Đọc truyện Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ – Chương 9
Hữu Bân dù tai có điếc đặc thì vẫn không thể không nghe thấy ba chữ ấy.
“Sao?? Anh sai cái gì??”
“Ngươi còn không nghe rõ?”
Vì màng nhĩ thân yêu, cậu vội lắc đầu, gì chứ nghe thêm lần nữa là điếc đặc luôn a!
“Không, em nghe, nhưng mà anh sai ở chỗ nào cơ??”
___ ____
Nhiều giờ trước.
Sau khi lạnh lùng thả con kí sinh ăn hại kia ra, Đẳng Tước rời đi.
Công nhận không cõng theo cái kẻ kia việc di chuyển thuận tiện biết bao nhiêu! Không lo kẻ ăn hại rơi xuống, không lo kẻ ăn hại bị cành cây đụng phải, không lo tai mình bị kẻ ăn hại làm cho điếc!
Thế nhưng, phiền một chút… vẫn tốt hơn.
Chậm lại tốc độ, dừng chân, quay đầu lại, đã không còn thấy kẻ ăn hại nữa rồi, hiện tại đã cách cậu tầm 10 km nếu như cậu ta chưa di chuyển.
Mặc kệ nó!
Tiếp tục đi thẳng… nhưng mà chính là chân cứ dính lấy đất, không chịu đi tiếp, xoay lưng một cái, phi nhanh về phía ngược lại…
Đi được tầm 9 km lại dừng…
Chừng này cũng không làm ăn hại đi không nổi, Đẳng Tước nhảy lên, an tọa trên cành cây cao…
Hắn chính là, tin cậu đang sống chết đuổi theo hắn, và hắn đang ở đây chờ cậu.
Thấy sắc trời đã âm u, lại ngó xuống vẫn không thấy Hữu Bân, rõ ràng hắn luôn cảnh giác! Không có chuyện cậu đi qua chỗ này mà hắn không biết!
Như vậy, cậu ta không thèm đuổi theo hăn sao??
Ăn hại tiến hóa rồi??
Hữu Bân không tìm hắn, nên thất vọng hay không?
Không, trách mình nuông chiều tốt quá, cho rằng cậu sẽ ỷ lại…
Tốt thôi, kẻ ăn hại không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt Đẳng Tước hắn, nay được hắn nhượng bộ như vậy là kì tích lắm rồi, hắn chẳng cần!
Nhảy xuống, đi về hướng ngược chiều với đường tới Lang quốc.
Chết tiệt! Vẫn không thể bỏ rơi kẻ ăn hại là sao!
Phi như bay… rồi hắn giật cả mình! Hắn vừa đi qua cậu!! Trời ơi!! Cậu ta vừa bò vừa đếm lá hay sao mà suốt đó giờ chỉ đi được đến đó!! Biết ngay mà! Ăn hại quá thể!
Xoay gót, tức tốc quay lại, thấy rồi, tên ăn hại đang nằm dựa gốc cây.
Hắn ngửi thấy mùi máu của cậu, trời ạ! Bình thường tay đau có tý cũng gào tên hắn! Xem, hai đầu gối bết máu, khóe môi cũng có máu! Tên này làm cái gì không biết!
“Đau… đau quá…”
Rồi hắn thấy nơi khóe mắt vẫn chưa ráo nước kia lại tiếp tục rơi lệ, hắn thấy tim mình nhói một trấn, vươn ngón tay đỡ lấy hạt lệ kia, cẩn thận đem cậu cõng trên lưng.
…. “Lưng sói ca cứng như đá tảng.” – Cái câu kẻ ăn hại kia từng nói được nhắc lại khiến hắn hoảng, liền hóa lại nguyên dạng thú, kêu Yên Vũ bế cậu đặt trên lưng sói rồi mới an tâm đi tiếp.
Đi được một đoạn cái kẻ kia lại thút thít, thút thít liên tục.
“Đừng để… con tỉnh mộng… không muốn… đau lắm… không muốn đâu…”
Cái câu Hữu Bân nói ra, từng chữ hắn nghe không bỏ sót.
Gì chứ nói nữa tim hắn cũng phát điên mất! Hắn cũng đau!
Hắn tính quát lên… lại nhớ cái vẻ mặt trắng bệch kia, không nỡ đành cố gắng hạ giọng.
