Đọc truyện Chấp Niệm Tương Ngộ – Chương 4: Tôi Không Cố Ý Hôn Cô Đâu!
Chương 04: Tôi không cố ý hôn cô đâu!
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Đùng đoàng ——-” từ bên ngoài truyền đến tiếng sấm rung trời, thời tiết nói đổi liền đổi, bầu trời khi nãy còn trong vắt sáng sủa trong phút chốc đã phủ kín mây đen.
Tia chớp dày đặc đánh xuống không ngừng, nhà của Hạ Chấp Ngộ rất lớn, cũng vì lớn mà thông qua cánh cửa sát đất như cảm nhận được sấm chớp đang đánh ngay bên cạnh mình.
Động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, giọng nói lạnh lẽo lên mấy tông.
“Tốt nhất là cô mau đi đi.”
Tống Tương Niệm ngửa cổ nhìn trời.
“Sấm sét thế kia mà ra ngoài là bị đánh chết đó.”
“Bị đánh chết cũng không liên quan đến tôi.”
“Không được, tôi sợ mà.” Tống Tương Niệm ngồi thụp xuống cạnh bàn nhỏ, yếu đuối lí nhí.Hạ Chấp Ngộ đứng lên, vạt áo trùng xuống tận chân.
Cô gái này nhìn qua thì có vẻ giống quả hồng mềm, thực chất lại lì lợm vô cùng.
Tiếng sấm cực to đánh xuống, Hạ Chấp Ngộ mặc kệ cô đi về phòng mình, đúng lúc hắn vừa xoay người thì một tia sét đánh tới rạch ngang tầm mắt hắn, bước chân của Hạ Chấp Ngộ càng nhanh hơn, nhanh đến mức nhìn ra hỗn loạn.
Hắn vọt vào phòng, đóng sầm cửa.
Tống Tương Niệm trong nháy mắt trở về biểu cảm bình thường, không ngờ mới ngày đầu đến đây đã gặp được Hạ Chấp Ngộ phát bệnh.
Trong phòng thay đồ có một ngăn tủ trên dưới thông nhau, Hạ Chấp Ngộ tuy cao nhưng rất nhanh đã nấp được vào đó.
Hắn kéo cửa lại, chặn lại toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài, nhưng vẫn không ngăn được tiếng sấm không ngừng vang vọng đang đánh vào tâm trí hoảng loạn của hắn.
Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn vẫn bị cơn ác mộng này vây hãm, hắn không thể, cũng không một ai có thể kéo được hắn ra.
Hắn vơ lấy một chiếc áo trắng chụp kín đầu mình, nhưng vẫn không thể nào gạt đi khung cảnh đẫm máu năm đó đang không ngừng hiện lên trước mắt.
Tống Tương Niệm không tìm được Hạ Chấp Ngộ trong phòng ngủ, bèn đi vào phòng thay đồ, ánh mắt dừng lại trước cảnh cửa tủ đóng chặt.
Cô rảo bước qua đó, cánh tay dùng sức mở cửa, bên trong là Hạ Chấp Ngộ đã dùng quần áo phủ kín người mình.
Hắn phát hiện ra cửa tủ bị mở, đưa tay tới muốn đóng cửa nhưng lại bị Tống Tương Niệm chụp lấy cổ tay, giọng nói của cô run run, “Cho tôi trốn cùng với, tôi sợ.”
Hắn dùng sức muốn hất tay cô ra, Tống Tương Niệm lại nhanh hơn một bước mở cửa, dáng vẻ là thật sự muốn cùng vào.
“Anh giỏi tìm chỗ trốn ghê ấy, cho tôi vào với, sấm sét ngày hôm nay đáng sợ quá rồi.”
Ngăn tủ này không lớn, miễn cưỡng lắm mới chứa được Hạ Chấp Ngộ, sao có thể thêm một người nữa vào đây.
“Cút ra!”
Hạ Chấp Ngộ gầm gừ, tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tống Tương Niệm giả điếc, tay chân bận rộn kéo đám quần áo trên đầu hắn xuống, Hạ Chấp Ngộ lập tức ôm đầu.
