Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 51
Sáng hôm sau vừa ngủ dậy Lương Hoà đã nhận được điện
thoại của mẹ chồng. Cô vừa ngạc nhiên vừa khẩn trương trong lòng, một tay cầm
điện thoại một tay siết chặt bàn chải đánh răng, đứng giữa phòng khách nghe bà
nói chuyện.
Bà nói cũng không lâu lắm, chỉ hỏi tình trạng sức khoẻ
của Cố lão gia mấy hôm nay như thế nào, qua ý tứ của bà Lương Hoà mới biết mấy
hôm trước khi đi ông không được khoẻ, đến đây vẫn mang thuốc theo để uống. Vậy
mà cô không biết gì hết. Nghĩ vậy Lương Hoà cảm thấy hơi xấu hổ, may mà mẹ
chồng không nói gì, bà chỉ dặn cô thỉnh thoảng nhắc ông uống thuốc đúng
giờ và giữ gìn sức khoẻ. Lương Hoà vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Sau cùng, bà trầm ngâm một lát mới mở miệng hỏi, “Sắp
Tết rồi, có nghỉ phép được vài ngày để về không con?”
Lại là vấn đề này nữa. Lương Hoà đứng thần ra suy nghĩ
xem nên trả lời bà như thế nào. Một điều lạ lùng là trước mặt ba chồng cô
hoàn toàn có thể vòng vo đánh trống lảng được, nhưng một khi đã gặp mẹ chồng
thì cô lại không dám nói gì hết, chẳng nhẽ là sợ bà đến thế ư? Lương Hoà vừa
nghĩ vẩn vơ kiểm điểm bản thân vừa tìm lí do để thoái thác vấn đề bà vừa nêu,
chưa kịp nói gì điện thoại đã bị Cố Hoài Ninh cầm đi, cô xoay người lại nhìn,
anh đứng phía sau cô, cơ thể rắn chắc cao ráo, khuôn mặt vừa ngủ dậy trông đẹp
trai vô cùng.
Cái cách anh đối phó với mẹ luôn không thay đổi, nói
hai ba câu liền đã chuyển được đề tài câu chuyện, sau đó lại nói hai ba câu ân
cần thăm hỏi mẹ nữa là cúp điện thoại luôn. Cuối cùng anh vẫn không hề nhắc gì
tới chuyện có về nhà ăn Tết hay không.
Lương Hoà buồn rầu nhìn chiếc di động vừa bị nhét trở
lại vào tay, “Như vậy có sao không anh?
Nhỡ mẹ lại tưởng là em không thích về nên để anh nói chuyện thì sao?” Mặc dù
thật sự là khi anh lấy điện thoại đi cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cố Hoài Ninh nhướn mày không trả lời, bắt đầu nhìn
gương cạo râu. Lương Hoà liếc mắt nhìn anh, giữa thời tiết mùa đông lạnh lẽo
như thế này vậy mà anh chỉ mặc có chiếc áo ba lỗ trắng, không tay, cổ sâu lộ ra
vòm ngực rắn chắc cường tráng, bọt cạo râu bôi đầy trên cằm và miệng, nhìn có
vẻ buồn cười. Những hình ảnh trên đập vào trong mắt Lương Hoà, trong cô bừng
lên một ý nghĩ, ừm, trông rất đẹp mắt, nhịn không được Lương Hoà bắt đầu
suy nghĩ lan man.
Cạo xong râu Cố Hoài Ninh mới mở miệng nói, “Chuyện
này anh nói thì tốt hơn.” Dạo gần
đây công việc của anh đang không thuận lợi, không thể tuỳ ý đi đâu xa, thứ hai
là, anh không muốn mẹ mình cứ đem chuyện này ra để làm Lương Hoà khó xử.
Nghe anh nói như vậy Lương Hoà cũng thấy có lý, khi
lấy nước chuẩn bị đánh răng đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ngẩng đầu lên nhìn
vào trong gương hỏi anh, “Nhưng mà, tại sao anh lại
muốn ở đây không muốn về thành phố C?”
Động tác lau mặt của anh hơi ngừng lại, sau khi lau
mặt xong biểu tình lại vẫn như lúc ban đầu, đôi mắt nhìn Lương Hoà hơi cười
cười. Anh quệt kem đánh răng vào bàn chải, đưa cho cô xong lại còn nhéo mặt cô
một chút, nói, “Đánh răng đi, lúc nào có
thời gian rảnh rỗi anh đưa em đến một chỗ, lúc đó em sẽ biết ngay.”
