Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 86


Đọc truyện Chanh Đá Giữa Mùa Hè – Chương 86


Quán lẩu nọ cách căn cứ không xa, chưa chạy hết giá mở cửa của xe taxi thì đã đến nơi.

Lâm Kiều đeo khẩu trang theo Giang Tự đi vào trong phòng, vừa bước vào đã thấy bên trong có người đang phát sóng trực tiếp, có người đang tán gẫu với nhau, cũng có một đám xúm lại ăn gà (chơi PUBG), trông cực kỳ náo nhiệt, hệt như một cái chợ cá.
“Đây là thịt bò nhúng lẩu, đây là tôm, ừa hẳn là tôm đất rồi.

Không có tôm hùm bự đâu, ông chủ Giang nhà chúng ta không tới ai dám gọi tôm hùm bự…” Trục Hạ giơ di động chụp mấy món ăn trên bàn, thấy bọn họ đến thì chuyển máy quay sang mặt Giang Tự, “Phì phì phì, nhìn xem ai đến này, cho mấy người một cái bất ngờ nè!”
Giang Tự phớt lờ cậu ta như mọi khi, đi thẳng qua người cậu ta ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, để Lâm Kiều ngồi bên mình cạnh mình và anh Khải.
Trục Hạ đuổi theo, quyết không buông tha: “Ông chủ Giang chào mọi người đi nào, nhiều người trông ông lắm đấy.”
Lúc này Giang Tự mới giơ tay lên chào máy quay cho có lệ: “Chào buổi tối.”
“Cả Kiều Kiều nữa, mau đến chào hỏi mọi người đi.”
Lâm Kiều đột nhiên bị điểm danh, đứng hình mất vài giây mới hoảng loạn nói vào máy quay: “…Chào mọi người, chúc mọi người một buổi tối tốt lành, tôi là Lâm Kiều.”
“Mau đi đi, đừng có quay tụi tôi nữa.” Giang Tự mất kiên nhẫn, bắt đầu màn đuổi người, “Chụp nữa thì tôi sẽ thu phí lên sân khấu đấy.”
“Cái đồ nhỏ mọn.”
Trục Hạ vừa lẩm bẩm vừa quay lại chỗ ngồi của mình, anh Khải ngừng nói chuyện phiếm với Sầm Trúc, vỗ mạnh lên bàn nói: “Yên lặng chút coi, mau ăn đi.”
Nhưng mà hiện trường vẫn cứ nhốn nháo, mọi người không hẹn mà cùng cầm đũa lên bắt đầu tranh giành thịt trên bàn, tranh được thịt xong thì làm tiếp chuyện của mình, không hề có ý giao lưu với nhau.
Không có ai đến hỏi quan hệ giữa cậu và Giang Tự, cũng không có ai đến bắt chuyện với cậu, Lâm Kiều thấy vậy thì rất ngạc nhiên, mà cũng thấy rất thanh thản.
Chỉ có hai người bọn họ chưa lấy gia vị, Giang Tự dùng khuỷu tay huých cậu, khẽ nói nhỏ: “Tôi đi lấy gia vị, em muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn gì lấy cho em cái đó là được.”
“Tôi ăn tương vừng, em ăn được cái đó chứ, không thì tôi lấy nước chấm cho em nhé?”
Lâm Kiều sợ bọn họ dây dưa lâu quá làm người khác ngứa mắt, vội vàng nói: “Tương vừng là được rồi.”

“Em không phải là người phương nam à, em ăn được tương vừng?”
“Em ăn được thật mà!” Lâm Kiều dùng tay đẩy nhẹ anh, “Anh mau đi đi.”
“Tôi đi ngay đây, giúp tôi gắp ít thịt nhé.”
Bởi vì bọn họ quá đông nên trước mặt mỗi người đều có một cái nồi nhỏ, tự nhúng tự ăn, trên bàn lớn bày đầy thịt, phóng tầm mắt khắp nơi cũng chẳng thấy mấy miếng rau dưa.

