Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 78Ngục Tù
Mấy ngày sau, Cơ Lan cũng dẫn theo đội quân của mình rời khỏi Minh vực Thương Kỳ.
Về đêm, phố xá trong Minh Giới vẫn ồn ào náo nhiệt như thường. Bên trong vương cung, mấy đội thị vệ thay nhau canh gác, tiếp tục tuần tra bên ngoài tường rào. Mọi thứ đều sóng êm biển lặng, yên bình đến mức có chút kì dị.
Phán Quan đại nhân khoanh tay đứng trước cửa sổ, trầm mặc nhìn ánh đèn chập chờn đằng xa, tâm tư có hơi thất thần. Một lát sau, nàng lắc đầu, nỗi bất an trong lòng mãi vẫn chưa tan. Theo như trong dự tính, lúc này đáng lẽ phải nhận được thư tín của nhóm Diêm U rồi mới đúng, vậy mà đến giờ vẫn không hề thu được bất kỳ tin tức nào.
“Quái lạ… Trên đường gặp chuyện gì khiến họ chậm trễ sao?” Nàng lầm bầm, bỗng giật mình. Chẳng lẽ quẻ mình bói lần trước ứng nghiệm?
Không, sẽ không đâu… Thanh y Phán Quan lắc đầu, thầm nghĩ ngày mai nên phái thêm người đi tìm hiểu. Vì vậy nàng đưa tay định đóng cửa sổ, thình lình một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào.
“Ai đó?!” Nàng lách người tránh né, ngưng mắt nhìn lại, đối phương cũng đồng thời kéo vải đen che mặt xuống.
“Là ta đây.” Nữ tử bên kia thấp giọng nói.
Nhận ra người nọ, nhất thời Phong Vô Nhai trợn tròn mắt: “Mạnh Vãn Yên? Sao ngài lại ăn mặc như thế kia?” Khoác y phục dạ hành, xông vào phòng mình lúc nửa đêm làm gì vậy?! Bị người khác nhìn thấy là sẽ bị đồn đại ghê lắm đó!!!
Đang định hỏi thì thấy đối phương ra hiệu im lặng, sau đó liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, tiếp đó đóng lại, trở tay phủi tắt phù đăng trên xà nhà.
Động tác linh hoạt gọn gàng thật! Chứng kiến một loạt hành động của Mạnh Vãn Yên, Phong Vô Nhai liền ý thức được chuyện gì, lập tức nàng căng thẳng, dùng tâm ngữ nói: “Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Có người đang theo dõi ngài sao?”
Mạnh Vãn Yên lắc đầu: “Không có, nhưng cẩn trọng vẫn tốt hơn.” Nàng đến gần mấy bước, sốt ruột dùng tâm ngữ: “Phán Quan, trước tiên mau phái binh đến Tông Miếu ngay… Có khả năng họ đang gặp nguy hiểm! Cơ Lan sẽ gây bất lợi cho Diêm U.”
“Cái gì?!!” Phong Vô Nhai sửng sốt, nhất thời nàng hoang mang. Nhưng thấy sắc mặt căng thẳng của đối phương không giống như đang nói đùa, chợt rùng mình. Sau khi định thần lại, nàng thâm trầm nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt một lúc: “Tại sao đột nhiên nói vậy? Có phải ngài… đã biết chuyện gì rồi?”
Mạnh Vãn Yên dời mắt, gương mặt thoáng chua xót: “Trước đó ta… bị Cơ Lan khống chế, giúp nàng ta sao chép vân tay của Diêm U, mở kết giới vùng cấm địa…”
“Ngài đã…?” Phong Vô Nhai suýt nữa tưởng mình nghe lầm, sau khi có phản ứng liền hoảng hốt: “Ngài đã vào cấm địa rồi à?” Nàng bấu vạt áo trước ngực mình, lẩm bẩm: “Không thể nào… Cơ Lan biết chuyện của tên nam nhân kia rồi sao?”