Lại không nói. Lương Hoà mím môi, buồn bực nhìn gương
đánh răng, thấy anh mặc quân phục vào cầm áo khoác đi từ phòng ngủ ra lại hỏi, “Anh
đi ra ngoài hả?”
“Ừ, anh đến gặp ba một lát, sau đó
cùng chú Hai lên Sư bộ có việc.”
“Vậy à.” Lương
Hoà bỗng nhiên nhớ tới chuyện mẹ chồng nhắc, vội vàng nói thêm, “Vậy
anh nhớ nhắc ba uống thuốc nhé, mẹ nói dạo này ba không được khoẻ đâu.”
Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, gật gật đầu, sau lại nghĩ
cô không nhìn thấy nên anh “Ừm” một
tiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài.
o—————-o
Xe vừa dừng ở cửa Đoàn bộ, Cố Hoài Ninh chưa kịp đi
vào văn phòng đã thấy Cao Vịnh Quân đứng đợi sẵn ở cửa từ lúc nào. Anh kinh
ngạc đi tới, cười cười mở cửa.
“Mới sáng sớm mà đã đứng gác
sao?”
Anh vui vẻ đùa một câu, nhưng Cao Vịnh Quân sắc mặt
vẫn không thả lỏng chút nào, sau khi vào phòng vẫn đứng đấy, mãi tới khi Cố
Hoài Ninh nhắc thì mới ngồi xuống ghế, im lặng một lát sau mới nói, “Đội
trưởng, người hôm qua là vợ anh hả?”
“Ừ.” Cố Hoài
Ninh gật đầu thừa nhận, lại nói luôn,”Chuyện này đừng
nói cho cô ấy biết vội, sẽ giải quyết xong nhanh thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều
quá.”
Cao Vịnh Quân cúi đầu không trả lời. Trong lòng anh
cảm thấy rất thẹn với Cố Hoài Ninh. Anh vốn ở Doanh thông tin, có một lần đơn
vị mở cuộc thi kỹ thuật, sau khi bình xét xong anh được xếp thứ nhất. Thời gian
sau đó Cố Hoài Ninh luôn có ý bồi dưỡng và đề bạt anh. Thực tế mà nói anh có vị
trí ngày hôm nay thì công của Cố Hoài Ninh không phải nhỏ. Chuyện xảy ra lần
này rõ ràng là có kẻ vu oan hãm hại, chuyện này tuy không có chứng cớ để chứng
minh, nhưng Cao Vịnh Quân không thẹn với lương tâm mình. Chỉ có điều lại dây
dưa cả đến Cố Hoài Ninh, cho nên trong lòng anh băn khoăn không thoải mái.
“Đội trưởng, hay là chuyện này anh
đừng xen vào, cấp trên xử phạt thì cứ xử phạt đi, tôi nhận là được.” Anh
nghĩ, cùng lắm thì chuyển nghề chạy lấy người, dù sao mình cũng có năng lực có
kỹ thuật, không lo không có cơm ăn, chỉ có điều không cam lòng mà thôi.
Cố Hoài Ninh nghe vậy thì biến sắc mặt, “Chuyện
này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, thành thật nói cho tôi biết, trong chuyện
này cậu có dính dáng chút nào không?”
Trong đầu Cao Vịnh Quân ong một tiếng, vội vàng cam
đoan, “Không có, tuyệt đối không dính dáng gì
hết.”
“Vậy thì được.” Sắc mặt
Cố Hoài Ninh giãn ra, cuối cùng còn nở nụ cười nói, “Chuyện
này cậu không cần quan tâm, làm gì thì cứ làm đi, tôi có kế hoạch rồi.”
Anh nói như vậy không phải để an ủi Cao Vịnh Quân, mà
thật ra trong lòng anh đã tính sẵn. Dù sao cũng có hai đại thần đang ở đây. Cố
Hoài Ninh thong thả đi về phía nhà khách đơn vị, đến trước cửa phòng ba mình
thì nghe thấy có tiếng ho từ bên trong truyền ra, anh đẩy cửa bước vào, trong
phòng khói thuốc mờ mịt lượn lờ. Cố Hoài Ninh nhịn không được cũng ho lên mấy
tiếng, thấy ông đang hút thuốc, nhìn vẻ mặt đường như đang rất vui.
Cố Hoài Ninh cười khẽ, gõ tay lên cánh cửa nhắc ông,”Mấy
hôm nay ba không uống thuốc mà chuyển sang hút thuốc rồi sao?”
Ba anh liếc mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Hút
mấy điếu giải lao.”
Cố Hoài Ninh hỏi, “Chú Hai
đâu rồi ba?”
