Bạn đang đọc Chàng Trai Không Biết Yêu – Chương 14
– Vậy . Anh đuổi tôi đi.
Tịnh Nghi cười lý lắc rồi tung chân sáo chạy nhanh . Hữu Bằng Ngơ ngác giây lâu, rồi cũng mỉm cười đuổi theo cô . Muốn chạy đua với Hữu Bằng à ? Cầm chắc thua trong tay đi, Tịnh Nghi . Dừng quên, lúc nhỏ Hữu Bằng này từng đoạt quán quân môn chạy bộ.
Nhưng Tịnh Nghi thật tinh ranh, chỉ ít phút là phát hiện ngay mình không thể chạy nhanh hơn anh được, lập tức đổi chiến thuật, không chạy đường trường cho anh bắt mà vòng vèo quanh những thân cây . Mỗi lần bị Hữu Bằng bắt hụt là cô phá lên cười nắc nẻ . Tiếng cười thật trong, giòn tan như sương lạnh . Cứ kiểu này đến tối cũng chưa chắt bắt được Tịnh Nghi, Hữu Bằng dừng chân, lắc đầu trong hơi thở dồn dập :
– Thôi, ăn gian qúa . Không chạy nữa – Về à ?
Tịnh Nghi Tiếc rẻ . Hữu Bằng mỉm cười :
– Chưa về được . Chú Trần, Minh Long còn ngồi dưới chân đồi, họ sẻ ngạc nhiên khi thấy chúng ta về sớm qúa.
– Vậy chơi tiếp nữa đi.
Tịnh Nghi Dợm người toan chạy . Hữu Bằng rùn vai:
– Không… mệt lắm rồi.
– Vậy…
Đôi môi nhỏ chu ra – Anh ngồi đây nghỉ . Tôi đi nhặt trái thông nhé ?
– Ừ Phất tay đồng ý Hữu Bằng ngã dài trên nệm cỏ, mỉm cười nhìn Tịnh Nghi tung tăng chạy đi nhặt trái thông . Bóng cô nhỏ nhắn xinh xinh trong chiếc đầm màu trắng tinh khôi, nổi bật giữa màu xanh cây cỏ, hệt như nàng công chúa trong các truyện thần tiên, làm lòng chàng trai Hữu Bằng yên tỉnh la.
– Á! Thôi đi nè . Anh ăn gian qúa : Nói hôn một cái, mà nãy giờ cứ hôn hoài hà.
– Cho anh đi mà… năn nỉ đó.
Vẳng trong ngàn thông, tiếng đôi tình nhân trong rừng vọng đến tai Hữu Bằng . Hơi ngiêng người về hướng vừa phát ra tiếng nói, Hữu Bằng bổng thấy mình tò mò qúa . Tự nhiên sao muốn biết cô gái đó có bằng lòng tặng thêm nụ hôn cho người yêu vừa nài nỉ kia không ?
Dường như biết có kẻ trộm nghe, đôi nhân tình chợt ngừng lời tâm sự, để nổi thắc mắc cứ lớn dần trong lòng Thằng trai tơ chưa từng nếm trải nụ hôn bao giờ . Nụ hôn ra sao nhỉ ? Tại sao yêu thì người ta lại… hôn nhau có ngon lành thú vị gì không, mà các đấng nam nhi phải hạ mình năn nỉ ? Tự nhiên Hữu Bằng lại nghỉ đến ngày mình đặt nụ hôn lên môi của ai đó… chà ! Không hiểu Tịnh Nghi sẻ thế nào khi bị mình bất ngờ hôn lên môi ? Có trợn mắt, phùng má giận dữ như khi bị mình trừ nữa tháng lương chăng ? Ôi! Thú vị, Thật là thú vị . Nghỉ đến đây, Hữu Bằng không nhịn được, bật lên cười lớn Mà Tịnh Nghi đâu rồi nhỉ ? Bật chống tay ngồi dậy, Hữu Bằng nhình quanh lo lắng . Thời gian trôi nhanh qúa, chỉ mới nghỉ vấn cơ thôi trời Đà Lạt đã tối mất rồi . Hai ông bạn đang nóng lòng chờ ở khách sạn đây.
