Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 6: Đến thành phố B


Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 6: Đến thành phố B

Lương Hoà ngủ một giấc dài tận sáng hôm sau mới tỉnh
dậy, tinh thần vô cùng thoải mái. Nhưng lúc tới cơ quan đi làm thì cô lại gặp
một chút rắc rối.

Nguyên nhân là vì có một cuộc phỏng vấn vốn đã giao
cho cô làm, bây giờ không hiểu vì sao lại chuyển sang cho một người khác,
hơn nữa đó lại là một phóng viên mới vào nghề. Lương Hoà cầm tập bản thảo đã
chuẩn bị sẵn sàng của mình đi tìm Lý Thiều, trưởng bộ phận phóng viên.

Sau khi nghe Lương Hoà nói rõ ngọn nguồn, Lý
Thiều chợt vỗ đầu nhớ ra, nói: “Anh quên béng đi mất,
hôm qua Tổng biên tập có thông báo mà anh không nhớ. Chuyện là thế này, Lương
Hoà, em có biết Diệp Tán – Diệp tướng quân không?”

Lương Hoà chưa hiểu ý của anh ta lắm, nhưng vẫn gật
gật đầu tỏ vẻ đã biết. Diệp Tán – Diệp lão tướng quân, Lương Hoà đã từng nghe
tiếng tăm, cũng có gặp ông một lần. Bởi vì hôn lễ của cô cùng Cố Hoài Ninh hôm
đó chính là do Diệp lão tướng quân này làm chủ hôn cho hai người. Diệp lão
tướng quân đã từng tham gia chiến tranh du kích, trên chiến trường xông pha
dũng mãnh, lập rất nhiều công lớn. Hồi năm 1990 ông được phong hàm Thượng
tướng. Tuy bây giờ ông đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng sức khoẻ vẫn rất tốt, thân
thể dẻo dai tinh thần phấn chấn vô cùng.

Lý Thiều đưa cho cô một tập tài liệu thật dày, Lương
Hoà mở ra lập tức nhận ra đó là kế hoạch phỏng vấn của sáu tháng cuối năm,
trong đó tên Diệp lão tướng quân viết ngay trang đầu tiên.

“Đây là những nhân vật quan trọng mà
tháng sau Báo chúng ta cần phải phỏng vấn được. Những người khác thì còn có thể
không gặp trở ngại, nhưng mà em cũng biết tiếng Diệp tướng quân rồi đấy, bình
thường hiếm khi nhận lời phỏng vấn”

Vừa nghe thế Lương Hoà liền hiểu ngay, “Anh
định giao cho em đi làm việc này à?”


Lý Thiều cười, “Chuyện
này vốn không phải chủ ý của anh, chính là do Tổng biên tập chỉ đích danh em,
anh cũng không thể phản đối.”

Lương Hoà nghĩ, đây là gì, là bổn phận của nhân viên
quèn, ông chủ sai gì làm nấy, làm không tốt chính là do năng lực của mình kém.
Chuyện cô đã lấy chồng toàn bộ người ở Toà soạn đều biết, nhưng chồng cô là ai
chỉ sợ ngay cả Hạ An Mẫn cũng không thể biết rỡ ràng tường tận, như vậy thì Lục
Thừa Vấn càng không thể biết được. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy phần công
việc này giống như an bài sẵn cho cô, muốn từ chối cũng không từ chối được.

Trầm ngâm một lát, Lương Hoà mím môi cười, đáp: “Ok!
Em đành phải chấp hành mệnh lệnh thôi vậy!”

Trên đường quay về văn phòng thì cô gặp Lục Thừa Vấn.
Lục đại boss thản nhiên liếc mắt nhìn Lương Hoà một cái, tiện tay đưa cho cô
một xấp tài liệu mỏng. Lương Hoà mở ra xem lập tức ngạc nhiên nhận thấy đó là
lý lịch sơ lược cùng những sự kiện quan trọng trong cuộc đời của Diệp Tán. Càng
bất ngờ hơn là trong đó còn ghi những điều vụn vặt trong cuộc sống của ông mà
không dễ gì mấy người ngoài biết được.

