Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 59: Ngoại truyện Lục Thừa Vấn – Ma quỷ ám ảnh
Trong cuộc đời, có những thứ không muốn buông tay,
nhưng mà, cuối cùng cũng đành phải buông tay.
Bảy rưỡi sáng, người đàn ông bước vào Toà soạn, bắt
đầu một ngày làm việc bận rộn.
“Chào sếp, đến sớm thế sếp ơi?”
Khoé miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, như đang mỉm
cười.
Thời gian nghỉ ngơi của anh theo một quy luật nhất
định, nhưng tối hôm qua bị mất ngủ, trằn trọc mãi tới gần sáng cũng không thể
nhắm mắt được. Vì thế sáng nay sau khi chạy bộ một vòng, tắm rửa rồi đi làm
luôn, mới đến sớm như vậy.
Mở email ra, lập tức lá thư từ chức cùng cái tên quen
thuộc ấy đập vào trong mắt anh, không kịp tránh né.
Anh khép mắt lại, ngả người tựa vào thành ghế dựa. Cả
người bỗng nhiên thấy mệt mỏi rã rời, mạch đập hai bên thái dương nảy lên thình
thịch, co rút đau đớn. Anh cảm thấy rất phiền, rất chán nản.
Lá thư từ chức này nằm ở hộp mail của anh đã mấy ngày
nay, người con gái đó biến mất cũng mấy ngày rồi. Từ khi Toà soạn báo này đi
vào hoạt động tới nay, cô là người duy nhất mà lãnh đạo chưa phê duyệt thư từ
chức đã tự ý nghỉ làm, hơi liều lĩnh. Trong ấn tượng của anh, cô không phải là
một người quả cảm như vậy.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hoảng hốt. Dòng suy nghĩ
không khống chế được, trôi nổi về miền ký ức ba năm trước đây.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, do thành tích tốt
nghiệp xuất sắc nên có không ít công ty ở London muốn mời anh về làm việc. Vốn
đã định nhận lời mời của một công ty trong số đó, nhưng khi ấy anh đột nhiên
nhận được bưu phẩm từ giáo sư của Học viện Nhân văn và Nghệ thuật thuộc Đại học
Bristol gửi tới, kèm theo điện mừng của Uỷ ban tổ chức American Book Awards –
thông báo rằng tác phẩm Lịch sử nước Mỹ do anh tham gia biên soạn vừa đạt giải
thưởng.
Toàn trường sôi trào vì giải thưởng đó, vốn là một
người kín đáo, bỗng chốc anh trở thành ngôi sao trong trường học, đi tới đâu
cũng được sự chú ý của mọi người, điều này làm anh cảm thấy hơi đau đầu. Từ
trong nước cũng có không ít Toà soạn báo, Tạp chí gửi đến thư mời nhậm chức,
khiến anh bối rối. Nếu muốn làm việc phù hợp với nghành đã học, thì ở lại Anh
là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu như nhận lời mời của Toà soạn trong nước, vậy tất
nhiên sẽ phải về nước. Cha anh cũng gọi điện sang, nhắc nhở anh nên suy nghĩ
cân nhắc cho thật kĩ càng.
Trong lúc anh còn phân vân, thì Bristol đã nghênh đón
ngày Lễ hội Khinh Khí Cầu rực rỡ. Lễ hội tổ chức mỗi năm một lần, bạn cùng
phòng đã đi ra ngoài từ sớm, chỉ còn một mình anh ở lại trong phòng, mãi tới
gần chạng vạng mới chậm rãi bước ra sân trường. Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời
Bristol đều sáng bừng rực rỡ, trên không trung chói lọi nhiều màu sắc, có rất
nhiều khinh khí cầu với các sắc thái khác nhau, một số khinh khí cầu còn dán
lên rất nhiều giấy màu, viết trên đó những nguyện vọng, những ước ao tốt đẹp.
Người người nối tiếp nhau qua lại trước mắt anh, tất
cả đều là người da trắng, tóc vàng hoặc bạch kim, mắt xanh đậm hoặc xanh lơ,
hoặc cả là màu xám khói. Anh nhìn mông lung, cảm giác tha hương dị quốc chiêm
nghiệm một cách triệt để.
Bỗng nhiên có một khí cầu nhỏ màu tím là đà bay xuống
dưới chân anh, anh cúi người nhặt lên, lơ đãng nhìn lướt qua tờ giấy dán trên
đó, trong phút chốc sự kinh ngạc ngập tràn trong đôi mắt, bởi vì nguyện vọng
trên tờ giấy ấy, được viết bằng tiếng Trung Hoa.
“Cầu xin Thượng Đế phù hộ gia đình
con. Mong cho bà ngoại và ba mẹ con đều được khoẻ mạnh và bình an.”
