Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 7: Gặp nhau bất ngờ
Khu nhà của tướng quân Diệp Tán nằm trên vùng đất
giữa sườn núi ngoài ngoại ô thành phố. Diệp Tán tướng quân thích sống yên tĩnh,
cả khu biệt thự nằm trên núi này trông như một ngôi chùa cổ. Xung quanh gần đó
dân cư sống cũng khá nhiêù, phương tiện giao thông đường xá lại thuận tiện,
Lương Hoà đi taxi gần một tiếng thì tới nơi.
Cô đứng trước cửa sửa sang lại y phục một chút, cũng
trấn tĩnh lại cảm xúc rồi mới bấm chuông cửa. Đợi trong chốc lát bên trong liền
có một người phụ nữ trung tuổi ra mở cửa. Lương Hoà vội vàng bước tới tự giới
thiệu.
“Xin chào chị, em là Lương Hoà, phóng
viên của Báo Pioneer. Đây là danh thiếp của em!”
Người phụ nữ nhận danh thiếp, nở nụ cười, “Có
phải hôm qua cô đã gọi điện tới không?”
Không ngờ họ vẫn còn nhớ rõ mình, Lương Hoà cười vui
vẻ, “Vâng đúng ạ, chính là em.”
“Các phóng viên như cô đến rất nhiều,
ra về tay không cũng không ít.” Người
phụ nữ cảm thán, dẫn Lương Hoà đi vào trong. “Trước đây
lão gia nhà chúng tôi đều không gặp ai cả. Nhưng mà tối hôm qua vô tình hỏi
tới, nghe tên cô xong liền quyết định muốn gặp. Xem như cô may mắn đấy
nhé!”
Chuyện này cũng không phải may mắn đâu. Lương Hoà thấp
mí mắt nhìn xuống, im lặng không trả lời. Chỉ có thể cảm thán Diệp Tán Diệp lão
tướng quân trí nhớ rất tốt, còn nhớ rõ cô là vợ của đội trưởng kia.
Khuôn viên khu nhà của Diệp lão tướng quân rất rộng
lớn, không hề giống như Cố viên ở thành phố C. Đi qua mấy vòng hành lang gấp
khúc giữa những hòn giả sơn hình thù kỳ lạ, nước chảy róc rách. Rõ ràng là một
sự thiết kế khéo léo mới có được cảnh đẹp vô cùng như thế này, phong cách mô
phỏng giống Lâm Viên ở Tô Châu một cách tinh tế tuyệt diệu. Mắt Lương Hoà nhìn
còn trong lòng thì âm thầm tán thưởng.
Diệp lão đang luyện giọng ở trong vườn, Lương Hoà cũng
không vội, cô đứng ở phía sau góc hành lang gấp khúc kiên nhẫn chờ. Diệp lão e
hèm vài tiếng ổn định cổ họng, uống một chén nước, còn chuẩn bị hát lên.
Người phụ nữ trung niên đứng ở một bên cười nói: “Ba
tôi còn có sở thích như thế đấy, thích hát Côn khúc (1). Cô
đừng thấy ông ấy bảy mươi, tám mươi tuổi mà lầm, ông ấy hát Côn khúc rất có
hồn.”
Thì ra người phụ nữ này là con gái của Diệp Tán tướng
quân. Theo lời đồn Diệp Tán tướng quân chỉ có một con gái là Diệp Vận Đồng, làm
chức Đoàn trưởng đoàn văn công ở Binh chủng pháo binh số hai, quân hàm đại tá.
Chính là người này hay sao?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lương Hoà, Diệp Vận Đồng
cười cười, “Cô đừng nhìn tôi ngạc nhiên
như vậy, nghe ông lão hát đi, ông hát xong còn bắt người ta vỗ tay cổ vũ nữa.
Nếu không thì sẽ không vui hậm hực cả ngày.”
