Đọc truyện Charlie Bone và Hiệp sĩ đỏ (Tập 8) – Chương 6: phần 1
CHƯƠNG 5: LỬA CHÁY TRONG ĐƯỜNG HẦM
Charlie thường hay thắc mắc về chị em sinh đôi nhà Branko. Nó biết nơi ở của tất cả những đứa được ban phép thuật khác – thậm chí nó còn biết về ba mẹ chúng nó nữa, mặc dù nó chưa gặp tất cả họ. Nhưng gia đình Branko là một bí ẩn. Điều này là do họ điều hành một cửa hàng mang tên Bảnh và Lạ — một loại tiệm bán buôn mà Charlie luôn cố tránh xa.
Vợ chồng Branko luôn tự kiêu rằng hầu như bất cứ món đồ gì đều có thể được bán ở cửa hàng nhà họ, miễn đó không phải là thú vật còn sống, và miễn là bạn không phiền đồ ăn của bạn đựng trong hộp thiếc. Gia đình Branko không ưa thú vật.
Mụ Branko trông hệt như một phiên bản phóng to của mấy đứa con gái mụ. Trước khi lấy chồng, tên mụ là Natalia Dobinsky, một phụ nữ nổi như cồn về uy lực siêu năng và những tài lẻ khác, toàn những tài thuộc loại quái chiêu. Mụ không chỉ di chuyển được đồ đạc bằng ý nghĩ, mà mụ còn có thể sản xuất ra bất cứ thứ gì – từ thịt vịt Bắc Kinh đóng hộp đến trái sa kê, từ súp lơ luộc đến nhện nấu cà ri.
Mụ Branko thích rảo quanh tiệm, dụ dỗ khách hàng tiêu tiền nhiều hơn khả năng họ có thể, trong khi ông chồng ngồi lì một chỗ đằng sau cái quầy lớn bằng gỗ sồi.
Ông Bogdan Branko thường tự hỏi làm thế nào mà mình lại cưới được Natalia Dobinsky. Ông ta đã quên mất họ đã gặp nhau như thế nào rồi. Ông ta là một người bé nhỏ, đãng trí với cái mặt hay hếch ngửa ra sau, cái cằm lẹm lẫn vô trong cái mũi tẹt, và vầng trán bèn bẹt nhăn nhúm giấu biệt bên dưới mảng tóc mỏng màu hung đỏ. Ông Bogdan sững sỡ khi cô nàng Natalia người ngoại quốc chọn ông trong số tất cả những kẻ theo đuổi ả. Dạo gần đây ông bắt đầu tự hỏi đó có phải là do trí nhớ trời đánh kinh hoàng của ông ta hay không. Nếu ta không thể nhớ nổi tại sao mình cưới vợ thì ta nên có khuynh hướng tự trách bản thân thì đúng hơn là trách bà vợ. Xem ra ta cũng đã quên sạch sành sanh tất cả những gì cô nàng đã làm từ trước tới nay.
Bên dưới cái quầy ông Bogdan ngồi là những cái thùng chứa tất cả mọi thứ, từ những bộ váy dạ hội cỡ 20 đến những đôi ủng cao su viền lông thú. Nếu có một khách hàng hỏi ông Branko để mua món gì đó bất thường, chẳng hạn như một cặp cà kheo sọc cầu vồng, ông Bogdan sẽ sục sạo bên dưới quầy trong khi mụ Branko nhìn chằm chằm vô đấy, từ bất kỳ địa điểm nào đó mụ ngẫu nhiên đang đứng trong cửa hàng, và cặp cà kheo ấy sẽ bắt buộc hiện hình trong phạm vi vài xăng-ti-mét so với đôi bàn tay đào bới cật lực của ông Branko.
Mỗi sáng thứ Bảy gia đình Branko sẽ đón một cuộc viếng thăm của mạnh thường quân nhà họ. Nói cách khác, đó là người đã cho gia đình Branko vay số tiền để mở cái tiệm này nhà họ, và là người mà, thỉnh thoảng, tặng cho họ hơi nhiều tiền hơn để tân trang nơi này bằng các loại đèn lạ mắt, những ghế ngồi bọc gấm thêu kim tuyến và những cái kệ bổ sung.
