Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 58: Ngoại truyện – Những Người Bạn Nhỏ
“Cố Gia Niên!” Mới
sáng sớm giọng Lương Hoà đã vang lên, thím Trương đang nấu cơm trong bếp nghe
thấy vậy thì ló đầu ra nhìn một cái rồi nhún vai quay vào tiếp tục nấu nồi cháo
trên bếp. Không còn cách nào khác, đành mặc kệ vậy! Không phải là thím Trương
bình chân như vại không quan tâm, mà là đã quá quen với cảnh đó rồi!
Cậu nhóc bị gọi tên mặc bộ áo ngủ khoanh tay đứng
trước cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, đôi mắt vừa đen sâu vừa to tròn đầy
vẻ uất ức, nhưng khi thấy tấm ga trải giường trên tay mẹ, cậu nhóc vẫn nhỏ
giọng nói, “Con không biết gì hết, vừa
mới ngủ dậy thì đã tè ra một con mèo máy như thế rồi…”
Mèo máy????
Vốn đang rất tức giận,nhưng khi nghe thằng bé nói như
vậy Lương Hoà cũng vạch tấm ga trải giường nhỏ trong tay ra nhìn, nước tiểu của
cậu nhóc tè ra thấm ướt một khoảng vải, trông cũng thật giống hình chú mèo máy
Doreamon. Cô không biết nên khen trí tưởng tượng của con phong phú hay là nên
tiếp tục giáo dục con không được tè dầm nữa. Trong phút chốc, cơn tức giận của
Lương Hoà tiêu tán mất một nửa, cô đưa mắt nhìn cậu con trai đang đứng với vẻ
mặt vô cùng biết lỗi, hỏi: “Tối qua mẹ đã nhắc con như thế nào, còn
nhớ không?”
Đôi mắt cậu nhóc sáng rực một cách sinh động, đáp,
“Mẹ nói trước khi đi ngủ thì không được
uống nhiều nước.”
Quả nhiên là còn nhớ rõ, “Vậy
con đã uống mấy ly nước?”
Đôi mắt cậu nhóc lại vòng vo nhìn xung quanh, một ngón
tay mập mạp giơ ra.
“Bao nhiêu?”
Lương Hoà không tin hỏi lại.
Cậu nhóc do dự, lại giơ ra thêm một ngón tay nữa.
“Hai ly thôi à?”
Giọng cô cao hơn thêm một tông, “Có thật không?”
Cậu nhóc không còn cách nào khác đành xoè ra ba ngón
tay trước mặt mẹ, xong rồi liếc trộm mẹ một cái, thấy Lương Hoà không nói gì
thì vội vàng chạy vụt tới ôm lấy chân cô, gục đầu trên đùi cô cọ qua cọ lại.
Lương Hoà bất đắc dĩ xoa đầu con trai, cô nhớ trước đây chồng mình không thích
mái tóc được làm xoăn tít của Cố Gia Minh, ai ngờ bây giờ đứa con trai này của
hai người vừa mới sinh đã có một đầu tóc xoăn, may mà không đến mức xoăn tít
như đầu Cố Gia Minh làm hồi đó.
Lương Hoà đã từng cùng Cố Hoài Ninh thảo luận về một
vấn đề, xem sự nghịch ngợm và giảo hoạt của Cố Gia Niên được thừa hưởng từ đâu.
Lương Hoà nói một cách nghiêm túc rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, rất vâng lời cha
mẹ và bà ngoại. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì bật cười, ừ một tiếng, giọng anh nâng
hơi cao như là một câu hỏi, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, “Vậy
theo ý của em thì, Gia Niên là di truyền từ anh có phải không?”
Quả nhiên là tín hiệu nguy hiểm, Lương Hoà giả vờ
người ngây ngô rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, Lương Hoà xoa đầu con
trai, thở dài, “Được rồi, mẹ sẽ không phê
bình con, lần sau phải nhớ trước khi đi ngủ không được uống quá nhiều nước, nếu
không sẽ lại đái dầm. Biết chưa? Bây giờ đi đánh thức em với mẹ.”