Lâm Kiều gắp nửa đĩa thịt trâu và thịt dê bỏ vào nồi của Giang Tự, đột nhiên nghe anh Khải hỏi cậu: “Ở chung một chỗ với Giang Tự thấy thế nào?”
Lâm Kiều ấp úng trả lời: “Tốt lắm ạ.”
“Giang Tự đã kể tôi nghe về chuyện của cậu, đợt trước tôi cũng từng xem live stream của cậu, cảm thấy rất tiếc cho cậu.” Anh Khải nói thẳng vào chủ đề, dùng giọng điệu thản nhiên quăng quả bom hạng nặng, “Nếu cậu muốn quay về đánh chuyên nghiệp, khẳng định sẽ có chỗ đứng ở giải league thứ cấp, cũng sẽ rất hấp dẫn với các đội trong KPL.

Muốn tôi hỏi thăm giúp cậu không?”
Lâm Kiều nghiêng đầu ra phía sau nhìn thoáng qua, thấy Giang Tự đã lấy xong một chén gia vị, đang cong lưng lấy một chén tương vừng thứ hai.
Cậu quay đầu lại, khẽ nói nhỏ với anh Khải: “Không cần đâu ạ, dù quá trình có hơi quanh co thật nhưng mục đích của em khi tiến vào KG năm ấy đã đạt được rồi.

Cảm ơn anh Khải, em làm streamer cũng rất ổn.”
Anh Khải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Dù thế nào cũng có thể sống qua ngày, cậu nghĩ kỹ là được rồi, lúc về tôi sẽ nói lại với Giang Tự.”
Lâm Kiều đáp vâng, dùng kẹp gắp rau cải bỏ vào nồi của Giang Tự, vừa lúc Giang Tự quay lại thì thấy được, đặt chén gia vị trước mặt Lâm Kiều, bất mãn phàn nàn với cậu: “Thịt của tôi đâu?”
“Ở phía dưới.

Cân bằng mặn chay một chút.”
Lâm Kiều vừa nói vừa kẹp thịt bỏ vào chén gia vị của mình, Giang Tự khá hài lòng với lượng thịt trong nồi, ngồi xuống ăn một miếng, mở miệng than thở: “Ăn chay gì chứ, ngày hôm nay ăn chay đủ rồi.”
Hai tai Lâm Kiều đỏ bừng lên, khẽ quát anh: “Anh đừng có nói lung tung!”

“Tôi có nói gì đâu?” Bỗng nhiên Giang Tự ồ một tiếng, nhìn cậu đầy ẩn ý, “Đồng chí nhỏ Lâm Kiều này, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng suy nghĩ rất sâu xa nha.”
Lâm Kiều: “…”
“Được rồi được rồi, không trêu em nữa.” Giang Tự buồn cười nói, “Mau ăn đi nào, chậm chút nữa là hết mất đó.”
Lúc trận đấu kết thúc đã là 7 giờ, bọn họ còn lộn xộn trong phòng một lúc lâu như thế, quả thật Lâm Kiều đã đói không chịu nổi nữa rồi, nhét một miếng thịt vào miệng, cảm thấy dạ dày được vỗ về không ít, cũng có sức lực để phản bác lại Giang Tự: “Do anh mở đầu chứ ai.”
“Tôi đang phàn nàn với em về chuyện mấy thím trong căng tin nấu ăn nhạt quá mà.” Giang Tự dở khóc dở cười, “Thật sự tôi không có ý đó.”
Lần này đến cổ của Lâm Kiều cũng ửng đỏ: “Em biết rồi!”
“Bé cưng ơi, tôi có vội vàng gì đâu nào.” Giang Tự gắp cho cậu một miếng thịt, nói rất chính trực, “Thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất dài, tôi có thể chờ em nghĩ kỹ mà.”
“Anh mau im miệng đi!”
“Bất Du, hướng 60 E có người, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

