Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 87


Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 87


Vòng bảng Champion cup mùa đông kéo dài suốt hai tuần, KG đã thành công lọt vào vòng tứ kết với hạng hai bảng A, sau đó tiến thẳng vào vòng bán kết, nhưng lại lần nữa thất bại trước ASG.
Trận đấu này Lâm Kiều và Cách Lâm vẫn bình luận ở kênh thứ hai, giọng nói của hai người càng lúc càng nhỏ, đến lúc tuyên bố ASG đã giành chiến thắng, Lâm Kiều đã nhìn thấy sự tiếc nuối trong ánh mắt của Cách Lâm và cảm giác bất lực của mình.
Sau khi ASG có Tinh Vũ gia nhập vào thì đánh càng lúc một hăng hơn, không gì cản nổi, không chỉ Lâm Kiều mà rất nhiều người hâm mộ đều cảm thấy bây giờ ASG chẳng khác gì KG trước kia, còn giờ đây KG có ra sao thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bọn họ như rồng bị rút hết xương, vùng vẫy trong đống bùn lầy, khiến người ta cảm thấy thảm thương.
Đây là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong giải đấu hàng năm, cặp đôi cộng sự Cách Lâm và Blue hiển nhiên phải lên sân khấu một cách hoành tráng, đây cũng là trận thi đấu cuối cùng của KG, Lâm Kiều không nhận lời mời làm bình luận viên kênh hai của ban tổ chức mà quyết định đến quan sát trận tận mắt.
Chỗ ngồi cậu được sắp xếp là hàng thứ hai, Giang Tự ngồi ngay bên cạnh cậu, cách hai ghế phía trước là vị trí của huấn luyện viên trưởng – anh Khải.

Trận đấu đã sớm bắt đầu, ba người đều không lên tiếng, chỉ có bàn tay buông lỏng của Giang Tự đang nắm nhẹ cậu, truyền đến xúc cảm khô ráo và ấm áp.
Đối thủ của KG trong trận này là một đội mới được thăng cấp lên từ khu league thứ cấp, năm người trong đội đều là mấy cậu trai mười sáu mười bảy tuổi, đánh rất hung hăng và liều lĩnh, dùng sức mạnh của nghé mới sinh không sợ cọp mà tiến vào vòng bán kết.
Nhưng bọn họ vừa gặp phải Tiểu Ngư là xìu liền, Tiểu Ngư thích nhất là đối đầu mới đối thủ kiểu vậy, kéo cả đội đánh du kích với người ta, đòn của mấy cậu trai kia chẳng khác gì đấm vào bông, không biết đánh kiểu gì mới được, chỉ có thể trơ mắt từng cây trụ nhà mình bị đập vỡ.

truyện teen hay
Lúc hai chữ thắng lợi nhảy ra, phía sau Lâm Kiều chỉ vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.

Vật đổi sao dời, sân thi đấu không có chỗ trống giờ đây chỉ lấp chưa đầy một phần tư chỗ ngồi, tốc độ fans rời đi nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc, cho dù là mấy lời bình luận trên mạng hay nhưng thứ bên ngoài, đều viết rõ một sự thật ấy.
Lâm Kiều không biết họ hận sắt không thành thép hay đã thất vọng tột độ, cậu chỉ biết rằng những đợt cỗ vũ như thủy triều kia đã bị cuốn đi rất ra, sợ là sau này sẽ chẳng còn nữa.
“Đi thôi.” Giang Tự đưa tay kéo cậu đứng dậy, “Về mở tiệc mừng công nào.”
Lâm Kiều khó hiểu, cậu cảm thấy biểu hiện của KG không hề khiến người ta vừa lòng chút nào: “Chỉ vậy cũng mở tiệc mừng công sao?”

