Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 77Sóng Gió Sắp Tới
Sáng sớm ngày hôm sau, vị trí bên cạnh đã trống không, hơi ấm cũng chẳng còn.
Nàng ấy chắc đã đi từ sớm rồi. Mạnh Vãn Yên ngơ ngẩn nhìn chóp màn gấm hình hoa mẫu đơn. Thôi vậy… Xem ra Diêm U không phát hiện đêm qua có gì bất thường. Đêm qua…
Nàng vén chăn lên, chiếc giường có chút bừa bộn, thình lình hai vệt đỏ đập thẳng vào mắt, yêu dị hệt như hoa bỉ ngạn. Mạnh Vãn Yên đơ người một hồi lâu, như thể tìm được chút an ủi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, tuy nhiên cuối cùng lại chuyển thành nỗi buồn bã.
Nghĩ đến viễn cảnh sau này không được nhìn thấy Diêm U, đáy lòng thất lạc hơn phân nửa, gần giống như máu thịt bị đục khoét, từng thớ thần kinh đau đến chết lặng.
Mạnh Vãn Yên khẽ thở dài một tiếng, nàng cố gượng dậy, dọn giường rồi tắm rửa thay y phục. Sau khi ổn định xong xuôi bèn mở cửa phòng. Như trong dự liệu, nàng thấy hồng y nữ tử đang đứng cách đây không xa.
“Hôm nay ngươi không cần đến cầu Nại Hà nữa.” Dưới gốc hòe già, Cơ Lan nhanh nhẹn xoay người bước tới, phong thái xinh đẹp, khí chất đầy cao ngạo. Nhưng lúc phát hiện dấu hôn nho nhỏ trên cổ bạch y mỹ nhân, ánh mắt nàng chợt sắc bén.
“Ngươi chạm vào nàng ấy?” Phút chốc âm điệu cao vút, Cơ Lan tiến sát, đặt đầu ngón tay lên cổ Mạnh Vãn Yên, giọng điệu chất vấn. “Đã định trước là phải tách ra, vậy mà lại thừa dịp ta không ở đây, đêm qua các ngươi… To gan!”
Sắc mặt Mạnh Vãn Yên khẽ biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lãnh đạm.
Trước đây nàng cũng thấy nghi ngờ, bây giờ xem ra quả thực tình cảm Cơ Lan dành cho Diêm U không đơn giản. Cảm xúc mãnh liệt muốn chiếm hữu làm của riêng này tuyệt đối không phải tình tỷ muội. Đây là tình cảm… dành cho người yêu sao?
Bạch y mỹ nhân nhếch môi: “Đúng như ngươi nghĩ đấy.”
Thình lình cả ngón tay đặt lên cổ.
“Ngươi dám…” Cơ Lan tàn nhẫn bóp cổ Mạnh Vãn Yên, sát khí bừng bừng. Người bị siết thì không hề sợ hãi, mặc cho móng tay đỏ tươi như máu cắm vào da thịt, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không chút dao động.
Cơ Lan híp mi, nhất thời khí tức trở nên nguy hiểm, đáy mắt lóe ánh đỏ. Năm ngón tay siết mạnh hơn khiến người đối diện hơi tái mét, dẫu vậy, đối phương không hề rên một tiếng, vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
Biểu cảm như thể đang cười nhạo cùng khinh bỉ khiến Cơ Lan càng thêm khó chịu.
Cơ Lan nặng nề thở dốc vài lần, cố nén sát khí sắp bùng nổ. Trong khoảnh khắc, nàng thật sự muốn giết nữ nhân cướp đoạt người mình yêu trước mặt này, thế nhưng nàng không thể làm vậy được, nếu Mạnh Vãn Yên chết thật thì mối quan hệ giữa nàng và Diêm U sẽ không có đường lùi nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Diêm U khi biết tin nữ nhân kia lĩnh án tử hình từ hai trăm năm trước, nàng lại cố nhẫn nhịn, buông tay ra.
