Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương:Trùng Độc Lụi Tàn thượng


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 5Trùng Độc Lụi Tàn thượng

Sắc trời dần dần ảm đạm, bốn phía ngập tràn sương mù, không khí lạnh lẽo như ẩn như hiện.

Mạnh Vãn Yên từ cầu Nại Hà về đang xách giỏ trúc, mở cửa sau tiểu viện, chuẩn bị lên đồi phía xa hái hoa lạc lối. Hoa lạc lối không giống với những nguyên liệu chế tác Mạnh Bà thang khác, sau khi hái chỉ có thể bảo quản được tối đa hai ngày, nếu quá thời gian thì sẽ thối rữa héo nát. Cho nên cứ cách một ngày, nàng phải đến Nam Sơn một chuyến.

Hoa lạc lối là vị thuốc không thể thiếu để chế biến Mạnh Bà thang, hơn nữa tiêu chuẩn để pha chế cũng cực kỳ nghiêm ngặt, bắt buộc phải vào giờ Hợi, lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, khi nụ hoa vừa mới hé là phải hái ngay, nếu chậm trễ đến khi đóa hoa hoàn toàn nở bung, công hiệu của Mạnh Bà thang sẽ giảm đi rất nhiều.

Khoảng thời gian này thường xuyên lui tới đã thành nên quy luật. Đến thời điểm phù hợp, bạch y nữ tử liền xách giỏ trúc vương mùi thuốc, nhưng lúc nàng đẩy cửa gỗ ra, nét mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc vì bất ngờ.

Đập vào mi mắt là một bộ hắc phượng bào uy nghiêm lộng lẫy, thân hình thon thả cao gầy quay người lại, đôi mắt như thạch anh tím hơi gợn sóng, chấn động lòng người, dung nhan thanh sái tuyệt lệ, trong ánh sáng vàng càng hiện rõ vẻ đẹp tuấn mỹ vô song. Có điều ngoài kinh ngạc ra, Mạnh Vãn Yên không mảy may bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc, nàng lạnh lùng cài then cửa, sau đó hờ hững nhìn đối phương, trong lòng suy nghĩ người này định giở trò gì.

Bị ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ bực bội cùng chán ghét đâm vào mình, Minh Vương điện hạ cũng không quá để tâm, nàng khẽ giơ ống tay áo, chắp tay ra sau lưng, cúi người tới gần Mạnh Vãn Yên, thản nhiên nói: “Nàng muốn tới Nam Sơn sao? Bản vương đi cùng nàng nhé.” Diêm U cao hơn Mạnh Vãn Yên rất nhiều, tư thế cúi người này có thể bao phủ cả Mạnh Vãn Yên vào trong bóng tối, vô hình trung sản sinh cảm giác áp bách, ẩn ẩn tính khí bá đạo.

“Vương thượng chính vụ bận rộn, việc nhỏ như vậy không cần ngài phí tâm đâu.” Mạnh Vãn Yên lùi lại một bước, nghiêng mặt, bên trong lời nói châm chọc lộ nét châm biếm, đáy mắt thoáng hiện sự căm ghét khó nhận thấy.

Nét căm hận lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt Diêm U. Mặc dù trong lòng hơi khổ sở, nhưng Diêm U vẫn duy trì dáng vẻ bình thản.

Chẳng phải đã sớm quen với thái độ này của đối phương rồi sao, hừ, căn bản không nên hi vọng nữ nhân này có thể thốt ra những lời hay ho gì… Diêm U đè nén bất mãn vào lòng, nàng nhếch miệng, ra vẻ bỡn cợt, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh nghiêm túc: “Cứ có liên quan đến nàng thì đều không phải là việc nhỏ.”

“Ngươi!” Chợt Mạnh Vãn Yên quay mặt nhìn Diêm U, nàng không ngờ đối phương trả lời như vậy. Nếu là trước kia trong tình huống này, cái người kiêu ngạo độc tài trước mặt đã sớm tức giận rồi, vậy mà bây giờ thì không đổi sắc mặt, thốt ra những lời vô liêm sỉ! Hừ, không thể không nói da mặt nàng ta đúng là càng ngày càng dày! Mạnh mỹ nhân hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà liếc mắt sắc như đao, lạnh giọng: “Tùy ngươi!” Nói xong liền lướt qua Diêm U, trực tiếp đi thẳng về phía con đường mòn.

