Charlie Bone và cái bóng xứ Badlock (Tập 7)

Chương 3- Phần 2


Đọc truyện Charlie Bone và cái bóng xứ Badlock (Tập 7) – Chương 3- Phần 2

Charlie trông thấy một người khổng lồ hoặc một người gần giống khổng lồ nhất mà nó từng thấy. Tóc của ngài ấy trắng như cước, cuộn lại thành búi phía sau đầu, và một chòm râu cầu kỳ trắng như tuyết, dài xuống gần chấm thắt lưng. Ngài mặc áo vải thô bên trong, bên ngoài choàng áo gi-lê bằng da và quần len màu nâu buộc túm dây ở mắt cá.
Người khổng lồ đặt một ngón tay lên miệng và rồi giơ tay lên đẩy mở một ô ván tường nhỏ, cài giữa những rui nhà. Không một lời, ngài nhấc Charlie lên khoảng không gian tối om vừa lộ ra. Charlie lăn người và ô ván lập tức trở về vị trí cũ, bỏ lại nó trong một cái hố bít bùng tối thui, với hai đầu gối thu lu áp vô ngực và cánh tay ôm vòng lấy chân.
“Chúng sẽ không tìm thấy mi đâu, tin ta đi,” người khổng lồ thì thầm, đầu ngài có lẽ chỉ cách bên dưới rui nhà chừng ba tấc.
Có một lỗ nhỏ ở ngang tầm tai Charlie, và khi quay đầu qua nó có thể nhìn thẳng xuống căn phòng bên dưới. Nó vừa loay hoay tìm thế ngồi xong thì nghe thấy tiếng lao xa lao xao dội âm lên cầu thang.
“Otus Yewbeam, người có ở trên đó không đấy?”
“Ngươi có thấy thằng bé không?”
“Ngươi bắt nó rồi hả?”
“Nó là của bọn tao.”
“Của tao,” giọng gằn đặc của Ngón Cái Dị. “Tất cả đều là của tao.”
Một rừng nắm đấm và dùi cui bắt đầu nện ầm ầm vô cánh cửa.
“Kiên nhẫn nào, bọn lính,” ngài Otus nói gióng ra. “Ta đang ngủ.” Chỉ một bước ngài đã ra tới cửa, rồi vừa thở dài sườn sượt không biết bao nhiều lần vừa khua dây xích loảng xoảng, ngài mở cửa ra.
Một bầy sinh vật xấu xí, lùn cục tràn vô, vây ập lấy người khổng lồ. Chúng đeo miếng giáp ngực bằng kim loại chồng lên lớp áo da không tay, vá víu, còn đầu thì bị rọ trong mũ giáp kim loại trông hệt như mũ chóp cao. Rìu, dao, giằng ná, và dùi cui treo lủng lẳng bên thắt lưng, mặc dù có vài đứa đeo cung trên lưng, với ống tên đầy ắp mũi tên bóng nhoáng. Hầu hết bọn này đều thấp hơn thắt lưng người khổng lồ, nhưng có một tên, coi bộ còn bự xác hơn cả bọn, cao gần bằng Charlie. Lẽ nào tên này giống bức tượng thần lùn bằng đá đã từng đặt ngoài cửa ngôi nhà u ám của bà cô Venetia?
“Sao ngươi khóa cửa ngăn bọn ta?” Tên to lớn hạch hỏi.
“Không phải ngăn bọn ngươi, Ngón Cái Dị,” người khổng lồ đáp, “mà là ngăn lũ vẩy cóc.”
“Vẩy cóc!” Ngón Cái Dị nhổ nước bọt phì phì.
“Lũ vẩy cóc phá hoại phát sợ,” ngài Otus cằn nhằn. “Nhiều ngày chúng ăn hết bánh mì của ta trong khi ta ngủ”.

