Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 4Tích Niệm Thành Oán


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 4Tích Niệm Thành Oán

Bên trong Minh Vương Điện âm lãnh u ám, ánh lửa lúc sáng lúc tắt.

Hai bên thềm đá trưng bày hai chiếc vạc dầu khổng lồ, lửa cháy bên dưới hiện lên màu xanh đỏ kì dị, vạc dầu sôi trào thỉnh thoảng tuôn ra âm thanh lốp bốp vang vọng khắp đại điện trống trải, tăng thêm vài phần đáng sợ. Sáu cây Bàn Long trụ cao vút được chạm trổ cực sâu, tầng tầng lớp lớp hoa văn điêu khắc bao phủ lên sắc màu xưa cũ, hai bên trái phải cột chia ra bốn chữ lớn được khắc riêng biệt là “Tịnh tức” và “Già chỉ”. Ẩn dưới bậc ngai vàng là Bệ Ngạn bằng đồng thau, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, giữa cái miệng đang há là lửa ma trơi u lam lơ lửng, rọi sáng bức hoành treo trước đại điện trang nghiêm uy nghi.

*Trong Phật Giáo Trung Quốc, già chỉ [遮止] (che đậy) ý nói Diêm Vương khiến kẻ khác không dám tạo nghiệp chướng, giở trò lừa lọc giấu diếm. Tịnh tức [静息] (nín thở) ý nói khi tội nhân nghe Diêm Vương phán xử, tự biết mình có tội mà không dám thở mạnh.

Hắc giáp Minh binh áp giải quỷ hồn lên đại điện, Minh Vương điện hạ ngồi trên ngai nhìn thoáng qua nam nhân đang quỳ bên dưới, sau đó mở trang tiếp theo của cuốn Mệnh thư.

Những thủ hạ của Phán Quan tập hợp các bản ghi chép về cuộc đời phàm nhân từ trong Tuyên Chính Viện rồi viết thành cuốn sổ, cho nên mới có tên là Mệnh thư. Khác với văn kiện Diêm U đọc từ sáng sớm, cuốn Mệnh thư này không chỉ nêu rõ tên tuổi quỷ hồn, bên cạnh còn chú giải cặn kẽ, liệt kê thiện ác ưu khuyết đầy đủ, thưởng phạt phân minh. Diêm U có thể căn cứ vào Mệnh thư này mà xét xử, sau đó Phán Quan bên cạnh ghi lại, cuối cùng giao cho quản lý Ty Mệnh* xác nhận công văn, xem quỷ hồn sai phạm ở điểm nào để xử lí thích đáng.

*Ty Mệnh: tên vị thần quản lý sinh mạng của con người.

“Lý Đại Giang.” Sau khi Diêm U đọc xong phê chú, trầm mặc mở miệng.

Quỷ hồn bên dưới còn đang ngơ ngác nhìn quanh, nghe thấy âm thanh từ phía trên truyền xuống, hắn rùng mình, vội vã trả lời: “Có tiểu dân!”

Người ngồi trên ngai chỉ tay vào một góc cuốn sổ, ánh mắt chợt nghiêm nghị: “Ngươi sinh tiền toàn rượu chè cờ bạc, từng đoạt gia sản giết phụ thân, vào rừng làm giặc làm cướp, ức hiếp bách tính, cưỡng hiếp, bắt cóc, cướp của,… không từ bất cứ việc xấu nào. Bây giờ tuổi thọ đã tận, hồn quy Âm Minh, bản vương xử ngươi xuống đao binh địa ngục, chịu phạt bị lăng trì xẻo thịt, lao dịch năm mươi năm, đền bù tội nghiệp. Sau đó mới được luân hồi chuyển thế.”


