống sao!”
Lời như vậy làm Khương Tú Nhuận không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn, bộ dạng không hài lòng, tránh cho người khác lôi kéo làm quen dò hỏi chi tiết.
Nói tới dịp săn bắn mùa đông, đây là dịp vui vẻ hiếm có trong thành Lạc An.
Tuy rằng thân thể Hoàng đế “không khỏe”, nhưng dịp săn thú mùa đông này, Hoàng đế vốn trước nay không để ý tới triều chính có thể đứng ra làm chủ, hiển nhiên càng coi trọng. Ngoại trừ rất nhiều quan lại trẻ tuổi có thể theo thánh giá đi săn ra, còn có chất tử và chất nữ nương nhờ ở đậu trong thành Lạc An cũng có thể đi cùng.
Mấy ngày nay các phủ trạch đều đang chuẩn bị các loại dụng cụ, vật phẩm cho dịp này.
Còn có mấy chất tử rảnh rỗi tụ họp trong trường bắn ở kinh thành, chọn mua ít cung tên, luyện lại kỹ nghệ bắn tên mai một đã lâu. Đông người ở cùng nhau thì khó tránh nhiều lời, bọn họ nói tới chuyện mới xảy ra gần đây trong kinh thành.
Gặp được chất tử Ba Quốc cải tử hoàn sinh là chuyện nóng hổi nhất.
Vốn dĩ bởi vì phủ chất tử bị tàn sát một phen, đám chất tử trong kinh thành đều cho rằng hai vị chất tử Ba Quốc coi như đã ngã xuống. Không ngờ, công tử Tiểu Khương này có tài cán gì đó mà có thể trở mình biến thành thiếu phó của Thái tử.
Tuy rằng Khương Tú Nhuận im lặng không nói gì, nhưng vẫn có người lắm chuyện, âm thầm nghe ngóng xem vị chất tử Ba Quốc này có tài năng gì mà có thể dạy cho Thái tử?
Hỏi quanh co lòng vòng một hồi thì nghe được tin tức, chuyện thiếu phó này thường làm mỗi ngày nhất chính là viết thực đơn, truyền thụ kinh nghiệm ăn uống cho Thái tử.
Nghe những lời này, mấy quý công tử đang lựa cung tên trong trường bắn đều cười vang.
Chất tử Ngụy Quốc – Liêm Tu cười nói với Lưu Bội bên cạnh: “Thân là chất tử, lại chạy tới trước mặt Thái tử Đại Tề phô trương mấy tài nghệ xa hoa lãng phí, vị công tử Tiểu Khương này chán sống rồi sao?”
Những người khác nghe Liêm Tu nói xong, vẻ mặt cũng châm biếm phụ họa, nói vị công tử Tiểu Khương này thật đúng là ngông cuồng.
Phải biết rằng thân là chất tử, tồn tại ở trong thành Lạc An này phải vô cùng khôn khéo. Nếu không có mẫu quốc chống lưng thì tốt nhất phải mang theo cái đuôi làm người.
Bằng không sơ sẩy một chút, sẽ bị giam giữ, gán tội cấu kết giặc ngoại xâm, gây nguy hiểm cho giang sơn Đại Tề.
Thế nhưng Khương Hòa Nhuận này lại làm ngược! Lại dạy Thái tử Đại Tề ăn uống chơi bời!
Không biết mấy quan ngự sử có thể chịu được vị thiếu phó Thái tử nước ngoài này bao lâu, mới có thể đi vạch tội hắn bụng dạ khó lường, hại nước hại dân đây!
Thế nhưng công tử Lương Quốc – Lưu Bội lại không châm biếm như mọi người.
Trên thực tế, hắn thậm chí có chút không tập trung. Bởi vì ở kinh thành có quan hệ rộng, có nội ứng trong tay, hắn biết nhiều hơn so với đám con cháu bị vứt bỏ sống hao mòn trong thành Lạc An này rất nhiều.
Công tử Tiểu Khương kia “ngu xuẩn” sao? Nếu thật sự vụng về thì tốt! Chỉ với sức lực của một người như hắn, trong mấy ngày ngắn ngủi, đã có thể thẩm tra đối chiếu các khoản của triều đình Lương Quốc trong mấy năm qua.
Hơn nữa khứu giác của thiếu niên kia cũng cực kỳ nhanh nhạy, vậy mà tìm ra không ít sai sót bị sửa chữa lại trong sổ sách năm xưa.
Mà hôm qua, thương gia của Lương Quốc đã bị giam ở kinh thành tra hỏi rồi, bởi vì số liệu bị tra ra rõ ràng rành mạch, căn bản không cách nào chối cãi.
Hoàng Thái tử Phượng Ly Ngô dựa vào cái này, viết thư cho phụ vương hắn, nói rõ những tổn thất, thiệt thòi, bất lợi của Đại Tề không thể bỏ qua như vậy được, Lương Quốc phải nghiêm trị những thương nghiệp gian xảo, phải bồi thường cả vốn lẫn lãi là năm mươi vạn vàng ròng cho Đại Tề.