“Nói cô ra ngoài, có nghe thấy không hả?”
“Nhưng tôi cũng sợ mà.”
Tống Tương Niệm toan ngồi vào trong, bị Hạ Chấp Ngộ đẩy mạnh phải lùi lại mấy bước.
Cánh cửa bị hắn mạnh bạo đóng lại, Tống Tương Niệm dứt khoát ngồi bệt xuống đất, “Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, lát nữa anh cho tôi mượn một cái ô nhé?”
Không nghe thấy hắn đáp, cô tiếp tục lải nhải, “Hay anh cho tôi ngủ nhờ một đêm đi? Tôi cũng không gấp về, gọi xe tốn kém lắm chứ bộ.”
Hạ Chấp Ngộ hét qua cánh cửa, “Cô câm miệng cho tôi!”
Tống Tương Niệm vậy mà ngoan ngoãn ngậm miệng, cô vòng tay ôm lấy đầu gối, nhìn gió lớn điên cuồng ngoài cửa sổ.
Theo như lời của Hạ phu nhân thì trước đây Hạ Chấp Ngộ từng bị tai nạn xe, khi đó là nhờ Hạ tiên sinh dùng thân mình chặn lại thủy tinh vỡ mới giữ được mạng cho hắn.
Lúc Hạ Chấp Ngộ được cứu ra cả người đều là máu của ông, ý thức lại đặc biệt tỉnh táo.
Bác sĩ nói, Hạ Chấp Ngộ đây là mắc chứng PTSD(*).
(*) Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: P ost t raumatic S tress D isorder – PTSD)
Bởi hắn đã được chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của Hạ tiên sinh, dẫn đến sau này trở thành chướng ngại tinh thần không ngừng quấn lấy hắn.
Nhưng xem xét tình trạng hôm qua của hắn vẫn có thể tham gia thi đấu, thì trước mắt Hạ Chấp Ngộ chỉ cần tiếp nhận trị liệu từ bác sĩ tâm lý, chưa phải dùng tới thuốc.
Hắn trốn tiệt ở bên trong không lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rất nhỏ.
“Làm gì hả!” Hạ Chấp Ngộ dần mất kiên nhẫn.
“Anh.
.
.
.
.
.
anh sợ không?”
Môi Hạ Chấp Ngộ đã trắng bệch, “Không sợ.”
“Vậy anh nhường tôi chỗ đó đi.
Tôi sợ lắm, tôi sợ nhất là sấm sét đó.”
Tiếng sấm tiếp theo đánh xuống, cảm giác như mặt đất cũng rung lên.
Tống Tương Niệm không đợi hắn trả lời, lại cụng nhẹ vai lên cánh cửa.
“Tiểu Hạ tiên sinh, anh ở trong đó không buồn à?”
Thái dương Hạ Chấp Ngộ giật giật, hắn thật sự ghét cái kiểu xưng hô này chết đi được.
Tống Tương Niệm tiếp tục gõ nhẹ đầu lên cửa, “Anh bắt tôi ngậm miệng, nhưng mà tôi sợ, không thì anh nói chuyện với tôi đi.”
Hạ Chấp Ngộ trầm mặc mấy giây, “Tôi ở đây.”
“Ừa, có anh thì tôi không sợ nữa.”
Trong ngăn tủ không lọt một tia sáng, cái đầu đang chôn trong quần áo của Hạ Chấp Ngộ hơi động, cánh cửa Tống Tương Niệm đang dựa vào chợt được đẩy ra, để lại một cái khe rất nhỏ.
Đèn phòng qua khe hở chiếu vào trong, hắn mơ hồ thấy được Tống Tương Niệm bên ngoài.
Cô xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn mon men lại gần khe cửa, nhưng giọng nói lạnh lùng của Hạ Chấp Ngộ đã truyền tới.
“Không được nhìn trộm.”
Sấm sét bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Tống Tương Niệm giả điếc không nghe tiếp tục đến gần, khe cửa chỉ đủ chen một mắt, Hạ Chấp Ngộ cảm giác như mình đang xem một bộ phim kinh dị.
