Chàng Trai Không Biết Yêu

Chương 13


Bạn đang đọc Chàng Trai Không Biết Yêu – Chương 13


Yêu thương… Lòng Tịnh Nghi bổng se thắt buồn . Điều đó chẳng bao giờ xẫy ra đâu . Mấy ngày nay, ân cần với cô, Chẳng qua anh muốn trả ơn cô đã giúp mình giải quyết công việc vẹn tròn và che mắt thế gian thôi . Anh muốn chứng tỏ với mọi người mình là người chồng cưng vợ, một người đàn ông hết mực ga lăng, lại muốn giấu nội và ba việc đã bỏ mặc cô quản lý các nhà hàng, nên trưa nào cũng về dùng cơm với cô thôi . Chả là, không hiễu sao dạo này, trưa nào nội cũng sai con sen đem cơm ra nhà hàng cho anh và cô dùng cả, dù đồ ăn thức uống ở nhà hàng chẳng thiếu gì.
Chỉ là đóng kịch, che mắt thấ gian thôi . Tịnh Nghi vẫn biết, vẫn nhớ là mình vừa lãnh lương cho nhừng điều ấy diễn ra . Nhưng không hiễu sao, hôm nay lòng cô lạo nôn nao một nỗi chờ mong trông ngóng, khi qúa giờ cơm mà không thấy Hữu Bằng trỡ về như thường lệ.
Cô không thể tập trung, không làm gì được ngoài việc chờ nghe tiếng xe quen thắng xịch trước sân . Ngày nào Hữu Bằng cũng về đúng mười hai giờ, hôm nay lại về trễ thế ?
Anh có công chuyệm gì ư ? Tịnh nghi đưa tay cầm điện thoại . Cô muốn gọi điện thoại cho anh quá… Nhưng lại sao phải gọi ? Anh về sớm hay muộn thì can hệ gì đến cô đầu ? Không khéo lại bị ảnh mắng ột trận, dư hơi qúa.
Đặt điện thoại xuống bàn, lòng Tịnh Nghi lại hoang mang, lo lắng . Liệu anh có gặp chuyện gì không ? Tông xe hay bệnh cũ tái phát ?
Ôi! Sao mồ hôi rịn khắp người cô như vậy ? Mình yêu Hữu Bằng rồi chăng ? Một ý tưởng chợt hiện qua suy nghĩ . Không Tịnh Nghi vội lắc đầu xua đuỗi nó đi . Chẳng thể nào đâu . Cô không bao giờ yêu Hưu Bằng, không bao giờ cả ?
Mình đang tự đối lòng thôi . Tịnh Nghi cănmối kềm tiếng khóc . Hơn lúc nào hết, cô nhận thức tình yêu mình đang có với anh . Không phải bây giờ, mà từ lâu rồi, chỉ tại cô mơ hồ, Ngơ ngác chưa nhận biết thôi.
Nếu phông phải tình yêu thì động lực nào giúp cô thức đêm chăm sóc anh không biết mệt . Nếu chỉ là một nhân viên ăn lương chủ, thì cớ gì cô lại lo lắng cuống cuồng khi anh gặp khó khăn ? Nếu chỉ là vai diễn trên sân khấu thì tại sao tim cô lại rung động bồi hồi, lại sung sướng cãm động đến rơi nước mắt trước từng cữ chỉ ân cần săn sóc của anh ? Nếu là hai người xa lạ thì cớ gì, cô lại nôn nao mong ngóng chờ cơm anh như thế ?
Hữu Bằng đã chinh phục trái tim cô bằng sự lạnh lùng kiêu ngạo đầy nam tính, hay bằng sự giàu sang, vẽ uy quyền của một giám đốc tôn nghiêm ? Tất cả đều không phải, Hữu Bẵng đã chinh phục cô bằng con người thật của mình, một con người mà ngoài cô ra, không một ai hiểu nổi.