Nhắc đến đứa con còn lại Lương Hoà nhịn không được muố
n thở dài thêm một lần nữa. Cô dẫn Cố Gia Niên đi vào giường của Cố Gia Giai,
thấy cô bé nằm úp sấp tay chân xoãi ra, hai bắp chân bé nhỏ đè lên chăn, cái
chăn thì bị cuộn lại thành một vòng tròn trông xù xì không ra hình dáng.
Lương Hoà tiến lại gần vỗ nhẹ nhẹ lên cái mông nhỏ của
con gái, cô bé trở mình tiếp tục ngủ. Lương Hoà mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ mông
con thêm một lần nữa, Cố Gia Giai lại tiếp tục trở mình, cứ lặp đi lặp lại như
vậy, cuối cùng giấc ngủ bị đánh thức, cô bé ôm chăn chậm rãi mở mắt ra, lại vẫn
là một đôi mắt đen tròn mà sâu thăm thẳm, sao y bản chính.
Bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon cô bé rất bất mãn,
thấy mẹ và anh trai đứng trước giường của mình, cái đầu nhỏ bé nguẩy nhìn một
cái liền biết ai đã làm phiền giấc ngủ của mình, đôi mắt to tròn trợn lên, cái
miệng nhỏ xinh bĩu ra, chuẩn bị khóc.
Lương Hoà vừa thấy đôi mắt con gái nhíu lại liền nói
một cách uy hiếp, “Nếu không dậy ngay thì trứng ốp lếp của bà
Trương sẽ hết sạch bây giờ, còn muốn ngủ tiếp nữa hay thôi?”
Quả nhiên cô vừa dứt lời, cô bé liền đứng bật dậy nhảy
xuống giường.
Lương Hoà thở ra một hơi dài. Ai nói là long phượng
thai thì tốt chứ, chỉ một đứa thôi đã khó chăm sóc rồi, một lúc sinh hai đứa,
chỉ việc đánh thức chúng dậy mỗi buổi sáng thôi cũng là cả một công trình vĩ
đại.
Lương Hoà vừa chải đầu cho con gái vừa giữ chặt cho cô
bé đừng xoay người lung tung. Cố Gia Giai hưởng thụ sự phục vụ của mẹ, ngẩng
đầu nhìn lên khung ảnh gia đình treo trên tường, hỏi, “Mẹ
ơi, khi nào thì ba mới về?”
Lương Hoà mỉm cười, thắt một bên bím tóc cho con gái
trả lời, “Con nhớ ba lắm phải không?”
Thấy cô bé gật đầu lia lịa cô lại cười nói thêm, “Ba
sắp về rồi, nhìn thấy tờ lịch con hổ trên tường kia không, mẹ đã nói như thế
nào nhỉ, nó có nghĩa là gì?”
Cô bé Cố Gia Giai ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời,
“Mẹ nói đó là năm con hổ.”
“Thông minh lắm.” Lương
Hoà hôn một cái trên khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của con, “Chờ đến khi lịch
tường từ con hổ biến thành con thỏ thì ba sẽ về nhà.” (*
Trong 12 con Giáp của Trung Quốc không có con Mèo, thay vào đó là con Thỏ, sau
năm Dần sẽ là năm Thỏ )
“Vâng!” Cô bé
ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố Gia Giai không nhắc đến thì không sao, nhưng đã
nhắc đến anh Lương Hoà bỗng nhiên phát hiện ra rằng, hoá ra đã lại sắp qua một
năm nữa, hoá ra hai đứa con của cô đã sắp được hai tuổi rưỡi rồi, và hoá ra, cô
cũng đã bắt đầu trông mong một người ở thành phố B xa xôi bên kia, chờ anh về
sum họp đầu năm. Nhớ nhung thời gian như dài đăng đẳng, mà thật ra bọn họ vừa
mới xa nhau chưa đầy một tháng trời.
