Đọc truyện Chấp Niệm Tam Sinh – Chương 104: Muốn Mẫu Thân
Xứ đoàn Tây Vực đã gần đến kinh thành nước Sở, thời gian khoảng hai ngày nữa là đến nơi.
Trong khoảng thời gian hai ngày này Phù Thiên Băng lại làm được rất nhiều thứ hay ho.
Cũng nhờ những thứ được Đoàn Ngạo Quân để lại mà nàng đã sáng chế ra một số loại vũ khí hiện đại rất uy lực.
Chẳng hạn như pháo nổ, máy bay hạng nhẹ, máy bay điều khiển từ xa để chiến đấu với quân địch,..
và rất nhiều thứ.
Nhưng tất cả chỉ mới đang ở mức trên bả vẽ, và nàng đã nhờ A Bích mang bản vẽ ra ngoài kinh thành để người ta rèn thép làm thành những mảnh ghét.
Mỗi thứ làm trước một cái để nàng thử nghiệm.
Sau đó thành công mới có thể làm nhiều để phục vụ chiến tranh.
Ngoài ra nàng còn làm mấy món đồ chơi cho tiểu thế tử nhỏ, một vài món quà cho nàng công chúa Tây Vực.
___
Hôm nay nàng dậy rất sớm, chải đầu trang điểm cũng rất đẹp.
Nàng mặc bộ y phục màu ngọc lam, trên đầu điểm sơ vài cây trâm đơn giản, mái tóc thả bồng bềnh như thác.
Giơ tay nhấc chân tựa như đang đi trên cánh đồng hoa nhẹ nhàng mà tuyệt đẹp.
Nhìn nàng khuynh quốc khuynh thành say đắm lòng người.
Vừa bước đến đại điện đã thấy tập trung khá đầy đủ cung tần mỹ nữ, chỉ ngoài Thái Hậu đang ở chùa ra hầu như các cung phi ai cũng đã tới.
Mọi người giơ mắt nhìn nữ tử vừa mới đến, nhìn đến ngây ngẩn người.
Nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng.
Bộ trang y ngọc lam đơn sơ vài ba bông hoa, cùng chim chóc điểm cũng đã đủ làm tôn lên làn da trắng sáng như ngọc của nàng.
Cây trâm đơn sơ được cắm trên mái tóc nàng nên cũng trở thành đặc biệt.
“Nàng là Phù Chiêu Nghi, con gái của Phù Thừa Tướng phải không! Không hổ danh mỹ nhân đẹp nhất Sở Quốc.
Quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Ta từng nhìn qua không ít mỹ nhân, không ngờ hôm nay mới được mở mang tầm mắt.
Quả hổ thẹn.”
“Phù Chiêu Nghi quả nhiên khác người.
Người đẹp khuynh thành, tư thái cũng rất thiên tiên.”
Bao nhiêu lời nói xôn xao về nàng cứ liên tục phát ra.
Nàng tuy được phong làm Chiêu Nghi nhưng đến bây giờ mới có dịp để các quan lại, các cung phi khác cùng nàng ngồi một chỗ.
Nên có không ít lời bàn tán về nàng.
Sở Giả Thần đen mặt, thật muốn thật nhanh đem nàng kéo đến ngồi trong lòng hắn để không ai dám nhìn đến nàng.
Nàng chỉ có thể để một mình hắn ngắm.
Nhưng hiện tại nàng đang mang thai, cần phải giữ cho nàng an toàn nên hắn đành nhịn xuống tham lam: “Phù Chiêu Nghi mau ngồi đi.”
Hắn nói rồi chỉ vào một vị trí khá xa hắn.
Nói xa quả thật cũng không xa mấy.
Vì chỉ cách hắn ba cái bàn.
Người ngoài thì thấy chỗ này không khác gì chỗ dành cho nô tỳ nhưng chỉ có nàng mới biết, hắn chọn chỗ này một là hắn có thể thuận mắt nhìn nàng bất cứ khi nào hắn muốn, hai là để bố cáo thiên hạ hắn không sủng nàng, ba là vì này hơi tối, tránh thu hút ánh nhìn của những kẻ khác.
Hắn cư nhiên tâm tư sâu xa.
Một vị trí ngồi lại nhiều tâm tư như vậy.
Quả thật là làm khó hắn.
Yên vị được một lát thì có người lên thông báo xứ thần Tây Vực đã đến.
Sở Giả Thần cầm đầu đi trước theo sau là các cung phi và quan viên trong triều cùng nhau ra đón tiếp.
Đoàn xứ thần đến không chỉ có mỗi Tây Vực mà còn có nước Nam Chiếu, Nước Chu, nước Đại Nam và cả Nguyệt Quốc.
