Đọc truyện Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! – Chương 50
Mãi tới ngày thứ ba Lương Hoà mới có thể gặp được ba
chồng mình. Ông vốn bận rất nhiều việc, lúc trước khi còn ở thành phố C cũng
vậy, mỗi lần Lương Hoà muốn gặp ông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hôm nay
ông cố ý thu xếp công việc để gặp riêng cô, Lương Hoa đột nhiên có cảm giác bất
an.
Nhìn cô đứng trước gương ngắm trên nhìn dưới đắn đo
xem nên mặc quần áo như thế nào, Cố Hoài Ninh bèn đặt tờ báo xuống bàn nói, “Để
anh đi với em.”
Lương Hoà lắc lắc đầu, “Không
cần đi cùng, mà cũng không cần đưa em đi, một mình em đi được rồi.”
Anh cười cười, “Một mình
em đi làm sao được, ba ở nhà khách đơn vị, ai cho em tuỳ tiện đi vào đấy?”
Đôi mắt cô rũ xuống, “Kể
cả như vậy cũng không cần anh đưa đi.” Còn
chưa dứt lời thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ cần hơi nghiêng mí
mắt đã có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lương Hoà giơ tay
lên, do dự một chút rồi lướt qua cằm đặt tay lên bờ vai anh, “Chắc
là ba có chuyện muốn nói riêng với em, để anh đi cùng chẳng hoá ra là em nhát
gan quá sao.” Cho dù là cô cũng hơi nhát gan thật.
Anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không kèo nài thêm
nữa, đành để lái xe Trương đưa cô đi.
Xe dừng trước cửa nhà khách, bây giờ là vào giờ huấn
luyện buổi chiều, trong doanh trại không có mấy người đi lại, không sợ ai nhìn
ngắm, Lương Hoà ung dung tự nhiên cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên có một đôi
giày da màu đen đập vào tầm mắt, cô giật mình dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng ai, hoá ra là Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà.
Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, động tác của cô khiến Triệu Kiền Hoà phải bật cười.
“Đến gặp bác Cố phải không?”
Lương Hoà gật gật đầu. Triệu Kiền Hoà giơ tay nhìn
đồng hồ nói, “Anh đang có việc, không đi
cùng em được, anh đi trước nhé!”
Nói xong anh vội vàng nhanh chóng đi ra ngoài, Lương
Hoà đứng im tại chỗ buồn bực, bận gì mà bận đến mức không thể nói thêm được vài
câu?
Phòng của Cố lão gia ở phía cuối hành lang, cửa hờ
khép. Lương Hoà hít sâu một hơi, gõ nhẹ vài cái lên cửa cũng không thấy ai trả
lời, do dự một lát cô đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào trong.
Cố lão gia đang gọi điện thoại, thấy cô vào ông hơi
gật đầu. Lương Hoà ngồi xuống trên ghế, ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong
phòng ngoài cô ra thì không có khách nào. Ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc
trên gương mặt của ông, lòng cô nảy lên cảm giác khẩn trương. Người ở đầu dây
bên kia nói rất nhiều, ông có vẻ không kiên nhẫn, ngón tay gõ từng nhịp trên
mặt bàn đá cẩm thạch, lông mày chau lại.
“Thôi thôi, có giỏi thì tự đi khuyên
con mình ấy, đừng có nói với tôi.”
Câu này khiến cho Lương Hoà chột dạ. Chẳng lẽ người
gọi điện là Lý Uyển?
Không biết người bên kia lại nói gì đó, ông nhoẻn
miệng nở nụ cười, “Làm sao tôi khuyên được. Bọn
nó đứa nào đứa nấy tính tình đều cứng rắn như nhau, theo tôi thì mặc kệ chúng
nó, muốn làm gì thì làm.” Dừng
một lát, ông nói thêm,”Thôi nhé, tôi cúp máy đây.”