Xì, cái đồ nữ nhân chết bầm, coi trời bằng vung! Minh Vương điện hạ dở khóc dở cười, thầm mắng một câu, sau đó cất bước đuổi theo.


Cùng lúc đó trên nhân gian, mặt trời dần ngả về phía Tây, bầu trời mưa bụi lớn. Mây đen cuồn cuộn, mưa rơi khắp nơi, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt. Trong rừng cây vùng ngoại ô Phong Huyện, Phán Quan đại nhân nhíu mày nhìn trời, chợt cảm giác bản thân như vẫn còn đang ở Minh giới.

Cơn mưa như có xu hướng càng thêm nặng hạt, cảnh vật xa xa chìm trong sương mù, những hạt mưa nhỏ cứ đập vào tấm chắn vô hình trên đầu, không thể tiến vào thêm được nửa phần, dọc theo hạt mưa chảy xuống hiện lên một lớp màng nước, còn người bên trong thì như được bao bọc bởi một quả cầu hình bầu dục.

Lúc này người trong quả cầu chọc tay qua vách tàng hình, đầu ngón tay liền cảm nhận được sự lạnh lẽo.

“Ai dà…” Phán Quan đại nhân thở dài thườn thượt. Nếu không nhận nhiệm vụ này, đáng lẽ hiện giờ mình đang ngồi trong quán trà của Tâm Tuyết, thưởng thức tách trà nóng mới phải, cảm giác ấm áp trong bụng mới tuyệt vời làm sao, không cần phải đứng dưới mưa như vậy, lạnh quá đi, lạnh quá đi… y như cái tên kia. Mà khoan, sao mình lại nghĩ đến nàng ta chứ?

Đột nhiên cái lồng trong suốt hơi chấn động, một gáo nước mưa xuyên qua lỗ hổng tạt thẳng vào mặt Phán Quan đại nhân.

“Phì phì.” Phán Quan đại nhân phun một ngụm nước mưa, dùng sức lau mặt, dáng vẻ luôn luôn tao nhã bây giờ có chút nhếch nhác. “Thật là… đều tại nàng ta cả.” Nàng nhăn đôi mi thanh tú, bi thương dùng pháp lực sấy khô tóc mái ướt nhẹp. Đúng lúc này, trong màn mưa chợt xuất hiện một thân ảnh gầy gò từ xa đi tới, hình như là một nam nhân mặc đạo bào.

Phong Vô Nhai lập tức nhíu mày, thần sắc trở nên nghiêm túc. Từ vụ đứa bé nhà Trương gia mất tích, ban đầu không truy xét kỹ lưỡng, đến khi tra lại liền phát hiện có vài hồn phách trẻ con khác cũng mất tích đã lâu, xâu chuỗi với tình huống đứa bé kia thì đây không còn là vụ nhỏ nữa, nếu đúng là có người gây họa thì thật sự phiền toái tới rồi.

Có điều cũng may, mấy ngày nay Phong Vô Nhai tích cực điều tra không ngừng nghỉ, hôm nay rốt cục tìm được manh mối.

Nơi nàng đang đứng lưu lại khí tức hồn phách mất tích, nhưng cũng từ đây mà đứt đoạn, không tìm thêm được dấu vết nào nữa. Thế nhưng chắc chắn vị đạo sĩ đằng kia và vụ này có liên quan rất lớn.

“Rốt cục lão nương chờ được ngươi rồi.” Nam tử thanh tú ôm cây đợi thỏ nheo mắt lại, che giấu khí tức. Người đi tới không phát hiện ra nàng, cúi đầu vội vã đi qua. Lúc Phán Quan đại nhân thấy rõ khuôn mặt gã nam nhân, nàng không nhịn được mà hít sâu một hơi. Người mặc đạo bào xanh lam gầy như que củi, dáng người hơi gù, da dẻ xanh đen, mặt mũi sưng vù, gồ ghề mấp mô, phần lưng như bị bệnh hủi, ghê tởm hơn là trên người hắn đậm mùi thi khí rất nặng, u ám đáng sợ, ngay cả Phong Vô Nhai đã từng tiếp xúc dưới Âm phủ cũng phải cảm thấy rợn người.