“Vừa mới bảo là lát nữa mới tới, đến
lúc đó con lái xe đưa chú ấy về nhé, nhân tiện đi ăn cơm, gặp luôn vài người.
Đừng có không vui, ba không ra mặt đâu.”
Cố Hoài Ninh bật cười, ba anh vẫn còn xem anh như một
đứa bé sao. Anh từng trải bao nhiêu năm ở đơn vị như vậy chẳng nhẽ không biết
nên xử sự như thế nào hay sao. Anh nhớ lại lúc vừa mới nhập ngũ, bởi vì không
ai biết hoàn cảnh gia đình anh nên bị phân tới một địa phương rất heo hút để
rèn luyện. Lúc chú Hai biết chuyện muốn điều Cố Hoài Ninh đi chỗ khác liền bị
anh cự tuyệt. Sau chú Hai tìm năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện này, anh tức
giận phát cáu lên ông mới nói, thật ra là ba anh sợ con trai mình chịu
khổ, tuy rằng khi anh nói nhập ngũ ông bình thản mặc kệ không nói gì, nhưng
trong lòng người cha nào chẳng thương con, lo lắng cho con mình.
o—————o
Lúc Diệp Vận Đồng gọi điện thoại tới Lương Hoà đang
dạy tiếng Anh cho Trương Hân. Thời gian này tuy đang nghỉ đông, nhưng Trương
Hân là học sinh mới chuyển trường, lúc nhập học chắc chắn sẽ có bài thi kiểm
tra. Cô bé từ nhỏ đã không thích học tiếng Anh, thành tích môn này kém tới mức
Lương Hoà thở dài. Vậy mà lại luôn may mắn vừa đủ tiêu chuẩn để vượt qua mấy
bài kiểm tra, điểm trung bình chỉ du di ở khoảng trên dưới 60, điều này khiến
Lâm Nhiên rất lo lắng. Ngược lại cô bé tỏ vẻ không làm sao cả, theo cách nói
của Trương Hân thì, lớn lên con không đi nước ngoài, cần gì phải học giỏi tiếng
Anh. Nhưng vì cuộc thi trước mắt, cho nên không thể không học thêm một chút.
“Dạo này cháu bận gì vậy, sao không
đến nhà chơi?”
Lương Hoà liếc mắt nhìn Trương Hân đang phụng phịu làm
bài tập Tiếng Anh, nói, “Đang giúp một cô bé học bổ túc
tiếng Anh, nên không có thời gian ạ.”
Diệp Vận Đồng bật cười, “Mấy
cái việc dạy học này nên giao cho Dĩ Trinh mới đúng chứ, hay là cháu đưa đứa bé
ấy đến đây, tiện thể dì đưa lại mấy tấm ảnh kia luôn.”
Lương Hoà chưa kịp trả lời tay áo đã bị Trương Hân túm
lấy kéo kéo, đôi mắt cô bé đầy vẻ chờ đợi. Mấy ngày nay cô bé bị cô kềm kẹp
trong đống bài tập suốt, có lẽ đã buồn chán rồi. Nghĩ vậy nên Lương Hoà đồng ý
với Diệp Vận Đồng.
Khi Trương Hân nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp trong sân
vườn nhà Diệp lão nhịn không được liền oa oa kêu ầm lên, Lương Hoà cười cười sờ
đầu cô bé, chưa kịp nói lại nghe thấy tiếng kinh hô của Trương Hân, cô nhìn
lên, tưởng gì hoá ra là Diệp Dĩ Trinh.
Anh ta mặc chiếc áo len màu xám, dáng vẻ nhàn nhã đút
hai tay trong túi quần dài, nhìn hai người mỉm cười ôn hoà. Lương Hoà sờ sờ đầu
Trương Hân, biết con bé lại bắt đầu “mê trai đẹp”.
Diệp Vận Đồng ở thành phố B đã lâu, cho nên chị cũng
biết Trương chính uỷ. Gặp Trương Hân là con của ông nên rất thân thiết với cô
bé, lấy bánh cho cô bé ăn rồi đưa cả Trương Hân cùng đống sách bài tập giao lại
cho Diệp Dĩ Trinh. Diệp Dĩ Trinh không nói gì, dắt tay Trương Hân vào trong thư
phòng.
Cô bé hẳn là rất vui vẻ. Lương Hoà thầm nghĩ, bởi vì
thấy Trương Hân vừa đi vừa xoay đầu lại nháy nháy mắt với cô.