Lục đại boss nói, “Đọc
và nhớ kĩ những điều này trước khi phỏng vấn, cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên
hỏi thì đừng hỏi.”

Trong lòng Lương Hoà nghĩ thầm, ai lại ngu ngốc ngớ
ngẩn đến mức hỏi người ta những điều không nên hỏi chứ, kinh nghiệm làm phóng
viên bao nhiêu năm làm sao mà mình lại không hiểu điều đó. Tuy nghĩ thầm trong
bụng như vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn tươi cười đồng ý.

Lục Thừa Vấn nhìn cô kĩ một lúc mới mở miệng nói: “Bắt
đầu làm đi! Diệp lão tướng quân hiện tại đang sống ở thành phố B, trong tài
liệu có ghi địa chỉ cụ thể rồi. Cần chi gì cứ chi, có trả công tác phí.”


Lương Hoà: “….”

————————————————–

Về nhà lúc đã muộn lắm, Lương Hoà vội vàng gọi điện
thoại cho Phùng Trạm. Tuy Phùng Trạm chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã làm lính
bảo vệ cho Cố Trường Chí – ba chồng cô đã ba năm. Hơn nữa cậu thanh niên này
đầu óc rất nhạy bén, tay chân lại nhanh nhẹn, chắc là có thể giúp đỡ mình được
vài việc. Ừm, cứ “vâng mệnh”
Cố Hoài Ninh, có việc cần thì tìm Phùng Trạm.

Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói ngạc nhiên của
Phùng Trạm: “Chị dâu à?”

Lương Hoà nín lặng một lát, đáp: “Là
chị đây.”

Đầu bên kia vẳng đến tiếng cười sang sảng của Phùng
Trạm, hoàn toàn không chú ý đến vẻ ngượng ngiụ của Lương Hoà khi nghe cậu ta
gọi cô là “chị dâu”: “Có việc gì thế ạ chị
dâu, đây là lần đầu tiên chị gọi điện cho em nhỉ?”

“Cậu có bận không?”

“Ô không, bây giờ em đang rảnh, làm
sao vậy chị?”

Lương Hoà nhanh chóng nói tình huống cụ thể cho Phùng
Trạm biết, bên kia nghe xong trầm ngâm một lát, nói: “Theo
em được biết, trước đây người của Nhật báo XX phỏng vấn Diệp lão tướng quân,
mất khoảng nửa năm mới phỏng vấn xong, chị tính làm đấy à?”


“Những nửa năm cơ á?” Lương
Hoà hơi nhíu đầu lông mày, cô có thể chờ được, nhưng Lục Thừa Vấn có thể chờ
được không?

“Ấy, chị dâu chị đừng có gấp
gáp.” Phùng Trạm thấy cô có vẻ
thất vọng, vội vàng cuống quýt an ủi nói “Không
phải Diệp lão đã làm chủ hôn cho chị và đội trưởng hay sao, em nghĩ không đến
mức khó khăn đâu.”

“Chị chỉ gặp ông ấy mỗi một
lần.”

“Yên tâm đi chị dâu! Đội trưởng cùng
Diệp Tán lão tướng quân quen nhau mà, còn rất thân thiết nữa ấy chứ, chắc chắn
ông ấy sẽ không quên chị là vợ của đội trưởng được đâu! Không tin chị đi hỏi
đội trưởng đi! Anh ấy nhất định là biết!”

Cố Hoài Ninh. Nhắc đến anh Lương Hoà ngừng lại một
chút, một lát sau nói với Phùng Trạm, “Được rồi,
để chị nghĩ lại xem thế nào đã. Chị cúp máy nhé! Tạm biệt!”

“Vâng, tạm biệt chị dâu!”

Cô không phải là không biết Cố Hoài Ninh quen với Diệp
lão tướng quân, chỉ là cô không muốn vì chuyện này mà làm phiền tới anh.