Mau sấy hắn đi, đúng đúng! Hắn thò đầu ra rồi kia, làm thịt hắn luôn đi, đội tụi mình dựa hết vào cậu…!Giang Tự, ông đến khi nào thế?”
“Tôi đến đây lâu lắm rồi, giờ ông mới phát hiện à?”
“Không phải đang bận chơi game à.”
Tiểu Ngư vừa nói vừa nghiêng người nhìn thoáng qua Lâm Kiều, cười híp mắt với cậu, “Hạng nhất đấu đỉnh cao của chúng ta cũng đến rồi ư?”
“Bây giờ không còn là hạng nhất nữa rồi.” Lâm Kiều căng da đầu chào hỏi anh ta, “Chào buổi tối Ngư thần.”
“Nói biết bao nhiêu lần rồi, gọi Tiểu Ngư là được rồi, chúng tôi đối xử rất bình đẳng với người nhà nhân viên đó.” Tiểu Ngư nháy mắt với cậu, điên cuồng ám chỉ, “Cây vạn tuế như Giang Tự cũng biết nở hoa, nếu cậu ta không yêu thương cậu cứ đến đây tìm tụi tôi, có tụi tôi chống lưng cho cậu.”
Lâm Kiều ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh, Giang Tự đối xử với tôi rất tốt.”
“Này.” Lúc này Giang Tự mới lên tinh thần bắt đầu đánh trả, “Một tên độc thân như ông dựa vào cái gì mà nói tôi, ông tìm được bạn gái rồi à?”
Tiểu Ngư ngạc nhiên nói: “Lúc ông đến tìm tôi hỏi làm cách nào để theo đuổi người khác có bày ra vẻ mặt này đâu.”
Mém tí nữa là Giang Tự bị anh ta vạch trần, chột dạ quát: “Ông mau nín đi.”

“Trên lầu kìa trên lầu kìa!!! Nai xừ, Bất Du đỉnh của chóp!”
Noãn Đông hoan hô không ngừng, cùng Hoa Ngữ Giả và Bất Du đồng loạt tháo tai nghe xuống.
“Yo, sếp Giang và Kiều Kiều đến rồi ư?”
Thì ra không phải là không vây hỏi, là do chưa đúng thời điểm thôi.