“Số mệnh của Lưu Minh Cẩm vốn bình thường, Diêm U tự ý nguyền rủa trói buộc căn hồn của hắn, khiến cho hắn đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế. Cho nên Cơ Lan mới muốn chiếm mệnh quỹ của Lưu Minh Cẩm, dùng nó để làm nhược điểm.” Người bên kia thấp giọng nói.
“Hồ đồ!!” Thanh y Phán Quan nghe Mạnh Vãn Yên nói vậy, nàng tức tối giậm chân, thấp giọng quát: “Vương thượng là kiểu người như vậy sao?” Nàng mơ hồ đoán được chút manh mối rồi, lúc này trong lòng vừa tức vừa sốt ruột, còn có chút cảm giác như bất lực.
Nàng siết chặt nắm đấm, cuối cùng thở dài: “Ai dà… Tuy ta không biết nhiều lắm, nhưng ta biết Lưu Minh Cẩm nguyên bản vốn có tội! Căn hồn của hắn là bị Tông Miếu trói buộc, không liên quan gì đến vương thượng hết.” Nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Sau đó không biết nguyên nhân thế nào, vương thượng lén sửa đổi mệnh cho hắn. Nếu không thì hắn đã không sống tốt như bây giờ đâu.”
Nhớ lại những chuyện lúc trước, nàng bắt đầu bực bội. Liếc thấy nữ tử đối diện biến sắc, Phong Vô Nhai tức giận nói: “Nhất định là ngài bị nữ nhân độc ác kia lừa rồi. Ngài tưởng hiện giờ nam nhân kia rất bi thảm sao? Nếu không nhờ vương thượng thì dựa theo mệnh quỹ ban đầu, hắn sẽ phải chịu bảy kiếp nạn, sống không được chết cũng không xong, cả bảy đời đều bị giày vò hành hạ.”
“Sao lại thế…” Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhìn Phong Vô Nhai, sắc mặt tái mét.
Thì ra chân tướng sự thật chính là như vậy sao?! Lưu Minh Cẩm là tội nhân của Tông Miếu, mà mình thì cứ luôn… cứ luôn trách lầm Diêm U…
“Trời ạ! Biết thế thì ta đã nói sớm với ngài rồi.” Đôi mắt Phong Vô Nhai đỏ bừng, có phần mất bình tĩnh. Nàng đấm ngực, thê lương nói: “Bệnh tim của vương thượng cũng là do phải gánh chịu cấm chú của Tông Miếu thay hắn mà ra.”
“Sao có thể thế được…” Đầu não Mạnh Vãn Yên ông ông, kinh hoàng lùi về sau một bước. Nghe được sự thật này, nàng cảm giác như bị ai đó đánh một gậy. Lúc này ngoài nỗi xót xa cho Diêm U, nàng càng thấy hổ thẹn nhiều hơn.
Hóa ra mình chẳng biết gì cả, đến tận bây giờ vẫn luôn trách oan Diêm U, luôn luôn ích kỷ… để đối phương im lặng thừa nhận tất cả.
Rốt cuộc nàng nợ nàng ấy bao nhiêu đây…
Mạnh Vãn Yên rũ mắt, cố nén cơn nghẹn họng, nhưng vẫn không ngăn được giọng điệu run run: “Ta cho rằng Lưu Minh Cẩm vô tội nên mới thuận theo Cơ Lan, cứ nghĩ làm vậy cũng sẽ giảm thiểu uy hiếp cho Diêm U, huống chi Cơ Lan còn đang nắm giữ chứng cứ đáng sợ hơn, ta không dám khiến nàng ta nổi giận. Không ngờ lại có liên quan lớn như thế… Mấy ngày trước ta liên tục bị giám sát, không thể báo sớm cho ngài biết được, đành phải đợi Cơ Lan rời đi mới tìm cách lẻn ra.”