Xem ra đạo sĩ kia nhập Tà Đạo bằng đường tắt nào đó nên mới bị phản phệ. “Là thi độc sao…” Phong Vô Nhai hơi trầm ngâm, nói vậy thì hắn ta và chuyện này rất có liên quan. Lập tức nàng lén lút theo dõi người nọ.


Đạo sĩ quẹo vào một con đường nhỏ trong rừng sâu, đi mãi đi mãi, cuối cùng dừng trước một khóm cây, hắn lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó, sau đó chập ngón tay lại, vung lên hô Phá. Tầng tầng lớp lớp khóm cây ngăn trở trước mặt từ từ lùi xuống, mở ra một thông đạo nhỏ âm u.

“Hèn gì tìm không được, hóa ra là đã bày trận pháp giấu đi.” Phong Vô Nhai híp mắt, bước vào theo sau.

Bên trong cỏ cây um tùm, chướng khí tràn ngập, gió lạnh thổi giữa rừng phát sinh thanh âm rờn rợn như tiếng gào khóc thê lương. Âm thanh này rất giống với âm thanh dưới âm dương lộ, đoạn gần sông Vong Xuyên trong Minh giới, thế nhưng so với nơi đó thì tà khí ở đây nặng hơn rất nhiều. Nam nhân phía trước bước đi nhanh hơn, không khó để nhận thấy hắn đang bất an, như thể hắn mất kiên nhẫn, rất muốn làm cái gì đó.

Cuối cùng hắn dừng bước, đứng vào trong vòng tròn chính giữa bãi đất trống. Bên trong vòng tròn là một gốc cây đa khổng lồ, cành lá sum xuê, dây mây quấn quanh che rợp cả bầu trời, lạnh lẽo đến mức quỷ dị. Lúc Phong Vô Nhai tỉ mỉ nhìn lại, bất chợt phát hiện chùm rễ khí sinh màu nâu đỏ đang quấn chặt sáu cái vạc đen lớn, nổi lơ lửng trên không trung một cách quái dị, trong miệng những cái vạc tràn đầy thi khí cùng oán khí rất nặng.

Đạo sĩ vừa lại gần, vài cái vạc hơi rung rung, phát ra âm thanh nạo vét nho nhỏ, cứ như có vật thể sống bên trong đang gãi vách vạc. Phán Quan ở phía sau thấy vậy, sắc mặt bỗng trắng bệch. Nếu đoán không lầm, bên trong vạc… rất có khả năng chính là những thi thể trẻ em.

Lúc này gã nam nhân thâm trầm nở nụ cười, trong miệng bắt đầu ngâm xướng bài ca kì lạ. Vừa mới hát vài tiếng, vài cái vạc và cả cây đa cùng nhau dao động, lá cây đung đưa. Rễ cây nâu đỏ chuyển màu đỏ sẫm như máu, như thể có sinh mệnh đang từ từ sinh trưởng, chúng chầm chậm rũ xuống, sáu chiếc vạc lớn cũng hạ xuống theo chiều cao ngang bằng vai gã nam nhân. Động tĩnh bên trong vạc càng lúc càng lớn, dần dần vang lên tiếng trẻ con cười như chuông bạc.

“Hi hi, ha ha…” Thanh âm cực kỳ ngây ngô, nhưng vang vọng tại nơi u ám sâu thẳm khiến tiếng cười này nghe đặc biệt chói tai, cộng với cảnh tượng trước mặt càng thêm sởn tóc gáy. Mỗi miệng vạc bay ra một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt tất cả đều trắng bệch, bên trong đồng tử lấp lánh ánh xanh lục, ghê tởm hơn chính là bên dưới đống quần áo rách nát tả tơi của chúng, vô số côn trùng màu trắng đang bò lúc nhúc, rỉ ra rất nhiều chất vàng xanh sền sệt khiến người khác vừa nhìn liền buồn nôn.

“Không ngờ là thi đồng quỷ cổ.” Đầu não Phong Vô Nhai ông ông, cảm giác da đầu như tê dại. Nàng không ngờ trên đời vẫn còn có người thi triển cấm thuật táng tận lương tâm này.