Anh không kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn như vẽ bên ngoài mọi người lầm tưởng . Trái tim anh nhân hậu, dịu dàng và tế nhị biết bao . Nhất là từ khi khi được nội cho biết lý do câm ghét con gái của anh, cô càng thấy thương anh hơn bao giờ hết.
Thế gian này còn tình cãm nào thiêng liêng hơn tình mẫu tử, vậy mà Hữu Bẵng lại không hữong được diễm phúc này . Thật tột nghiệp biết bao . Tịnh Nghi ước sao mình có thể bù đắp cho anh mất mát kia và cũng như mong có một ngày, xoá được thành kiến sai lằm đó trong anh . Không phải phụ nữ trên thế gian này ai cũng vô tình và độc ác như mẹ của anh đâu.
– À ! Chính là mày rồi . Lần này thì đừng hòng thoát . Mày đã làm cô ấy giận tao…
Chợt có tiếng ồn ào dậy lên từ phía đám đông thực khách, Tịnh Nghi giật mình ngẫn dậy . Đưa tay vuốt mặt, đứng lên, cô biết có một khó khăn mình cần giải quyết.
– Tịnh nghi đâu rồi ?
Vừa bước xuống xe. Hữu Bằng nôn nóng hỏi ngay . Cô tiếp viên nhìn bó hoa trên tay anh cười tinh nghịch.
– Dạ, cô Tịnh Nghi vào phòng số sáu giải quyết rắc rối với khách rồi.
Ngưng một chút cô ra hỏi – Sao hôm nay cậu chủ về muộn thế, đễ cô chủ trông đứng trông ngồi… sốt cả ruột.
– Cô ấy chờ ta về dùng cơm thật ư ?
Hữu Bằng như ngạc nhiên . Cô tiếp viên trách nhe.
– Thật sao không thật . Cô ấy còn khóc vì nhớ cậu chủ nữa kìa, chắc là đang giận lắm.
– Thật à ?
Hữu Bằng hỏi một câu ngớ ngẫn rồi sãi bước nhanh về phía Tịnh Nghi . Có rắc rối với khách à ? Tịnh Nghi có giải quyết được không ? cô ấy lại đang giận mình ư ? Cô tiếp viên lại nói thêm, châm chọc mình rồi, chứ tại sao Tịnh Nghi phải chờ mongrồi khóc chứ ?
Nói vậy chứ Hữu Bằng cũng nghe lòng ray rứt lắm . nh không phải cố tình về trễ, bắt Tịnh Nghi phải chờ đâu . Chỉ tại vợ chồng ông Trần cứ này ép mãi, anh mớ nán lòng ở lại dùng tiệc với họ thôi.
Suốt buỗi tiệc, lòng anh cứ nôn nao, ray rựt Một cái gì cứ thôi thúc, khiến anh chỉ muốn chạy vê với TịnhNghi . Không phải nhớ, mà là trách nhiệm, là cái gì tương tự thế.
Linh tính như báo với anh rằng, cô đang chờ anh về dùng cơm đó.
Mấy lần toan gọi điện bảo cô hãy dùng trước đi, rồi lại không gọi . Hữu Bằng lạ lắm hỏi mình, sao lại thế ? Sao phải bận tâm lo lắng . Co ta no hay đói gì thì can dự gì đến anh ? Chưa chắc cô ta phải chờ mình . Mà tại sao phải chờ ? Vô lý thật . Không khéo gọi về sẽ được câu ” tôi ăn rồi ” thì ê cả mặt, vớ vẫn.
Yên tâm được một lúc, đến khi tan tiệc trở về, Hữu Bằng lại thấy chẳng an lòng . Tự nhiên anh thấy mình có lỗi với Tịnh Nghi . Lần thứ nhất trong đời , anh biết thế nào là lo lắng, là sợ bị giận, bị trách hờn . Đễ bỗng nhiên anh cho xe dừng trưo8 c một tiệm bán hoa mua một bó lay ơn thật đẹp.
