Đọc truyện Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ – Chương 10
“Nyaaaaa~ nyaaaaa~”
Nãy giờ Vi Dung cứ gào mãi bên tai Hữu Bân, tựa như đàn gẩy tai trâu, bực mình ha há miệng cắn 1 góc áo của cậu vén lên.
Dơ bàn chân hoa mai bé xinh xinh đặt lên đó, xoa xoa một hồi làm cho Hữu Bân nhột, cười ha hả…
Xong vẫn ngủ tiếp, chậc, nhiệm vụ đánh thức con sâu lười này do Đẳng Tước giao cho, Vi Dung không thèm hoàn thành nữa, hếch mặt bỏ đi.
… Lát sau Mèo Ca vẫn quay lại, lấy đà bay đến, dứt khoát tung 1 cước vào mặt Vi Hữu Bân, bất quá bị lệch hướng, vào ngay con giun giữa hai chân cậu.
Kế là tiếng hét thấu trời xanh.
“Sói ca… em… em sẽ bị vô sinh đúng không.. hức hức…”
Cõng ăn hại trên lưng, Đẳng Tước đã thề sống thề chết sẽ không hé miệng lấy một lời để đổi lấy bình yên.
Trên lưng Sói ca là Hữu Bân, trên lưng Hữu Bân là Vi Dung mèo con.
Vi Dung – Kẻ gây án không hề có thái độ ăn năn hối lỗi, cứ nằm ngoan, thi thoảng nghịch nghịch tóc cậu.
“Mà, ai phong ấn yêu lực của Mèo ca thế?”
Hẳn đây là câu hỏi rất bình thường thiên chân vô tà, nhưng phát ra từ cái miệng Hữu Bân, Vi Dung có thể nhận ra mùi khinh bỉ trong đó!!!! Có cả sự hả hê luôn!
“Tại sao cha ngươi lại làm thế?” – Sói ca im lặng hồi lâu giờ mới lên tiếng.
Lập tức Vi Dung trả lời:”Lão ta… ta đã nói với ngươi, cưới ta đi! Giúp ta thoát khỏi lão già đó mà…”
Hữu Bân đang là nhân bánh mì bởi phía trên là Mèo ca, dưới là Sói ca, cậu ở giữa tất nhiên là nhân rồi!
Tào lao quá đi, xem, cậu hỏi thì khinh không trả lời, Sói ca hỏi thì ngại ngùng rụt rè, rõ mê trai!
“Này là phụ tử văn sao?”
“Phụ tử văn”, “Huynh đệ văn” 2 cái cụm từ này là Hữu Bân bị nhiễm từ con em, thật ra cậu đã đọc đam mỹ vài lần, nhưng đọc đam mỹ có yếu tố trinh thám thôi, có H nhưng mà tua tua tua thật nhanh!
Theo cậu thấy, H cái nào cũng giống cái nào, mới đầu còn ham hố đọc, sau nhàm quá lướt cho nhanh…
Chờ đã….
Chờ đ…
Chờ…
Ch…
C….
CMN!!!! Với cái kiến thức kia!! Cậu thành hủ nam cmnr hả???? What the!!!
“Huhuhu Sói ca… tiền đồ của em…. tối tăm quá đi…”
___________ _________________
Ba người cuối cùng cũng đến nơi, thấy Yên Vũ đã mặc giáp phục ở đằng trước hạ lệnh mở cổng thành, giống Sapphire, dân chúng đều ra nghênh đón, cơ mà…
Không… không… đừng trưng ra cái bản mặt than kia nữa dân chúng-chan à??? Một Đẳng Tước với cái mặt táo bón đã đủ rồi… nay là người người, nhà nhà táo bón thế này… sống sao đây… trời ơi… xem đi… con bé kia cùng lắm là 3 cái tuổi ranh, thế mà cái cơ măt nó đông cứng vào như 300 tuổi. Xem nữa, ông già kia gì mà bất động như pho tượng thế… Cái đất nước gì đây..
“Ta rất thích nha, ở chỗ ta đó, cứ tưng bừng điếc tai lắm!” – Mèo ca lên tiếng.
Kìa, Sói ca, anh đừng hất mặt tự hào làm cái nồi gì nữa, nó đếu tuyệt đâu! Trời ơi!!! “Bân oppa” ai sẽ kêu đây!!!
Cậu đưa tay ôm đầu mình… bối rối quá, dân chúng đã thế này thì bậc trên sẽ ra sao??
“Sói ca, em.. em có cần làm vẻ mặt “bố không ngán mày” giống mọi người không?”