“Hừ!” Cơ Lan nhìn chằm chằm bạch y mỹ nhân trầm tĩnh trước mặt mình, cười nhạt. “Lúc trước ta quá coi thường ngươi.”
Có điều, dù bị ngươi dẫn trước một bước, cuối cùng thì nàng ấy vẫn sẽ thuộc về ta mà thôi. Cơ Lan oán hận nghĩ.
Mạnh Vãn Yên không để ý đối phương u oán, nàng xoa xoa cổ, đến khi hô hấp ổn định thì lại lấy một vật từ trong y phục ra, nâng trên tay.
Đó chính là pháp khí sao chép vân tay Diêm U.
“Vân tay ngươi muốn đây.”
“À, quả nhiên vẫn lấy được.” Cơ Lan thu hồi cơn giận, nàng khẽ hừ một tiếng, ánh mắt giễu cợt. Lúc vươn tay định lấy pháp khí, đối phương đột ngột thu về.
“Chờ đã, đừng quên chuyện ngươi đã hứa đấy.” Bạch y mỹ nhân trầm giọng nhắc nhở.
“Cơ Lan ta chẳng thèm làm mấy trò tiểu xảo vớ vẩn đó đâu.” Nàng vung tay áo, lãnh đạm nói. Sau đó quét mắt phượng về phía ngoài cổng, cao giọng: “Dẫn đường đi.”
Theo sau là một bóng người cao lớn bước ra từ chỗ tối, dần dần lộ diện. Chính là…
“Hàn Thủ – trưởng thị vệ tiền điện ư?” Mạnh Vãn Yên kinh ngạc thốt lên, sắc mặt ngưng đọng.
“Sao nào, ngươi ngạc nhiên à?” Nữ tử bên cạnh liếc mắt, kiểu cười nhếch miệng giống hệt Diêm U đến mấy phần, lộ vẻ kiêu ngạo bất cần. Dường như cực kỳ hài lòng với phản ứng của Mạnh Vãn Yên, nàng khẽ nghịch lọn tóc bên tai, giọng điệu biếng nhác pha chút đắc ý cùng ngông cuồng: “Ngươi có tin được — hơn phân nửa người trong đây đều là thuộc hạ của ta không?”
Mạnh Vãn Yên nghe vậy, thình lình nhìn Cơ Lan: “Ngươi nói gì?”
Cơ Lan lơ đãng giang tay ra: “Ha hả… Yên tâm đi, Diêm U cũng không phải loại dễ đối phó, cho nên ta mới tính trăm phương ngàn kế để thu thập nhược điểm. Mà Lưu Minh Cẩm… chẳng qua chỉ là một trong những lợi thế nho nhỏ mà thôi.” Đôi mắt hẹp dài lóe sáng, tựa như một con hồ ly gian xảo.
Nhất thời Mạnh Vãn Yên trầm mặt: “Một lợi thế nho nhỏ mà cũng khiến ngươi phí sức như vậy sao?”
“Vẫn chưa hiểu à?” Hồng y nữ tử che miệng cười, xinh đẹp đến chói mắt. “Nói cho ngươi biết cũng được. Kỳ thực… ta muốn nhìn ngươi giãy giụa lựa chọn xem có nên cứu gã nam nhân kia không, càng muốn thấy biểu cảm của Diêm U sẽ như thế nào nếu phát hiện ngươi lén lút cứu tình cũ sau lưng nàng ấy.” Nàng nghiêng thân lại gần bên tai Mạnh Vãn Yên, thấp giọng: “Nhất định… cực kỳ thú vị.”
“Ngươi?!”
“Sao nào?” Sau khi khiêu khích thành công khiến đối phương biến sắc, ý cười càng thêm rõ rệt. Nàng vung tay lấy pháp khí, nheo đôi mắt hồ ly: “Việc đã đến nước này thì không thể không theo lao rồi.”