Con số như vậy quả thực là con số chi tiêu của tiểu quốc giàu có trong một năm, là cả quốc khố rồi!
Phượng Ly Ngô giống như con sư tử mở rộng miệng, vượt ra ngoài dự liệu của Lưu Bội, cũng không biết vì sao Lương Quốc vốn dĩ luôn luôn giấu kín tài lực tiềm ẩn lại có thể rước lấy sự chú ý của vị Thái tử mặt lạnh này, khiến hắn cố ý gây chiến, tìm cơ hội khắp nơi, yêu cầu số tiền lớn như vậy.
Hiện tại, Lương Quốc đã dồn toàn bộ quốc lực tu sửa kênh mương, lấy đâu ra tiền bồi thường trả cho Đại Tề? Nhưng nếu không trả, nhìn điệu bộ lai giả bất thiện [*] của Phượng Ly Ngô, rất có thể hắn sẽ hủy bỏ minh ước, khiến cho hai nước từ bạn sang thù.
[*] Không có ý tốt, cần phải đề phòng.
Đến lúc đó tình cảnh của hắn sẽ vô cùng không ổn, phụ vương mặc dù coi trọng hắn, nhưng nếu hắn bị giam giữ ở Tề triều, huynh đệ có thể thay hắn thừa kế vương vị cũng có khối người.
Nghĩ như vậy, Lưu Bội không thể không lo cho mình, muốn gặp Thái tử một lần, thăm dò ý tứ của hắn.
Thế nhưng, mấy ngày nay Thái tử vẫn luôn đóng cửa phủ không tiếp khách. Hắn cũng được mật thám thông báo rằng hôm nay Thái tử sẽ tới trường bắn xem việc chế tạo binh khí nên sáng sớm hắn đã đợi ở chỗ này.
Không bao lâu, xe ngựa Thái tử quả nhiên đã đến.
Mà trong số tùy tùng đi theo Thái tử, còn có người mấy ngày gần đây “cải tử hoàn sinh” – công tử Tiểu Khương.
Nhưng vốn dĩ là một tiểu công tử có vẻ mặt hưng phấn, chẳng biết tại sao lúc này thần sắc lại uể oải, lúc xuống xe chân cũng hơi loạng choạng.
Lại nói tiếp, mấy ngày nay Khương Tú Nhuận vô cùng thiếu ngủ. Mặc dù về sau Thái tử có sai khiến mấy lão già phòng thu chi tới giúp đỡ nàng kiểm tra sổ sách, thế nhưng những chi tiết phiền phức kia nàng đều phải thẩm tra đối chiếu từng chút một.
Mấy ngày chịu đựng như vậy, cho dù là thiếu nữ mười sáu tuổi tràn đầy xuân sắc thì tinh thần cũng bị ép khô hết rồi.
Vốn dĩ mấy ngày trước, nàng ra ngoài phủ giải sầu. Đáng tiếc nàng tới chỗ nào cũng dọa mọi người trợn mắt, cực kỳ mất hứng nên nàng dứt khoát không ra khỏi cửa phủ, nghỉ ngơi thật tốt lấy lại sức.
Hôm nay vốn không có chuyện gì, Khương Tú Nhuận bảo Bạch Thiển trải chăn màn, bày ba, bốn đĩa hoa quả khô và bánh ngọt bên gối. Thừa dịp tuyết bay ngoài cửa sổ, nàng thoải mái ôm lấy lò sưởi ngủ một giấc, nếu đói bụng, sờ sờ bên gối lấy thức ăn, trừ phi đi vệ sinh, còn không tuyệt đối không xuống giường.
Tính toán như vậy nhưng nàng vẫn bị vị Hoàng Thái tử kia quấy rối tơi bời.
Vốn là Thái tử phái người tới mời, nàng từ chối nói thân thể không khỏe, không muốn rời giường.
Nào ngờ Thái tử vậy mà thảnh thơi bước chậm lại rồi rẽ ngoặt vào viện của nàng, đứng nghiêm trước cửa ra vào, hơi hơi nhướn mày.
Thị vệ bên cạnh nhìn ánh mắt hắn, liền lập tức đẩy cửa phòng ra, mặc cho gió lạnh bên ngoài lùa vào.
Phượng Ly Ngô tuy rằng đứng ở trong viện nhưng lại thấy rõ ràng, trên giường mềm mại, cổ tay trắng muốt duỗi ra, sờ soạng cầm lấy chén đĩa ở đầu giường.
Nghe được có người đẩy cửa, cánh tay kia cứng đờ, lúc này một mái tóc rối tung mới ló ra khỏi ổ chăn.
Vốn dĩ Phượng Ly Ngô cũng là tâm huyết dâng trào, nghe nói công tử Tiểu Khương không khỏe trong người, mới chuẩn bị chiêu hiền đãi sĩ, tự mình thăm bệnh.