Diệp Vận Đồng cười nói, “Còn
nhỏ tuổi thật tốt, không chỉ không biết buồn bã u sầu, một việc nhỏ như vậy
cũng có thể vui vẻ cả buổi.”
Lương Hoà cười, cầm tập ảnh Diệp Vận Đồng đưa cho cô,
bỏ vào trong túi xách.
“Ông cụ.. sức khoẻ thế nào rồi
ạ?” Chần chừ một lát cô hỏi.
Diệp Vận Đồng uống một ngụm trà, thong thả nói, “Cũng
ổn rồi, vài hôm nữa là có thể xuất viện. Bác sĩ nói cần để quan sát thêm ít
lâu, nên vẫn giữ lại trong bệnh viện, vì thế nên bây giờ ông cụ rất tức
giận.”
Lương Hoà mím môi cười, thấy Diệp Vận Đồng nhìn cô có
vẻ suy nghĩ liền hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Diệp Vận Đồng cười lắc đầu, “Dì
không có ấn tượng gì về mẹ mình cả, mấy hôm nay cứ xem đi xem lại ảnh của bà,
bây giờ nhìn cháu, quả thật là hai người rất giống nhau.”
Câu này Lương Hoà từng được nghe rất nhiều người nói,
bởi vì khi còn trẻ bà ngoại rất đẹp, cho nên khi được khen giống bà thì cô rất
vui vẻ, nhưng hiện tại nghe một người con gái khác của bà nói như vậy, cô lại
có cảm giác rất phức tạp.
“Dì đã từng nói dì hận bà ấy đúng
không? Tuy rằng thời gian lâu rồi, tuy rằng bao nhiêu năm qua đi cảm giác đó
cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn có những vương vấn,
không tránh được.” Chị ngừng một chút rồi
nói tiếp, “Trước đây mỗi khi rảnh rỗi, ông
vẫn nói với dì về bà. Ông nói, khi đó không phải bà cố ý muốn bỏ dì ở lại, mà
là do ông khẩn cầu bà, khẩn cầu để lại một đứa con gái cho ông, cho nên bà mới
không đưa dì đi.”
Lương Hoà kinh ngạc.
Diệp Vận Đồng cười khổ nói tiếp, “Lúc
đó dì nghĩ cái gì vậy chứ? Cứ băn khoăn nghĩ rằng mình không được mẹ yêu thương
nên mới bị bỏ lại, mà chưa từng đoán được hoá ra chuyện là như thế này. Lương
Hoà, cho dì biết.. bà ngoại.. sống có vui không?”
Lương Hoà muốn nói, nhưng lòng cô đau tới mức khó có
thể mở miệng được. Bà ngoại sống có vui không ư? Sau khi bỏ đi bà ngoại vẫn
sống một mình nuôi con, không lấy ai, cũng không quen người nào, cô độc suốt
quãng đời còn lại. Còn cả mẹ cô nữa, cả đời đa nghi, không tin đàn ông, cho đến
lúc cuối cuộc đời khi kết thúc sinh mệnh mình trong lần tai nạn xe hơi đó, mẹ
vẫn không tin. Vậy mà vui vẻ hạnh phúc sao? Lương Hoà đột nhiên cảm thấy không
chịu đựng được nữa, không tiếp tục được nữa, cô đứng bật dậy, hít một hơi nói, “Chúng
ta.. chúng ta không nói chuyện này có được không?”
Phản ứng của Lương Hoà làm Diệp Vận Đồng kinh ngạc,
nhưng qua đó chị có thể biết được đáp án mà cô không nói ra, chị thở dài vỗ vỗ
lưng Lương Hoà nói, “Được rồi, chúng ta không
nói.. không nói..”
o—————o
Diệp Vận Đồng kiên trì giữ hai người ở lại ăn cơm
trưa, Lương Hoà cự tuyệt không được. Thừa dịp Diệp Vận Đồng nấu cơm trong bếp
Lương Hoà vào thư phòng xem Trương Hân học bài. Không biết kỹ thuật giảng bài
của giáo sư Diệp như thế nào, với con người phóng khoáng như anh ta, có lẽ học
trò cũng sẽ không đến mức quá vất vả.
Trong lòng Lương Hoà than thở như vậy, khi đẩy cửa ra
nhìn thấy tình huống bên trong cô hơi kinh ngạc. Trương Hân đang ngồi đọc
truyện mà Diệp Dĩ Trinh thì ngồi bên cạnh đọc sách, trên mặt đeo cặp kính mắt,
quả thật là rất có dáng dấp của một thầy giáo. Lương Hoà cười định đóng cửa lui
ra thì bị Trương Hân lơ đãng nhìn thấy, hô lên, “Cô
Lương”.