Nàng ra hiệu nam nhân bên kia đi đầu, sau đó liếc nhìn bạch y nữ tử trầm mặt bên cạnh, thản nhiên nói: “Mau đi thôi, Mạnh đại nhân.”
Mạnh Vãn Yên dần siết chặt hai tay, ánh mắt tối sầm, cất bước theo sau.
Lắc một cái, ba người lập tức tiến vào trong đường hầm dị giới. Nam nhân đi trước cường tráng mạnh mẽ, bước chân điềm tĩnh. Dường như hắn rất quen thuộc nơi này, dễ dàng tránh thoát được cạm bẫy cơ quan, tìm đúng lộ khẩu, an toàn dẫn các nàng đi tiếp.
Hiển nhiên hắn đã dành thời gian âm thầm tra xét, tốn không ít tinh lực để khám phá toàn bộ chỗ này.
Mạnh Vãn Yên im lặng quan sát, trong lòng càng thêm bất an.
Trưởng thị vệ Hàn Thủ nhìn chính trực, trước mặt mọi người đều ra vẻ nghiêm nghị, luôn luôn chấp hành kỷ cương pháp tắc, không giống với kẻ gian manh lừa lọc. Trước kia hắn rất bình thường, biết thân biết phận, không có biểu hiện gì đặc biệt. Nàng hầu như quên cả sự tồn tại của hắn, không ngờ lại chính là mật thám do Cơ Lan phái tới. Được tất cả mọi người tín nhiệm, vượt qua cả cuộc khảo nghiệm của Diêm U lẫn Trì Hàn để lên chức trưởng thị vệ tiền điện, có thể thấy được gã này không đơn giản.
Cẩn thận không lộ sơ hở, khiến người khác khó đề phòng.
Người như vậy tồn tại trong Minh Giới chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Diêm U, thế nhưng, nếu đúng như lời Cơ Lan nói, hơn phân nửa người cũng đã tạo phản rồi sao… Càng nghĩ, Mạnh Vãn Yên càng lo sợ, thầm quyết định sẽ đi cảnh báo nhóm Phong Vô Nhai, ít nhất trước khi rời khỏi đây, nàng có thể làm chút gì đó vì Diêm U.
“Không cần phải tốn tâm tư cho những việc thừa thãi đâu.” Thình lình một âm thanh quyến rũ vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Cơ Lan khẽ phẩy tay áo, nghiêng đầu nhìn sang. Ánh mắt sắc như lưỡi đao, phảng phất như thấu hết tất cả.
Mạnh Vãn Yên quay đầu, lạnh lùng nhìn lại: “Nếu ngươi dám dùng thủ đoạn đê hèn gây tổn hại đến Diêm U, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Hừ.” Hồng y mỹ nhân chợt ngừng bước. Dường như câu nói này đánh trúng điểm yếu trong lòng nàng, cơn thịnh nộ vừa kiềm nén lại bộc phát. “Đừng tưởng chỉ có mình ngươi quan tâm nàng ấy! Dựa vào đâu mà ngươi nói vậy? Kỳ thực ngươi căn bản không xứng đáng ở bên cạnh nàng ấy. Rõ ràng ta yêu nàng ấy hơn ngươi, thương nàng ấy hơn ngươi, thậm chí còn không nỡ gây tổn thương nàng ấy hơn cả ngươi!!”
Vừa nói, biểu cảm trên mặt Cơ Lan càng phẫn hận cùng không cam lòng, ánh mắt càng giá lạnh.
Mạnh Vãn Yên khoanh tay cười khẩy: “Vậy sao? Vậy giờ ngươi đang làm gì đây?”
Cơ Lan trầm giọng: “Ta đang cố gắng đạt được thứ ta muốn, có gì không đúng chứ?”
“Thứ ngươi muốn ư? Diêm U, Minh Giới, hay cả hai?” Mạnh Vãn Yên hất cằm. “Đến cùng chính bản thân ngươi cũng không hiểu mình đang muốn cái gì.”