“Biết ngay là nữ nhân kia chả phải loại hiền lành gì mà.” Phong Vô Nhai tức giận nghiến răng, chứng kiến Mạnh Vãn Yên áy náy, nàng không đành lòng trách cứ, vội vàng dịu giọng: “Nếu bên Tông Miếu biết chuyện này thì rất phiền phức, nhưng không đến mức không đối phó được, luôn luôn có đường lùi, ngài đừng tự trách mình nữa… Mà khoan… Vừa nãy ngài nói Cơ Lan đang giữ chứng cứ nào đáng sợ hơn à? Nàng ta còn biết cái gì nữa? Sẽ gây bất lợi cho vương thượng thật sao? Nàng ta có làm gì ngài không?”
Bỗng Phong Vô Nhai có dự cảm rất xấu, vì vậy nàng kéo Mạnh Vãn Yên ngồi xuống cạnh bàn, sốt ruột hỏi một tràng vấn đề, nữ tử đối diện chỉ mệt mỏi lắc đầu.
“Cụ thể thì ta không tiện nói cho ngài biết được, thế nhưng ngài phải nghe ta. Đó chính là — tuyệt đối đừng để cho người bên Tông Miếu biết đến sự tồn tại của ta, nếu không sẽ vô cùng bất lợi cho Diêm U. Ta không biết hậu quả như thế nào… Ta sợ…”
Mạnh Vãn Yên không nói hết, nàng cắn môi, vành mắt đỏ ửng.
“Gì cơ… Trời ạ, ngài để ta tiêu hóa xong đã.” Phong Vô Nhai căng thẳng, lúc này nàng cực kỳ có cảm giác không ổn. Tin tức quá đột ngột khiến đầu óc nàng rối loạn, phảng phất như đang chìm trong đống bầy nhầy vậy.
Nàng đưa tay xoa xoa mi tâm, cuối cùng đứng dậy đi vòng vòng. “Rốt cục là chuyện gì cơ. Ngài… ngài vốn không phải là người thường sao…”
“Phán Quan à, đừng hỏi gì hết. Giấu ta đi, đừng để Cơ Lan tìm ra ta… cũng không cần cho Diêm U biết…”
Phong Vô Nhai chợt dừng bước, nghiêm túc nói: “Ngài đừng có làm chuyện điên rồ đấy.” Nói đoạn, nàng giương mắt nhìn nữ tử đối diện, chợt đơ người.
Lúc này người đối diện dùng ánh mắt đầy tuyệt vọng nhưng kiên định nhìn Phong Vô Nhai, bên trong ẩn giấu đau đớn không gì sánh bằng. Nàng bèn siết chặt tay, trầm giọng: “Cứ bình tĩnh, luôn luôn sẽ có biện pháp thôi.”
“Ta không muốn thành gánh nặng cho nàng ấy.”
“Không muốn thành gánh nặng thì phải bình tĩnh đợi.” Phong Vô Nhai chống một tay lên bàn, hít một hơi thật sâu, khẩn thiết khuyên nhủ: “Lúc này ngài phải tin tưởng chúng ta, tin tưởng vương thượng… Nếu vương thượng… không tìm được ngài thì sẽ hóa thành quỷ Tu La mất.”
“Phán Quan…”
“Được rồi, tạm gác chuyện này đã.” Phong Vô Nhai xua tay rồi ngồi xuống cạnh bàn, ngửa đầu hớp một chén trà: “Xem ra lần này vương thượng đến dự Hồng Môn Yến, lành ít dữ nhiều rồi.” Nàng cố ép bản thân bình tĩnh lại, từ từ nhắm mắt nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó nghiêm mặt nói: “Không có cách nào khác, trước tiên ta sẽ phái viện binh đến chỗ vương thượng, ngài ở lại trông chừng nhé, nếu gặp chuyện gì thì ta sẽ báo tin trở về.”