Thứ Bảy tuần này, Natalia thậm chí còn bồn chồn hơn lệ thường. Mạnh thường quân sẽ tới thẩm định cái quán cà phê nhỏ mà ông ta đã đề nghị gia đình Branko nên mở ở đằng sau tiệm. “Chỉ sắm vài cái ghế cái bàn thôi,” ông ta nói, “thêm cái máy pha cà phê loại tốt và vài loại trà thảo mộc thơm ngon; tôi sẽ để toàn quyền lựa chọn thức ăn lại cho cô, Natalia à.” Ông ta nháy mắt với mụ Branko một cái ra điều biết cả rồi.
Mạnh thường quân đó cũng đề nghị gia đình Branko nên thay tên tiệm của họ đi. Từ Bảnh và Lạ đổi thành quán Cà phê Không Thú Kiểng.
Xem ra Natalia và vị mạnh thường quân này thấy lời đề nghị đó vô cùng hài hước, mặc dù ông Branko chẳng thấy có gì đáng để bật cười phá lên như thế. Tuy nhiên, truớc khi quên mất cái tên mới đó, ông đã xoay xở điện thoại cho người thiết kế và kẻ bảng hiệu, để rồi hôm nay tấm biển mới sẽ được trưng lên.
Lúc này là 8.30 sáng. Cửa hàng thường mở cửa lúc 9.00 sáng. Mụ Branko đã chỉ thị cho chị em sinh đôi, Idith và Inez, dọn dẹp các kệ, và giờ chúng đang ngồi trên quầy dùng siêu năng của mình để sắp xếp lại các loại đồ hộp. Hai chị em sinh đôi không phải lúc nào cũng hòa thuận với nhau, và hôm nay cả hai đứa đang càng lúc càng nổi tam bành, bởi vì số hộp mà Idith đã dọn ở kệ cuối cùng đã bị đứa sinh đôi với nó cho bay tuốt lên kệ trên cùng.
Ông Branko ngồi ở góc quầy đọc báo, trong khi ở bên ngoài, hai người đàn ông leo trên thang đang đóng đinh gắn tấm biển mới vô.
Đúng khoảnh khắc đó, Benjamin Brown, bạn thân của Charlie đang di dạo trên đường Spectral cùng với con Hạt Đậu của nó. Chúng đang đi vòng vo về hướng công viên.
Benjamin sống ở nhà đối diện với Charlie ở trên đường Filbert. Chúng là bạn từ hồi bốn tuổi, nhưng Benjamin không được ban phép thuật, cũng chẳng có tài xuất chúng về bất kỳ phương diện nào, cho nên nó không được vô trong học viện Bloor, một điều mà nó biết ơn thật lòng.
Benjamin đi gần hết đường Spectral thì trông thấy hai người đàn ông đứng trên thang đang gắn một tấm biển hiệu lên trên một cửa tiệm. Nó dừng lại xem bọn họ và nhớ ra rằng cái tiệm này đã từng có tên là Bảnh và Lạ. Benjamin đọc tấm biển mới và miệng nó há hốc ra. Nó dụi mắt, dường như không tin vô những gì mình đang nhìn đây.
“Quán Cà phê Không Thú Kiểng?” Nó đọc to lên bằng cái giọng bị sốc. Xong, nó lặp lại một mình thậm chí còn to hơn và bị sốc hơn nữa, “Quán CÀ PHÊ KHÔNG THÚ KIỂNG?”
Hạt Đậu hộc ra ba tiếng sủa nhiệt thành, ra chiều rất đồng cảm với Benjamin.
“Mày bị mắc toi gì vậy?” Người đàn ông trên cái thang bên tay trái nói.
“Không… không… không…” Benjamin vừa lắp bắp vừa chỉ lên tấm biển.
“Cút đi!” Gã kia quát, hắn vừa đóng xong cái đinh cuối cùng vô tấm biển. “Mày nói làm cho nơi này mang cái tên xấu.”
“Cái tên đó xấu òm rồi,” Benjamin hét to và Hạt Đậu sủa lên đồng tình.
“Con chó đó biết đọc,” gã đầu tiên nói và phá lên cười ha hả. “Cà phê Không Thú Kiểng! Ha! Ha!”
Cả hai gã leo xuống, gấp thang lại và bắt đầu cất thang vô trong xe thùng của họ.
Benjamin nhìn chòng chọc, chòng chọc vô tấm biển, rồi bỗng nhiên nó để ý thấy hai đứa con gái đang nhìn nó lom lom qua cửa sổ tiệm. Một trong hai đứa thè lưỡi ra chọc quê Benjamin. Hành động này khuấy một trận sủa tưng bừng bão tố từ Hạt Đậu. Một người phụ nữ từ trong tiệm hiện ra ở khung cửa. Trông mụ giống như đúc với hai đứa con gái kia, ngoại trừ mụ to lớn hơn và già hơn.