“Láo.” Ngón Cái Dị nói. “Bọn vẩy cóc không thể mở khóa cửa giỏi hơn một tên nhóc. Ngươi đã bắt nó rồi, tao biết.”
“Ai?” Người khổng lồ hỏi lại với giọng điềm đạm.
“Thằng nhóc,” một trong những sinh vật nhỏ hơn nạt nộ. “Nó ở đây. Thợ Canh đã thấy nó đi khỏi. Phải bắt nó, theo chỉ thị của bá tước.”
“Thầy bùa,” tên ở bên cạnh hắn hùa theo.
“Ếm bùa,” bọn khác đồng thanh.
Có một tiếng cót két thật lớn vang lên khi ngài Otus đổ rầm người nằm xuống chiếc giường. Giờ thì ngài đã ra khỏi tầm nhìn của Charlie, mặc dù nó vẫn thấy một bàn chân dài quấn da thuộc của ngài.
“Những chú lính đáng kính, ta không thấy một thằng nhóc nào cả,” người khổng lồ nói. “Không tin thì lục soát đi nếu các chú phải thế.”
“Đương nhiên bọn ta sẽ khám,” Ngón Cái Dị lầu bầu. “Dậy, tên khổng lồ.”
Người khổng lồ vẫn không nhất mình khỏi giường khi Ngón Cái Dị và lính lác của hắn lật úp cái giường. Chúng chém ga trải giường, moi nệm rơm, chọc ống khói, lôi củi đang cháy dở ra khỏi lò sưởi và nạy ván sàn. Cuộc truy quét điên cuồng kéo dài chưa đến mười phút thì, từ chỗ núp của mình, Charlie thấy một đống tro và rơm chết un lên, cùng với mảnh sành vỡ và những mẩu bánh mì.
“Đuôi trụi!” Một tên lính đột ngột ré om xòm.
Charlie không thể thấy hắn vừa lục trúng cái gì. Chắc hẳn thứ đó ở đầu kia căn phòng.
“Tham lam, tham lam,” Ngón Cái Dị bất bình. “Những sáu con đuôi trụi cho bữa sáng à, Otus?”
“Ta là người khổng lồ,” ngài Otus thở dài.
“Bọn tao sẽ để lại một con… nhỏ nhất.” Ngón Cái Dị nói một cách hằn học.
“Cảm ơn,” ngài Otus bảo.
Một tên lính có cái mặt đầy mụn cơm bước vô và đứng ngay chóc lỗ nhòm của Charlie. “Không có thằng nhóc ở đây, thưa Tướng Quân,” hắn báo cáo. “Có lẽ ở trong rừng?”

“Không nhóc à? Không nhóc.” Ngón Cái Dị bước xà quần trong căn phòng. Hắn dừng lại bên cạnh tên mặt mụn và ngó lên.
Charlie thấy mình trố mắt dòm vô một con mắt xám lạnh đá. Nó không dám chớp mắt. Nó không dám thở. Con mắt nó thốn đau khi phải cố giữ cho mắt mở to mà không dao động. Ngón Cái Dị có thấy nó không? Hắn có linh cảm gì về sự hiện diện của Charlie, đang nằm chèo queo phía trên? Một cơn buồn hắt xì ập đến choán giữ Charlie. Nó mím chặt hai môi, từ từ giơ những ngón tay lên mặt và kẹp chặt lấy mũi.
“Những sinh vật đáng sợ ở trên đó,” tên mặt mụn cơm lào thào. “Chắc là bạch dơi. Bọn ta rời khỏi đây mau, thưa Tướng Quân.”
“Bạch dơi?” Ngón Cái Dị xoa xoa cằm bằng ngón cái quái gở, to bằng cả bàn tay của hắn. “Ngươi có bạch dơi không Otus?”
Charlie hầu như không nín được một cái thở hốc.
“Đáng buồn là có,” người khổng lồ đáp. “Chúng cướp giấc ngủ của ta.”
Ngón Cái Dị cụp đầu xuống và buột ra một tràng cười khùng khục, độc địa. Giây sau cả căn phòng tràn ngập tiếng cười lục bục khi bọn lính hùa theo tướng của chúng. Tràng cười tập thể xốn óc im bặt ngay khoảnh khắc Ngón Cái Dị ngậm cái miệng lại. Không một lời nào nữa, tên đầu sỏ hùng hổ cút đi khỏi, theo sau là đoàn quân của hắn.
Charlie lắng nghe tiếng chân rầm rập đi xuống cầu thang. Cánh cửa ở chân tháp kin kít đóng lại và bọn lính bắt đầu tràn ra đường. Charlie nín thở chờ. Nó không dám nhúc nhích, sợ tên lính nào đó vẫn còn nán lại trong phòng bên dưới. Nó có thể nghe thấy tiếng ngài Otus dọn dẹp phòng sau khi vụ đột nhập ầm ĩ trôi qua.
Rất lâu sau khi những bước chân đi xa hẳn, người khổng lồ bắt đầu cười lên với Charlie. “Mi an toàn rồi, cậu bé. Đừng phải sợ, ta sẽ đưa ngươi xuống.”
“Cảm ơn ngài,” Charlie nói giọng khản đặc.
Người khổng lồ gỡ tấm ván ra người bảo, “Bước lên vai ta này”. Ngài khuỳnh hai cánh tay và Charlie thò hai chân qua cái lỗ. Ngài Otus nhẹ nhàng hạ Charlie xuống và đặt nó lên giường ngài.
Charlie vặn vẹo đôi vai đau nhừ và xoa xoa cánh tay. “Cháu không biết thế nào mà cháu lại ở đây.”
Người khổng lồ kéo một cái ghế lại gần giường và ngồi xuống. Nghẹo đầu qua bên, ngài nhìn Charlie chăm chú với vẻ dò hỏi. “Tên mi?”
“Charlie Bone, thưa ngài.”