Cô còn nhớ rõ như in cái ngày mình trở dạ, dù đau bụng
đến mức gần như kiệt sức nhưng cô vẫn kiên trì muốn sinh nở bình thường, cự
tuyệt mọi người khuyên nên mổ đẻ. Lương Hoà không biết sự dũng cảm đó của mình
từ đâu mà ra, bình thường chỉ cần một mũi tiêm thử thuốc lên da đã kêu trời van
đất, vậy mà vào lúc đó cô lại vượt qua được cơn đau trở dạ. May mà quá trình
sinh nở thuận lợi và an toàn, Lương Hoà kiên trì được đến lúc nghe tiếng khóc
chào đời của hai đứa trẻ mới dần dần lịm đi, trước khi ngất, điều cuối cùng mà
cô còn nhớ được là có đôi bàn tay ấm áp luôn luôn nắm chặt lấy tay cô trong
toàn bộ quá trình vượt cạn, là nụ hôn của anh ghim chặt trên trán cô, lạnh lẽo
tới mức trước khi ngất đi cô còn nảy lên cảm giác uất ức.
Ba chồng Lương Hoà nói, cô và mẹ chồng giống hệt nhau
ở một điểm, đó chính là rất yêu thương bọn trẻ, kể từ lúc còn mang thai đã cực
kỳ cẩn thận chăm sóc, không để bất cứ sơ sót nào xảy ra, khi sinh con ra rồi
lại càng cưng chiều như trứng mỏng. Hai năm nay Lương Hoà luôn luôn vẫn tự hỏi
điều này, có thật là mình vẫn cưng chiều hai đứa trẻ hay không? Tự hỏi rồi cô tự
mỉm cười mà trả lời, mặc kệ, cho dù cô có cưng chiều các con đến bao nhiêu đi
nữa, vẫn còn có ba của chúng ở đây, vẫn còn có anh bên cô cùng nuôi dạy các
con, anh sẽ không để cho chúng được chiều quá mà nuôi thành thói hư tật xấu.
Ba mẹ chồng Lương Hoà chỉ biết được cô mang thai, còn
tình huống cụ thể cô và Cố Hoài Ninh không ai nói rõ cho ông bà biết. Vì thế
khi cô trở dạ, sinh đôi, lại sinh ra một cặp long phượng, kể cả người ít khi
bộc lộ cảm xúc như ba chồng cô cũng nén không được sự kích động vui mừng, huống
gì là Lý Uyển, bà quả thực đã xem cô như bậc đại thần có công lớn nhất nhà.
Lương Hoà thấy vậy ngượng ngiụ cười, còn anh thì nói,”Tất
nhiên là phải như thế rồi, em xem, anh Cả thì chỉ có một đứa con gái, anh Hai
thì chỉ một con trai, chỉ có chúng ta một lần sinh hai đứa, lại là một trai một
gái, cứ để mọi người hâm mộ đi!”
Lương Hoà liếc mắt lườm anh một cái, trông anh có vẻ
thật vui vì điều đó. Cô nhớ lúc trước khăng khăng yêu cầu anh, không cho anh
theo vào trong phòng sinh, kể cả sau khi sinh xong,thời kỳ hậu sản trước khi
chưa khôi phục lại sức khoẻ và vóc dáng thì không cho anh gặp. Lúc đó mặt anh
nhăn lại, lông mày nhướn lên tỏ vẻ không hiểu, Lương Hoà đưa ra lí do là “Lúc
đó em rất xấu, anh đừng xem!”