Giang Tự quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Không phải vẫn lấy được huy chương đồng sao? Đã tốt lắm rồi.”
“Nhưng mà người hâm mộ…”
“Liên quan gì tới fans chứ.” Giang Tự bừng tỉnh, cười nói với cậu, “Hôm nay đến đây, cũng đánh thắng rồi, vì sao lại không tổ chức tiệc mừng công?”
Từ trước đến nay hết thảy mọi nỗ lực của bọn họ đều nhằm mục đích thắng lợi, cho dù đánh thế nào, mất đi nhiều ít fans thì cũng không mấy thiết tha, căn bản là Giang Tự không để ý đến.
Đầu óc Lâm Kiều thông suốt, vui vẻ nói: “Là do suy nghĩ của người hâm mộ tụi em.”
“Vậy phải cảm ơn em đã ủng hộ rồi.” Giang Tự duỗi cánh tay dài ra ôm lấy bờ vai của cậu, đẩy cậu về phía trước, “Chúng ta về phòng nghỉ trước đi, chờ bọn họ phỏng vấn sau trận đấu xong sẽ quay lại.”
“Anh không đi à?”
Gang Tự không hề khao khát ánh đèn flash chói lóa kia, thản nhiên nói: “Anh Khải đi là đủ rồi, anh chỉ là phận làm thuê, có đi hay không cũng không quan trọng.”
“Khán giả còn chưa đi hết đâu, chúng ta sẽ bị chụp đấy—”
“Sợ gì chứ.” Giang Tự ghé sát vào bên tai cậu, “Anh em tốt quàng vai bá cổ nhau không phải rất bình thường sao.”
Tuy nói như thế, nhưng Giang Tự vẫn dắt cậu đi lối dành cho nhân viên, trốn tránh máy quay dọc đường quay lại phòng nghỉ.
Vừa bước vào đã thấy một cái bánh kem to đặt trên xe đẩy, xung quanh còn chất đầy gà rán và trà sữa, mỗi thứ đều tỏa ra mùi hương nức mũi, trông cực kỳ hấp dẫn.
Suốt thời gian này Giang Tự cứ mãi bận rộn chuẩn bị cho trận đấu, Lâm Kiều không phải tự đến căng tin ăn thì cũng là đến căng tin ăn cùng Giang Tự, rất lâu rồi chưa ăn gà rán, cặp mắt sáng rực lên ngồi bệt xuống đất, Sầm Trúc nhìn ánh mắt của cậu mà không đành lòng, bất lực nói: “Xem đứa nhóc này đã thèm đến mức nào, Giang Tự, cậu ngược đãi con nhà người ta à?”
Giang Tự cực kỳ oan uổng: “Tôi có làm gì đâu!”
“Cho cậu một miếng gà nguyên vị.” Sầm Trúc vừa nói vừa móc ra một túi nhỏ trong ngực đưa cho cậu, “Vốn là tôi định giữ lại để ăn vụng, cho cậu đấy.

Tranh thủ lúc bọn họ còn chưa về, mau ăn đi.”
Lâm Kiều: “…”
Giang Tự nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu khi cầm miếng gà mà buồn cười quá đỗi, không nhin được mở miệng: “Ăn đi.”

Trận ngày hôm nay là trận cuối cùng của KG, trong phòng nghỉ không chỉ có bác sĩ trong đội mà còn có cả em gái phụ trách hoạt động, ngay cả tổng giám đốc Vương Huân cũng đến, ai ai cũng cười tủm tỉm vây xem Lâm Kiều như động vật quý hiếm.

Mặt Lâm Kiều đỏ bừng như bỏ trong lồng hấp, lập tức để túi giấy lên bàn: “Không ăn không ăn.”
“Ăn đi.” Vương Huân ngồi thẳng người trên ghế mát xa, cười nói, “Cảm ơn cậu đã ủng hộ Giang Tự và công việc của chiến đội, hết hôm nay sẽ để Giang Tự nghỉ ngơi, hai người đi đâu đó chơi cho vui đi.”
Lâm Kiều không ngờ loại người công sở tinh anh nhìn có hơi cổ hủ như Vương Huân lại cởi mở đến vậy, thế nên càng ngượng hơn, chỉ muốn nấp sau người Giang Tự.
May là không bao lâu sau mọi người đều về hết, kịp cứu cậu một mạng, Trục Hạ chưa đến nơi mà âm thanh đã vang vọng đến trước, gào lên đói muốn chết mở toang cửa ra, trực tiếp cầm lấy miếng gà nguyên vị trên bàn gặm: “Ngon lắm, nhưng mà hơi nguội rồi.”
“Cậu ăn trong hộp ấy.” Sầm Trúc dở khóc dở cười, “Trong hộp còn nóng á.”
“Nói sớm chút chứ.”
Vẫn là tổng giám đốc Vương hiểu lòng người lên tiếng: “Khoan hãy ăn, chụp với nhau một tấm hình trước đã, để Kiều Kiều đăng weibo.”
Lời nói của ông ở KG ai mà dám không nghe, ông vừa nói xong thì mọi người đã nhao nhao hưởng ứng.

Vốn Lâm Kiều muốn đứng sau camera với em gái phụ trách hoạt động, nhưng lại bị Sầm Trúc và anh Khải chú ý đến, cuối cùng bị kéo qua đứng bên cạnh Giang Tự để chụp ảnh chung.
Ngoài kia tràn ngập đổi thay, mà nơi phòng nghỉ vẫn cứ náo nhiệt, khác với vẻ vắng lặng phía ngoài.