Lương Hoà mím môi cười, chăm chú lắng nghe Diệp Tán
tướng quân bắt đầu hát Côn khúc. Ông hát một đoạn ngắn, chỉ cần đã từng nghe
qua Côn khúc mọi người đều đoán ra được. Là Mẫu Đơn Đình của tác giả Thang Hiển
Tổ, tuyển đoạn Kinh Mộng dạo chơi vườn hoa.
“Bất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như
hứa!
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện!
Triêu phi mộ quyện, vân hà thúy hiên,
Vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền
Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện!”
Lần thanh sơn đề đỏ đỗ quyên
Kia đồ mi ngoại làn khói tuý nhuyễn
Kia mẫu đơn mặc dù hảo
Hắn xuân về sao chiếm trước
Nhàn ngưng miện
Sinh sôi yến ngữ minh như tiễn
Nghe lịch lịch oanh thanh lưu viên” (
2 )
Hai đoạn mà Diệp lão hát, mấy trăm năm nay không biết
đã bao nhiêu người từng hát, từng lẩm nhẩm đọc, từng say mê.
Lương Hoà còn nhớ rõ bản thân mình nghe Mẫu Đơn Đình
lần đầu tiên là vào lúc vừa học lên cấp hai. Lúc ấy cô nghe Côn khúc cùng với
bà ngoại, vừa nghe đã nghe ngay đoạn Kinh Mộng – dạo chơi vườn hoa. Lúc đó cô vẫn
còn nhỏ, tâm tính bộp chộp nóng nảy không kiên nhẫn ngồi nghe thể loại như thế
này, bà ngoại liền vỗ tay cô nói: “Bé, đừng vội đừng vội,
cháu nghe thật kĩ đi, đợi một lát nữa thôi cháu có thể cảm thấy Đỗ Lệ Nương kéo
tay áo, cầm nhành liễu vô cùng e lệ khi gặp Liễu Mộng Giai Liễu công tử. Ai,
Mộng hồi oanh chuyển – Loạn sát năm quang lần – Nhân lập tiểu đình thâm viện –
Chú tẫn trầm yên – Phao đàn thêu tuyến – Nhẫm nay xuân quan tình giống như năm
trước “
Nói xong, bà ngoại không kìm được cũng hát theo, vẻ
mặt vô cùng xuất thần giống như là chính bà đang diễn. Điều làm cho Lương Hoà
áy náy là cô chưa bao giờ giống như con gái của Diệp Tán lão tướng quân, chăm
chú lắng nghe bà ngoại hát. Bây giờ cô muốn bù đắp lại những năm tháng ấy, bà
ngoại cũng không thể hát được nữa rồi.
“Hãy lau nước mắt đi!”
Trước mắt đột nhiên chìa ra một chiếc khăn tay, Lương
Hoà hơi kinh ngạc đưa tay quệt má, mới biết chính mình vừa khóc. Cô cầm lấy
chiếc khăn tay, ngượng ngùng nói, “Cám ơn
!”
“Không sao mà!” Diệp
Vận Đồng cười vỗ nhẹ vai cô, “Cô là người đầu tiên
khóc khi nghe ba tôi hát, chắc chắn ông ấy sẽ thấy rất vui.”
————————
Bình thường Diệp Tán lão tướng quân rất nghiêm túc, có
lẽ do hôm nay hát hò sáng khoái mà khuôn mặt đầy nét tươi cười. Nhất là nhìn
thấy Lương Hoà riêng mang đặc sản cá đến, ông lại càng cao hứng, liền nói với
phòng bếp xử lý ngay, ánh mắt ông lúc nhìn Lương Hoà thêm vài phần hiền lành
hồn hậu.
“Cố Hoài Ninh không đến cùng với cháu
à?”
Quả nhiên. Lương Hoà biết Diệp Tán tướng quân chắc chắn
sẽ nhắc đến Cố Hoài Ninh nên trên đường đến đây cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần,
trả lời: “Anh ấy còn bận công tác ạ!”
Diệp lão nghe xong tỏ vẻ không đồng ý, “Không
cần nói tốt cho nó, thằng nhóc này công tác ở ngay phía sau núi này thôi, muốn
đến đây chỉ tốn một chút xíu thời gian, hút chưa xong điếu thuốc đã tới
rồi.”