Nói xong ông dứt khoát cúp điện thoại. Lương Hoà chưa
kịp dời mắt đi chỗ khác đã bị ông bắt gặp, nhìn thấy đôi mắt chăm chú như đang
suy nghĩ của cô ông cười nói: “Đừng lo, là ba của Kiền
Hoà đấy mà.”
Thì ra là vậy. Lương Hoà nhịn không được muốn thở ra
nhẹ nhõm, nhưng ý thức được ông vẫn đang nhìn mình nên đành nén lại.
Cố lão gia làm như không thấy dáng vẻ khẩn trương của
cô, thong thả ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên nhấm nháp một ngụm nhỏ rồi mới
chậm rãi nói, “Hai đứa đến đây cũng nhiều
ngày rồi mà không gọi về nhà, làm cho mẹ cứ sốt ruột lo lắng mãi. Thế nào, đã
thích nghi được chưa?”
Lương Hoà cúi đầu, “Cũng tạm
ổn rồi ạ.” Qua mấy hôm đầu mơ mơ màng màng, gần đây quả thật cũng
trở nên tốt hơn nhiều.
Giọng ông trầm xuống, “Chuyện
của con và nhà họ Diệp hôm nọ ba cũng đã nghe qua biết đại khái rồi, thái độ
của ông ấy ba cũng biết, còn con…” Ông
nhìn Lương Hoà, “Hoài Ninh nói con vẫn chưa
nhận, có phải không?”
Dưới ánh mắt dò xét của ông, Lương Hoà suy nghĩ một
lát rồi đáp, “Nhà họ Diệp đối xử với con
rất tốt, con vẫn kính trọng xem Diệp lão tướng quân như trưởng bối. Nhưng mà,
nếu nhận ông ấy là ông ngoại, e rằng hơi khó. Con cảm thấy như bây giờ cũng tốt
rồi, con không muốn lại có thêm biến cố gì nữa..”
Thật lòng mà nói, thái độ né tránh như vậy chính cô
cũng không thích.Cô không rõ những mâu thuẫn trước đây của ông bà ngoại, cũng
không muốn đem khuôn mặt hiền lành của Diệp lão hiện tại so sánh với người ông
ngoại phong lưu trước đây đặt ngang hàng cùng nhau, cho nên cô mới không muốn
nghĩ tới, Diệp lão gia vẫn là Diệp lão gia, bà ngoại vẫn là bà ngoại.
Ba chồng cũng không phê bình lời cô nói, chỉ cười
cười:“Thôi, quên đi, con tự nghĩ rồi quyết định
lấy.” Nói xong ông nhìn Lương
Hoà đầy thâm ý, “Thật ra, xét ở góc độ khách
quan mà nói, phản ứng của con như vậy là rất khờ khạo. Với một cơ hội như vậy
nếu đặt ở trong tay người khác thì phải là một việc vui, cầu còn chẳng được,
người thân có bối cảnh gia thế hiển hách như vậy đâu dễ mà có.”Dừng một
chút ông nói thêm, “Có điều bây giờ con cũng không
cần quan tâm tới mấy thứ này, nếu đã gả cho Hoài Ninh rồi, tất nhiên là nó phải
che chở lo lắng cho con đầy đủ.”
Hàm nghĩa sâu sắc của ông mãi sau một lúc Lương Hoà
mới hiểu được. Ý của ông là, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Cố rồi, không có
nhà họ Diệp thì cũng không sao. Lương Hoà nhịn không đuợc cười khổ, cảm giác bị
người ta bao bọc như chim bị nhốt trong lồng này, cô cảm thấy không thoải mái
chút nào cả.
Chưa kịp nghĩ gì nhiều, lại nghe ba chồng lên tiếng, “Cũng
cuối năm rồi, hai đứa có về nhà ăn Tết không?”
Đây quả thật là một vấn đề khó trả lời, Lương Hoà
lưỡng lự trong giây lát, uyển chuyển nói, “Anh ấy tính
sao thì con nghe vậy.”
