Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 5: Bé Gái Ngày Xưa


Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 5: Bé Gái Ngày Xưa


Chương 05: Bé gái ngày xưa
Dịch: CP88Trợ dịch: Bối Diệp
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tiếng sấm bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Hạ Chấp Ngộ hôn con gái nhà người ta xong, trong lòng sinh ra loại tư vị không thể nói thành lời.
Tống Tương Niệm xoa mặt mình.
Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp này gần như có thể nghe thấy mỗi tiếng hô hấp của đối phương, Tống Tương Niệm dĩ nhiên là một chút cũng không sợ.
Cô vốn chỉ muốn xâm nhập vào thế giới của Hạ Chấp Ngộ xem thử thế nào.
Một lát sau, cô đưa tay muốn mở cửa, Hạ Chấp Ngộ lập tức cảnh giác.

“Cô làm gì đấy?”
“Trong này chán quá, tôi ra ngoài đây.”
Cô ta nghĩ đây là chỗ chơi đùa đấy à, muốn vào thì vào muốn ra thì ra?
“Không sợ bị sét đánh chết?”
“Sấm sét bớt đi nhiều rồi.” Tống Tương Niệm mở cửa, bởi vì tư thế ngồi có hơi khó đứng dậy đi ra, cô dứt khoát lăn ra ngoài.
Hạ Chấp Ngộ đằng sau toan đóng cửa, Tống Tương Niệm vội giữ lại.
“Vừa mới là nụ hôn đầu của tôi.”
!
Hạ Chấp Ngộ khựng lại, hai người một ở ngoài chỗ sáng, một trốn trong ngăn tủ tối tăm, nửa khuôn mặt của hắn chìm trong bóng tối.
Tống Tương Niệm không hề trốn tránh ánh mắt hắn, Hạ Chấp Ngộ nhìn cô, không kiên trì đóng cửa nữa.
Bên chân Tống Tương Niệm rơi đầy quần áo, cô tùy tiện cầm một cái áo mở ra, gấp cổ áo, trải phẳng, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã gấp lại đẹp đẽ như hàng mua mới ngoài cửa hàng.
Hạ Chấp Ngộ nép trong góc tủ nhìn theo cô, hắn vốn muốn đuổi người, nhưng nhìn đôi mắt đỏ lên của cô lại sợ mình mở miệng một cái liền khiến cô gái nhỏ nhà người ta khóc mất.
Hai người nhất thời không ai lên tiếng, Tống Tương Niệm thình lình ngẩng đầu, cảm giác như bản thân nhìn thấy cả Hạ Chấp Ngộ từ khi còn nhỏ đã là bộ dạng ẩn núp này.

“Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Hạ Chấp Ngộ nâng mắt, không đáp.
“Đừng đuổi tôi đi, cho tôi làm xong công việc của mình.”
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu, gác cằm giữa hai đầu gối, “Vì sao lại làm nghề này?”
Tống Tương Niệm đứng lên, ôm theo chồng quần áo vừa gấp xong.

“Từ khi có ký ức tôi và bố đã luôn chuyển nhà, nơi ở lúc nào cũng bừa bộn.

Khi đó tôi cũng không mơ ước xa vời có ngôi nhà lớn như thế nào, chỉ mong nó có thể luôn gọn gàng ngăn nắp.”
Hắn vậy mà không hỏi chuyện ngày hôm qua vì sao cô lại bị bảo vệ đuổi.
Cô đột ngột ngồi xuống, thò đầu vào ngăn tủ, dọa cho Hạ Chấp Ngộ ngồi thẳng dậy.
“Tiểu Hạ tiên sinh, tôi xin trân trọng nhắc lại một lần nữa với anh, tôi chỉ tới đây dọn dẹp.”
“Rút.

.

.

.

.

