Charlie Bone và lâu đài gương (Tập 4)
Charlie Bone và lâu đài gương (Tập 4)
Thông tin truyện: Charlie Bone và lâu đài gương (Tập 4)
Những kẻ được ban phép thuật
Chúng là hậu duệ từ mười người con của Vua Đỏ- một ông vua kiêm phù thủy đã rời châu Phi vào thế kỉ thứ mười hai, với ba con báo tháp tùng..
Những hậu duệ của Vua Đỏ.
Được gọi là những đứa trẻ ban phép thuật.
Manfred Bloor: Con trai ông hiệu trưởng Học viện Bloor. Một kẻ thôi miên. Manfred là hậu duệ của Borlath, con trai cả của Vua Đỏ. Borlath là một tên bạo chúa độc tài.
Asa Pike: Một ma sói. Asa là chắt của một bộ lạc sống ở những khu rừng phía Bắc, có truyền thống nuôi dưỡng thú hoang dã. Asa có thể biến hình vào lúc trời tối.
Billy Raven: Billy có thể liên lạc được với thú vật. Một trong những tổ tiên của nó có thể nói chuyện được với lũ quạ thường đậu trên giá treo cổ những tử tội. Vì tài này mà ông bị đuổi khỏi ngôi làng của mình.
Lysander Sage: Chắt đích tôn của một nhà thông thái châu Phi, cậu có thể triệu hồn tổ tiên mình.
Tancred Torsson: Là người gọi bão. Tổ tiên xứ Scandinavi của cậu được đặt tên theo thần sấm là Thor. Tancred có thể gọi gió, mưa, sấm và chớp.
Gabriel Silk: Gabriel có thể cảm nhận được ý nghĩ và cảm xúc qua quần áo của những người khác. Cậu là chắt của một dòng họ những nhà tâm linh học.
Emma Tolly: Emma có thể bay. Họ của cô bé có xuất xứ từ hiệp sĩ người Tây Ban Nha, đến từ Toledo. Con gái của vị hiệp sĩ này là vợ của Vua Đỏ. Chính vì vậy mà ông cũng là tổ tiên của tất cả những đứa trẻ được ban phép thuật.
Charlie Bone: Charlie có thể đi vô hình chụp và hình vẽ. Cậu là hậu duệ của dòng họ Yewbeam, một dòng họ có nhiều người được ban phép thuật.
Dorcas Loom: Dorcas có thể ếm bùa vô những món quần áo. Tổ tiên của nó, Lola Defarge, là kẻ đã đan một chiếc khăn choàng có thể làm teo rút lại trong khi thích thú chứng kiến cuộc hành hình Hoàng hậu nước Pháp vào năm 1793.
Idith và Inez Branko: Hai chị em sinh đôi này là người siêu năng, có thể di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ. Cả hai đều có họ xa với Zelda Dobinski( cô này đã rời Học viện Bloor).
Joshua Tilpin: Joshua có thể phát ra từ tính. Tổ tiên của cậu ta đến nay vẫn còn là một bí ẩn, Thậm chí gia đình Bloor cũng không biết chắc cậu ta sống ở đâu. Cậu ta một mình tự tìm đến cửa học viện và tự giới thiệu mình. Học phí của cậu ta được chi trả thông qua một ngân hàng tư.
CHUYỆN MỞ ĐẦU BẰNG...
Vua Đỏ cùng hoàng hậu đang cưỡi ngựa bên bờ biển. Ấy là thời điểm trong năm mà gió lại cuốn theo chút hơi sương. Những đám mây chiều bắt đầu hiện ra; và nơi nào mặt trời tìm được đường len qua màn sương dày, thì nơi ấy nó rắc xuống mặt biển những chùm tia sáng lấp lánh.
Vua và hoàng hậu thúc ngựa quay về, nhưng bất thình lình, hoàng hậu bỗng ghìm cương lại, ngồi bất động trên yên ngựa, nhìn trân trân qua khắp mặt nước. Nhà vua, dõi theo ánh mắt bà, liền chú ý thấy một hòn đảo đẹp mê hồn. Nằm gọn trong vầng sáng mặt trời, nó rực lên hàng ngàn mảng biếc xanh da trời.
“Ôi!” Hoàng hậu thở dài, với giọng sợ hãi.
“Chuyện gì vậy, ái khanh?” Nhà vua bèn hỏi.
Trong những vấn đề liên quan đến con cái, linh cảm của hoàng hậu thường sắc bén hơn trực cảm của nhà vua. Và khi trông thấy hòn đảo toả sáng hàng ngàn dải màu xanh da trời, bà cảm thấy như có một bàn tay băng giá bóp chặt lấy tim mình. “Các con,” giọng bà gần như một tiếng thì thầm.
Nhà vua hỏi vợ xem đứa nào trong chín đứa con của họ khiến bà lo lắng, nhưng hoàng hậu không trả lời được. Thế nhưng, khi họ trở về Lâu đài Đỏ và hoàng hậu trông thấy hai người con trai, Borlath và Amadis, bà liền cảm nhận ngay có điềm gở khủng khiếp. Bà nhìn thấy khói đen nổi lên từ hòn đảo xanh da trời kia, và lửa cháy biến đất đá thành tro bụi. Bà thấy một lâu đài thủy tinh sáng loá hiện ra giữa một cơn bão tuyết; và khi nội nhãn của bà đảo khắp các bức tường thủy tinh của toà lâu đài, bà trông thấy một thanh niên tóc trắng như tuyết đang leo lên khỏi một cái giếng. Anh ta nhắm chặt mắt cho khỏi thấy sự chết chóc đang vây bủa xung quanh mình.
“Chúng ta tuyệt đối không bao giờ được cho các con mình trông thấy hòn đảo ấy,” hoàng hậu nói với nhà vua, “Chúng ta tuyệt đối không được để cho chúng đặt chân lên mảnh đất xanh da trời bị ếm bùa ấy.”
Nhà vua hứa sẽ làm theo. Nhưng chưa đầy một năm sau, hoàng hậu qua đời, và nhà vua, chìm đắm trong đau thương, đã rời bỏ lâu đài và các con của mình. Hoàng hậu mất chín ngày sau khi hạ sinh người con thứ mười của bà, một bé gái tên là Amoret. Một bé gái mà không ai có thể bảo vệ được.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.