Anh mỉm cười, đó quả thật là một nguyện ước đơn sơ.
Bao nhiêu người viết ra ước mơ thả lên bầu trời, tuy rằng họ vẫn biết sẽ không
có nhiều khả năng thực hiện được, nhưng họ vẫn luôn hi vọng vào những điều tốt
đẹp đó. Chẳng lẽ, chủ nhân của khinh khí cầu này cũng nghĩ như vậy sao?
“Xin lỗi, đây là khí cầu của tôi, tại
vì chưa chỉnh ổn định đã thả nên mới bay xuống.”
Giọng người con gái ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ
của anh, mang hơi hướng như chất giọng London, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu
mỉm cười nhìn anh, ánh sáng từ cặp đồng tử màu hổ phách khiến ánh mắt anh chấp
chới. Chỉ trong nháy mắt, anh biết ngay cô là người Trung Quốc.
Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, thắt lưng tím, mái
tóc dài hơi xoăn được buộc túm lên một cách vội vàng, vài lọn tóc xoã xuống gáy
cổ trắng nõn. Cả người cô ngập tràn sức sống thanh xuân, nhất là đôi mắt, khoé
miệng cô hơi loan ra chỉ một chút, lập tức ý cười đã nở rộ lên đôi mắt ấy. Anh
nhìn chăm chú thật lâu khiến mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, đôi tai cô đỏ ửng lên.
Anh cười cười, cầm khí cầu trên tay đưa trả lại cho cô.
“Chúc nguyện vọng của cô sẽ thành sự
thật.”
Anh nói chậm rãi từng chữ, tiếng phổ thông chính xác
rõ ràng. Qua phút giây sửng sốt, cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Cám ơn.”
o—————–o
Sau một tuần suy nghĩ, anh quyết định về nước. Người
thầy dạy anh cứ chắc lưỡi lắc đầu tiếc nuối, nhưng anh chỉ mỉm cười, sau khi ký
gửi hành lý về nước thì chuẩn bị lái xe đi London.
Xe lái ra đến cổng trường, anh thả tốc độ chậm dần, lơ
đãng nhìn lớp lớp sinh viên trong sân trường, đột nhiên ánh mắt dừng lại nhìn
chăm chăm về một phía. Chưa kịp định thần, khoé miệng anh đã hơi cong lên. Họ
lại gặp nhau.
Cô kéo theo vali hành lý đang đi ra cổng, hình như có
vẻ chật vật, vì thế anh xuống xe, đi về phía cô.
“Xin chào.” Anh nói
bằng tiếng Trung.
Cô gái quay đầu lại, khi thấy anh không khỏi sửng sốt.
Mà anh cũng sửng sốt, bởi vì đôi mắt cô sưng húp đỏ bừng.
Im lặng một lát, anh quyết định không hỏi chuyện gì đã
xảy ra, chỉ vào vali hành lý của cô, anh nói, ” Tôi
có thể giúp được gì không?”
Cô gái vẫn kinh ngạc nhìn anh, không bao lâu sau, nước
mắt cô lại ứa ra, tràn xuống hai bên gò má. Mái tóc dài xoã xuống hai bên mang
tai, cô đưa mu bàn tay quệt lau đi nước mắt, nhưng dòng lệ vẫn không ngừng rơi
xuống. Cô khóc rất kìm nén, cố gắng không phát thành tiếng, cả khuôn mặt bởi vì
sự kìm nén đó mà hơi ửng hồng lên. Giờ phút này anh đột nhiên có một suy nghĩ
không hề thích hợp với hoàn cảnh một chút nào hết, đó là, anh cảm thấy khi
khóc, cô rất đẹp.
Nghĩ tới điều đó, anh mỉm cười. Tuy rằng như vậy là
rất đẹp, nhưng cô không khóc vẫn tốt hơn.
“Cô đi đâu vậy, tôi sẽ đưa cô một
đoạn đường.”
Sau đó anh lái xe chở cô đến sân bay Heathrow London.
Cô chuẩn bị về nước, mà anh bởi vì muốn đi Paris thăm một người bạn cho nên
không thể đồng hành cùng cô, cô đành nói lời cảm ơn rồi sau đó mỗi người đi một
ngả.
Khi qua cửa kiểm tra của hải quan, anh nghiêng đầu
nhìn quay lại, động tác này trước đây anh không thường làm, một người bạn cùng
phòng học Tâm lý nói với anh rằng, khi tình huống này xảy ra với cậu, chỉ có
thể chứng minh một điều, đó là cậu đã lưu luyến.
Lúc ấy anh chỉ cười mà không trả lời, người bạn lại
nói, không tin cậu cứ thử tiếp tục phát triển theo cảm giác đó mà xem, không
chừng, đến một lúc nào đó sẽ trở thành yêu say đắm.