Cầm bó hoa trên tay, ngắm nó trên suốt đường về, lòng Hữu Bằng cứ bâng khuâng, ngạc nhiên mãi, sao những bông hoa này sao đẹp qúa, như từ trước đến giờ anh chưa thấy vậy ? Chà ! Nhận những bông hoa tươi thắm xinh đẹp thế này, Tịnh Nghi chắc chẳng nỡ lòng giận anh đâu.
– Thôi anh à . Em nó nhỏ không biết, lỡ dại một lần, xin anh rộng lòng tha thứ.
Nép sát vào cửa kịn, Hữu Bằng nhìn thấy tịnh Nghi đang nhẫn nại cầu xin vị khách giúp một em bé bán hoa . Nhưng ông ta dường như đã qúa say nên…
– Tha thứ à ? Không được . Nó đã làm tôi mất mặt với người yêu, còn báo hại nàng giận ta đến bây giờ . Ta nhất định phải phạt nó uống hết ly rượu này.
– Ông ơi ! Con không biết uống bia đâu, Đứa bé oà khóc . Bây giờ Hữu Bằng mới nhìn đến đứa bé . Một bé gái trạc mười bốn, mười lăm tuổi , nét mặt sáng sủa nhưng xanh xao ốm yếu, tay nó ôm một l?ng đầy những hoa hồng.
– Hay là ông đánh con đi.
– Tao không cần đánh mày đâu Vị khách dằn mạnh ly bia xuống mặt bàn – Hoặc mày uống hết ly bia, hoặc mày đưa tất cả hoa và số tiền bán được ra đây.
Đứa bé đã làm gì để bị trừng phạt như thế nhỉ ? Hữu Bằng cảm thấy bất bình, nhưng chưa vội bước ra ngay, anh muốn thử xem tài nghệ của Tịnh Nghi . Mọi người ai cũng bảo cô thông minh nhạy bén, có tài ứng phó trước những trường hợp thế này, nhưng… anh chưa chứng kiến bao giờ cả.

– Sao hả ? Chọn mau đi, đừng làm mất thời gian của tao nữa.
Vị khách lại gầm lên . Đứa bé thút thích giây phút, rồi quyết định nâng ly bia lên.
– Khoan đã !
Tịnh nghi chợt đưa tay cản lại . Vị Khách hung hãn trợn mắt.
– Cô muốn can thiệp hả ?
– Tôi không can thiệp Tịnh Nghi cũng cứng rắn – Chỉ muốn uống giùm đứa bé ly bia của ông thôi.
– Được Vị khách ngây người ra bất ngờ rồi bật lên cười ha hả trong tiếng vỗ tay tán thưởng của bạn bè – Nếu cô một hơi uống cạn ly bia này, tôi nhất định sẽ tha cho đứa bé.
– Được Tịnh Nghi giằng lấy ly bia khỏi tay đứa bé đưa lên môi tu ừng ưc.
Trời ơi ! Hữu Bằng trợn tròn đôi mắt . Thế mà cũng gọi là ca;ch giải quyết à ? Tịnh Nghi chẳng đáng đươ,c khen tặng là thông minh, nhạy bén đâu . Nếu cô cứ giải quyết mọi chuyện theo cách luôn nhận thiệt thòi về mình, thì cô đúng là ngu nhất xứ.
Mà tửu lượng của Tịnh Nghi cũng cao qúa nhỉ ? Chớp mắt mà đã uống cạn ly bia đầy như vậy . Hữu Bằng nghe nễ phục . Chưa vội bước vào ngay, anh đứng yên chờ xem đến phút cuối cùng.
– Ly bia đã uống cạn . Bây giờ đứa bé đi được rồi chứ ?
Đặt cái ly rỗng xuống bàn Tịnh Nghi nghiêm giọng.
Gã khách say chẳng còn lý do gì bắt bẻ, đành để Tịnh Nghi dắt đứa bé đi . Đến một góc khuất, cô đột ngột dừng chân đứng lại . Dùng tay áo lau nước mắt cho đứa bé, cô gằn giọng:
– Sao em lại làm như vậy ? Sao lại lặt bỏ hết những cánh hoa hồng, chỉ bán nụ hoa thôi ?