Thi đồng quỷ cổ là một loại cấm thuật cổ xưa cực kỳ ác độc, có nguồn gốc từ Vu Y Tộc bí ẩn thời Chiến Quốc, sau này Vu Y Tộc biến mất, thuật này cũng theo đó mà thất truyền, cực ít người biết đến. Cách luyện thi đồng vô cùng tàn nhẫn, đầu tiên là các bé trai sẽ bị ngược đãi làm nhục, cho trùng độc cắn xé nhằm khiến chúng sinh oán niệm, tiếp theo dìm chúng chết đuối trong nước thuốc đã đặc chế, làm phép phong ấn hồn phách vào trong thi thể rồi lấy máu nữ tử mệnh cực âm hòa với chất độc côn trùng nuôi dưỡng chúng… từ từ chế thành con rối. Sau đó người thi triển cấm thuật có thể thao túng chúng dạ hành, hấp thụ linh hồn cùng một ít tinh lực từ con người nhằm mục đích tăng tu vi.

Có điều để tu luyện được cấm thuật này cũng phải đánh đổi khá nhiều. Nếu con rối chết, bản thân người nuôi chúng cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí rất nặng, ngoài ra do người tu luyện hấp thụ trùng độc suốt một thời gian dài, độc dược tích lũy qua ngày tháng hình thành nên lệ thuộc, nếu đã lâu mà không ăn trùng độc thì sẽ bị độc phản tác, khuôn mặt sẽ mọc đầy mụn nhọt, cảm giác ngứa rát như bị lửa đốt.

Thi đồng quỷ cổ, một khi nhiễm phải thì hầu như không còn cơ hội quay đầu. Mà đám trẻ con bị chế thành thi đồng kia, hồn phách đã bị ăn mòn hết sạch, cũng không thể đi vào luân hồi được nữa…


Phong Vô Nhai dần nắm chặt đôi tay, tâm tình phức tạp nhìn gã nam nhân bước lên phía trước, thọc tay vào trong vạc, vốc ra một nắm côn trùng nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm, khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên anh tuấn. Âm thanh nhai nuốt cùng với tiếng côn trùng bị cắn nát, vỡ tan thành nước truyền thẳng vào trong tai Phong Vô Nhai, nàng nhìn khóe miệng gã nam nhân chảy ra chất lỏng vàng xanh, dạ dày như muốn trào ra.

Dù gì… cũng nên chiên đã rồi ăn chứ… Phong Vô Nhai thầm tức giận phỉ nhổ một câu, cố nén cơn khó chịu, nàng móc ra sáu tấm minh phù, thừa dịp gã nam nhân không phòng bị mà ra tay, sau đó mang hắn cùng đám thi đồng về cho Minh Vương điện hạ xử lý. Đúng lúc này, gã đạo sĩ kia chợt quay đầu.

Dường như có gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn, lập tức hắn ngừng động tác, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trước mặt hắn là một mảnh lá đa rơi xuống nhưng bất ngờ khựng lại giữa khoảng không, sau đó từ từ trượt xuống theo hình vòng cung, nhìn rất kỳ dị.

Phán Quan đại nhân khó hiểu, nàng nhìn theo tầm mắt gã nam nhân, chợt phát hiện chiếc lá đang tại vị ngay trên tấm màng chắn vô hình của mình…

“Hỏng bét!” Phong Vô Nhai thầm hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì nam nhân kia liền vung chưởng xuất thủ, tà khí cuồn cuồn phóng tới trước mặt. Màng chắn vô hình bị kình lực đánh vỡ, Phong Vô Nhai vội vàng lắc mình sang bên hông né đòn, lúc nhìn lại thì thấy vị trí mình vừa đứng bị đánh thủng thành một lỗ lớn, toát ra hắc khí âm ỉ, trong lòng âm thầm kinh hoàng. Xem ra cái tên Tà Đạo này hấp thụ tinh lực khá lâu, pháp lực không thể coi thường.

Nghĩ vậy, Phong Vô Nhai đổi sắc mặt, nàng xuất ra một cây bút lông có kích cỡ tương đương đoản kiếm từ trong không trung, chỉ thẳng vào gã nam nhân, quát lên: “Yêu đạo! Dám tự ý thi triển cấm thuật, sát hại mạng người, mau cùng bản quan xuống âm tào địa phủ nhận tội.”

“Hừ, ta còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra chỉ là một tên Quỷ Sai.” Gã nam nhân thấy có người đến cũng không hề sợ hãi, chỉ âm trầm cười: “Đã thế thì… cho ngươi hưởng thụ một chút vậy…” Nói xong chợt quăng một dịch thể đặc sệt đen ngòm, Phong Vô Nhai không ngờ cái tên đạo sĩ tu luyện tà thuật này phách lối như vậy, trong chốc lát không tránh kịp, tay áo dính phải chất lỏng đen, lập tức khói trắng bốc lên, phát ra tiếng xì xì.