“Không, rất tởm.”
Kia là Đẳng Tước nói… là Đẳng Tước nói đó…
Vi Hữu Bân hai tay ôm mặt khóc một dòng sông!!! Cái gương mặt anh tuấn, góc cạnh của cậu này!! Nó tuyệt vời đến vậy cơ mà!! Xem, nước da màu đồng quyến rũ thị giác người nhìn, xem còn…
“Cái mặt bánh bao, da như trứng luộc, đúng là tởm thật.” – Mèo ca được dịp đổ thêm dầu vào lửa.
…
Ôi ô lòng tự trọng của con!!!
Ba người đi đến trước mặt nữ hoàng – mẹ hắn.
“Tước, về rồi đấy hả?”
“Nhìn là biết, sao còn hỏi.”
Không những không giận với câu đáp của thằng con, nàng còn nở nụ cười tựa trăm hoa đua nở, đi đến, vươn một ngón nâng cằm Hữu Bân lên. Tia đôi mắt đen huyền săm soi một lượt, chép miệng một cái rồi mới buông tha.
“Chị, chị dưỡng da kiểu gì mà đẹp thế?” – Hữu Bân nãy giờ bị nhìn, cũng nhìn lại, tò mò lên tiếng.
Nữ hoàng đưa tay áp má mình, chị, nàng vừa được kêu chị, chứng tỏ nhan sắc của nàng vẫn là thiên hạ đệ nhất!
Sói ca không thương tiếc vạch trần:”Cậu ta nịnh mà thôi, vậy cũng mắc.”
Bị vạch trần mưu kế, Hữu Bân không hoảng, cười trừ:”Này là có sao nói vậy, mới đầu em còn tưởng là em gái anh đó, Sói ca à!”
Nhếch môi biểu thị tính khinh bỉ cho kẻ ăn hại nịnh nọt đê tiện kia, Đẳng Tước bàn đến vấn đề chính.
Nữ hoàng nghe xong, chỉ hỏi.
“Nếu thằng bé kia chết, con làm gì?”
“Sai Yên Vũ chôn.”
“Nếu mẹ nói hủy hôn, con làm gì?”
“Cưới cậu ta.”
“Nếu mẹ nói… thằng bé kia chết, liền được hủy hôn, con làm gì?”
Đến khi thấy cổ mình đau đau, Hữu Bân mới nhận ra móng vuốt sắc nhọn của nàng đã chạm đến da thịt cậu, tim cậu treo ngược cành cây, tính quay đầu sang cầu cứu hắn, mà lại không dám, quay sang 1 cái móng kia chọc 1 nhát là máu đỏ phọt ngang 2 mét như chọc tiết vịt đó!!!
Mèo ca chễm chệ ngồi ngoan trên vai nàng, nở nụ cười đắc ý, này để xem Đẳng Tước kia sẽ giải quyết thế nào đây!
Thượng Đẳng Tước mấy câu trước không mất nửa giây, câu này, phải mất tận 3 giây!
Hờ hững buông xuống.
“Giết cậu ta.”
Câu này vừa dứt, mặt Hữu Bân trắng bệch, tim như thể vừa bị treo ngược xong, bị vô tình cắt dây thả xuống đáy, run run miệng không tin vào tai mình.
Nữ hoàng nhếch môi.
Mèo ca đưa tay che miệng cười.
“Xoạt”
Trong nháy mắt, lợi dụng sơ hở, hắn nhanh chóng đoạt được lại cậu, nhảy ra xa, giữ khư khư trong lòng tiện bảo hộ.
“Chưa nói xong, giết cậu ta là không thể.”
“Khá lắm, con trai giờ cũng biết đùa rồi nhỉ.. hahaha…”
Tất cả sự việc diễn ra quá nhanh, đầu cậu xoay như chong chóng!! Cái gì cũng lơ mơ!! Chỉ cảm nhận ra được hơi ấm từ hắn, mình đang bám chặt hắn! May quá!
May quá… vẫn chưa ngỏm!
“Vi Dung, ý của con là sao?” – Đoạn, nàng đưa tay vuốt ve mèo nhỏ một cái, một làn khói trắng toả ra, Vi Dung trở về nguyên dạng người.
“Con… nhưng mà, con không can tâm! Hắn không có yêu tên này! Con không khuất phục!”
“Yêu” sao? Nàng him híp mắt nhìn hắn.
“Phải rồi, chưa đủ điều kiện, chưa thể hủy hôn được, 3 tháng sau tiếp tục cử hành hôn lễ.”
Xong, nàng phất quạt, biến mất.
______