– Em Không phải tự nhiên lặt bỏ hết cánh hoa đâu… Đứa bé vẫn còn thút thít – Chỉ tại em bán ế, hoa nở… những cánh ngoài tàn hết em phải lặt bỏ mà thôi.
– Bán hoa ế cho khách… Tịnh Nghi trợn Mắt – Em có biết làm vậy là không đúng, là lừa dối khách không ? Có lẽ từ nay chị sẽ không cho em vào nhà hàng bán hoa nữa.
– Đừng chị Ơi, đừng đuổi em Đứa bé chợt khóc oà.
– Em không định lừa dối khách hàng đâu . Thưòng thì hoa bán ế, em vẫn bỏ hết . Nhưng mấy ngày nay, mẹ em vào bệnh viện, em lại không có tiền nên mới làm ẩu như vậy . Em hứa với chị, từ nay sẽ không làm nữa.
– Mẹ của em vào bệnh viện ư ?
Hạ giọng, Tịnh Nghi nói với vẻ quang tâm – Thế mẹ em bị bệnh gì ?
– Mẹ em không bị bệnh gì Đứa bé đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt – Chỉ bị xe đụng gẫy chân thôi.
– Trời đất ! Tịnh nghi kêu to hốt hoảng – Bao lâu rồi ?
– Dạ, một tuần rồi Đứa bé khóc nghẹn ngào – Chân mẹ em bây giờ phải băng bột trắng tinh . Bác sĩ bảo phải sáu tháng mới có thể đi đứng bình thường được.
– Tội nghiệp chưa !
Thở ra, Tịnh NGhi dịu dàng đưa tay vuốt tóc đứa bé . Nó lại kể trong nước mắt :
– Nhà em bây giờ khó khăn lắm . Mẹ dã không thể gánh chè đi bán, còn phải uống một ngày hơn mười ngàn tiền thuốc . Em ban ngày đi học, chỉ đi bán ban đêm và chủ nhật, nên kiếm không được bao nhiêu . Túng qúa, em mới làm liều, xin chị đừng đuỗi em . Không được đi bán, em và mẹ em sẽ chết đói đó.
– Chị không đuuổi em đâu Tịnh Nghi lại lau nước mắt cho đứa bé – Em cứ việc đến đây bán tự nhiên . Tới chừng về, hoa còn ế bao nhiêu, cứ đem đến chị . Chị sẽ mua hết giùm em.
– Ôi ! Em không làm như vậy được đâu…
Đứa bé lắc đầu – Ai lại bắt chị mua hoa ế chứ ?
– Cứ bán cho chi.
Tịnh Nghi vui vẽ – Vì chị cần trang trí cho bàn tiệc mà . Nào, đưa chị xem, hôm nay còn bao nhiêu hoa hả ?
– Còn những tám hoa…
Đứa bé đếm những bó hoa trong lẵng – Nhưng em không bán cho chị đâu, vì toàn là hoa ế… chỉ có nụ thôi.
– Không sao Tịnh Nghi ôm hết những bó hoa ra khỏi lẵng hoa – Bao nhiêu hả ? Có phải mười ngàn một bó không ?
– Dạ phải Đứa bé gật đầu – Nhưng em chỉ lấy chị tất cả hai chục ngàn thôi… giá vốn – Ngốc à ! Bán vốn th`i lấy gì mua thuốc ẹ hả ?
Tịnh Nghi lườm yêu nó – Chị vẫn mua em mười ngàn một bó, còn “boa” luôn cho em hai chục ngàn nữa.

– Nhưng… đứa bé không nhận tiền, ngơ ngác hỏi . Sao chị lại tốt với em như vậy hả ?
– Vì…
Mỉm cười, Tịnh Nghi nhẹ xoa đầu nó – Em là một đứa bé ngoan, hiếu thảo với mẹ nên chị yêu, chị qúy . Nhận đi em.
– Da.
Đứa bé nhận tiền, rưng rưng – Chị tốt qúa, em cảm ơn chi.