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt cười cười.
Lương Hoà bất đắc dĩ đành đi vào, vờ nghiêm túc lật dở sách bài tập của Trương
Hân, hỏi, “Làm bài tập xong chưa? Cả
mấy câu phiên dịch nữa, đã viết hết chưa vậy?”
Cô bé nhún nhún vai, “Viết
xong lâu rồi ạ, lỗi cũng sửa xong rồi, chú Dĩ Trinh dạy dễ hiểu hơn cô.”
Lương Hoà nghe vậy thì bực mình, ngược lại Diệp Dĩ
Trinh cười ha ha vỗ vỗ đầu cô bé, ra hiệu cho cô bé đi chơi. Trương Hân vui vẻ
nhảy chân sáo ra khỏi phòng, Lương Hoà nhìn theo dở khóc dở cười.
Cô không hiểu rõ về Diệp Dĩ Trinh, chỉ có cảm nhận
rằng anh ta cũng thuộc tuýp người giống như Cố Hoài Ninh. Vì thế nên trước mặt
anh ta tự nhiên Lương Hoà cảm thấy yếu thế hơn cũng không có gì là lạ. Diệp Dĩ
Trinh lại dường như không cảm thấy gì, bình tĩnh ngồi trên sô pha xem tư liệu
trên tay, lúc ngẩng đầu nhìn cô, anh cười cười.
“Cười cái gì chứ?”
“Tôi nghĩ, cô và Hoài Ninh đến được
với nhau, quá trình hẳn là rất kỳ diệu.” Thấy
ánh mắt cô sáng lên, anh nói tiếp, “Ý tôi là
Hoài Ninh rất soi mói kĩ tính.”
Lương Hoà im im, trả lời, “Anh
ấy từng nói, thay vì đi tìm một người tốt, không bằng cùng một người sống tốt
hơn.”Có lẽ là ý tứ này, cô không nghĩ sai đâu nhỉ?
“Ồ? Nói như vậy sao?”
Lương Hoà ngượng ngiụ gật đầu, Diệp Dĩ Trinh xoa cằm
cười, thản nhiên nói, “Tình yêu và thuốc độc ư?
Thật thú vị.”
o—————–o
Vào buổi chiều tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Lương Hoà mặc kệ
tuyết rơi kéo Trương Hân đi bộ về nhà, đường đi tuy không gần lắm, nhưng cô bé
thích tuyết, vừa đi vừa chơi hào hứng không cảm thấy mệt chút nào. Khi đến nhà
thì Lâm Nhiên cũng vừa đi ra từ nhà trẻ trong viện. Hôm nay là ngày cuối cùng
trong năm, cho nên mọi người tan việc về sớm hơn mọi ngày.
Lâm Nhiên nhìn thấy hai cô cháu lạnh tới mức mặt đỏ
hồng lên thì xót ruột, vội vàng kéo vào nhà, nhét vào tay mỗi người một ly trà
nóng.
Lương Hoà nhấp một ngụm, suýt xoa khen ngon, “Cô
thật khéo tay quá.”
Lâm Nhiên cười, “Chỉ là
mấy việc vặt vãnh thôi mà, tính gì đâu.” Nói
xong liền bảo Trương Hân về phòng học bài, cô bé phụng phịu không tình nguyện,
nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của mẹ đành bưng ly trà đi vào phòng.
Chờ con gái đóng cửa lại rồi Lâm Nhiên mới nói, “Hoà
Hoà, chuyện của Cố đoàn trưởng giải quyết thế nào rồi?”
“Chuyện gì ạ?” Lương
Hoà cầm ly trà trên tay, không hiểu hỏi lại.
Lâm Nhiên nói vội vàng, “Còn
chuyện gì nữa, mấy hôm nay trong viện đều bàn tán xôn xao cả lên, mấy nhà khác
biết chúng ta ở gần nhau, lúc đưa con đến trường đều hỏi thăm, cô đành phải ừ
hữ cho qua chuyện. Chuyện điều tra kia kìa, đã giải quyết rõ ràng chưa?”
Ly trà trên tay Lương Hoà rơi “choang” một
tiếng xuống sàn, Lâm Nhiên nhìn xuống đất, lại nhìn lên, thấy mặt Lương Hoà tái
nhợt mới e dè hỏi thật cẩn thận, “Cháu..
cháu không biết sao?”
Lương Hoà gượng gạo miễn cưỡng nở ra một nụ cười, chua
xót vô cùng, “Vâng, cháu không biết gì cả.”