“Mi là người chu du phải không?
“Dạ… phải, thỉnh thoảng. Cháu có thể đi vô hình chụp, hình vẽ.” Quan sát cái nhíu mày khó hiểu của người khổng lồ, Charlie nói nhanh “Hình chụp rất khó giải thích, nhưng cháu nghĩ ngài biết hình vẽ là gì.” Người khổng lồ gật đầu. “Nhưng sao lần này rất khác… phép chu du của cháu, ý cháu là vậy. Lần này có một bức vẽ… hình như chụp bắt cháu.”
“Ừm,” người khổng lồ lại gật đầu. “Vợ ta có một tấm gương có thể giúp bà ấy chu du.”
“Gương Thần ạ?” Charlie phấn khích. “Tổ tiên cháu, bà Amoret có một tấm Gương Thần. Nó gây ra nhiều rắc rối. Có kẻ muốn lấy nó… Một thầy bùa.”
“Amoret là vợ ta!” Nắm tay khổng lồ của người khổng lồ chộp lấy bàn tay Charlie. “Tên ta là Otus Yewbeam.”
“Thế thì… ngài cũng là tổ tiên của cháu.” Ánh mắt Charlie trượt khắp thân hình cao lớn của người khổng lồ, từ đỉnh đầu tới bàn chân dài. “Có lẽ cháu còn to cao nữa cho mà coi.”
Người khổng lồ mỉm cười. “Ngay từ bé ta đã cao thế này rồi.” Ngài giơ bàn tay lên cao khỏi mặt đất chừng hơn một mét tám.
“Ố.” Charlie ỉu xìu.
“Thế kỷ của mi là gì?” Ngài Otus hỏi.
“Ờm… thế kỷ hai mươi mốt.” Charlie nói, sau một hồi suy nghĩ.
“Tức là cách đây hơn chín trăm năm”.
Charlie nhướng mày. “Cháu không biết. Cháu không bao giờ đi vô quá khứ theo cách này. Cháu đang nhìn vô một bức tranh, cháu thấy núi và những tòa tháp, nhưng không có người, rồi thì, bất thình lình tất cả cảnh này hiện ra xung quanh cháu.”
“Hắn rất mạnh,” ngài Otus nói rành rọt. “Hắn muốn mi ở xứ Baclock.”
“Ai ạ?”
“Bá tước, thầy bùa, cái bóng xứ Badlock – hắn có rất nhiều tên. Hắn đã bắt ta đến nơi này làm tù nhân từ cách đây hai mươi năm, khi vợ ta trốn tới lâu đài của anh bà ấy.” Đôi mắt to của người khổng lồ mờ đi một thoáng, và ngài ngước nhìn vầng sáng mờ trong khung cửa sổ. “Hắn muốn bắt Amoret. Hắn muốn bắt tất cả những người con của Vua Đỏ. Hắn đã chiếm được năm đứa dễ dàng, đã dắt díu họ bước đi trên con đường tội ác. Những người khác – Amadis, Amoret, Guanhamara, Petrello và Tolemeo – thì trốn khỏi bạo ngược. Chính Tolemeo đã cứu con trai Roland của ta, và chính vì lẽ đó mà cái bóng trừng phạt ta. Lính của hắn tận hưởng sự tra tấn. Bây giờ chúng chấp nhận cho ta hối lộ để được yên thân. Ta gần như bị lãng quên rồi.”
Charlie nhắc lại cho người khổng lồ nhớ rằng hôm nay bọn lính đã không buộc ngài phải hối lộ cho yên thân. “Cháu đã đưa ngài vô nguy hiểm,” nó nói. “Nếu bọn chúng mà bắt được cháu thì…?”
“Không,” người khổng lồ nhiệt thành chúi người về trước. “Chúng sẽ không bắt được mi đâu.” Ngài đứng lên và sải bước ra chỗ lò sưởi choán một bức tường rộng. “Giờ thì chúng ta sẽ ăn đuôi trụi nhé, cậu bé.”
“Dạ, tốt ạ.” Một thoáng lo âu pha lẫn trong giọng nói của Charlie. Đuôi trụi là cái gì, nó thắc mắc.