.

rút mặt của cô ra trước đã.”
Mưa ở ngoài chỉ còn lác đác mấy hạt, Tống Tương Niệm thu dọn phòng thay đồ đâu vào đấy, đợi đến khi tiếng sấm sét dừng hẳn mới rảo bước về phía cửa sổ, đẩy cánh cửa ra.
“Nhanh đến xem này, có cầu vồng!”

Nói dối, mưa còn chưa tạnh đâu.
Tống Tương Niệm không nản chí gọi Hạ Chấp Ngộ một lần nữa, “Thật đấy, có cầu vồng!”
Hắn từ trong ngăn tủ đi ra, nửa tin nửa ngờ bước đến cạnh cửa sổ xem, bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi, làm gì có cầu vồng ở đâu ra.

Đúng là cái đồ nói dối không chớp mắt.
Hạ Chấp Ngộ khi đó không hề nhận ra bản thân đã bị Tống Tương Niệm dễ dàng dùng hai câu lừa ra ngoài.
“Tiểu Hạ tiên sinh, cũng trưa rồi, tôi mời anh ra ngoài ăn cơm nhé?”
Hạ Chấp Ngộ không hề khách khí từ chối, “Ai mướn.”
“Vậy anh mời tôi?”
“Vì sao tôi phải làm thế?”
“Tôi đói rồi, Hạ phu nhân nói ở đây tự lo chuyện ăn uống, lát nữa bụng mà reo thì không thể làm việc đâu.”
Hạ Chấp Ngộ vừa muốn mở miệng đuổi cô đi, mắt đã thấy Tống Tương Niệm sờ môi mình, còn nhìn hắn chằm chằm như thể đang ấm ức gì lắm.
Hắn nhớ lại xúc cảm vừa rồi.
Cánh môi nhất thời tê dại, Hạ Chấp Ngộ mím môi, mềm lòng.

“Ăn cơm xong, cô đi.”
“Cảm ơn tiểu Hạ tiên sinh!”
Hạ Chấp Ngộ thay quần áo rồi mới đi, ngoài trời vẫn còn mưa, hai người cầm theo ô rồi xuống lầu.
Bên cạnh có một nhà hàng cơm Tây, phục vụ dẫn họ đến bàn dành cho hai người, Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống, cầm thực đơn đưa cho cô.
Tống Tương Niệm nhìn giá, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Hạ Chấp Ngộ nhìn ra được cô không hề sợ hắn, từ nhỏ hắn đã luôn quái gở như thế này, người xung quanh chẳng ai mong phải tiếp xúc với hắn.
Cô chọn được hai món, sau đó ngoan ngoãn ngồi đó đợi đồ ăn được đưa lên.
Tống Tương Niệm chống má, Hạ phu nhân ngày hôm nay giao cho cô một nhiệm vụ đó là đưa Hạ Chấp Ngộ xuống lầu, cô làm được rồi.
Thế nên Tống Tương Niệm bây giờ rất vui, ăn gì cũng thấy ngon, Hạ Chấp Ngộ nhìn cô còn tưởng đồ ăn ngon lắm.
“Cô không sợ béo à?” Hắn vốn định ngó lơ cô, thế nào đã không giữ được cái miệng.
Tống Tương Niệm uống cạn cốc nước hoa quả, lắc đầu, “Không sợ.”

Đống bát đĩa trước mặt cô đều trống trơn, đến cả đĩa anh đào để đó cũng bị cô chén sạch.
Hạ Chấp Ngộ chuẩn bị thanh toán, động tác móc túi quần chợt khựng lại.
Tống Tương Niệm thấy hắn còn móc thêm vài lần nữa, “Sao thế?”
“Không thấy ví đâu.”
“Không phải chứ, vậy điện thoại thì sao?”
Hạ Chấp Ngộ đặt điện thoại lên bàn, Tống Tương Niệm thở phào một hơi, “Dùng Wechat trả là được.”
“Không có.”
“Alipay?”
“Không có.”
Thời đại nào rồi hả ông anh! “Anh đang đùa với tôi đấy à?”
“Không có tiền rồi.” Hạ Chấp Ngộ thấy phục vụ đã bước tới gần, lông mày đã xoắn lại một chỗ, “Cô cho tôi mượn.”
Tống Tương Niệm cảm giác có đàn quạ bay trên đầu mình, cụp mắt, “Tôi cũng không có tiền, sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ có hơn hai trăm tệ.”
“Vậy cô chờ ở đây, tôi về lấy tiền.”
Tống Tương Niệm chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn hắn, “Anh sẽ không bỏ lại tôi ở đây luôn đó chứ?”
“Sẽ không.”
“Vậy anh sớm quay lại nhé.”
Hạ Chấp Ngộ cầm điện thoại, đi qua Tống Tương Niệm chợt bị người bắt lấy cổ tay.