“Câm miệng!!” Cơ Lan lạnh giọng, nét yêu kiều biến mất, biểu cảm càng dữ tợn, nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi không hiểu gì về ta hết.”
Loại nữ nhân chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc người khác như ngươi sẽ không hiểu, ta yên lặng nhẫn nại sau lưng nàng ấy bao lâu, chịu đau khổ dằn vặt nhiều như thế nào.
Nàng hít một hơi thật sâu, buông lỏng nắm tay, cuối cùng quát khẽ: “Ngươi cũng không xứng để hiểu.”
“Ồ…” Mạnh Vãn Yên bật cười.
Cơ Lan trừng mắt: “Có tin ta giết ngươi bây giờ không?”
“Giết được thì tốt, như thế sẽ chẳng gì có thể uy hiếp Diêm U nữa.” Bạch y nữ tử đối diện mỉa mai đáp.
Gió lạnh lướt qua, thổi bay vạt áo. Trên con đường hầm, hai nữ tử xinh đẹp mang hai khí chất đối lập đang trầm mặc nhìn nhau, ánh mắt giằng co, phảng phất như có vô số tia điện xẹt qua. Không khí xung quanh chợt lạnh, mơ hồ có sóng ngầm đang cuồn cuộn phun trào.
Nam nhân đi trước nghi hoặc dừng bước, quay đầu nhìn lại thì kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình.
Hai nữ nhân tuyệt sắc không coi ai ra gì, người thì xinh đẹp quyến rũ như yêu tinh, người thì thanh cao, khí chất đoan trang tựa thần tiên, đều là thần nữ được vô số người mến mộ. Bình thường luôn cao ngạo, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Không ngờ cũng biết đánh ghen tranh giành tình nhân như người bình thường được sao?
Hàn Thủ không phải là kẻ nhiều chuyện, chẳng qua hắn chỉ tình cờ nghe được mà thôi…
Hiện giờ không rõ hắn đang nghĩ gì, gương mặt nghiêm nghị, thận trọng kia cứ cúi đầu, ra vẻ như không biết. Thế nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện hắn lén liếc mắt chỉ trong khoảnh khắc.
Không giống như nam nhân dùng vũ lực để giải quyết xung đột, chiến tranh giữa nữ nhân đáng sợ hơn rất nhiều, có thể đả thương kẻ thù trong vô hình. Hắn không muốn rước họa vào thân, nhưng hai người này đã giằng co khá lâu. Một lúc sau, rốt cục không đợi được nữa, hắn bèn nhẹ giọng gọi: “Chủ nhân…”
Người được gọi đương nhiên là Cơ Lan. Lập tức hai nữ tử liền nhúc nhích, các nàng dời mắt, khôi phục dáng vẻ bình thản như thể chẳng hề có gì xảy ra.
Nam nhân cao to bèn xoa mồ hôi lạnh.
“Đi nào.” Hồng y nữ tử vung ống tay áo.
Hàn Thủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dẫn đường. Các nàng trầm mặc theo sau, không ai nói với ai câu nào. Rất nhanh, trong làn sương mờ ảo phía xa liền xuất hiện một vách tường ánh sáng khổng lồ hình bán cầu, bao phủ trên mặt đất. . ngôn tình tổng tài
Tường ánh sáng cao chót vót không thấy điểm cuối, xung quanh là sương mù lượn lờ. Lúc các nàng chậm rãi đến gần, trông thấy vách tường hiện vô số đường kẻ màu lam tím di động, đẹp tựa pháo hoa đang bung nở.
“Nơi này là kết giới vùng cấm địa. Nếu không có vân tay của Diêm U thì ngay cả ta cũng sẽ bị tia sét tím đánh trọng thương.” Cơ Lan nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ánh sáng rực rỡ, lại có phần hơi âm u.
Nàng lấy ra pháp khí có hình dạng như nghiên mực, niệm chú khởi động nó, sau đó đặt lên tay Mạnh Vãn Yên. “Tới lượt ngươi đấy.”
