Đọc truyện Chấp Niệm Tam Sinh – Chương 103: Vũ Khí Thế Kỉ
Lần này quá mức ham vui nên đống tấu chương cũng xếp mấy chồng.
Sở Giả Thần giang nan đến đêm khuya mới xử lý được hơn một nửa.
Đứng dậy vặn mình một chúc rồi thẳng tắp đi tới Phù Uyển Cung.
Tất nhiên phong thái điệu bộ đi đứng của hắn cũng giống như những lần trước, đi không ai biết, đến không ai hay.
Thân là Đế Vương Sở Quốc, vào phòng ngủ với vợ cư nhiên lại…!chui qua đường cửa sổ.
Hoàng Đế người ta danh chính ngôn thuận triệu thị tẩm, cung phi được thị tẩm phải tắm rửa sạch sẽ, được các nô tài khiêng đến nằm sẵn trên giường.
Còn hắn, muốn nằm chung giường với vợ, muốn thị tẩm vợ thì phải lén lén lút lút, đi đường cửa sổ mới mong được an ổn lâu dài.
Cái này được gọi là gì nhỉ!! Đến hắn còn không biết hắn thuộc thể loại gì!
“Nương tử, nương tử.” Hắn leo lên giường thì thào gọi.
“Ân?” Phù Thiên Băng mắt nhắm mắt mở: “Sao bây giờ mới chịu về?”
Về!! Sở Giả Thần có chút ấm lòng.
Từ ngày có nàng, chỗ nào có nàng chỗ đó liền thành nơi để về của hắn.
“Nương tử, cho ta ôm một cái.
Ta lạnh.” Hắn hỏi xin phép nhưng nàng chưa đồng ý hắn đã làm càn.
Bàn tay to không an phận lần mò vào vạt áo, tìm chỗ mền mại nhất của nàng mà để.
Đầu hắn chui rúc vào ngần cổ trắng tuyết, ngực hắn cư nhiên dán chặt vào lưng nàng.
“Sở Giả Thần, ta đánh chết chàng.” Phù Thiên Băng khẽ gầm.
Tên biến thái này, lúc nào cũng thế.
Cứ thấy nàng nằm trên giường là y như tìm được thời cơ ăn đậu hũ của nàng.
Biến thái.
Sở Giả Thần có chút bất mãn, giọng điệu mang theo uỷ khuất nói: “Nương tử, ta nhớ nàng mà.” Bỗng chốc hắn nâng cao thanh âm giả bộ nghiêm nghị: “Tên của trẫm nàng cũng dám gọi thẳng như vậy sao! Phụ hoàng mẫu hậu đặt tên cho trẫm là để cho nàng gọi sao? Lỗi này lớn, phải phạt.” Nói xong tay hắn không ngừng nhào nặn cặp bồng mền mại.
Phù Thiên Băng nổi đầy gân xanh, hắn cư nhiên bỉ ổi như thế!!
“Công việc nhiều lắm sao?” Chung quy cũng là thấy tội hắn, Phù Thiên Băng quay người lại đưa tay xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi do đi ngoài trời lạnh nên bây giờ đã lạnh như tuyết, cảm thấy rất không đành lòng.
“Mệt lắm.
Nhưng về đến đây thấy nương tử liền không thấy mệt nữa.
Hết sức khoẻ mạnh.” Nói rồi nhào tới hôn lấy nàng.
Hôn như chưa bao giờ được hôn, như cách xa nàng đã rất lâu rất lâu không được gần gũi.
Ôn nhu, triều mến cùng sủng nịnh, muốn có bao nhiêu hắn liền cho nàng bấy nhiêu.
Phù Thiên Băng nhẹ nhàng tiếp nhận, cơ hồ có thể cảm nhận được sự nâng niu của hắn dành cho nàng.
Qua một lúc lâu Sở Giả Thần mới lưu luyến rời đi bờ môi đầy sức hút kia, dang tay ôm nàng vào lòng: “Nương tử hôm nay có chuyện gì lại kêu A Bích tới mời vi phu vậy? Đi chơi du ngoạn cùng vi phu mấy ngày chưa đủ hay sao.
Muốn vi phu bồi thêm không!” Hắn lời nói có chút mê hoặc nói.