Nhìn thấy công tử Tiểu Khương suy sụp tinh thần như vậy, chân mày hắn vẫn không giãn ra, lạnh lùng nói: “Dịp săn thú mùa đông sắp tới, ngày hôm trước ta hỏi quân, quân vẫn chưa chuẩn bị tên bắn, một nam tử không nhảy nhót trên lưng ngựa, kéo cung bắn tên, có khác gì so với nữ tử đâu?”
Khương Tú Nhuận ôm chặt lấy chăn màn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ nói rất đúng nhưng ta thật sự không chịu được lạnh, săn thú mùa đông… Thôi bỏ đi.”
Kiếp trước mặc dù nàng ở Hoán Y cục, thế nhưng vẫn nhớ rõ dịp săn thú mùa đông này. Phượng Ly Ngô gặp thích khách trong khi săn bắn, một mũi tên thiếu chút nữa đâm trúng trái tim, lúc ấy lòng người trong ngoài cung đều bàng hoàng, khắp nơi truy lùng thích khách và nội gián.
Mặc dù sau đó Hoàng Thái tử đã được kịp thời cứu chữa nhưng không khỏi được hoàn toàn, sức khỏe không có chuyển biến tốt lắm.
Mà vị biểu muội Tào Khê của hắn thì cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc cho Phượng Ly Ngô khi hắn bị bệnh, sau đó đã leo lên được vị trí Thái tử phi…
Nếu lần săn thú này náo nhiệt như vậy, Khương Tú Nhuận tội gì đi góp vui? Nếu mũi tên không có mắt, lao vào gần nàng thì cực kỳ không hay chút nào.
Nàng kiểm tra sổ sách đã đủ mệt nhọc, cũng không muốn đi đâu cả!
Chỉ không nghĩ tới, Thái tử gần đây luôn luôn thấy nàng quá mức yếu ớt mềm mại, khiến cho người ta chướng mắt, dịp săn thú mùa đông này nhất định phải dẫn vị thiếu phó này đi tôi luyện khí chất.
Thế nên cũng không nghe Khương Tú Nhuận nói nhảm, vừa quay người rời đi vừa nói: “Cô đã dự định đi trường bắn chọn cung tên, nếu quân lạnh thì mặc nhiều quần áo thêm chút đi, cô ở trên xe ngựa ngoài cửa phủ chờ quân…”
Đợi đến khi Thái tử rời đi, lúc này Khương Tú Nhuận mới vừa mắng chửi trong lòng vừa đứng dậy. Bởi vì đang ở trong phủ Thái tử, ngày thường nàng ngay cả ngủ cũng không dám cởi vải bó ngực ra.
Cái này còn chưa tính, tắm rửa nàng cũng chỉ có thể lén lút dùng khăn nóng lau. Vốn dĩ chờ Thái tử đi săn thú, nàng thừa cơ quay về phủ chất tử của huynh trưởng ở mấy ngày.
Nhưng Thái tử lại nhất định bắt nàng phải đi cùng, thật sự là đau đầu.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể xuống giường, chải tóc, thay áo ngoài, theo Thái tử ra ngoài.
Lúc xuống xe ngựa, bởi vì thiếu ngủ mà chân muốn khuỵu xuống, khi suýt chút nữa ngã sấp xuống, nàng bị một người kéo cánh tay lại.
Khương Tú Nhuận ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Thái tử. Một tay hắn nắm chặt cổ tay nàng, lông mày nhíu chặt, cũng không buông tay ngay, cổ tay thiếu niên lại mềm mại như vậy, hắn thật hoài nghi toàn thân thiếu niên này đều như thế.
Nghe nói tổ tiên Ba Quốc thích uống sữa dê, ăn thịt dê, vì vậy bất luận nam hay nữ cũng đều có làn da trắng nõn bóng loáng. Nhìn công tử Tiểu Khương như vậy, hóa ra những lời đó cũng không phải là tin đồn nhảm.
Cũng khó trách hắn làm Tần Chiếu lòng xuân nhộn nhạo, muốn dây dưa với nam tử không thôi.
Chuyện này vốn không liên quan tới hắn, nhưng hắn thật sự nhìn không quen một nam tử lại yếu ớt mềm mại như vậy nên muốn tận lực rèn giũa. Nếu thiếu niên này có thể tráng kiện một chút, Tần Chiếu cũng sẽ không sai lầm lạc lối nữa.
Khương Tú Nhuận bị Thái tử nắm chặt cánh tay, không dám né tránh, mà Bạch Thiển bên cạnh cũng biết nam tử này có thân phận cao quý, không thể một cước đạp bay. Chỉ có thể nhìn công tử của mình bị người ta túm lấy như con gà.
Chờ Hoàng Thái tử buông tay ra bước vào trường bắn, Khương Tú Nhuận cúi đầu nhìn, cổ tay nàng đã bị bóp tạo thành một vòng vết đỏ!