Người khổng lồ mở một cánh cửa nhỏ ăn vô trong tường và lôi ra một sinh vật trông như con chuột đen có cái đuôi dài thườn thượt, không lông. “Chỉ còn có một con,” ngài Otus thở dài. “Nhưng sẽ đủ.”
Bụng Charlie thắt lại. “Nếu đó là đuôi trụi, thì bạch dơi là gì?”
Ngài Otus bật cười. “Chúng là thứ mà chúng ta, trên thế giới của chúng ta, được biết đến là con dơi, nhưng bạch dơi trắng như tuyết. Dân Badlock tin rằng chúng là ma. Nhưng ta thì không sợ chúng.”
“Cháu cũng không sợ.” Charlie lén liếc nhanh về phía người khổng lồ. Ngài Otus đang lột da con đuôi trụi và, hy vọng đó là việc nó không bao giờ phải làm, Charlie vội ngoảnh mặt đi. “Ngài có bao giờ cố tìm đường về nhà không?” Nó hỏi người khổng lồ.
Ngài Otus cười buồn bã. “Anh của vợ ta, Tolemeo, đã cố cứu ta lần thứ hai, nhưng Ngón Cái Dị và bọn côn đồ của hắn đã bắt bọn ta. Tolemeo may mắn thoát đi được. Vả lại sau khi biết vợ ta đã chết, ta chẳng còn quan tâm cuộc đời ta sẽ chấm dứt như thế nào và chấm dứt ở đâu nữa.”
Charlie sực nhớ lại hình ảnh lướt qua của một phụ nữ đẹp tuyệt trần, mỉm cười ra từ một bức tường gương, và thế rồi, một kế hoạch hầu như không tưởng bắt đầu lóe lên trong óc nó.
“Xứ Badlock là một xứ mà không ai từ thế giới của chúng ta có thể tìm thấy,” người khổng lồ tiếp. “Không ai ngoài Tolemeo thông thái. Đó là một nơi khủng khiếp. Có gió không ngừng gào rú, và rồi vào mỗi mùa đông lại có một trận lụt lớn. Nước tràn ngập vùng đất giữa những dãy núi tạo thành một vực thẳm.”
“Thế thì kia đúng là một chiếc thuyền rồi.” Charlie gật đầu về phía cái vật có hình thù giống chiếc thuyền gỗ treo trên tường.
“Đúng, nó là thuyền. Đâu có nơi nào khác để sống ngoài tòa tháp.”
“Thế còn tên thầy bùa sống ở đâu?”
“Trong một pháo đài đen, một vết sẹo trên núi. Để ta chỉ cho mi thấy nào.” Nói đoạn ngài Otus thả khối thịt vô nồi sắt, chùi tay vô miếng giẻ giắt ở thắt lưng và, trước khi Charlie kịp phản đối, ngài nâng nó lên khung cửa sổ cao.
Đêm đang ập xuống rất nhanh, nhưng những ngọn núi nhọn hoắt in rõ thành một dải lởm chởm trên nền trời xanh lá cây nhạt. Gần đỉnh của ngọn núi cao nhất có thể thấy những ánh đèn đỏ nhấp nháy, phía sau là một cái tháp dốc đứng hình mũ màu đen.
“Hắn hiếm khi ở đó,” người khổng lồ nói, “nhưng lửa cháy liên tục để nhắc nhở thần dân của hắn là hắn đang canh chừng bọn họ.”
Charlie rùng mình. Bất giác nó sợ mình sẽ bị kẹt vĩnh viễn trong thế giới thù địch này. Khi sắp sửa được hạ xuống đất thì nó chợt la lên. “Khoan. Cháu nhìn thấy một thứ.”
Cách chân tháp của người khổng lồ chừng một mét, có một con chó vàng đang đứng. Nó đang ngước lên nhìn cửa sổ. Khi con chó bắt được ánh mắt Charlie, nó liền hộc lên sủa.
“Hạt Đậu!” Charlie thét òm.
Làm sao con chó của thằng bạn nối khố của nó lại theo nó vô bức tranh? Không thể nào có việc đó.
Nhưng đúng là vậy thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.