Tịnh Ngi vẫy chào đứa bé rồi nhẹ đứng lên . Bên ngoài, Hữu Bằng cũng nghe sống mũi cay xè . Anh không hiểu sao câu chuyện đứa bé lại làm anh xúc động nhiều đến thế.
– Ồ, Hữu Bằng ! Anh về rồi ư ?
Đẩy cửa bước ra, bất chợt gặp ngay Hữu Bằng đứng đó . Tịnh Nghi kêu lên mừng rỡ – Sao anh về trể thế ?
– Tôi có chút chuyện . Tặng cho cô nè.
Chìa bó hoa ra, Hữu Bằng đột nhiên nghe xấu hổ . Anh muốn thu hồi lời nói lẫn bó hoa kia lại qúa.
– Ồ ! Lại hoa à ?
– Hôm nay là ngày hội hoa sao ấy Nâng bó hoa lên mũi, cô nói tiếp – Thơm qúa, hoa đẹp qúa – Cám ơn anh – có gì đâu Hữu Bằng Khoát tay – Của một cô gái tặng cho tôi, tiện tay nên mang về cho cô thôi.
– Vậy ư ?
Nụ cười trên môi vụt tắt . Tịnh Nghi dằn dỗi đưa cả hai bó hoa cho cô tiếp viên đứng gần – Cấm vào bình hộ tôi.
Sao lại như vậy nhỉ ? Hữu Bằng đưa tay gãi tóc, không hiểu cho hành động của mình . Rỏ ràng anh đã cố tình mua hoa tặng Tịnh Nghi, lại không dám nhận . Sao anh lại sợ cô biết mình quan tâm đến cô đến vậy nhỉ . Mà nói như vậy thì còn tệ hại hơn đừng mua hoa nữa.
– Ăn cơm chứ ?
Vẽ hân hoan vui vẽ không còn nữa, Tịnh Nghi hỏi lạnh lùng.
– Ờ thì ăn Cái bụng no căng vì vừa dự tiệc xong, nhưng Hữu Bằng không đành lòng từ chối . Vừa bị cụt hứng bó hoa, lại phải ngồi ăn một mình nữa, chắc Tịnh Nghi buồn lắm – Lại món canh này hả ?
Ngoảnh ngang không trả lời anh, Tịnh Nghi và một miếng cơm to, cố nuốt bởi cục gì nghẹn ngang cuống họng . Được người đẹp tặng hoa, lại còn đem về nhà chọc tức mình thì…
Vẽ giận dỗi của Tịnh Nghi làm Hữu Bằng ấy náy . Vụng về, anh gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, như muốn an ủi.
– Ăn đi – Hổng thèm Tịnh Nghi giật mạnh chén, miếng thịt rơi xuống bàn . Tự nhiên tủi thân qúa, cô khóc oà lên, vụt bỏ chạy đi nhanh . Hữu Bằng đuổi theo cô:
– Tịnh Nghi ! cô sao vậy ?
– Thây kệ tui Úp mặt vào một góc tường, Tịnh Nghi gắt lên – Anh đi đi – Giận à ? Sao thế…
Hữu Bằng hỏi, lòng nao nao bứt rứt . Lần đầu tiên trong đời, anh bị một cô gái giận kiểu này và cũng là lần đầu tiên anh không cảm thấy bực mình.
– Chuyện bó hoa à ? Tôi nói dối cô thôi . Sự thật, tôi đã mua bó hoa đó về để tặng cho cô đó.
– xì !
chiếc môi mọng trề dài – Anh đừng hòng nói gạt tôi . Bó hoa đó là cúa một cô gái thầm ngưỡng mộ anh tặng cho . Tôi còn lạ gì tính đào hoa của anh nữa chứ ?
Một cô gái ngưỡng mộ ư ? Hữu Bằng thấy buồn cười, thấy vui vui, thấy mình như có thêm chút giá trị.
– Tôi nói đúng rồi phải knông ?
Tịnh Nghi đột nhiên quay đầu lại hét to – Và anh vì bận chở cô ta đi dạo nên mới về trễ thế . Đúng không ?