– Về thôi , Tịnh Nghi ơi.
Đặt tay lên miệng làm loa Hữu Bằng gọi lớn.
Không có tiếng trả lời , Hữu Bằng tặc lưởi . Tịnh Nghi này hư thật, ham chơi quá . Một lần nữa, Hữu Bằng gọi to hơn.
VẫN không có tiếng đáp lời, Hữu Bằng bực bội đứng lên tìm . Một vòng, hai vòng rồi nhiều vòng, vẫn chẳnph thấy bóng Tịnh Nghi đâu cả, chỉ có tiếng gọi của Hữu Bằng làm kinh động rừng đêm.
Lẽ nào… Một ý ngỉ chợt đến, làm tóc trên đầu Hữu Bằng như dựng cả lên . Cảnh Tịnh Nghi một mình hoảng loạn giữa rừng khuy như hiện ra trước mắt . Cô hẳn là ham vui đã chạy lạc mất rồi . Làm sao bây giờ nhỉ ?
Không đắn đo, Hữu Bằng hớt hải chạy sâu vào giữa khu rừng . Chiếc quẹt trên tay anh sáng lập loè như con đom đóm nhỏ mất hút vào giữa rừng đêm tĩinh mịch.
Mình đã chạy bao lâu rồi ? Hữu Bằng cũng không biết nữa, anh chỉ biết cắm cúi ch.ay trong lo sợ và hoảng loạn . Có khi nào Tịnh Nghi bị cọp ăn thịt mất rồi không ? Chân Hữu Bằng như khụy xuống trước ý nghỉ này, rồi anh lại tự trấn an mình ; KHông đâu . Rừng này làm gì có cọp . Nhiều du khách tham quan lắm , loài thú này chắc không thể tồn tại ở đây.
– Tịnh Nghi ! Tịnh Ngi ơi!
Giọng Hữu Bằng kàn đặc, khát cháy khô cổ, cơ Thể mệt rả rời, anh thả người phệt luôn xuống cỏ . Biết tìm Tịnh Nghi ở nơi nào ?
Có một âm thanh tựa như tiếng khóc vang mơ hồ trong gió . Tịnh Nghi chăng ?
Hữu Bằng bật nhanh dậy, bao mệt mỏi tan ngay, anh lao nhanh về phía có tiếng khóc.
– Tịnh Nghi ! Có phải Tịnh Nghi không ?
– Tôi đây . Hữu Bằng ! anh ở đâu ?
Giọng cô vang yếu ớt . Hữu Bằng dấn lên một bước . Dường như anh tìm đúng hướng rồi.
– Ai ui !
Còn đang dò dẫm Hữu Bằng bổng bị một người lao lên ôm chặt cứng, chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng khóc ré lên:
– Hữu Bằng ! Anh bỏ tôi đi đâu vậy ? Sao không chờ tôi với.
Là Tịnh Nghi, Hữu Bằng nghe tim thở phào ra nhẹ nhõm . Anh nhìn Tịnh Nghi lạ lẫm :
– Tôi có đi đâu, vẫn ngồi ở đó chờ mà.
– Thôi đi Giọng Tịnh Nghi hờn dỗi đẩy Hữu Bằng ra – ANh đừng có dối, nếu ngồi ở đó… sao tôi tìm hoài mà không thấy ?
Chẳng phải tôi đi mà tại cô tìm không đúng chổ thôi, Hữu Bằng muốn nói lại thôi . Nhìn điệu bộ Tịnh Nghi thê thảm thế này , anh không đành lòng trách nữa . Cả buổi chạy loạn trong rừng chắc là Tịnh Nghi sợ lắm . Dìu cô xuống, trao cho cô chiếc khăn, Hữu Bằng ân cần cất giọng :
– Lau mặt đi ! nhình mình kìa, lem luốt như con mèo vậy.