Nhưng anh chỉ cười rồi hôn khẽ lên trán của cô. Cho
tới khoảnh khắc đớn đau khi vượt cạn ấy, Lương Hoà chợt hiểu ra rằng mình không
chờ được nữa, người đàn ông của cô, là cha của các con cô, là người hiện tại mà
cô cần nhất hơn bất cứ ai trong giây phút này. May mà anh hiểu điều đó, trong
giây phút hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê giữa giờ phút sinh nở đau đớn ấy, cô luôn
nhận ra cảm giác quen thuộc chỉ có từ nơi anh, luôn nhận ra hơi thở cùng hơi ấm
quen thuộc chỉ thuộc về anh, luôn nhận ra vòng tay ôm cùng vùng ngực ấm áp chỉ
có thể là của anh, đang âm thầm tíêp thêm sức mạnh cho cô.
Sau này Lương Hoà hỏi lại anh, có phải lúc đó mình quá
xấu không, anh cười đáp rằng, ai nói mẹ của các con anh xấu thì anh cho người
đó biết tay, trong câu nói chan chứa niềm vui sướng và hãnh diện, ăm ắp tình
yêu thương dành cho cô, Lương Hoà không cần nghe gì thêm, lập tức hoàn toàn an
tâm dựa vào lồng ngực anh yên bình ngủ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Cố Gia Giai vặn vẹo trên ghế, Lương Hoà dứt ra khỏi luồng suy nghĩ, phát hiện
ra trong lúc miên man vô tình cài lược vào bím tóc của con gái, cô bé đau kêu
lên. Lương Hoà xin lỗi con gái, ôm cô bé vào lòng, Cố Gia Giai hỏi, “Mẹ
đang nghĩ gì vậy hả mẹ?”
Lương Hoà tựa cằm vào mái tóc mềm của con, mỉm cười
trả lời, “Mẹ cũng đang nhớ ba
con.”
Sửa soạn xong xuôi Lương Hoà dẫn hai con xuống nhà ăn
sáng. Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa trẻ liền nở nụ cười, vội vàng buông tờ
báo sáng trên tay xuống kéo hai đứa ngồi đến bên người ông. Lương Hoà đứng
nhìn, mỉm cười, trong lòng cô nghĩ, tuy ông nói cô cưng chiều bọn trẻ, nhưng
xem ra người cưng chiều chúng nhất lại là hai ông bà. Cả nhà từ trên xuống dưới
chỉ có hai đứa trẻ này nhỏ tuổi nhất, ai cũng hết sức quan tâm chúng, hai vợ
chồng cô mới là người ít yêu chiều các con nhất nhà.
Lương Hoà có thể hiểu được tâm trạng của ba chồng, kể
từ khi kết hôn đến giờ cô chỉ nhìn thấy anh cả Cố Hoài Thanh qua những tấm ảnh
gia đình, anh hai Cố Hoài Việt thì năm mới sẽ không về nhà, chỉ còn có vợ chồng
nhà cô, cho nên mỗi lần cứ đến dịp cuối năm, ông cụ đã thông báo trước hai
tháng, nhắc Lương Hoà đưa hai đứa nhỏ về lại đây, còn Cố Hoài Ninh, thích thế
nào thì thế ấy, hai ông bà không bắt buộc anh.
Vì thế Cố Hoài Ninh chỉ còn biết thở dài bất đắc dĩ,
anh thường nói, nhà có bốn người ông đã bắt cóc đi mất ba, vậy mà còn nói là
không bắt buộc anh? Đây quả là chiêu sách cao tay nhất mà ông từng sử dụng,
đáng giận là cô luôn luôn đồng ý với yêu cầu đó của ông, mà càng đáng giận hơn
là hễ cô yêu cầu thì anh lại không thể cự tuyệt mà đáp ứng vợ.
Cố lão gia ôm hôn cháu nội xong thì giao hai đứa cho
Lý Uyển, bà ôm hai đứa trẻ lên ghế, đưa cho mỗi đứa một ly sữa nóng, trên bàn
còn bày sẵn trứng gà ốp lếp đúc hình trái tim trông thật bắt mắt.