– Ừ đúng… thì sao ?
Cười cười Hữu Bằng khiêu khích . Ừ nhỉ ! Thì tại sao chứ, Tịnh Nghi như chợt tỉnh . Anh ta đi với ai thì đi, mắc mớ gì phải khóc ? Vô duyên, xấu hổ chưa ? Nghe thẹn qúa, cô nghiêm giọng:
– Không sao cả – Rồi bỏ đi ngay.

Hữu Bằng lạng người trước mặt cô cười lớn :
– Vậy mà cũng tin ư ? Tôi nói đùa cả đấy, không có cô gái nào tặng hoa đâu . Tôi về trễ vì dự tiệc với ông Trần đó . Không tin cô cứ gọi điện kiễm tra.
– Anh đi với ai là chuyện của anh thôi, tại sao tôi lại kiễm tra chứ ?
Tịnh Nghi quẹt ngang dòng nước mắt . Hữu Bằng nhẹ rùn vai:
– Tôi cũng không biết nữa . Chỉ sợ mình không nói rỏ, đêm nay sẽ có người mất ngủ thôi.
– Đừng hòng !
Lòng bổng dưng xao động trước câu đùa ghẹo của anh, Tịnh Nghi quay mặt sang nơi khác . Vẻ hờn dổi trẻ con của cô lúc này sao đẹp lạ . Hữu Bằng chỉ muốn nghi mãi nó vào lòng . Một cái gì thôi thúc khiến anh chỉ muốn làm đẹp lòng cô giữa phút này.
– Bó hoa đó sự thật tôi đã mua với ý định xin lỗi cô vì đã để cô chờ . Nhưng… nếu cô không tin thì…
Với tay ra ban công, hái một đóa dạ lý hương, Hữu Bằng trao nó cho cô – Thì đây, bông hoa này tự tay tôi hái đến cho cô . Cô chịu rồi chưa hả ?
– Hổng chịu luôn.
Giật mạnh đóa dạ lý hương từ tay anh, Tịnh Nghi quay đi tủm tỉm cười . Hữu Bằng nhẹ xoa tay :
– Bây giờ, về ăn cơm tiếp chứ ?
– Anh đã ăn tiệc rồi mà.
Tịnh Nghi xoay xoay cành hoa nhỏ trong tay . Cô không muốn ăn cơm, dù trong bụng hãy còn đói lắm . Phút này, cô chỉ muốn đứng đây, cạnh bên anh mãi.
– Tôi ăn rồi nhưng vẫn chưa no, vào trong đi nào, đừng mè nheo, giận dỗi nữa.
Nói rồi, anh bỏ vào trước, Tịnh Nghi đành lẽo đẽo bước theo sau . Bưng chén cơm lên, Tịnh Nghi bỗng nói :
– Món canh thuốc bắc, tôi đếm di đếm lại chỉ có bảy tám vị thôi, đâu đủ mười ba như người ta nói chứ ?
Đang múc một muỗng canh cho vào miệng Hữu Bằng ngơ ngác :
– Cái gì mười ba hả ?
Tịnh Nghi thản nhiên :
– Thì món canh này nè . Không hiễu sao lần nào thấy mình ăn, mấy đứa tiếp viên lại tủm tỉm cười . Tôi hỏi thì chúng bảo cười tụi mình ăn canh ” thập tam thái bảo”
– Hả ?
Ngụm canh suýt tí đã bay hết ra ngoài, đôi mắt Hữu Bằng trợn tròn sợ hãi . Tịnh Nghi lo lắng:
– Hữu Bằng! anh sao vậy ?
– Không sao.
Hữu Bằng đặt vội chén canh trở xuống bàn . Tịnh Nghi lại hỏi :
– Nghe nói món canh ” Thập tam thái bảo ” này bổ lắm phải không ? Mà nó bổ gì, anh có biết không hả ?
– Tôi không biết đâu.
Lắc đầu trả lời cô mà Hữu Bằng nóng bừng lên . Nội và ba ghê gớm thật, lại bắt đầu giở trò rồi . Chắc họ lại nôn có cháu bồng để nựng đây mà.