Nhận chiếc khăn Tịnh Nghi thấy mình riu ríu vâng lòI . Biết nói sao nổi vui mừng của cô giữa phút này . Định giận Hữu Bằng mà không làm được, chỉ thấy mừng, thấy muốn anh hỏi thăm thêm chút nữa . Như lúc này đây, giá mà Hữu Bằng hỏi ” Cô có lạnh lắm không ? “, thì Tịnh Nghi sẽ thấy lòng mình ấm lên nhiều lắm.
Nhưng như bao lần khác, Hữu Bằng vẫn vô tình không nhìn đến cô, anh thản nhiên châm thuốc hút . Tức mình qúa, Tịnh Nghi khóc ré lên . Hữu Bằng ngẩng dậy ngạc nhiên :
– Chuyện gì vậy ?
Nghe giọng anh cộc lóc, Tịnh Nghi sợ qúa liền bịa ra một lý do.
– Đạp lên chân người ta còn hỏi – Vậy sao ?
Hữu Bằng rụt vội chân mình lại rồi bật lên cười lớn – Tịnh Nghi! Cô xem nè, cũng tại cô làm tôi mất hồn vía đến nỗi đánh rớt mất chiếc giày lúc nào cũng không hay nữa ?
– Rớt mất rồi ư ?
Một niềm hạnh phút dâng tràn, để Tịnh Nghi bổng nhìn Hữu Bằng trìu mến.
Bây giờ cô mới nhận ra Hữu Bằng không chỉ đi một chiếc giày mà khắp mặt mũi anh đầy những vết cây cào xước, đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch, hẳn là tìm cô vất vả biết bao.
– Làm gì mà nhìn ghê vậy ?
Thấy Tịnh Nghi chợt ngẩn người ra Hữu Bằng ngạc nhiên.
– Anh thật là tốt qúa.
Sống mũi cay xè Tịnh Nghi rưng rưng giọng.
Tốt khỉ gì ?
Tự nhiên nghe xao động trước lời khen, Hữu Bằng bỗng lảng giọng sang chuyện khác – Chà! gió ở đây lạnh qúa . Cô thích đốt lữa sưởi ấm không ?
– Ồ ! Thích lắm . Thích lắm chứ.
Tịnh Nghi reo như đứa trẻ . Hữu Bằng vui vẻ :
– Vậy thì đem gom lá mau lên.
– Tuân lệnh !
Tịnh Nghi dập chân tinh nghịch rồi hớn hở chạy đi ngay . Lát sau, một đốm lửa được nhóm ngay giữa rừng khuya . Lá thông khô dể cháy nhưng mau tàn qúa . Tịnh Nghi bổng nảy ra sáng kiếnn :
– Hay là mình đốt trái thông đi.
Hữu Bằng gật đầu :
– Ý kiến hay . Nhưng tối thế này thấy đường đâu mà nhặt.
Tịnh Nghi vui vẽ :
– Không cần phải nhặt đâu, tôi có một đống đây rồi.
– Không ngờ cái tính trẻ con của cô có lúc cũng được việc qúa chứ Hữu Bằng khen – Cảm ơn anh.
Được khen, Tịnh Nghi cười hãnh diện . Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt cô hồng lên đẹp như một con búp bê . Nhìn những sợi tóc vương trên bờ vai nhỏ, lòng Hữu Bằng bổng nao nao, để phúc chốc anh ước muốn được lấy tay sữa lại cho cô qúa . Nhưng nghĩ Vậy thôi, chứ Hữu Bằng không dám xê dịch cánh tay . Anh cứ nhìn mãi, nhìn hoài vào gương mặt tròn bầu bĩnh, vào đôi mắt đẹp, vào bờ môi mọng đỏ mà nghe một cảm xúc mơ hồ chợt đến .