Có lẽ mọi người đều mang theo nỗi buồn không giống nhau, nhưng giờ phút này lại thể hiện mình rất vui vẻ.
Lâm Kiều cầm một miếng bánh kem nhỏ ngồi trên sofa ăn một cách ngon lành, không lâu sau thì thấy Bất Du cầm một miếng bánh kem lại đây, ngồi ở một góc khác trên sofa.
Lâm Kiều lặng lẽ quan sát cậu ta hồi lâu, thấy cậu ta lẻ loi một mình, không kìm được tò mò trong lòng nên chủ động ngồi lại gần: “Xin chào.”
Bất Du ngẩng đầu, liếc cậu một cái: “Xin chào.”
Lâm Kiều vắt óc suy nghĩ đề tài nói chuyện, nghẹn cả buổi mới nói được một câu: “Hôm nay cậu đánh rất hay.”

Bất Du ồ một tiếng: “Chắc có mình cậu nghĩ vậy thôi, bọn họ đều cảm thấy tôi rất cùi bắp.”
“Cậu không cùi bắp tí nào.” Lâm Kiều ngạc nhiên nói, “Giang Tự khen kỹ thuật của cậu tốt suốt, còn bảo cậu có thiên phú nữa.”
“Tôi không tin đâu, cậu không cần nói chuyện giúp anh Giang.” Bất Du nhún vai, “Mấy người trong phòng này tôi chỉ phục mỗi anh Giang, so với anh ấy tôi cùi bắp thật, còn người khác nghĩ thế nào tôi đếch cần quan tâm.”
Lâm Kiều: “…Ầy.”
Cậu không biết phải nói tiếp kiểu gì nữa, chỉ thấy đôi mắt của Bất Du thoáng qua người cậu, bỗng nhiên lên tiếng: “Chúng ta solo xạ thủ đi.”
“Hở?”
Bất Du bừng bừng khí thế, hưng phấn nói: “Một trận A Ly, một trận Địch Nhân Kiệt và một trận Ngu Cơ, ba trận thắng hai, thế nào?”
“Được đó.”
Dù sao Lâm Kiều cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa cậu cũng rất tò mò trình độ của xạ thủ thiên tài ra sao, vì vậy rút điện thoại ra thêm bạn bè với cậu ta, đợi Bất Du mở phòng kéo mình vào.
Bọn họ vào map lớn 5vs5, khác với solo 1vs1, bọn họ phải đánh ở đường phát triển như trong trận đấu chính thức, Lâm Kiều vừa vào đã cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ cơ bắp, lúc tranh cua sông không cẩn thân quay vào ô mất lượt, chưa đến ba phút đã dâng một mạng.
Hai ván Địch Nhân Kiệt và Ngu Cơ cũng thua nốt, Lâm Kiều tắt game, nói rất chân thành: “Cậu rất lợi hại.”
Đôi mắt đục ngầu của Bất Du nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên cậu ta cười nhạo: “Còn tưởng cậu mạnh hơn tôi chứ, xem ra anh Giang không dạy cậu chút gì trên giường sao.”
Lâm Kiều sửng sốt: “Cậu—!”
Bất Du đắc ý cười cười với cậu, đứng dậy nói lớn với Sầm Trúc: “Anh Tiểu Trúc, bây giờ em có thể đi chư? Tối nay em có việc rồi!”
“Cậu có việc gì chứ?”
“Gặp bạn bè! Ngày mai sẽ về được chứ?”
“Đi đi!”
Sau khi Sầm Trúc đồng ý thì Bất Du cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Kiều ngồi sững sờ trên sofa, không bao lâu sau thì Giang Tự đến, lắc vai cậu: “Không vui à?”
“Hở, không có gì đâu anh.”

“Bất Du nói gì với em à?”
Lâm Kiều lảng tránh: “Ừm…!thì nói anh rất giỏi, em còn solo với cậu ta ba ván, không thắng nổi.”
Giang Tự giễu cợt: “Cậu ta cũng chỉ có thể solo với em.”
“Anh dạy sao?”
“Có dạy một ít.” Giang Tự nói, “Sau đó cậu ta không muốn học nữa nên tôi cũng lười dạy.

Sao vậy em?”
“Không có gì hết.” Lâm Kiều túm lấy góc áo của anh, khẽ nói nhỏ, “Chúng ta về được chưa anh?”
________
Lời tác giả: Chỉ cần nghĩ đến học tập là tui tràn ngập động lực gõ chữ đó (gạch bỏ)
Tui muốn nói:
Tui tính đăng sớm nhưng mà phải dọn trọ sml (。_。`) giờ rảnh tay là đăng ngay luôn nè.
Có spoil, có thể bấm sang chương sau nhé.
.
.
.
.
.
.
.
Bạn Bất Du nhanh đi lĩnh cơm hộp hộ ạ, nết ngộ thiệt sự (╬▔皿▔)╯.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.