Lâm Kiều gượng gạo nở nụ cười chào hỏi bọn họ, đây là lần đầu tiên cậu quan sát Bất Du ở khoảng cách gần như vậy, cậu trai nhỏ nọ còn đang chìm trong trạng thái hưng phấn, lúc nhìn về phía cậu cũng rất phấn chấn, khí chất thiếu niên tựa ánh mặt trời lan ra từ đáy mắt cậu ta, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Giang Tự hỏi: “Ăn gà?”
Noãn Đông dùng sức vỗ lưng Bất Du, đắc ý nói: “Đúng thế, đúng là tay bắn tỉa vô địch của chúng ta.”
Lâm Kiều thầm nghĩ trong lòng, không phải bọn họ rất hào thuận với nhau sao.
Anh Khải nói chen vào: “Đánh xong thì mau ăn đi, cơm nước xong muốn làm gì thì làm.”
“Đến đây.”
Vì thế càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ ăn ngấu nghiến, hình như Tiểu Ngư muốn mua thêm một căn nhà nữa ở Nam thị, cứ mãi thương lượng với Giang Tự nên mua chỗ nào mới được, tính đợi Champion mùa đông kết thúc thì sẽ để Giang Tự đi xem nhà giúp mình, còn hỏi Giang Tự có muốn đề cử kiến trúc sư nào không.
Giang Tự gửi danh thiếp wechat của kiến trúc sư đã thiết kế căn biệt thự ở Tử Kim Hoa Đình của mình cho anh ta, hai người nói chuyện rất hăng say, Lâm Kiều không thể nói chuyện với bọn họ, mà cậu cũng không định chen vào, cứ vậy mà chuyên tâm ăn thịt, vừa hay cậu cũng thấy rất thoải mái.
Thế nên ánh mắt của cậu rất nhàn rỗi, Lâm Kiều thấy Trục Hạ đang tập trung phát sóng trực tiếp, Noãn Đông và Hoa Ngữ Giả đang tán gẫu với nhau, anh Khải với Sầm Trúc cũng vừa ăn vừa nói chuyện.
Chỉ có một người đang im hơi lặng tiếng giống mình, Lâm Kiều nhìn Bất Du thêm vài lần, không cẩn thận bị Bất Du bắt gặp, tầm mắt hai người chạm nhau, Bất Du cúi đầu xuống rất nhanh, dùng đũa vớt đồ ăn trong nồi của mình.
Một lúc sau Trục Hạ đứng lên đi gắp tôm ở đầu bàn bên kia, Sầm Trúc thấy vậy thì đưa cả đĩa qua cho cậu ta, tay hai người va phải nhau ở giữa bàn, Lâm Kiều thấy Bất Du ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, ánh mắt của cậu ta rất kỳ quái, không có chút ý tốt nhưng cũng không hẳn là độc ác, nhưng sự trào phúng nơi đáy mắt của cậu ta khiến Lâm Kiều khó chịu.
Cậu túm lấy tay áo của Giang Tự, lặng lẽ hỏi: “Hình như Bất Du có vẻ chán nản.”
Giang Tự cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, Bất Du đụng phải ánh mắt của anh, quay đầu lại nói chuyện với Hoa Ngữ Giả, tỏ vẻ cực kỳ thân thiện.
“Không còn cách nào, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.” Giang Tự nói, “Nếu không em qua đó tâm sự với cậu ta xem? Nếu em có thể thu phục được cậu ta thì em chính là ân nhân của KG, cả đội sẽ nhớ ơn em.”
“Không được, không được.” Lâm Kiều vội nói, “Em cảm thấy em không thể nào nói chuyện với cậu ta được cả.”
“Vậy em ăn nhiều thịt chút đi.” Giang Tự nói, “Ăn xong thì đi dạo với tôi nhé.”
Lâm Kiều gật đầu đồng ý, chờ khi cơm nước xong xuôi thì đi dạo quanh căn cứ tiêu thực cùng Giang Tự.

Địa hình nơi này rất vắng vẻ, xung quanh không có bóng người, hai người tay đan vào nhau đi trên đường cũng không sợ bị ai nhìn thấy.

Lâm Kiều thở ra một hơi trắng xóa, nhìn hơi nước hóa thành mây dần bay xa dưới ánh đèn đường.
Giang Tự dừng lại, nhìn cậu đầy quan tâm: “Em lạnh à?”
Lâm Kiều lắc đầu: “Không lạnh.

Có phải bọn Hoa Hoa đều biết chuyện của chúng ta rồi không anh?”
“Trước khi chúng ta ở bên nhau thì chỉ có Tiểu Ngư biết, nhưng cậu ta nhiều chuyện lắm.” Giang Tự thấp thỏm nhìn cậu, “Em sẽ giận ư?”
“Không đâu anh.” Lâm Kiều nhoẻn miệng cười với anh, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, “Em cảm thấy anh tốt quá đi mất.”
Gò má của Giang Tự ửng đỏ, tầm mắt trở nên mông lung: “Ừm…!thật ra cũng không tốt đến vậy.”
Lâm Kiều lắc lắc tay anh: “Chúng ta quay về thôi.

Đi ngủ nào.”
“Ngủ chung một giường sao?”
“Không được!”
“Được rồi.” Giang Tự vò tóc cậu mạnh bạo, “Muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa không? Ngày mai tôi đi mua cho em nhé.”
“Trời lạnh như vậy, thôi đừng đi.”
“Không sao hết, tôi cũng muốn ăn mà.”
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.”
“Em dậy nổi à?”
“Không phải anh gọi em dậy là được sao?”
“Nhưng mà em cũng không dậy nổi đâu, bé heo lười.”
“Em dậy được mà!”
“Ừm ừm.” Thanh âm của Giang Tự dần tan biến trong gió lạnh, “Sáu rưỡi sáng mai em đừng có mà khóc đấy…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.