Nhìn ngọn lữa bập bùng . Tịnh Nghi ước gì giá mà có hai củ khoai lang lúc này thì hay biết mấy , cô sẽ nướng cho Hữu Bằng một củ, mình một củ.
Viễn cảnh đẹp ghê nơi, định quay sang nói ra ý tưởng vừa rồi, bất ngờ chạm phải đôi mắt như có điện của Hữu Bằng đang nhìn mình chăm chú, Tịnh Nghi nghe thẹn qúa quay đi . Rồi không hiểu sao, từ giây phút này, Tịnh Nghi bỗng thấy tay chân mình trở nên thừa thải, chẳng biết cất nó vào đâu.
Vẻ luống cuốn của Tịnh Nghi như khuyến khích thêm ánh mắt của Hữu Bằng . Dạn dỉ hơn, anh chuyển tia nhìn xuống bờ vai, cánh tay cô… để rồi lòng bỗng nôn nao, rạo rực, một cái gì cứ dậy lên, thôi thúc . Hơn bao giờ hết, Hữu Bằng muốn đặt ngay một nụ hôn xuống môi cô.
– Tịnh Nghi !
Không kềm nổi lòng mình, anh cất giọng run run gọi – Cô cho tôi được hôn cô một cái nhé.
– Sao ? Tịnh Nghi thót người quay lại, máu trong người như đông cứng . Có phải Hữu Bằng vừa bảo muốn được hôn mình không ? Cô như không tin vào thính giác của mình.
– Tịnh Nghị. Đồng ý nhé Hữu Bằng nuốt nhanh ngụm nước bọt – Không hiểu sao, tôi muốn hôn cô qúa .. nếu không được , chắc tôi chết mất thôi…
Thế nào bây giờ ? nhận lời hay từ chối ? Tịnh Nghi nghe rụng rời khó xử . Vẫn biết không nên để người ta tùy tiện đặt môi xuống môi mình, sao cô lại không đành lòng từ chối được . Nhắm đôi mắt lại, Tịnh Nghi thấy mình nhè nhẹ gật đầu.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, tim Hữu Bằng như vỡ tung vì hạnh phúc . Anh không biết bắt đầu ra sao cả . Một bản năng đang dìu dắt anh đi vào một thế giới hoàn toàn bí ẩn, một thế giới mà càng đi anh càng lạ lùng, bỡ ngỡ, càng thích thú càng ham muốn càng khát khao mãnh liệt.
Đôi mắt của Tịnh Nghi… Ôi ! Sao như có dòng điện làm tê buốt cả người . Làm anh phải ngất ngây điên đảo . Hữu Bằng không thể ngờ, thế gian này lại tồn tại một cảm giác tuyệt vời như vậy . Bây giờ thì anh có thể hiểu vì sao gã trai kia nài nỉ người yêu của mình xin một nụ hôn rồi.
Cứ thế, một nụ hôn rồi một nụ hôn, Hữu Bằng cứ hôn mãi không ngừng . Hôn đến lúc có thể vở tung, đến lúc lý trí không còn minh mẫn nữa . Anh đã không biết làm cách nào dừng lại . Bản năng đã dẫn anh đến tận cùng cảm giác, trong sự bằng lòng và chấp nhận của Tịnh Nghi.
Anh đút từng muỗng đổ vào . Đôi mắt nhìn anh không chớp, Tịnh Nghi không tin rằng có lúc mình được anh ân cần chăm sóc thế này . Thường ngày, trông anh lạnh lùng, nghiêm khắc đến phát sợ, vậy mà bàn tay anh đút cho cô mới dịu dàng, âu yếm làm sao.
– Khỏe được chút nào chưa ?
Hữu Bằng hỏi ngọt ngào, Tịnh Nghi nhẹ gật đầu . Hữu Bằng lại hỏi:
– Bây giờ ăn cháo nhé ?