Nhân này lúc này hắn không kịp phòng bị Tống Tương Niệm kéo mạnh cửa ra, sau đó nhảy vọt vào, ý tứ rõ ràng là muốn chiếm đất.
Mưa lớn gõ vào cửa kính, sét thình lình đánh úp khiến căn phòng sáng rực, Tống Tương Niệm liều mạng chen thân vào trong.
“Dọa chết tôi rồi.”
Không gian trong tủ vốn đã chật chội, Hạ Chấp Ngộ ngồi bên trong không thể động đậy, vừa rồi hắn chưa kịp đưa tay đẩy cô thì Tống Tương Niệm đã như viên đạn phóng tới rồi.
Rầm ——-
Thoắt cái đã thấy cô đóng cửa lại.
“Ngộ nhỡ sét đánh trúng vào đây thì phải làm sao, tôi còn chưa muốn chết mà.”
“Nhìn cô cứ như từng bị sét đánh rồi không bằng.”
“Sao anh biết hay vậy? Lúc trước tôi đứng trú mưa dưới gốc cây, sét đánh ngay trước mắt suýt toi rồi.”
“.
.
.
.
.
.”
Không gian ẩn nấp của Hạ Chấp Ngộ bị người ta chiếm mất phân nửa, Tống Tương Niệm cũng lấy quần áo phủ lên đầu mình, “Cách này không tệ, hình như đúng là đỡ sợ hơn nhiều.”
Hạ Chấp Ngộ khó chịu muốn động đậy, “Cô đè lên chân tôi.”
Thế nhưng Tống Tương Niệm cũng không nhúc nhích nổi, hai người cứ thế chen chúc trong ngăn tủ chật hẹp nóng bức.
Trước mũi Hạ Chấp Ngộ là mùi nước mưa hòa lẫn với mùi máu, xông vào tận cổ họng, siết chặt khiến hắn ngộp thở.
Tống Tương Niệm có thể hiểu được vì sao Hạ Chấp Ngộ lại trốn trong tủ.
Chứng bệnh này của hắn rất dễ gặp phải những cơn ác mộng lặp đi lặp lại có tính chất thương tổn, trong đó xuất hiện đối tượng và cảnh tượng liên quan mà hắn muốn trốn tránh.
Chướng ngại tâm lý của hắn hiện đang bước vào giai đoạn phủ nhận và chết lặng.
Tống Tương Niệm nhập tâm suy nghĩ, Hạ Chấp Ngộ hít vào một hơi thật sâu, trong không khí dường như còn xen lẫn một thứ mùi hương khác, nhàn nhạt nhưng lại có thể lấn át đi mùi máu tanh ảo giác đang quấn lấy hắn.
Tống Tương Niệm ngồi trên chân Hạ Chấp Ngộ đến là thoải mái, người phụ nữ này rõ ràng hôm nay mới đến đây, không những xem hắn không ra gì, bây giờ còn dám chiếm cả địa bàn của hắn.
Hạ Chấp Ngộ nhất thời quên mất mưa gió bão bùng bên ngoài, cúi người định dọa cô.
Tống Tương Niệm còn đang thất thần, lúc nhận ra hơi thở sát bên cạnh mới giật nảy mình, sau tai nổi lên tầng tầng gai ốc.
Hạ Chấp Ngộ thật ra không biết vị trí chính xác của cô, cũng không biết cô đã quay đầu lại, lần thứ hai tiến lên chỉ thấy môi đụng phải thứ gì đó cũng rất mềm.
Mềm mại, trơn ướt!
Trong đầu Hạ Chấp Ngộ có sấm sét nổ đùng đoàng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi không cố ý hôn cô!”
Mặt Tống Tương Niệm cũng trong nháy mắt đỏ bừng.
Nụ hôn đầu của cô!
Lúc này có phải cô nên đấm hắn một cái cho hả giận, hay coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?
—— lời tác giả ——
Vâng chỉ định dọa chứ không có cố ý hôn~Xí, lời nói của đàn ông, quỷ gạt người!
***
88: Quà Trung thu kkk~