Nói xong lập tức đứng dậy: “Thời gian đang cấp bách, ta phải đi tập hợp lính ngay.”
“Phải tìm người tin cẩn đấy.” Nữ tử đối diện gọi lại.
Phong Vô Nhai khựng người, suy nghĩ một lúc: “… Trưởng thị vệ Hàn Thủ thì sao?”
Mạnh Vãn Yên nhíu mày, lắc đầu nói: “Không được, hắn là người của Cơ Lan.”
“Cái gì?!” Thanh y Phán Quan kinh ngạc.
“Nơi này có rất nhiều mật thám, Hàn Thủ chỉ là một trong số đó.” Mạnh Vãn Yên thấp giọng. “Hai ngày nay ta đã lén điều tra, phát hiện rất nhiều quan chức âm thầm qua lại với thuộc hạ của Cơ Lan… Ngay cả Triệu võ quan của Khảo Tệ Ty cùng trưởng ngục Tây Môn cũng là người của nàng ta.”
“Không ngờ bọn họ…” Phong Vô Nhai há hốc miệng, không nói nổi lời nào.
“Ta cũng không ngờ lại như vậy.” Chứng kiến sắc mặt thất vọng của người đối diện, Mạnh Vãn Yên chán nản nhắm mắt lại: “Bây giờ trong Minh Giới, không biết nên tin vào ai nữa…”
…
“Tam trưởng lão, ý ngài là gì đây?”
Trong đại điện Tông Tổ, ánh lửa bập bùng, không gian lạnh lẽo. Những binh tướng mặc giáp xám đang bao vây xung quanh, vũ khí trong tay đều chỉ vào nữ tử mặc phượng bào màu mực đứng giữa sảnh.
“Ra quân ồ ạt như vậy, hẳn là phải có lí do chứ.” Diêm U nhìn quanh một lượt, hàn quang trong mắt lóe lên, tựa như đao băng. Trì Hàn bên cạnh thì trầm mặc vung lưỡi hái đen. Đội thị vệ đi theo cũng rút vũ khí bảo hộ hai bên các nàng, những người đối diện rõ ràng không hề có thiện ý.
Xung quanh dần dần ngưng đọng, bầu không khí vừa ngột ngạt vừa căng thẳng.
Trên đài cao trước mặt, một nam nhân đứng đầu có mái tóc hoa râm phất tay áo, lạnh lùng nói: “Diêm U, đây là thái độ của ngươi khi đối xử với trưởng bối sao?”
“Thái độ của các ngươi thì sao hả?” Trì Hàn vươn lưỡi hái ra trước ngực, lạnh giọng: “Cố ý chặn đường vương thượng, các ngươi muốn mưu hại ngài ấy sao? Kể cả có là Tông Miếu thì cũng không thể tùy tiện động chạm đến quân vương Minh vực của chúng ta.”
Nam nhân đối diện nghe vậy, biểu cảm hơi tức giận, đôi mắt híp lại tựa như con chim cắt. Nhất thời không khí càng thêm căng thẳng, phảng phất như tên đã lên dây, chạm phát liền bùng nổ.
Diêm U khẽ đè lưỡi hái trong tay Trì Hàn, ra hiệu không nên kích động. Sau đó nàng dời mắt nhìn tam trưởng lão: “Thưa tam thúc, con muốn được nghe giải thích.”
Nghe được tiếng “tam thúc”, sắc mặt nam nhân kia hơi dịu lại, hắn khẽ hừ một tiếng, chắp tay nhìn xuống: “Mặc dù ngươi được tôn làm minh vương, nhưng ta là trưởng bối của ngươi, cũng chính là trưởng lão Tông Miếu, có trách nhiệm đốc thúc quản giáo ngươi. Hiện giờ ngươi mắc phải sai lầm lớn, không biết sửa lại còn giở trò dối trá, quả thực xấu hổ với tiền bối! Bây giờ chúng ta phải trừng phạt ngươi!”