– Thôi, hổng ăn đâu . – Tịnh Nghi lắc đầu nũng nịu – Bác sĩ báo chừng nào tôi ra viện hả ?
– Khoảng 2 ngày nữa.
Tịnh Nghi thở ra 1 hơi dài:
– Công việc của anh nhiều lắm . Hay là anh về Sài Gòn trước . Tôi khỏe rồi, tự lo ình cũng được.
– Không đâu . – Hữu Bằng lắc đầu ngay – Tôi thà bỏ hết công việc, chứ không thể bỏ cô 1 mình được . Cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo nghĩ lung tung nữa . Công trình “Trường Thiên” đã có chú Trần và anh Long lo liệu . Hôm qua, tôi cũng đã gọi về nhà, nhờ ba trông coi nhà hàng giùm rồi . Chẳng còn bận tâm gì, tôi có thể ở đây với cô 1 tháng.
– 1 tháng ư ? – Mắt Tịnh Nghi mở lớn – Chi mà lâu vậy ?
– Để còn đưa cô tham quan Đà Lạt nữa . Hãy còn rất nhiều cảnh đẹp cô chưa được xem đấy.
Cánh cửa bật mở, cô y tá bước vào:
– Tịnh Nghi… đã đến giờ tiêm thuốc.
– Lại tiêm thuốc nữa ư ? – Tịnh Nghi sợ hãi – Không . Tôi không chịu đâu . Hãy nói với bác sĩ cho tôi uống thuốc thôi.
– Không sao đâu, đừng sợ – Nắm lấy tay cô, Hữu Bằng dỗ dành – Nhẹ thôi mà . Nhắm mắt lại đi, bảo đảm không đau…
– Nếu đau, anh phải đền đó.
Tịnh Nghi nhắm đôi mắt lại, nắm tay anh chặt cứng . Cô y tá cười vui nói Hữu Bằng:
– Cô vợ của anh là nhõng nhẽo nhất bệnh viện đấy . Mà anh cũng là người chồng ga- lăng cưng vợ nhất.
“Chồng vợ” 2 danh từ thường ngày Hữu Bằng vẫn lặp đi lặp lại 1 c ach thản nhiên, sao hôm nay bỗng trở nên quen thuộc quá . Lam` tim anh phải bồi hồi xao xuyến . Chao ôi ! Vậy là Tịnh Nghi đã trở thành vợ của anh rồi . Kỳ lạ thật !
Đôi má chợt bỏ bừng lên trước 2 từ “chồng vợ” của cô y tá . Tịnh Nghi nhắm luôn đôi mắt không dám mở ra ngó Hữu Bằng . Thật xấu hổ làm sao, khi nhớ lại những gì đã xảy ra ở rừng thông đêm ấy.
Cuối cùng rồi cũng được Hữu Bằng đặt nụ hôn lên môi . Ôi, nụ hôn mơ ước mà mà cô thầm chờ đợi từ bao giờ, sao lại đến bất ngờ nhỉ ? Nó khiến cô bàng hoàng, chẳng kịp chuẩn bị gì và không biết phải làm sao cả.
Đến khi bàn tay anh đặt xuống ngực mình, Tịnh Nghi đã run lên . Cô run sợ, nhưng cũng nghe thích thú . Cô không kháng cự anh, cũng không lo lắng đến hậu quả mình làm . Cô chỉ thấy yêu anh, dù biết rõ ràng anh sẽ không bao giờ yêu mình cả.
Cô đã là vợ Hữu Bằng . 1 người vợ hoàn toàn đúng nghĩa . Nhưng ..tương lai sẽ thế nào ? Anh có xem cô là vợ thật của mình không ? Hay vẫn tiếp tục lạnh lùng thủ vai anh chồng hờ hững . Chuyện ở rừng thông chỉ là 1 phút nông nổi nhấ thời ? Tịnh Nghi không đoán được . Chỉ biết từ lúc ở rừng thông, mình đã được Hữu Bằng chăm sóc tận tình . Như vụt biến thành người khác, anh dịu dàng, tế nhị hơn bao giờ hết . Cả bệnh viện này đang ghen lên với cô đấy.