Cô suýt quên Cố Hoài Ninh cũng đang ở thành phố B,
không nghĩ tới là gần như vậy. Lương Hoà không biết nói gì, liền cúi đầu im
lặng không nói nữa.
Diệp Vận Đồng thấy thái độ cô như vậy lại tưởng cô xấu
hổ, nói: “Ba cũng không thể trách Lương Hoà được,
thế này đi, nếu ba muốn thì con gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy tối nay
đến hầu ba uống hai chén rượu, được không?”
Diệp lão gần đây quả thật không được khoẻ, huyết áp
cao, bác sĩ đã cẩn thận dặn dò không được uống rượu. Diệp Vận Đồng rất nghiêm
túc quản chế vấn đề ăn uống của ông, bây giờ lại mở miệng nói có thể để ông
uống hai chén rượu, Diệp lão tất nhiên là vô cùng cao hứng. Ông chống gậy gõ gõ
cồm cộp xuống sàn, nói: “Bảo nó gọi cả Triệu Kiền Hoà đến nữa
nhé!”
“Vâng được ạ!”
Diệp Vận Đồng lập tức đáp ứng.
Lương Hoà ngồi ở một bên vẫn mơ hồ chìm đắm vào mấy
câu Diệp Vận Đồng vừa nói, chưa phản ứng kịp. Cố Hoài Ninh sẽ đến đây sao? Cô
sẽ gặp người chồng vừa mới kết hôn chưa đến một tuần ở chỗ này? Điều này…
hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô. Lương Hoà có chút bần thần không
biết phải làm sao.
Diệp Vận Đồng gọi điện cho Cố Hoài Ninh cũng không đề
cập đến tiểu cô nương Lương Hoà. Trong mắt chị, những người làm việc và phục vụ
trong quân đội luôn vắng nhà cả năm, muốn gặp mặt vợ một lần cũng không phải
chuyện dễ dàng. Chị nhìn cô gái nhỏ nhắn ngồi trên sô pha điềm tĩnh uống Phổ
nhị trà, tán chuyện vặt vãnh với ba mình, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong
lòng cô ấy chắc hẳn rất vui vẻ cao hứng. Cứ xem như là mang đến cho Cố Tam
một bất ngờ lớn đi.
Lương Hoà tuy “vẻ mặt bình tĩnh” mà trong
lòng kỳ thật là vô cùng không bình tĩnh. Lúc ngồi đánh cờ cùng Diệp lão cũng
đánh lung tung loạn thất bát tao, cầm quân xe đi thẳng về phía trước khiến Diệp
lão dở khóc dở cười.
“Trình độ đánh cờ của cháu còn kém xa
thằng nhỏ Cố Hoài Ninh. Nhớ ngày trước ba nó dạy nó chơi cờ vua, vốn chỉ là
hứng lên thì tuỳ tiện dạy vài chiêu, không ngờ thằng nhỏ kia tự mình học một
thân đầy tài nghệ, đến bây giờ ngay cả ông đây cũng không phải đối thủ của
nó.”
Không ngờ anh ấy cũng biết chơi mấy cái này. Lương Hoà
rút quân cờ vào trong tay, lúng túng nói: “Thật
ra trong các loại cờ cháu chỉ biết chơi một loại.”
“Là cờ gì vậy?” Diệp
lão hứng thú hỏi.
Thấy ánh mắt thú vị của Diệp lão, Lương Hoà xấu hổ
nói: “Là cờ nhảy ạ.”
“Ha ha ha ha ha…” Diệp
lão vuốt râu cười lớn, “Cô bé này thú vị thật đấy!
Thím Tề, đem bàn cờ nhảy ra đây, để tôi chơi với vợ thằng nhỏ kia một
ván.”