Tất cả họ đến cũng vì mấy ngày nữa là đến đại thọ Thái Hậu.
Thái Hậu cũng đang từ trở về sau chuyến tịnh dưỡng.
Phù Thiên Băng trong lòng kì quái.
Đúng là xuyên vào thời đại này thì cho dù học giỏi Sử Học đến đâu cũng đành bó tay.
Vì quá phức tạp, không giống như sử học ở thế giới của nàng.
Nàng nhìn quanh liền phát hiện không ít người quen.
“Mẹ….” Cục bột bé nhỏ trắng trắng nộn nộn không biết từ đâu chạy tới ôm chầm lấy Phù Thiên Băng gọi nàng một tiếng “mẹ” nghe rất thân thiết.
Phù Thiên Băng cũng không bài xích liền ôm lấy thân hình nhỏ nhỏ, xoa đầu cậu rồi cũng gọi “A Di!”
Cậu bé cọ cọ cái đầu vào bụng nàng, nàng theo phản xạ hơi lùi bước tránh né sợ cậu bé cọ mạnh ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng: “A Di có nhớ Băng Băng không!! Tiếng mẹ không được gọi bậy đâu nhé.” Nàng cười cười xoa xoa cái má mũm mĩm của Đức Di nói.
Đức Di bĩu môi: “Không muốn, muốn mẹ cơ.”
Lúc này từ đằng sau tiến lên là công chúa Nguyên Trinh và Thái tử Tây Vực.
Hai người cũng hướng Sở Giả Thần hành lễ rồi quay sang chào hỏi Phù Thiên Băng.
Công chúa Nguyên Trinh cười cười kéo đứa nhỏ đang ôm Phù Thiên Băng thật chặt kia ra rồi ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, chắc tại nhìn cô giống mẫu thân nó quá nên nó muốn gần gũi cô..”
“Không sao.
Ta cũng rất thích A Di.” Phù Thiên Băng cười thật rạng rỡ nói.
Đối với A Di nàng cứ như nhìn thấy em trai mình ở hiện đại nên cũng rất mực yêu thương.
Không hề bài xích.
Hành lễ các kiểu rất rờm rà.
Một lúc sau tất cả mới an vị trong đại điện.
Vị trí các vị xứ giả được sắp xếp ngồi bên trái và một nữa phía dưới bên phải.
Phía trên bên phải là chỗ ngồi của các quan đại thần Sở Quốc.
Hậu cung của Sở Giả Thần cũng không mấy đông người nên những người giữ cấp cao hơn như Hạ Quan Vũ được xếp ngồi hắn nhất.
Phù Thiên Băng thì cách hắn ba chỗ ngồi.
Bên cạnh nàng bây giờ lại có thêm một cục bột nhỏ đang ngồi xem nàng làm ảo thuật, khuôn mặt bé nhỏ lại không ngưng cười.
Sở Giả Thần có chút oán, thằng nhóc lại chiếm thời cơ lấy lòng ái phi của hắn.
Ái phi lại rất vui vẻ làm mấy trò để thằng nhóc kia cười.
Đáng giận, đáng trách.
Hạ Quan Vũ ngồi bên cạnh vì luôn thấy Sở Giả Thần chú ý đến chỗ ngồi của Phù Thiên Băng thì không ngừng nghĩ.
Là hắn đang nhìn ả ta hay nhìn thế tử Tây Vực!! Từ khi nào mà ả ta và tiểu thế tử lại thân mật đến như vậy!!
Nhìn kỹ cũng thấy nàng ta và tiểu thế tử khá giống nhau ở một vài điểm.
Nghĩ đến đây sắc mặt Hạ Quan Vũ bỗng vui vẻ.
Thật chất mấy năm nay danh tiếng Phù tiểu thư ở Phủ Thừa Tướng luôn không có ai biết.
Mấy năm trước cũng không ai nghe thấy.
Chỉ nghe nói nàng ta bị bênh không ra khỏi cửa.
Nhưng đâu ai biết được chuyện gì xảy ra.
Nếu nàng ta chạy đến Tây Vực, sinh ra cái tiểu thế tử kia.
Sau đó bỏ mặc quay lại Sở Quốc tiến cung làm phi tần cũng không ai hay biết mà.
Nghĩ vậy Hạ Quan Vũ liền vẫy vẫy tay cho gọi nô tỳ thân cận.
Nói nhỏ với ả ta một chút gì đó rồi cho ả ta lui.
Dường như nàng đã có cách hạ bệ ả tiện nhân Phù Thiên Băng.
Vẻ mặt nàng cũng hồng hào tươi vui hẳn ra.