Hữu Bằng ! Anh đang nghĩ gì ? Hé mắt nhìn ra, thấy anh đứng khoanh tay trầm tư bên cửa sổ, Tịnh Nghi nằm yên nhìn gương mặt anh tư lự . Mấy ngày gần đây, anh thường có những phút chợt xa xăm như vậy lắm . Có phải anh lo lắng, nghĩ về trách nhiệm với cô không ?
Tịnh Nghi đã phần nào đoán đúng tâm sự của Hữu Bằng . Phải, anh lo lắng, đang lo lắng rất nhiều . Mấy ngày đã trôi qua rồi, mà anh cứ bàng hoàng như người chưa tỉnh mộng . Tại sao lại để chuyện ấy xảy ra ? Rõ ràng, anh có thể kiềm chế bản thân, sao lại buông xuôi theo niềm ham muốn dâng tràn.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, dĩ nhiên là cô không thể trách anh, cũng không thể buộc anh có trách nhiệm gì . Nhưng lương tâm không cho phép anh làm như thế . Đời con gái của Tịnh Nghi đã bị anh lấy mất, làm sao anh có thể trả lại cô, làm sao có thể bồi thường cho cô được ?
Những ngày sắp tới sẽ ra sao ? Hữu Bằng nghe khó xử . Anh không muốn chấm dứt cuộc sống độc thân, càng không muốn phá bỏ lời thề . Liệu Tịnh Nghi có hiểu cho anh ? Hay lại buồn lòng, giận anh hờ hững.
Mấy lần muốn nói với cô, đây chỉ là 1 phút ham muốn nhất thời, rồi không nỡ . Bởi trong tia mắt cô long lanh nhìn mình đầy trìu mến, anh đã cảm nhận được 1 câu trả lời hoàn toàn khác . Cô lại đang bệnh, anh không muốn làm cô thất vọng . Thôi, mọi chuyện hãy chờ cô khỏi bệnh . Hữu Bằng chợt quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đắm đuối nhìn mình, anh nhoẻn 1 nụ cười rồi xách cà mên đi mua cháo . Thú thật, chăm sóc con gái cũng vui lắm chứ, nhất là khi nhìn mắt người ấy sáng lên, long lanh hạnh phúc… – Chị Nghi ơi ! Nhà em nằm hơi sâu trong hẻm . Chị chịu khó đi bộ 1 chút nghe . – Nắm tay Tịnh Nghi bước qua 1 ổ gà, Tú Chi e ngại nói – Em không dám làm phiền đến chị đâu, nếu như mẹ em không nằng nặc 1 2 đòi gặp chị cho bằng được.
– Không có gì đâu, em đừng ngại . Tịnh Nghi giẫm bừa lên vũng nước dưới chân – Nhà chị lúc trước cũng ở sâu trong hẻm như em vậy . Chị quen rồi.
– Thật hả ?- Mắt Tú Chi long lanh sáng – A! Thôi đi . Chị giả bộ . Trông chị đẹp đẽ sang trọng vậy, hổng dám ở nhà trong hẻm giống em đâu.
– Bộ với em, chị như vậy là đẹp đẽ sang trọng lắm à ?
Tịnh Nghi bật cười giòn . Tú Chi gật đầu:
– Phải . Chị không những đẹp, sang mà còn tốt bụng nữa . Mẹ của em cứ tấm tắc khen chị hoài, còn muốn được nhìn thấy mặt chị 1 lần cho biết . Mẹ bảo… những người tốt như chị đời nay hiếm đó . Chị đã cứu mẹ em qua khỏi cơn ngặt nghèo, túng thiếu….