– Rừng thông . Ôi, đẹp qúa!
Vừa bước xuống xe, chưa kịp đứng yên, Hữu Bằng đã bị Tịnh Nghi xô té nhào về trước . Hai cánh tay dang rộng, cô chạy ào lên đồi trong tiếng cười vui của mọi người.
– Có cô vợ ngây thơ như Tịnh Nghi thú vị thật đấy.
Đưa tay đỡ Hữu Bằng, Minh Long mĩm cười an ủi.
– Vâng Hữu Bằng cười ngượng nghịu – Thú vị đến… dở khóc dở cười.
Có lẽ câu này Hữu Bằng nói đúng nên ông Trần và kỹ sư Long không lên tiếng cãi . Cái dở khóc dở cười của anh, lúc sáng họ đã một phen chứng kiến rồi.
Trước khi vào Đà Lạt, đoàn du lịch dừng chân tạm nghỉ ở thác Pren . Giữa lúc mọi người còn lo uốn éo, vung vẫy tay chân, Tịnh Nghi đã lý lắc trèo tuốt lên cao tìm kiễu chụp hình . Nghieng qua, lắc lại làm dáng thế nào không biết, hình chưa chụp được “pô” nào đã ùm một cái lộn nhào xuống nước . Báo hại Hữu Bằng một phen mất vía, phải nhảy theo xuống thác cứu cô . Còn đang loay hoay giữa dòng tìm phương hướng, đã nghe giọng Tịnh Nghi vang lớn trên bờ . Thì ra, cô biết bơi nên không sao cả.
Vừa mừng, vừa giận, Hữu Bằng dằn dỗi bước lên bờ . Không ngờ mỏm đá kia trơn trợt qúa làm anh té bổ nhào . Người thì không sao, nhưng ống quần thì… bị rách một đường dài, khiến những người đứng gần không nhịn được, phá lên cười lớn.
Quê qúa là quê . Hữu Bằng như con nít giận cô từ sáng đến giờ không thèm nói chuyện . Vừa rồi, nếu không nể tình ông Trần với Minh Long, anh đã ở luôn trong khác sạn không thèm đưa cô ra đồi thông hóng gió đâu.
– Hữu Bằng ! anh nhìn xem, tôi nhặt được một lẳng đầy trái thông nè.
Từ trên đồi cao, Tịnh Nghi xách một lẳng đầy những trái thông chạy ào xuống . Mái tóc bồ câu và chiếc đầm của cô phất phơ giữa chiều nhạt nắng thơ mộng một cách lạ thường . Ngẫn người ra nhìn cô không chớp, Hữu Bằng thầm hỏi : Thì ra con gái cũng có lúc không đáng ghét như anh tưởng.
– Trời ơi! Hữu Bằng ! anh xem ne…

Thắng gấp trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi bẽn lẽn thơ?
– Những trái thông mới đẹp làm sao… nó rụng đầy mặt đất chẳng có ai nhặt cả, dân Đà Lạt sao ngốc thế này không biết ?
– Dân Đà Lạt ngốc ư ?
Đôi mày ông Trần khẽ nhíu – Vì sao thế ?
– Vì họ đã bỏ phí một nguồn thu nhập qúa dồi dào Tịnh Nghi nhặt một trái thông lên tay, xoay tròn ngắm nghía – nếu là cháu, cháu sẽ cho xe chớ hết những trái thông ở đây đem ra chợ bán.
– Đem trái thông ra chợ bán ư ?
Mắt Minh Long mỡ lớn – Nhưng bán cho ai ?
– Thì bán cho du khách . Một ngàn đồng một trái Tịnh Nghi xoè tay đếm – Mỗi ngày Đà Lạt này có biết bao du khách đến tham quan . Nếu là em, nhất định sẽ làm giàu với những trái thông này đấy.