“Mẹ, cứ để cho các cháu tự ăn
ạ!”
Mẹ chồng chưa trả lời, ba chồng cô đã lên tiếng trước, “Cứ
kệ mẹ con đi, cả năm mới có cơ hội chăm cháu hai tháng, không thoả mãn cơn
nghiện, không thôi mẹ con lại tìm ba để lải nhải.”
Lương Hoà nghe vậy đành thôi.
Buổi chiều hai đứa trẻ cùng Phùng Trạm treo câu đối,
hai cái đầu nho nhỏ, chiều cao chỉ đứng đến mặt ghế dựa, thế nhưng cũng bận rộn
tíu tít không thôi. Lương Hoà đứng ở một bên xem các con vừa làm vừa chơi, nụ
cười của cô bừng nở từ trong lòng lan tràn ra khoé mắt.
Không bao lâu sau, Cố Gia Giai cầm con thỏ bông lại
gần mẹ hỏi, “Mẹ, chú Phùng đã dán lịch
con thỏ lên tường rồi, ba đâu sao chưa về ạ?”
Lương Hoà nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong của con gái,
không biết trả lời như thế nào. Phùng Trạm cười giải vây thay cô, “Giai
Giai ngoan, chờ đến lúc nào mà trên tivi con hổ cũng biến thành con thỏ, ba con
sẽ về, nhanh lắm sắp đến rồi.”
Lương Hoà mỉm cười, xoa đầu Cố Gia Giai, khuôn mặt cô
đăm chiêu suy nghĩ. Tối qua anh gọi điện nói sẽ bay về trong ngày hôm nay, vậy
mà đến giờ vẫn chưa thấy, cô gọi điện thoại cũng không trả lời.
Lương Hoà trong lòng thấp thỏm, bữa cơm chiều ăn không
ngon, trên tivi tường thuật buổi liên hoan đêm cuối năm cô cũng không xem được
chút nào, nụ cười cố gắng bày ra trước mặt hai con giờ này cũng trở thành gượng
gạo. Hai đứa trẻ thấy mẹ không cười nói nữa thì đều ngoan ngoãn biết điều đến
ngồi bên cạnh ông bà nội, không lại quấy rầy mẹ.
Cậu nhóc Cố Gia Niên đưa ánh mắt nhìn em, ý nói: Năm
nào mẹ cũng vậy, ba chưa về mẹ sẽ không cười.
Cô bé Cố Gia Giai: Mẹ nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ba hư quá, năm
nào cũng làm mẹ buồn.
Cố Gia Giai: Em cũng nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ừ, thật ra thì
anh cũng nhớ ba!
Hai người bạn nhỏ vừa thống nhất chung quan điểm xong,
một đôi tay mềm mại đã nắm lấy mỗi đứa một cánh tay, hai đôi mắt đen cùng nhìn
về phía Lương Hoà hỏi,: “Mẹ, năm nay vẫn không đợi ba sao?”
Lương Hoà che giấu cảm xúc không vui bày ra nụ cười
với các con: “Không cần đợi, trẻ con cần phải đi ngủ sớm
để sáng mai thức dậy sớm, ngoan nào.”
Hai đứa trẻ bặm môi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo mẹ đi
lên lầu.
Lũ trẻ vừa đắp chăn lại thì trong sân đã có ánh đèn xe
sáng lên, Cố Gia Giai và Cố Gia Niên nhìn thấy ánh sáng loé qua cửa sổ thì hứng
thú phấn chấn bừng bừng nhảy ngay xuống giường. Lương Hoà chưa kịp ngăn lại hai
đứa đã xỏ chân vào dép lê vụt chạy xuống lầu, cô đứng tại chỗ dậm chân bực bội,
vội vàng cầm theo hai chiếc áo khoác đuổi theo các con.