Câu trả lời của cô khiến ông nhíu mày, nói thẳng tuột,”Nếu
thu xếp được thời gian thì về nhà vài hôm.” Dừng
một chút ông nói thêm, “Mẹ con vẫn hi vọng Hoài
Ninh trở về bên đó làm việc, ba không phải ép buộc gì cả, có điều thỉnh thoảng
con cũng nên khuyên nhủ nó, nếu có thể về thì về đi.”
Lương Hoà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
o———–o
Nói chuyện xong với ba chồng thì trời đã tối, ra ngoài
thấy xe đứng chờ cách đó không xa. Lương Hoà mặc áo khoác đội mũ chậm rãi đi về
hướng chiếc xe, bàn tay cô vừa đặt lên chốt mở, cửa xe đã bị đẩy ra từ bên
trong. Lương Hoà trèo lên xe, cười định nói cám ơn lái xe Trương, ngẩng đầu lên
đã thấy khoé miệng cười của Cố Hoài Ninh, cô sửng sốt.
Bàn tay anh lướt qua nâng cằm cô lên rồi quay sang
đóng cửa xe lại.
Lương Hoà oán trách nói, “Em
đã nói không cần đón mà, sao anh vẫn tới đây?”
Anh nhìn cô thắt dây an toàn, nói thản nhiên, “Sắp
đến giờ ăn cơm, phải để lái xe Trương đi ăn cơm chứ.”
“Thảo nào thấy đông người thế
kia.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, vừa
dứt lời chiếc mũ trên đầu đã bị ai đó kéo xuống, cô định trừng mắt nhìn anh,
bỗng nhiên thấy cửa xe bên phía anh thấp thoáng bóng người. “Yên
nào, có người đến.” Nói xong anh hơi hất cằm.
Cửa kính xe hạ xuống, Cao Vịnh Quân hơi thò đầu vào
trong, thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh vui vẻ thì định nói gì đó, ánh mắt vừa nhìn
thấy Lương Hoà ngồi trong xe lại chần chừ im lặng.
Có tiếng nghêu ngao ca hát của các chiến sĩ từ xa xa
vọng đến, Cố Hoài Ninh cười nhẹ, “Thôi đi
ăn cơm đi đã, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi hẵng nói.”
Cao Vịnh Quân chần chừ gật gật đầu, đứng lui lại nhìn
anh lái xe đi.
“Ai vậy anh?” Lương
Hoà kìm chế không được tò mò hỏi.
“Cấp dưới của anh.” Cố Hoài
Ninh vừa nhìn đường vừa nói, anh dừng xe ở cổng, đưa giấy phép cho chiến sĩ gác
kiểm tra.
“Em thấy ai cũng bận rộn hết, chỉ
mình anh là nhàn nhã. Chẳng nhẽ làm quan to thì thế à?” Lương
Hoà cười khanh khách, cười xong lại cảm thấy ngượng ngiụ, bởi vì anh chỉ liếc
mắt nhìn cô một cách thản nhiên.
“Em nói chuyện gì với ba
vậy?”
“Hỏi thăm tình hình sức khoẻ thôi, mẹ
nói muốn chúng ta về ăn Tết.” Nói
xong cô nhìn nhìn sắc mặt của anh, thấy không tỏ vẻ gì liền bổ sung thêm, “Em
nói anh tính thế nào thì em nghe vậy, không có nói thêm gì nữa đâu.”
Anh nghe vậy thì cười, “Em
nói sao cũng được cả, anh nghe theo em hết.”
Câu nói ngọt ngào của anh khiến lòng cô cảm thấy rất
mãn nguyện.
Vừa về đến cổng đã thấy Trương Hân đứng trên hàng hiên
đợi sẵn, hai người rất ngạc nhiên. Cô bé đeo bao tai, mặc áo khoác dày cộp đứng
không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, thấy hai người về thì dẩu môi lên, “Ôi,
cuối cùng thì cô chú cũng về rồi, cháu đợi lâu lắm rồi đấy!”
“Có chuyện gì vậy?” Lương
Hoà vừa hỏi vừa nhéo má cô bé, khuôn mặt tròn trĩnh phình ra.