“Đến 9 giờ chúng tôi mới mở cửa,” người phụ nữ lạnh lùng nói. “Nếu cậu muốn vô thì phải đợi. Và phải dẹp con chó kia đi.”
“Tôi không muốn vô!” Benjamin quay lưng đi. Nó chỉ tấm biển. “Tại sao nó lại là Cà phê Không Thú Kiểng?”
“Đó là việc của tao,” người phụ nữ đáp.
Benjamin tự dưng nổi hứng muốn phải nhìn mặt hai đứa con gái. Ở tụi nó có nét gì đó rất quái đản. Benjamin có thể cảm nhận sự tập trung căng thẳng trong mắt bọn chúng. Lông của Hạt Đậu dựng xù lên như cây chổi. Benjamin lắc đầu và rùng mình. Hai đứa kia đang nhìn trừng trừng vô một trong những cái thang và chiếc thang đó đang trượt ra khỏi xe tải. Cái thang lơ lửng một thoáng thì bắt đầu di chuyển về phía Benjamin.
“THÔI!” Người phụ nữ tóc đen gầm vang, lườm lườm nhìn bọn con gái bên cửa sổ. “Không phải lúc.”
Chiếc thang rung lên một cái và trượt lùi về chỗ cũ.
Hai người thợ nhìn nhau không tin nổi. “Gì vậy?” Một người lầm bầm.
“Gió,” mụ Branko nạt và đùng đùng trở vô trong tiệm.
Benjamin đã chứng kiến đủ. Nó chạy thục mạng trên đường cùng với Hạt Đậu vừa chạy chồm chồm vừa sủa bên cạnh. Chúng chạy một mạch tới tận khi về tới nhà số 9 đường Filbert.
Benjamin phóng vù lên những bậc cấp và nhấn chuông, gọi ầm ĩ, “Charlie! Charlie!”
Cửa được mở bởi ngoại Maisie. “Lạy trời, Benjamin Brown, có gì rắc rối vậy?” Bà hỏi.
“Có một quán cà phê khác, bà Jones ạ,” Benjamin nói và thở không ra hơi. “Chỉ có điều nó là quán Cà phê Không Thú Kiểng.”
Ngoại Maisie nhíu mày. “Có rất nhiều quán cà phê khác, Benjamin cưng,” bà nói dịu dàng.
“Nhưng không phải là quán Cà phê Thú Kiểng.”
Ngoại Maisie không biết phải hiểu câu này ra sao.
Benjamin là một thằng bé dễ thương nhưng đôi khi nó hay có ý nghĩ lầm lẫn cực kỳ. “Bà nghĩ là con cần gặp Charlie,” bà bảo. “Nó đi thăm ông Onimous rồi.”
“Quán cà phê Thú Kiểng!” Benjamin thốt lên. “Đó mới đúng là quán ấy.” Nói xong nó nhảy tót xuống vỉa hè và lao vùn vụt trên phố với con chó cẳng dài phóng đằng trước.
Ngoại Maisie nhìn theo chúng một lát, lắc đầu rồi đóng cửa lại.
“Ai đó?” Một giọng gióng giả vọng ra từ phòng khách. “Thư từ hả? Ta đang đợi đây.”
“Không phải thư từ, Grizelda,” ngoại Maisie nói.
“Thế thì ai?” Nội Bone đi vô hành lang. “Ta ghét bọn thám tử.”
“Không phải thám tử, ngoại Maisie bảo mụ. “Đó chỉ là Benjamin Brown. Nó nói linh tinh về một quán cà phê mà không phải dành cho thú kiểng.”
Thật ngạc nhiên đối với ngoại Maisie, nội Bone phá ra cười. “Ha, ha, ha! Thế thì ta sẽ dạy cho bọn chúng.”
Mỗi khi giọng cười của nội Bone trở nên cay độc là lại khiến ngoại Maisie lo lắng. Có lẽ Benjamin không hề lú lẫn tí nào.