“Vậy sao?” Diêm U nhếch môi, đôi mắt thâm trầm khiến người khác không rõ được tâm tư, lúc chuyển mắt sang vị phụ nhân bên cạnh tam trưởng lão, nàng hơi khựng người.
Vị phụ nhân kia cũng nhận ra cái nhìn của Diêm U, vẻ mặt thân thiện ban đầu liền thu lại, lộ ra ý trách cứ.
“Tam trưởng lão nói không sai. Thân làm minh vương thì phải vô tâm, nhưng vì tư tình cá nhân mà coi thường pháp luật, nhiều lần gây tội lớn khiến Minh Giới bị tổn thất nặng nề, bây giờ lại còn làm chuyện đó khiến tổ tiên hổ thẹn…” Vị phu nhân mím chặt môi, cuối cùng nặng nề thở dài, gõ mạnh gậy Bàn Long xuống bề mặt đá Huyền Vũ dưới chân.
Thoáng chốc một luồng chân khí dữ dội bùng lên, kèm theo một câu oán trách thê lương, chấn động lòng người: “U nhi à, chúng ta quá thất vọng về con.”
“Tứ di..” Tiếng gậy vẫn còn vang vọng quanh đại điện, chứng kiến vẻ mặt vị phu nhân không khác gì mẫu thân, luôn luôn quan sát mình trưởng thành giờ đây tràn ngập bi phẫn cùng chán nản, nhìn bà dường như già đi rất nhiều.
Diêm U quay mặt đi chỗ khác, đáy mắt lóe lên tia đau đớn.
“Tứ trưởng lão, nếu trước đây bà đừng quá nuông chiều thì nó đã không thảm hại như vậy.” Nam nhân liếc mắt nhìn vị phụ nhân, giọng điệu giả vờ thương tiếc, bên trong ẩn giấu vài phần đắc ý.
Trì Hàn siết chặt cây lưỡi hái đen, nàng lạnh lùng mở miệng, bất chấp khác biệt thân phận: “Các ngươi có chứng cứ không?”
“Chứng cứ là đây chứ đâu, nhiều tội như vậy, người khác không biết cũng khó đấy.” Thình lình một âm thanh quyến rũ vang lên khiến mọi người sửng sốt. Trong bóng tối, đằng sau cột đá đối diện tấm lưng của nam nhân, hồng y nữ tử diêm dúa – chủ nhân của thanh âm kia duyên dáng bước ra, trên tay nâng vài quyển sách cùng pháp khí hình nghiên mực.
Nàng đứng cách xa Diêm U, nhếch mép: “Thân là Minh Vương, ngươi thật sự quá sai lầm, nhất là sửa mệnh giúp gã nam nhân kia, ôi chao…”
“Cơ Lan, ngươi!” Sát ý trong mắt Trì Hàn hiện lên, chợt người bên cạnh đè vai mình xuống. Nàng quay đầu nhìn lại, chứng kiến đôi mắt tím bình tĩnh không dao động, tựa như đang đóng băng, vừa lạnh lùng vừa ảm đạm khiến nàng thấy xa lạ.
“Sao nào, muốn đánh nhau à?” Cơ Lan che miệng cười, âm điệu mị hoặc đầy châm biếm: “Các ngươi đang đứng trong thánh địa Tông Miếu, còn định gây thêm tội bất kính, làm trò cười cho người trong tộc sao?”
Diêm U nhìn về phía Cơ Lan, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
“Hừ, việc đã đến nước này rồi, ngươi phải giao nộp ngọc ấn, đến khu ngục thất mà tự sám hối với tổ tiên, sám hối với chức vụ Minh Vương đi.” Tam trưởng lão cao giọng nói.
Khu ngục thất – tức Vu Đỉnh Nhai, đó là nơi giam cầm những Minh Vương từng gây trọng tội qua nhiều thế hệ.
“Được.”