– Thật là một kế hoạch lớn lao Nghe đến đây, Hữu Bằng không sao nhịn nổi . Quên mất cơn giận , anh chen vào – Tôi thật không hiểu du khách nào sẽ bỏ tiền ra mua khi trái thông rụng đầy mặt đất.
– Ờ thì…
Tịnh Nghi chu môi bướng bỉnh – Không bán được ở đây, tôi sẽ chở về thành phố, nhất định dân thành phố sẽ mua . Không được nữa thì bán ấy đứa trẻ nghèo, chúng nhất định sẽ mua… Trái thông đẹp thế này…
– Thôi được rồi . Cô muốn bán cứ bán, chẳng ai cản cô đâu Biết Tịnh Nghi bảo thủ, luôn giữ gìn ý kiến của mình, Hữu Bằng không tranh luận.
– Thật sao ?
Đôi mắt lập tức sáng lên, Tịnh Nghi nghiêng chiếc lẳng tre, đổ hết những trái thông vừa nhặt được xuống chân Hữu Bằng – Anh xem chừng giùm tôi nhé . Tôi phải đi nhặt nữa đây . Một nữa bán, một nữa làm qùa cho anh em tiếp viên nhà hàng, cùng đám con nít trong xóm.
– Ồ!
Hữu Bằng vội lắc đầu – Đừng chạy lung tung nữa . Trời sắp tối rồi, mau đi chung với chị Long và cô Trần , kẻo lạc đấy.
– Thế…
Chu môi, Tịnh Nghi phụng phịu – Anh, anh Long và chú Trần sẽ làm gì ?
Hữu Bằng nheo một con mắt lại :
– Dĩ nhiên là đi kiếm chổ lai rai cho đở lạnh.
– Lai rai ư ?
Không hẹn mà Minh Long và ông trần đồng kêu lên một lượt . Đưa mắt nhìn nhau, họ ngạc nhiên thầm hỏi : Hữu Bằng có điên không ? Ai đời, đưa vợ ra chốn hữu tình này rồi… tìm chổ lai rai.
– Này !
Khều nhẹ vai Hữu Bằng, Minh Long hạ giọng – Hôm nay tớ không thế lai rai, cùng đi chung với cậu được đâu . Thông cảm, tớ còn phải… tâm tình cùng vợ nữa.
– Thế…
Thấy Hữu Bằng đưa mắt ngó mình ông Trần vội khoát tay :
– Tôi cũng vậy thôi Rồi mỉm cười, cặp tay vợ, ông và Minh Long cùng đi về hai hướng khác nhau . Tịnh Nghi nhìn theo ngơ ngác :
– Sao tự nhiên bỏ đi hết vậy ? Hữu Bằng ! Anh đã làm gì cho họ giận vậy ?
– KHông.
Hữu Bằng lắc đầu . Tịnh Nghi không tin :
– Thế sao họ bỏ đi . Để tôi chạy theo năn nỉ họ.
– Thôi đi Hữu Bằng nhăn mặt – Năn nỉ cũng vậy thôi, họ bỏ chúng ta không phải giận, mà…
– Mà sao hả ?
Đôi mắt tròn của cô chớp chớp . Hữu Bằng thở hắt ra :
– Mà để tìm nơi vắng vẻ tâm tình đấy.
– À…
Chợt hiểu ra, Tịnh Nghi cười xoà, rồi ngây ngô hỏi – Thế còn tôi với anh thì sao hả ? có tìm một chổ… Tâm tình giống họ không ?
Không dĩ nhiên là không rồi . Nhưng như vậy sẽ bị họ nghi ngờ mất . Minh Long và cả Ông TRần nữa, từ đằng xa dang quay lại nhìn anh như thầm hỏi : Sao anh ta còn đứng ngây người ra đó, không mau tìm một góc riêng tư ?
– Anh đừng về nhé ?
Sợ Hữu Bằng bắt mình về, Tịnh Nghi năn ni?
– Rừng thông đẹp qúa – Ừ Hữu Bằng nhẹ gật đầu – Họ đanh nhìn chúng ta kìa, mau làm cái gì đi, kẻo bị nhi ngờ mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.