“Nín đi. Gào điếc tai, rõ ăn hại.”
Thế rồi ăn hại cũng không nháo nữa, cứ nhằm ngay lông của hắn mà cọ cọ.
“Chủ nhân, không thiếu kẻ tự nguyện dâng mình tùy người sử dụng, hà tất phải cần một kẻ vô dụng như vậy? Với lại, cậu ta cũng chẳng là gì với ngài, vứt đi trái lại còn thuận lợi.” – Yên Vũ có cho thêm 10 cái đầu cũng không dám chạm đến lông sói uy vũ chứ đừng nói đến ngự trên lưng, đành phi thân song song với Đẳng Tước.
Đẳng Tước cho Yên Vũ cái liếc nhẹ cảnh cáo.
Sử dụng năng lực, truyền âm vào tiềm thức của Yên Vũ:”Kẻ này ăn hại, nhưng ta không có nói không cần hắn. Giữ cái miệng.”
Trời đã tối – Chính là thời điểm săn mồi của muôn loài máu lạnh, tất nhiên Đẳng Tước hắn không sợ, nhưng cái tên…
Vẫn là tìm tạm một chỗ ở lại qua đêm cho chắc.
____ ______ _____ ____________
Hiện tại.
“Coi như ta chưa nói gì.” – Xong, hắn nhét vào tay cậu xiên cá nướng.
Tò mò là chính là bệnh nan y, vô phương cứu chữa, hắn nhanh chóng phủ nhận càng làm cậu tò mò, nhích mông gần hắn, cọ cọ tay hắn, lại bắt đầu sử dụng skill “Mắt manga thần chưởng.”.
Hắn miễn kháng khiến cậu bại trận thê thảm, tủi thân gặm a gặm bé cá… Sói ca nướng cá như hạch!
Dù sao thì… có cá ăn là may rồi.
“Vi Dung, ngươi lại mò đến đây làm gì?”
Chú mèo cứ nghĩ mình ngụy trang tốt đến thế mà vẫn lộ, có hoảng, rụt rè đi ra…
“Oa.. dạng mèo cute phô mai que của Mèo ca đó hả???” – Không thể cưỡng lại thứ đáng yêu như vậy, Vi Hữu Bân lao tới bắt lấy mèo nhỏ.
Mới đầu Đẳng Tước tính nhào tới ngăn lại.. nhưng nhận ra tên Vi Dung kia đã mất hết yêu lực nên thôi kệ.
Chán ghét cho cậu một vả, tặng cho 3 vuốt mèo trên má, Vi Dung đi tới chỗ hắn.
“Hiện tại ta đang bị phong ấn yêu lực, giúp ta, ta hủy hôn.”
“Vốn không cần đến ngươi.” – Lạnh lùng buông một câu như vậy rồi Sói ca ngả người xuống ngủ.
Mèo ca xị mặt, hai mắt mèo u buồn khem khép xuống, rất thương tâm! Một lần nữa kích thích Hữu Bân lao đến nựng mèo.
“Mèo ca yên tâm, Sói ca vậy nhưng tốt lắm nha, sẽ giúp mà…”
Vi Dung chẳng buồn chống cự, thả ra một câu thật phũ, đánh bay lòng tốt của cậu:”Ăn hại như ngươi thì biết cái gì.”
Không sao! Cậu là ai chứ! Là Thánh Mẫu… lộn, Thánh Phụ! Tình yêu động vật của Bân là vô bờ bến! Không phân biệt chủng tộc, giống loài, ngay cả màu lông cũng không!
Nhưng, Bân là Bân ghét Mèo già, Bân không thèm quan tâm đâu!
“Nya~”
Đẳng Tước khó chịu ngó ra sau vẫn thấy Hữu Bân tay ve vẩy cỏ đuôi mèo, còn Vi Dung cứ vơi với lấy, hai kẻ ngốc chơi đùa vui vẻ, ồn ào nãy giờ!
Hỏng cả giấc ngủ của hắn! Tính cho dừng thì… cái nụ cười híp mắt của Hữu Bân làm hắn ngưng lại.
Bất giác cánh môi keo kéo lên…
Tự tát vào má mình một cái, khó chịu nằm lại.
Chết tiệt! Khi không lại cười ngu!
__________