Phù Thiên Băng mặt đỏ bừng bừng phản kháng: “Làm gì có.
Ta chẳng qua là muốn cho chàng nhìn một chút vũ khí ta mới chế tạo thôi.
Ai thèm chàng bồi.
Bản cung có tiểu bảo bối là được rồi.”
“A!!! Vậy sao? Thật không muốn vi phu bồi sao?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, lúc sau lại uỷ khuất như nàng thiếu hắn rất rất nhiều bạc: “Vi phu hỏi qua thái y rồi, hơn bốn rồi, đã được rồi không lo ngại gì đâu.
Chỉ cần nhẹ nhàng thôi là được.” Thật sự nhìn đôi đào bồng mê người kia của nàng hắn nhịn không nổi, đồ ngon trước miệng lại không thể ăn.
Đó là loại thống khổ như thế nào!! Làm sao chấp nhận đây!!
“Không được.
Chàng như lang như hổ vậy.
Ta còn chưa chịu nổi làm sao tiểu bảo bối chịu nổi?”
“Ăn chay mãi nhạt lắm không có sức lực làm việc a.
Cầu nương tử cấp thịt ăn mỗi ngày a..”
“Một tuần bốn lần là số lần chuẩn rất tốt cho sức khoẻ, không nên đòi hỏi nhiều hại tiểu bảo bối nha.”
“Tiểu Oa tử đáng ghét, dám dành hết tiện nghi của ta.
Mau ra đây ta đánh nát mông con.” Sở Giả Thần oan khuất róng nhẹ: “Vậy ngày mai vi phu sẽ cố gắng sắp xếp qua với hai mẹ con sớm hơn.” Nói rồi hắn lại hôn lên má nàng một cái, khẽ cong môi làm khuynh đảo chúng sinh.
“A, sao mấy tháng nay chàng liên tục cho gọi Hạ Quý Phi vào điện của chàng buổi sáng vậy?” Phù Thiên Băng toàn thân toát ra mùi giấm nhưng lại cố giấu kín.
“Để thiên hạ biết vi phu vô cùng sủng ái nàng ấy.
Để che mắt thiên hạ.
Dễ dàng hành sự hơn.” Cảm thấy có điều bất thường, Sở Giả Thần liền ngồi bật dậy thật sâu nhìn chằm chằm Phù Thiên Băng như muốn biết nàng đang nghĩ cái gì: “Nương tử, nàng, đang ghen.”
Phù Thiên Băng chột dạ mạnh miệng đáp: “Còn lâu.” Rồi quay lưng lại với hắn: “Ta chẳng qua nghĩ ngày nào chàng cũng triệu nàng thị tẩm.
Thị tẩm nhiều như vậy coi chừng bị bệnh nam nhân.” Trong thanh âm có chút không vừa ý nói.
Nàng nói thì nói thế nhưng nàng rất rõ ráng Sở Giả Thần sẽ không gạt nàng mà đi ân ân ái ái với nữ nhân khác.
Trừ phi muốn bỏ nàng.
Sở Giả Thần vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh, xoa cái bụng nhô lên của nàng sủng nịnh: “Vi phu chỉ gọi nàng vào để pha trà, vi phu đã chấp thuận nàng cả đời này chỉ yêu mình nàng, chỉ có mình nàng là nương tử.
Vi phu sẽ không trái lời thề.
Nương tử đừng nghi kị vi phu tội nghiệp.”
“Ân.
Vậy bây giờ ngủ thôi.
Muộn rồi.” Phù Thiên Băng mỉm cười, cùng ôm hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
____
Sở Giả Thần dậy rất sớm, rời đi để không ai sinh nghi.
Nàng đang mang thai phải giữ an toàn tuyệt đối.
Hôm nay hắn không cho gọi Hạ Quan Vũ, sau buổi triều liền ngự giá Phù Uyển Cung.
Phù Thiên Băng lại dắt hắn tới ngự hoa viên, nơi nhốt lũ chuột mà Nhiếp Huyền đã bắt về.
“Ái phi, nàng bắt chuột về làm gì!!” Sở Giả Thần nhìn hai ba mươi con chuột bạch trong lồng hoài nghi hỏi.
Do ở chỗ này có nhiều tai mắt nên hắn đành phải thay đổi xưng hô với Phù Thiên Băng mặc dù rất không vừa lòng.