Vì thế, lúc Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà bước vào
nhà liền nhìn thấy Diệp lão tướng quân cùng Lương Hoà chơi cờ đến say sưa mê
mải, giống như hai người đang hưng trí đùa giỡn lẫn nhau, không ai chịu ai,
tiến tiến lùi lùi, làm người đứng ngoài xem cũng muốn cười.
“Không ngờ vợ của cậu lại rất được
lòng ông già như vậy. Nhìn hai người kìa!” Diệp
Vận Đồng nhìn khuôn mặt đẹp trai không thay đổi biểu tình của Cố Hoài Ninh,
trêu ghẹo nói.
Người bị trêu chọc chỉ thoáng nhíu mày cũng không phát
biểu ý kiến gì. Tầm mắt nhìn về phía hai người đang chơi vui vẻ kia, trong lòng
đột nhiên cảm thấy, cô gái này hình như hơi ngốc nghếch.
So với Cố Hoài Ninh, Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà
càng kinh ngạc hơn. Tuy rằng là bạn từ nhỏ lớn lên với Cố Hoài Ninh, nhưng
không phải chuyện gì anh cũng biết. Có đôi khi chuyện gì Cố tam thiếu gia đã
muốn giấu, thì sẽ giấu đến mức không cho ai biết được, ai muốn đoán cũng thức
thời tỉnh táo mà không cần phí công sức đi đoán mò.
Ví dụ như chuyện lấy vợ chẳng hạn, tuy rằng Cố Hoài
Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu mọi người liền không hỏi thêm nữa. Nhưng mà
Triệu Kiền Hoà mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy. Hôn lễ làm vừa nhanh vừa
đơn giản không nói, bạn bè thân thiết từ nhỏ lớn lên cũng không mời, ngay cả
bản thân anh cũng không được tham dự. Nếu không mời thì cũng nên cho người ta
thấy mặt cô dâu chứ. Thừa dịp Cố Hoài Ninh không chú ý Triệu Kiền Hoà liền lục
điện thoại, ví tiền, đồ linh tinh của bạn để mò. Đối với người cả năm lúc nào
cũng trong tình trạng phòng bị như Cố Hoài Ninh, muốn tìm lúc sơ hở để xuống
tay cũng thực không dễ dàng. Nhưng anh tìm tới tìm lui khắp nơi cũng không tìm
được một góc của tấm hình nào.
Tính ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vợ mới cưới của
Cố tam thiếu gia, Lương Hoà.
—————————————————-
(1)Côn khúc (崑曲; Bính âm: Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn
khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc.
Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh
sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Từ thời nhà Nguyên tại miền Nam Trung Quốc bắt đầu phổ
biến hình thức giải trí tạp kịch. Theo sách Nam từ dẫn chính thì Côn khúc có
nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ một4).
Ngay từ khi ra đời Côn khúc đã được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ,
Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng trên sân khấu côn
khúc như Ngọc quyết kí, Minh phượng kí, Hoán sa kí. Côn khúc tiếp tục là loại
hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân
quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ hai0, đặc biệt là trong thời gian Cách
mạng Văn hóa. Từ giữa cuối thế kỷ hai0, ca kịch Côn khúc bắt đầu được phục hồi
và đến năm hai00một thì loại hình nghệ thuật này đã được UNESCO đưa vào danh
sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Các vở diễn nổi tiếng
Hoán sa kí (浣纱记, tác giả Lương Thần Ngư)
Mẫu đơn đình (牡丹亭, tác
giả Thang Hiển Tổ)
Trường sinh điện (长生殿, tác
giả Hồng Thăng)
Thập ngũ quán (十五貫, tác
giả Phùng Mộng Long)
Đào hoa phiến (桃花扇, tác
giả Hồng Thượng Nhậm)
(Trích Phi Điệp)
(2): Đoạn này mình không
dịch, vì dịch ra nghĩa sẽ không hay. Đáng nhẽ mình nên tìm đoạn thơ
mà các nhà thơ đã dịch thì hay hơn. Nhưng mình lười quá. Mà có lẽ các bạn
cũng ko quan tâm lắm đến đoạn ca khúc đó đâu nhỉ:))