Lương Hoà đi xuống tới đầu cầu thang đã nghe những
tiếng hoan hô từ ngoài cửa, hai đứa trẻ kích động huyên náo ầm ĩ, cô đứng ở
chân cầu thàng, sống mũi cay cay. Cố gắng nén xuống cảm xúc, cô bước ra ngoài,
thấy anh đang cúi lưng từ từ ngồi xuống, mỗi bên tay ôm một đứa, khuôn mặt tràn
đầy nụ cười, “Nào các bạn nhỏ, để ba xem
có cao có mập thêm tí nào không nhé?”
Hai đứa trẻ cười hì hì, dụi đầu vào trong lòng người
cha. Anh mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ mỏi mệt, Lương Hoà lặng
lẽ bước đến gần, khoác lên người các con mỗi đứa một chiếc áo, xong việc rút
tay về, lập tức bị anh nắm lấy.
Lương Hoà ngẩn người ra, muốn rụt tay lại, nhưng anh
nắm rất chặt. Lương Hoà bặm miệng, nói nhỏ, “Anh
cứ ôm con đi đã!”
“Vậy hãy nhìn anh đi!”
“Không nhìn!”
Lương Hoà nguẩy đầu sang chỗ khác, anh nắm tay kéo xoay cô lại.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Lương Hoà đành
ngẩng đầu, trừng mắt lườm anh.
Cố Hoài Ninh nhìn hai con nói với vẻ nghiêm túc, “Mẹ
giận rồi làm sao bây giờ?” Anh dứt lời liếc nhìn cô, lập
tức liền bị cô lườm thêm một lần nữa, “Thôi,
mấy đứa đi xuống đi, để ba dỗ mẹ đã!” Nói
xong anh thả hai đứa trẻ xuống đất thật.
Lương Hoà trừng mắt nhìn, “Anh
định làm gì?”
Cố Hoài Ninh cầm bàn tay lạnh cóng của cô, vẻ mặt thản
nhiên nói, “Hôn em một cái!”
“Không cần!”
Trả lời cô là một chiếc hôn trực tiếp dừng trên trán,
trên hai má và cuối cùng dừng ở trên môi, “Chúc
mừng năm mới!”
Cảm giác ấm áp khiến cho cô không thể kiên trì cứng
rắn thêm nữa, đôi mắt bắt đầu ướt. Lương Hoà nghiêng đầu gục trên vai anh, một
lát sau trấn tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng
năm mới!”
Mãi mới dỗ được hai đứa trẻ hưng phấn trở lại giường
ngủ, Lương Hoà nhìn đồng hồ,lúc này đã gần mười hai giờ đêm. Hai đứa trẻ năm
nào cũng muốn cùng ba mẹ đón giao thừa, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa đến
giao thừa chúng đã gà gật ngủ lăn ra.
Tối nay lại còn xảy ra một chuyện nho nhỏ, Cố Gia Giai
lâu không gặp ba nên cứ ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Ninh không buông, miệng cương
quyết muốn ngủ với ba. Cố Gia Niên thấy thế cũng đòi theo, hai đứa quấn lấy
chân anh không rời, Lương Hoà nhìn cảnh đó lập tức lại bừng lên cảm giác mất
mát. Cái tình huống có ba quên mẹ này xảy ra ở nhà cô không chỉ một lần.
Vẻ mặt ỉu xìu của cô khiến anh mỉm cười, hai tay vỗ vỗ
má các con, nói, “Tối hôm nay ba là của
mẹ.”
Lương Hoà mặt mũi đỏ bừng, hai đứa trẻ quay đầu nhìn
nhau cười khanh khách, vô cùng ngoan ngoãn chạy về giường nằm tự giác kéo chăn
trùm lên.
Thấy đôi mắt anh quay lại nhìn mình, Lương Hoà vội
nói, “Tối nay em ngủ với các con.”
Anh cười cười, “Các con
nói là muốn ngủ với ba cơ mà?”
“Vậy anh ngủ với chúng đi, em ngủ một
mình.”