Cô ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn hắn.
Hạ Chấp Ngộ gọi phục vụ đến, “Cho cô ấy thêm một phần bánh ngọt.”
“Vâng.”
Tống Tương Niệm ngồi bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Hạ Chấp Ngộ che ô rời khỏi.

Cô thật sự không ăn thêm được nữa, nhưng mang trên mình sứ mệnh con tin, cô chỉ có thể ở lại.
Hạ Chấp Ngộ quay lại Ngự Hồ Loan không hề lấy ví rồi quay lại như đã hứa mà đi một mạch về phòng nghỉ.

Trên bàn có bản vẽ tranh thêu mới hoàn thành một nửa, hắn cầm bút, đầu bút dừng trên mặt giấy Tuyên, nhưng một hồi vẫn không tìm được cảm giác.
Lần này cho cô một bài học, hắn không tin cô còn muốn tiếp tục ở lại.
Hạ Chấp Ngộ nhớ lại ánh mắt của Tống Tương Niệm lúc mình rời đi, trái tim đập thình thịch, trong lòng chợt có loại tư vị khó nói thành lời.

Hắn nhớ lại vụ tai nạn xe hai mươi năm về trước.


.

.

.

.

.
Hạ Chấp Ngộ đẩy bức tranh sang một bên, bên dưới lộ ra bức vẽ đôi mắt của một bé gái.
Trong suốt sáng ngời, thậm chí còn có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh bên trong, nhưng bé gái khi ấy bị người ta che mất hơn nửa khuôn mặt, Hạ Chấp Ngộ chỉ kịp ghi lại trong ký ức một đôi mắt đẹp đẽ này.
Nhà hàng cơm Tây.
Tống Tương Niệm tựa đầu trên cửa kính, vẫn luôn một mực nhìn về hướng Hạ Chấp Ngộ rời đi.
“Anh ta quay lại chưa?”
Cô hỏi người phục vụ đang dọn bàn bên cạnh.
“Vẫn chưa ạ.”
Cũng đã hơn một tiếng rồi.
Tống Tương Niệm thật ra đoán được Hạ Chấp Ngộ không phải không mang theo tiền, mà là hắn cố ý bỏ cô lại đây.
“Hay là chị gọi điện hỏi xem?”
“Không cần nữa.”
Mưa lớn gõ vào cửa kính, chắn mất tầm nhìn của cô.
Khách vào nhà hàng càng lúc càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn một mình cô ngồi đó.
***
88: Chương này dành tặng Thy Truong tỷ, khoảng cuối năm 2019 Bát đã nghỉ dịch một thời gian được tỷ ấy gửi donate động viên.

Hơi tiếc xíu vì sau đó vẫn không tìm được cảm hứng để trở lại, sau này quay lại mở tin nhắn thấy tỷ vẫn còn ở đây, còn gửi tin nhắn hỏi han.

Quà cảm ơn này đến hơi muộn nhưng vẫn mong tỷ không chê.

Cũng một lần nữa cảm ơn mọi người vì suốt 2 năm liên tục nhắn tin hỏi thăm, sau này quay lại đọc được phải gọi là siêu cảm động luôn á ^^~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.