Mạnh Vãn Yên nhíu mày, tiếp nhận pháp khí, nàng đứng đối diện luân bàn trên vách sáng, dứt khoát ấn pháp khí xuống.
Lập tức một luồng điện truyền thẳng vào lòng bàn tay, cả cánh tay như bị một sức mạnh cực đại nào đó hút vào, không thể động đậy được gì. Luân bàn trước mặt bắt đầu xoay tròn, mặt tường đồng thời hiện lên ký tự cổ ánh vàng kim, lan khắp xung quanh.
Đồng tử Cơ Lan dần mở rộng, sắc mặt khẽ hưng phấn, tình hình thuận lợi hơn cả dự tính của nàng. Lát sau, đột nhiên uỳnh một tiếng, Mạnh Vãn Yên bị đẩy lùi vài bước, pháp khí rơi xuống lòng bàn tay nàng. Tiếp đó cổng luân bàn biến mất, thay vào đó là một lối vào rộng chừng một trượng*, bên trong u ám tối tăm.
*1 trượng = 3,33 mét.
Mạnh Vãn Yên thở hổn hển, tứ chi có chút đau nhức, nàng chậm chạp đứng dậy.
“Kết giới mở rồi, vào thôi.” Cơ Lan ra hiệu tên nam nhân đi trước.
Các nàng vào trong. Một lúc sau, không gian hình cầu phơi bày ra trước mắt. Hàn Thủ tự giác đứng tại một bên, còn Cơ Lan và Mạnh Vãn Yên phía sau thì tiếp tục vào sâu hơn.
Bốn phía là vách đá cao sừng sững bao quanh, đỉnh đầu tối tăm tựa như bầu trời đêm, yêu dị một cách kỳ quái.
Giữa không trung dày đặc ngôi sao di chuyển theo quỹ tích.
Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ nhìn bầu tinh vân, trong đầu hồi tưởng chút hình ảnh. Phải rồi… Trước đây Diêm U từng dẫn nàng đi qua một không gian cũng có tinh vân như vậy, có điều nơi nàng đang đứng vĩ đại hơn, mênh mông rộng lớn hơn nhiều, màu sắc cũng khang khác.
“Chỗ này là căn hồn sinh mệnh – vận hành vòng đời nên không được phép tác động vào.” Cơ Lan chỉ tay lên trời, cuối cùng đầu ngón tay dừng tại một quỹ tích màu đỏ. “Thấy không, cái kia không giống với những mệnh quỹ khác, đó chính là tình nhân cũ của ngươi đấy.”
Mạnh Vãn Yên nhìn theo hướng Cơ Lan chỉ, quả nhiên ngôi sao này có phần khác biệt, di chuyển trong vòng tròn màu đỏ.
“Vì nó bị Diêm U cưỡng chế trói buộc nên mới thành ra như vậy.” Nữ tử bên cạnh lấy ra một chiếc bàn bát quái, chiếu lên ngôi sao kia, nói tiếp: “Kiếp này hắn tên là Quý Thuần à?”
Bàn bát quái nổi lên hình ảnh, dần rõ nét chân dung của một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù, dáng vẻ tiều tụy.
“Gia cảnh sa sút, nghèo khổ cùng cực. Vốn là con em đại phú nhưng giờ lại rơi vào tình trạng không khác gì thú vật… Ôi chao, đáng thương thay. Xem ra Diêm U thật sự không muốn hắn được sống yên ổn rồi.” Hồng y nữ tử nhìn người phía sau, khẽ nhếch môi, sắc mặt đầy khiêu khích.
Nhất thời Mạnh Vãn Yên câm lặng, ánh mắt chậm rãi dời khỏi bàn bát quái, đáy lòng đắng chát.
…
Gió thổi xào xạc, sương mù bị thổi bay rồi từ từ tụ lại. Từng chiếc lá trên cây hòe rụng xuống, rơi đầy đất. Vài chiếc lá khô bị gió cuốn lên, xoay tròn rồi đập thẳng vào một góc ô cửa sổ.