Yêu say đắm. Anh càng cười nhiều hơn, không hề cho lời
nói của người bạn đó là thật. Nhưng mà điều anh không xem là thật đó, mãi tới
hai năm sau khi về nước, lúc gặp lại cô, đã trở nên không còn chắc chắn như
trước nữa.
Vì thế vào buổi sáng hôm đó, anh mặc kệ ở London xa
xôi đang là một giờ sáng, người bạn cùng phòng của anh bị đánh thức, chỉ vì một
câu hỏi, “Nếu, cứ tiếp tục phát triển
cảm giác đó, sẽ trở thành yêu say đắm thật sao?”
Người bạn cùng phòng bị quấy rầy của anh, chỉ trả lời
anh mỗi một từ duy nhất, “Nonsense.”
Anh cũng cười lắc lắc đầu, tâm trạng mông lung không
xác định đó, có lẽ thật sự chỉ là bị ma quỷ ám ảnh.
o——————-o
Sau này, anh đi Đại học Thông tin và Truyền thông diễn
thuyết, biết trong nước có rất nhiều sinh viên mới ra trường với tinh thần phấn
chấn bồng bột của tuổi trẻ. Rất nhiều người trong bọn họ ngưỡng mộ danh tiếng
của PIONEER, từ khi còn học trên ghế nhà trường đã muốn được vào làm việc ở đó.
Anh chỉ cười, động viên tinh thần bọn họ, cổ vũ bọn họ, nhưng lại không cho bọn
họ một lời hứa hẹn.
Trên đời này, có rất nhiều cơ hội chỉ dựa vào bản
thân, phải nắm bắt lấy, phải tận dụng lấy, bắt không được, thì chỉ còn cách
nhìn nó vuột ra khỏi tầm tay.
Sau khi về nước cô kết hôn một cách bất ngờ, khi gặp
anh xin nghỉ phép, mặt cô tỏ vẻ e dè cẩn thận khiến cho anh nhớ tới cô của hai
năm về trước, cũng ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, anh bỗng nhiên thấy hoảng hốt. Anh
có cảm giác lo lắng sợ hãi tới mức không khống chế được, cho nên mặt anh cau
lại, phê duyệt đơn nghỉ phép của cô với vẻ không được thoải mái cho lắm.
Cô đã không nhớ ra anh. Chỉ nhìn ánh mắt của cô, anh
liền nhận ra điều đó.
Khi thông báo tuyển dụng được đưa ra ở trường Đại học
Thông tin và Truyền thông vào tháng Mười Một, không ít sinh viên mới nộp đơn
thi tuyển. Anh cẩn thận xem từng bộ hồ sơ, duyệt từng người. Bỗng nhiên anh
nhìn thấy một bức ảnh trong một tập hồ sơ, đó cũng là một người con gái xinh
đẹp, mái tóc dài được buộc gọn cao phía sau đầu, áo T-shirt trắng sạch sẽ,
trông cực kỳ giống cô khi ở Bristol năm ấy.
Vì thế anh tự tay tuyển chọn và phỏng vấn cô gái, đích
thân giao Lý Gia cho cô, anh muốn xem, cô có thể nhận ra được không, rằng cô
gái Lý Gia này, rất giống cô. Anh muốn xem, cô có thể hay không, qua cô ta,
nhận ra mình của trước đây.
Anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta hãm hại cô, và trong
lúc cô bất lực đưa ra đề nghị đó với cô. Thật ra, chuyện đó anh có thể dàn xếp
ổn thoả một cách rất dễ dàng, nhưng anh bỗng nhiên không muốn như vậy, anh muốn
nhìn cô một chút, xem cô có còn giống như trước, trông qua thì có vẻ rất tự
lập, cuối cùng vẫn dựa vào anh, để anh tiễn đi sân bay như lần đó.
Nhưng kết quả đã chứng minh rằng anh sai rồi, sai thái
quá.
Có lẽ anh đã thật sự bị ma quỷ ám ảnh, bị ma quỷ ám
ảnh đến mức không thể quên đi được, bị ma quỷ ám ảnh phải thích cô, yêu cô,
cuối cùng, bị ma quỷ ám ảnh mà đã hoàn toàn làm thương tổn cô.
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh của tiếng chuông
đồng hồ báo giờ, anh phục hồi lại từ dòng trí nhớ, nâng cổ tay nhìn giờ, đã tám
rưỡi rồi, phải làm việc thôi.
Ánh mắt anh liếc nhìn email kia lần một lần nữa, click
vào Reply, tại khoảng trắng do dự một hồi lâu, cuối cùng viết ra ba chữ: “Đã
chấp nhận.”
Và ấn nút..
Gửi đi.
(*) Nonsense: Vô nghĩa