Nói xong cô xoay người đi, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa
phòng cả người đã bị ôm ngang lấy. Lương Hoà thẹn quá hoá giận, chưa giãy dụa
được mấy cái anh lại càng ôm chặt hơn, giọng anh trầm trầm mà ấm áp thở nhẹ bên
tai, “Anh cũng vừa mới nói xong, đêm nay anh là
của em.”
Da mặt dày! Da mặt của anh quả thật là càng ngày càng
dày! Cả người cô bỗng nhiên mềm nhũn ra, nụ hôn của anh từ lúc nào đã rơi xuống
bên tai cô, không biết là anh hôn tai, hay anh đã hôn mà hơi thở nồng ấm ấy
vọng vào trong tai cô, xúc cảm nồng nàn khiến cả người cô run rẩy, vừa run vừa
phẫn uất. Anh không chỉ da mặt dày, mà còn luôn tìm đúng điểm nhạy cảm của cô
để ra tay, chỉ trong phút chốc đã khiến cô không thể chống cự buông giáp quy
hàng. Lương Hoà nghiến răng, “Không được làm trước mặt
các con.”
Cố Hoài Ninh cười cười, hôn cô thêm một cái xem như
đáp ứng, nhanh chóng tắt đèn rồi cùng cô đi ra ngoài, trong bóng đêm chỉ còn
lại hai người bạn nhỏ chong mắt nhìn nhau.
Cố Gia Niên: Sao mà năm nào
ba cũng vậy nhỉ…
Cố Gia Giai: Cả mẹ nữa, năm
nào cũng như vậy…
Cuối cùng hai người bạn nhỏ thống nhất đưa ra kết luận
chung: người lớn thật chả hiện đại gì
cả, muốn hôn nhau thì cứ trực tiếp mà hôn nhau đi, cứ lén lén lút lút, thật là
phiền phức!
Phòng bên cạnh điều hoà mở ra với nhiệt độ ấm áp, anh
vào phòng liền ngồi vào ghế sô pha nhắm mắt,vẻ mỏi mệt, hoàn toàn không giống
vẻ cuồng nhiệt như vừa rồi. Lương Hoà biết anh thật sự rất mệt, công việc cuối
năm bận bịu đã đành, vội vàng đáp chuyến bay dài về đây, tới nơi còn phải dỗ
dành mẹ con cô, nghĩ vậy Lương Hoà mỉm cười, đi pha cho anh một ly trà nóng.
Đưa ly trà đến trước mặt thì anh mở mắt ra, Lương Hoà
nhìn thẳng vào mắt anh, thấy trong đôi mắt có hằn lên những tơ máu. Cô chua xót
trong lòng, định nói, đã bị anh ôm lấy, giọng anh khe khẽ bên tai cô như dụ dỗ:
“Yên nào, để cho anh ôm một chút!”
“Mệt lắm sao?” Cô nhẹ
giọng hỏi.
“Không sao!”
Nói dối. Lương Hoà bặm môi, đưa tay kéo lỏng cravat
của anh ra. Cố Hoài Ninh hơi nhích lui lại, nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn lên
môi cô.
Lương Hoà sửng sốt, đẩy anh ra, “Đang
mệt mà, đi nghỉ sớm đi.”
Anh không thèm để ý, dán sát lấy môi cô, nói, “Thế
này cũng là giải lao.”
Hai người quấn quýt giằng co trong chốc lát, cuối cùng
Lương Hoà đành đầu hàng. Được rồi, cô thừa nhận, về phương diện nào đó, sự kiên
trì của cô chưa bao giờ có thể so sánh được với anh.
Trước khi sa vào chốn trầm luân, trong đầu Lương Hoà
bỗng nhiên ý thức ra một vấn đề, nếu muốn tìm một từ để hình dung ngày đầu năm
mới của cô, thì đó là ———–
Chỉ có hai từ ———- nhục dục !