Phù Thiên Băng cười: “Hoàng thượng, người đợi một chút.” Dứt câu nàng liền chạy tới vùng đất trống khi trước ném ra hai viên hoả dược.
Bùm!!
Tiếng nổ vang khắp trời, vùng đất trống lại lần nữa bị phá.
Nàng ra lệnh công công đào đất thành khung tròn, độ cao đủ để chuột không thể thoát ra.
Sau khi hoàn thành tất cả nàng lại cho đổ tất cả lũ chuột ra hố đất vừa đào.
Nàng lấy ra túi vải màu xanh lục thêu hoa Anh Túc vô cùng tinh xảo, lại móc ra hai viên thuốc cỡ bằng đầu ngón tay cái.
Bóp nhẹ viên thuốc rồi ném về phía đàn chuột.
Viên thuốc vừa bay đi đã toả ra một làn bụi mờ nhạt.
Làn bụi lại từ từ rơi xuống bầy chuột.
Sau ba phút cả bầy chuột liền nằm bất động, nhưng miệng chúng vẫn luôn kêu chít chít cầu cứu.
“A!!” Nhìn một màn này Sở Giả Thần có chút bất ngờ: “Nàng đã làm gì mà chúng bất động rồi?”
“Cái này gọi là Mê Đạn.
Người trúng nó sẽ cảm thấy toàn thân không có sức lực, đồng thời sẽ mất điều khiển não bộ.
Giống như bị thôi miên, ta nói cái gì họ đều nghe và thuận theo lời ta nói.” Phù Thiên Băng nói.
“Vậy mục đích của nàng chế ra loại Mê Đạn này!!”
“Khi chiến đấu với địch, chúng ta chỉ việc phóng những viên Mê Đạn này đi thì cơ hội chiến thắng sẽ tăng ba mươi phần trăm.
Nếu như biết lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà thì có thể nắm phần thắng lên tới năm mươi phần trăm.”
Ngưng chút nàng lại nói: “Chém chém giết giết quả thật là không tốt.
Họ cũng có người nhà mong đợi họ trở về.
Nếu có thể thắng trận mà không cần phải hy sinh một binh một tốt thì quá tốt rồi.”
Sở Giả Thần có chút đâm chiêu nhìn nàng.
Nàng thân là nữ tử, nhưng lại rất am hiểu về các loại thuốc đạn.
Còn rất biết lòng người, chiến tranh làm sao không có chết chóc!! Nhưng nàng lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy!!
“Nhưng nếu bọn họ giả vờ đầu hàng, rồi sau đó lại làm phản thì thế nào?” Sở Giả Thần nhìn thực tế hỏi.
Chuyện này nếu xảy ra thì không thể trở kịp tay.
Phù Thiên Băng nghe xong liền cười tươi như hoa mới nở, thập phần khuynh quốc khuynh thành: “Chàng yên tâm, ta đã pha vào đó một chất khiến người ta thay đổi suy nghĩ, này cũng có thể nói là Thuần Chủng Hoá.
Biến ác thành hiền, biến cương thành nhu.” Phù Thiên Băng lại qua một cái lồng chuột khác, ngoắc tay kêu Sở Giả Thần đi cùng nàng: “Chàng lại đây.”
Trong lồng này chứa 5 con chuột bạch khác nhìn rất hung dữ.
5 con chuột bị nhốt trong cái khung nhỏ khác nhau, ở giữ lồng có để một mảnh bánh khá to.
Nàng hạ lệnh thả hết 5 con chuột này ra.
Vừa nhìn thấy bánh năm con đã nhào vào cắn xé lẫn nhau dành miếng bánh.
Phù Thiên Băng lại rắc bột thuốc khi nãy lên chúng.
Từ từ nằm xuống bất động, sau năm phút chúng lại tỉnh lại nhưng không còn một màn cắn xé nhau, mà là cùng nhau tiến tới miếng bánh, ăn trong hoà bình.
Sở Giả Thần ngẩn người: “Lại có thể hay như vậy!!” Hắn quay sang nhìn Phù Thiên Băng, bao nhiêu khen ngợi, bao nhiêu sủng đều dồn hết vào ánh mắt này của hắn.