Benjamin và Hạt Đậu lúc này đang chạy hết tốc lực, cạnh bên nhau, dọc theo đường Đồi Cao. Giờ vẫn còn sớm và chỉ có vài người đi mua sắm. Chúng quẹo khúc quanh vô hẻm Ếch và bất chợt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Chiếc xe tải cũ của gia đình Silk đang đậu ở quãng giữa con hẻm hẹp, với Charlie, Gabriel và bác Silk trai đang chất những cái thùng và đồ đạc vô xe. Cái sân nhỏ đằng trước quán cà phê để ngổn ngang ghế, bàn, tủ, thùng và một cái khung giường sắt to tướng. Có hai người ngồi thiểu não trên chiếc giường: ông và bà Onimous. Bà Onimous đang khóc sướt mướt, trong khi ông chồng cầm tay bà và ngó trơ trơ ra trước mặt.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Benjamin thét hỏi.
“Cơ quan thi hành án lại,” Charlie hét trả lời khi nó cùng Gabriel khiêng một cuộn thảm thảy vô xe tải.
“Thi hành án? Nhưng mình tưởng…” Benjamin nhìn gia đình Onimous.
“Phải đó, Ben,” ông Onimous chua chát. “Cơ quan đó có quyền đuổi người ta nếu người ta chưa trả tiền thuê nhà. Nhưng chúng tôi làm chủ quán cà phê Thú Kiểng và đóng thuế đầy đủ. Chúng tôi đâu làm gì để đáng bị như thế này. Đâu có làm gì.”
“Vậy thì tại sao?” Benjamin đi đến bên Charlie và Gabriel.
“Hội đồng thành phố,” Charlie nói. “Họ nói quán cà phê này không an toàn cho cộng đồng. Và gia đình Onimous không thể sống ở đây nữa bởi vì bức tường đằng sau quán sắp bị đổ.”
“Nó không hề đổ,” bác Silk nói, thảy tia nhìn giận dữ về phía gã thi hành án, một sinh vật trông bệnh hoạn, tóc xơ xác màu nâu đỏ. Hắn đang quẳng những cái bao từ khung cửa ra ngoài đường sỏi đá bùn lầy. Một cái bao vỡ bục và một đống tất cùng vớ da toài ra ngoài.
Ông Onimous bật dậy khỏi giường, chạy bay tới chỗ tên thi hành án, quát lớn, “Cẩn thận, đồ vô lại! Đó là tài sản của bọn tao.”
Tên thừa phát lại cười khẩy và trở vô khoảng tối thui của quán cà phê trống trơn.
“Trông hắn không giống nhân viên thi hành án gì cả,” Benjamin nhận xét.
Charlie đồng ý cái rụp. Mặc dù nó chua bao giờ từng trông thấy người thi hành án nhưng nó chắc chắn rằng những người cả đời chuyên dọn dẹp đồ đạc nhà người ta thì phải cường tráng hơn cái gã lẻo khẻo đang vứt những bao tải ra hẻm kia. Tuy nhiên, tay trợ lý của hắn lại hộ pháp như một đấu sĩ quyền Anh hạng nặng. Hắn mặc độc chiếc áo lưới và quần rằn ri, vai hắn rộng bằng cái bàn mà giờ hắn đang khiêng qua khung cửa.
“Mình có một chuyện kinh khủng muốn nói với bồ,” Benjamin thủ thỉ với Charlie.
“Chuyện này kinh khủng rồi,” Charlie bảo.
Bác Silk đóng cửa sau của chiếc xe thùng lại và nói, “Xin lỗi, Orvil, chúng tôi không thể chất thêm được nữa. Để tôi chở mớ này lên khu Đồi Cao trước đã rồi quay lại chở nốt những thứ còn lại.”
“Ôi, để tôi đi với.” Bà Onimous tuột khỏi giường và chạy tới chiếc xe thùng. “Làm ơn đi Cyrus. Tôi muốn bảo đảm chắc chắn là có một nơi cho tất cả mọi thứ ở trong chuồng gia súc nhà ông. Ông có chắc chắn là sẽ không có sự bất tiện?”
“Không sao đâu, Onoria. Lên đi!” Bác Silk mở cánh cửa phía bên hành khách ra. “Cả anh nữa, Orvil. Có đủ chỗ cho ba người trong cabin đấy. Bọn trẻ sẽ trông chừng đồ đạc của anh ở đây, được không các cháu?”
“Dạ được!” Cả ba thằng cùng nói.
“Anh tốt quá, Cyrus,” ông Onimous nói to và nhảy tới chiếc xe. “Tôi không biết chúng tôi sẽ làm thế nào…”