“Vương thượng!” Trì Hàn nhíu mày, khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh lộ vẻ lo lắng. Một khi vào nơi đó thì đồng nghĩa với việc chấp nhận đầu hàng, mặc người chém giết rồi.
Diêm U khẽ thở dài, nàng cong môi: “Cái gì đến sẽ đến.”
Đồng tử Cơ Lan co lại, kết quả này vừa như trong dự liệu, lại vừa như ngoài ý muốn. Khuôn mặt đối phương vẫn bình tĩnh, những cảm xúc như phẫn nộ, hối hận, thất vọng hay không cam lòng đều không hề xuất hiện. Không phải, không phải là như vậy.
Không thể cứ thờ ơ lãnh đạm như thế… Tựa như nhìn thấu hết tất cả, biểu cảm không chút lưu luyến…
Vị phu nhân bên cạnh quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt. Còn tam trưởng lão thì nheo mắt lại, hắn nhìn chằm chằm Diêm U một lúc rồi vung ống tay áo, hô to: “Người đâu, giải Minh Vương nước Thương Kỳ đến Vu Đỉnh Nhai, chờ ngày phán quyết.”
Vài tên Minh binh giáp vàng đi tới, sau khi hành lễ xong thì bày ra tư thế mời. Diêm U không nói gì, nàng liếc Trì Hàn cùng vài thị vệ cạnh mình, cuối cùng chắp tay bước đi.
Vệ binh bao vây thấy thế liền lùi xuống mở thành một con đường. Diêm U chậm rãi đi xa, sương mù bao phủ quanh người nàng, lộ ra dáng vẻ thoải mái ung dung.
Phảng phất như đi vào cõi hư vô, buông xuôi tất cả. Trong cơn mông lung, chỉ còn lại một mình một người mà thôi.
Cơ Lan quan sát bóng lưng Diêm U, đáy lòng chợt dâng lên cơn tức giận.
Thình lình nàng nhảy từ trên đài xuống, hô to về phía thân ảnh đằng xa: “Diêm U! Ngươi trói buộc thân xác, nhưng vẫn không quản được trái tim nàng ta, dành cả tấm lòng để đổi lấy kết cục này, ngươi còn cố chấp làm chi nữa? Vì sao…” Vì sao… vẫn không chịu nhìn người bên cạnh mình lấy một lần?
Tiếng gọi thê lương khiến người bên kia dừng bước.
Trói buộc thân xác, nhưng vẫn không quản được trái tim nàng ấy sao… Diêm U chậm rãi nhắm mắt lại. Giờ khắc này nàng đột nhiên nhớ đến câu nói của Thanh Giao lúc sắp chết — Giá như ta chưa từng gặp ngươi thì tốt biết bao.
Nếu như không gặp nàng, ta vẫn là ta, vẫn sống bình ổn như ban đầu, không phải tuyệt vọng, đau khổ chờ đợi nhiều như vậy nữa. Vậy mà hết thảy mọi thứ đã thay đổi, chỉ vì một đóa hoa nở từ mấy trăm năm trước.
Nhưng, Mạnh Vãn Yên à… bây giờ nàng được tự do rồi. Diêm U mở mắt, cười buồn bã.
Nàng xoay người, thanh âm lạnh lùng tựa như tóc bay trong gió: “Cơ Lan, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
…
——————————————————————————————
Cơ Lan: (lạnh lùng) Ngươi muốn nói gì với ta?
Diêm U:… Có vài thứ, ta thấy hơi khó nói.
Cơ Lan: Sao tự nhiên bầu không khí là lạ. (ngạo kiều quay mặt) Nói nhanh lên.
Diêm U: (mờ ám) Lan, thật ra ta…
Cơ Lan: (ngẩn ngơ) Còn gọi cả tên thân mật nữa! Rốt cục ngươi… ngươi…
Diêm U: (tới gần thêm một bước) Ta muốn…
Cơ Lan: (>///