Theo bản năng Lương Hoà nghĩ rằng, tuy Cố Hoài Ninh là
chồng của cô, cùng ngủ chung với cô trên một chiếc giường trong ba ngày, nhưng
vẫn bị cô xem là người xa lạ. Ừm, ít nhất là một nửa người xa lạ.

Sau khi suy nghĩ lại, Lương Hoà quyết định tạm thời
không nói cho Cố Hoài Ninh biết chuyện này.

Ngày hôm sau Lương Hoà gọi điện thoại tới nhà riêng
của Diệp Tán tướng quân, nói ngắn gọn mục đích của mình, cô cũng không đề cập
tới Cố Hoài Ninh mà chỉ báo tên của chính mình. Người bắt máy cũng không trực
tiếp từ chối ý định của cô, chỉ nói là sức khoẻ của Diệp lão tướng quân gần đây
không được tốt. Ẩn ý thế nào cả hai bên đều hiểu rõ ràng.


Lương Hoà cũng không tức giận, cô chỉ cảm thấy dù sao
như thế cũng tốt, cô có thêm một cái lý do đến bái phỏng Diệp lão tướng quân.
Nói văn hoa ra là: thăm bệnh.

Vì thế Lương Hoà lại gọi điện cho Lý Thiều báo cáo
ngắn gọn công việc sắp tới, sau đó thu xếp quần áo hành lý ra sân bay.

Bởi vì thời tiết mấy hôm nay chuyển biến xấu, chuyến
bay đi thành phố B ngày hôm nay chỉ có một chuyến. Lương Hoà làm xong thủ tục
đăng ký, bay đến thành phố B đã là vào nửa đêm. Hành khách bay cùng không nhiều
lắm, hành lang lối xuống máy bay vắng tanh. Trong đại sảnh phía sau gần khu đỗ
máy bay lại có rất nhiều người, vì rất nhiều chuyến bay bị huỷ bỏ hoặc
hoãn, cho nên họ vẫn đứng tại chỗ này chờ.

Bước ra hàng hiên một trận gió lớn thổi tới làm Lương
Hoà rùng mình lạnh run. Thành phố C là thành phố nằm trong vùng giao nhau giữa
khí hậu ôn đới và á nhiệt đới, thời tiết vào cuối mùa thu sang đầu mùa đông
cũng không lạnh lắm. Nhưng ở thành phố B thuộc phía bắc Trung Quốc này, gió rất
mạnh, lạnh muốn chết. Lên taxi ngồi một hồi lâu Lương Hoà mới cảm thấy ấm
áp hơn một chút.

Trước đó Lương Hoà đã đặt sẵn phòng ở khách sạn, ban
đêm đường phố vắng vẻ taxi đi rất nhanh cũng mất hơn hai tiếng mới đến nơi. Bởi
vì chuyến bay ban đêm, lại thêm ngồi taxi hơn hai giờ, Lương Hoà mệt mỏi chỉ
tắm rửa một chút, cũng không gội đầu liền lăn lên giường ngủ khì.

Ngủ thẳng một giấc không mộng mị tới tận sáng.

Sáng hôm sau Lương Hoà tỉnh dậy cảm thán, mình quả
thật già rồi. Lúc trước du học ở bên Anh, ngồi máy bay từ trong nước đến tận
London, lại ngồi xe lửa đến Bristol, cả một đoạn đường dài gần hai mươi mốt
tiếng đồng hồ cũng không làm cô mệt như bây giờ. Hiện tại đầu óc cô vô cùng
choáng váng, sống mũi cay cay.

Lương Hoà giãy giụa đứng dậy rửa mặt chải đầu gọn
gàng, cầm đặc sản mua từ thành phố C đi tới nhà Diệp Tán tướng quân. Trước khi
đi Lương Hoà có nghe Phùng Trạm nói, Diệp Tán tướng quân vốn sinh ra ở thành
phố C, vì thế nên cô mới mua đặc sản mang tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.