“Mẹ cháu bảo mời hai người sang nhà
ăn bánh trẻo.”
“Ăn bánh trẻo à?”
Lương Hoà hỏi lại, nhìn về phía Cố Hoài Ninh, thấy anh gật đầu thì vui vẻ đồng
ý.
Lâm Nhiên làm rất nhiều bánh trẻo, trên bàn bếp vẫn
còn một đống bột thừa. Lương Hoà nhìn nhìn, làm nhiều thế này bốn người làm sao
ăn hết được. Trương Hân đưa cho cô một cái thìa, nghịch ngợm nói, “Chú
Hoài Ninh nói, tay nghề bếp núc của cô Lương và cháu ngang nhau, hôm nay hai
chúng ta thi xem, ai nặn bánh trẻo đẹp hơn nhé.”
Lương Hoà bị cô bé nói mặt đỏ lên, ngẩng đầu lườm anh,
anh nhún nhún vai tỏ vẻ rất vô tội. Anh cầm lấy cái bánh trẻo trên tay cô,
Trương Hân lại dẩu môi lên phản đối ầm ĩ bị anh thò tay cốc cho một cái. Cố
Hoài Ninh cầm thìa nặn hình bánh trẻo, rồi viền hai bên mép bánh lại, trong
thoáng chốc đã thành hình một chiếc bánh trẻo xinh đẹp. Điều này khiến ánh mắt
cô thán phục không thôi, dù vậy nhưng trong lòng lại ghen tị oán thầm.
Ăn uống trò chuyện xong xuôi về tới nhà cũng đã gần
mười hai giờ khuya. Tuyết vừa ngừng rơi, mặt đường hơi trơn, Cố Hoài Ninh đưa
Lương Hoà đến sát hàng hiên rồi mới đi đỗ xe. Lương Hoà đứng im tại chỗ nhìn
ánh đèn đường mờ nhạt cách đó không xa mỉm cười, tâm trạng cô hôm nay rất vui
vẻ, có lẽ là vui nhất kể từ khi đến thành phố B tới giờ. Lương Hoà dậm dậm hai
chân, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng cô Nhậm đang sắc thuốc.
Lưỡng lự một lát cô chậm rãi lại gần.
“Muộn thế này vẫn còn sắc thuốc hả
cô?” Cô hỏi khẽ.
Cô Nhậm cười, “Ừ, bệnh
cũ mà, không uống thuốc thì khó chịu trong người, cũng quen rồi.”
“Cô không khoẻ ạ?”
Cô Nhậm lắc đầu, chỉ vào trong phòng, “Không,
là chồng tôi cơ, lần nào trở trời cũng cứ gắng gượng chống đỡ, tôi cứ phải sắc
thuốc bắt ép mãi ông ấy mới chịu uống.”
Lương Hòa nghe vậy thì cười khẽ, không quá khó cô liền
hiểu được địa vị của cô ở trong gia đình. Như vậy cũng thật tốt, người đàn ông
bôn ba mạnh mẽ ở bên ngoài xã hội, khi về nhà lại cũng chỉ là một người cần
được bàn tay của người phụ nữ quan tâm chăm sóc, như một đứa trẻ mà thôi, như
vậy thật tốt quá, nhất là một người phụ nữ đảm đang chu toàn như cô Nhậm.
Cố Hoài Ninh đậu xe xong đi lên, thấy cô đứng ở hành
lang tầng hai thì nhíu mày lại, chào hỏi cô Nhậm xong anh tự nhiên nắm tay cô
đi lên nhà.
Lương Hoà hơi lưỡng lự một chút, lập tức anh nhận ra
ngay, hơi nghiêng đầu sang anh hỏi, “Sao
vậy?”
Cô cười cười, lại cầm chặt lấy tay anh, “Không
sao.”
Lương Hoà chỉ nghĩ, cô cũng muốn trở thành một người
như vậy, dùng hết trái tim và tình cảm của mình để chiếu cố quan tâm đến
anh.