Mùi tanh tưởi từ trong làn khói trắng phả ra, nháy mắt Phong Vô Nhai biến sắc, vội vàng xé ống tay áo, đúng lúc này vài miệng vạc phát ra âm thanh “lộc cộc”, một luồng trùng độc bay vọt ra như suối phun, hướng thẳng về phía Phong Vô Nhai.

“Này giáo này côn ơi ~ hộ quanh bốn con voi, này cung điện lớn ơi ~ vận chuyển tới trung ương…” Gã nam nhân lại bắt đầu ngâm khúc ca kì lạ, chợt Phong Vô Nhai cảm giác sau tai mát lạnh, nàng nhanh chóng nghiêng đầu, một cái móng vuốt bén nhọn bay xẹt qua bên tai, cắt đứt mấy lọn tóc khiến chúng rớt xuống.

Thì ra là mấy con thi đồng đang công kích nàng theo sự thao túng của tên đạo sĩ kia.

“Ha ha…” Đám thi đồng nghe theo âm điệu gã nam nhân hát, nhanh chóng thay đổi trận hình, tiếng cười ngây ngô không ngừng vang lên.

Phong Vô Nhai nhíu mày, nàng cấp tốc vung vẩy bút lông, họa thành hàng loạt phù ấn, từng tấm phù phát sáng, kết thành một mạng lưới khổng lồ nhốt sáu con thi đồng vào cùng một chỗ. Bút lông trong tay vừa xoay một vòng, lập tức biến thành một cây Thanh Phong Kiếm.

“Khách tinh xuất thiên đình, phá!” Nàng khẽ hô, Thanh Phong Kiếm bay vọt lên, kiếm khí sắc bén kinh người, thổi bay gió cát mà đâm xuống, tạo thành một lỗ hổng giữa đám trùng độc, chất dịch nhầy nhụa từ trong cơ thể trùng độc văng tung tóe đầy đất.


Gã đạo sĩ nhận thấy tình thế bất ổn, hắn nắm cây bạch luyện phất trần xông tới. Bên trong trận, thanh y Phán Quan bắn nhất dương chỉ, lập tức bảy đóa hoa sen hiện ra giữa không trung, tách ra rồi hạ thấp xuống bãi đất trống, đồng loạt nở rộ, bên trong những cánh hoa tỏa ánh cầu vồng, tia sáng cực kỳ chói mắt. Phong Vô Nhai chập ngón tay niệm chú, giữa trận phút chốc sáng rực, tia sáng chạm đến đâu, bầy cổ trùng đồng loạt hóa tro đến đấy, đám thi đồng trong lưới kêu gào thảm thiết.

——————————————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: Điện hạ à, ngài có cảm giác mấy ngày nay không thấy Phán Quan đại nhân đâu không?

Diêm U: Vậy hử? Sao bản vương có cảm giác chẳng bao lâu nữa sẽ gặp lại thôi.

Mạnh Vãn Yên: Thật sao? Nhưng mà…

Diêm U:…Suỵt, hôm nay là ngày đẹp trời, hái hoa (nhấn giọng) vẫn quan trọng hơn.

Mạnh Vãn Yên: A, vương thượng! Ngươi định làm gì vậy? Không phải nói muốn đi hái hoa sao? Buông tay ra, không muốn…

Phong Vô Nhai: (đột nhiên xuất hiện) Thưa vương thương, gượm đã! Mấy ngày nay thần mệt chết đi được, lại còn phải nhìn cái gã nam nhân xấu xa ăn mấy thứ kinh tởm, lẽ nào thần không được hưởng chút phúc lợi sao?

Diêm U: Ngươi muốn được thưởng gì?

Phong Vô Nhai: (hai mắt lóe sáng) Thí dụ như gả Ty Mệnh cho thần chẳng hạn!

Diêm U:…hôm nay đẹp trời, hái hoa vẫn quan trọng hơn.

Mạnh Vãn Yên: A vương thượng, ngươi… ngươi… mau dừng tay…

*Hái hoa là từ lóng ẩn dụ chỉ hành động quấy rối, sàm sỡ gái nhà lành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.