Thanh y Phán Quan ngồi trên án kỷ dừng bút, xoa bóp mi tâm.
“Quái lạ, sao mí mắt cứ giật giật vậy nhỉ?” Nàng lẩm bẩm, chợt hơi biến sắc. “Mắt phải… Lẽ nào nhóm Mệnh Mệnh gặp chuyện gì sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh đều im lìm, vô hình tạo nên áp lực, phảng phất như sóng gió sắp ập tới.
Đã lâu rồi Minh Giới chưa xuất hiện thời tiết như vậy. Nàng nghĩ ngợi rồi vén tay áo trải đống que trúc lên bàn, định bói một quẻ. Nàng nhìn chằm chằm trong chốc lát, tiếp đó xoắn ngón tay niệm chú, một lúc sau lại cau mày.
“Mong rằng chỉ là tưởng tượng thôi…”
…
——————————————————————————————
Cơ Lan: Á ha ha ha, cuối cùng thì cỗ máy thời gian lão nương đặt hàng ngày lễ song thập nhất* đã về rồi. Mạnh Vãn Yên, bây giờ ta sẽ xuyên không về quá khứ, xúc bay đóa tuyết liên nhà ngươi cho chết luôn. (ấn nút)
Vì vậy, N trăm năm trước, tại cánh đồng tuyết vùng biên giới —
Cơ Lan: Ế? Bông hoa chết tiệt kia đâu rồi? Rõ ràng ta không xuyên nhầm mà?
Bạch Sơn chân nhân: Ô, phong cảnh nơi này thật hữu tình, khí hậu dễ chịu, thích hợp để tĩnh tâm tu luyện. Trường Cơ, giúp vi sư mang bàn mạt chược tới đây, thuận tiện đốt phù triệu hồi vài Trì Kiếm trưởng lão nữa nha… Ớ? Sao hồng y tiên tử xuất hiện ở đây vậy? Lẽ nào chỗ này đã bị chiếm trước?
Cơ Lan nóng nảy vung trường kiếm: Lão già lắm mồm, chết đi!! (quang cảnh đẫm máu)
Chân nhân: Phát điên à? Ngay cả người già và trẻ con cũng không tha ~~ Ách ~~ (tắt thở)
Mạnh Vãn Yên: Cơ Lan! Thì ra ngươi ở đây!
Cơ Lan: Hả?! Sao ngươi lại ở đây?
Mạnh Vãn Yên: (xuất ra thần khí KO*) Bớt xàm ngôn đi, xem cái nồi của ta đây! (Cơ Lan: Hự! Dám đánh lén ta, thật hèn hạ…)
Tiểu Diêm U đi ngang qua: Á!!! Giết người!!!
Mạnh nương nương bắt được bé loli nào đó, hung dữ tẩy não: Cầm lấy, đây là ảnh chụp ta bằng camera 360 độ không góc chết. Nhớ kỹ đây, sau này ngươi trưởng thành, gặp một nữ đầu bếp tên là Mạnh Vãn Yên có ngoại hình giống hệt ta, đó chính là vị hôn thê – chân mệnh thiên nữ của ngươi đấy, nhất định phải cướp về, đồng thời vĩnh viễn yêu quý lẫn bảo vệ nàng ấy, biết chưa?!!
Tiểu Diêm U: (nước mắt đầm đìa) Dạ…
Vì vậy, N trăm năm sau, Diêm U dĩ nhiên là đi bắt Mạnh Vãn Yên…
Cơ Lan thổ huyết: Thì ra… đây mới chính là chân tướng của sự thật…
*Ngày lễ song thập nhất (11/11): là ngày lễ mua sắm trực tuyến lớn nhất ở Trung Quốc, vào ngày này, toàn bộ mặt hàng sẽ giảm giá mạnh, giống như Black Friday ở Châu Âu.
*KO: Knock out, đập phát chết luôn.