“Hả? Cái này… cái này… Minh Vương tha mạng!!” Nam nhân nghe xong tuyên án, sắc mặt tái nhợt ban đầu thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hắn bị mang xuống âm phủ, cũng không nhớ nhiều sinh tiền đã từng làm gì, chỉ nhớ mang máng bản thân hình như có làm rất nhiều chuyện hại người, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. Khi nghe đến câu chịu bị lăng trì xẻo thịt, lập tức hắn sợ đến mức hai chân như nhũn ra, cuống quýt dập đầu van xin: “Tiểu dân biết sai rồi, cầu Minh Vương xử phạt nhẹ tay, nhất định… nhất định tiểu dân sẽ cải chính, không dám làm ác nữa! Cầu Minh Vương khai ân!!”

“Lớn mật!!” Mười tên quỷ sai hung ác đứng nghiêm hai bên đồng loạt cầm trường binh gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng đùng thật lớn, phẫn nộ quát: “Minh điện tối cao, sao dám huyên náo!”

Quỷ hồn đang gào khóc bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, lập tức dừng lại. Diêm U hờ hững nhìn hắn, mi phượng khẽ nhíu, chậm rãi nói: “Ngươi không phục?” Thanh âm lạnh như băng, mang theo khí thế khiến người khác phải phục tùng, không dám giận cũng không dám ra oai. Nói xong nàng liền vân vê đầu ngón tay lên bức họa trên Mệnh thư, tụ thành một vệt sáng rồi vung thẳng vào mi tâm nam nhân, lạnh giọng: “Nhân quả đều có báo ứng, nếu ngươi đã tạo ác nhân, thì nên tự ăn ác quả.”

Toàn bộ ký ức của kiếp trước hiện hết trong đầu quỷ hồn, tất cả đều rõ mồn một, bên tai toàn những tiếng chửi bới, tiếng kêu la đầy thê lương, mẹ già tóc bạc che mặt khóc nức nở, nữ tử bị chính hắn cưỡng hiếp chảy máu đỏ thẫm bên khóe miệng, dáng vẻ phụ thân oán hận đến mức chết không nhắm mắt… từ từ phóng đại trong đầu não hắn.

“Tại sao thành ra như vậy… Ta… ta…tại sao…” Khuôn mặt hắn bỗng vặn vẹo, con mắt trợn tròn, run run lẩm bẩm. Bàn tay đặt trên mặt đất nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên. Cuối cùng, hắn chán nản cúi thấp đầu, khàn khàn nói nhỏ như gió thoảng: “Tiểu dân… biết tội rồi.”

Diêm U lấy ra Minh Vương ngọc ấn để bên cạnh, đóng cái cộp ngay trên quyển Mệnh thư, sau đó nhẹ nhàng lật trang kế tiếp, giơ tay về phía dưới Đại Điện, trầm giọng: “Giải hắn đi.”

“Vâng.” Hắc y Ty Mệnh nghe vậy liền xoay người gật đầu với hai tên quỷ sai. Quỷ sai hội ý, giải tên nam nhân đang suy sụp đi xuống. Thanh y Phán Quan bên cạnh lắc đầu, ghi thêm vài nét bút lên văn kiện.

Vài quỷ hồn tiếp theo đều là dân chúng bình thường, không quá thiện cũng không quá ác, ưu nhược cân bằng, sau khi phê chuẩn mệnh quỹ liền giải đến Sanh Môn đầu thai chuyển thế. Ngồi bên phải Đại điện là Phong Vô Nhai đang thong thả viết từng hàng chữ thanh mảnh, lúc ngước mắt liền nhìn thấy hắc y Ty Mệnh đứng đối diện.


Nữ nhân kia từ trong ký ức cho đến bây giờ vẫn luôn mang bộ dáng này, khoác áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái đen, mặt nạ màu bạc che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi phấn hồng nhìn rất đẹp mắt, cằm nhọn thanh tú, má trắng như tuyết, tóc đen phủ một nửa. Phong Vô Nhai không ngừng tò mò về mặt mũi nàng ấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn trộm cho rõ ràng. “Hừ, che kín như vậy, nhất định là gái xấu rồi.” Ai đó tức giận nghĩ, được rồi, thật ra… thật ra da dẻ cũng rất đẹp, vóc người cũng tuyệt… chà chà… có điều tính cách xấu chết đi được!

Dường như ngoại trừ Minh Vương điện hạ, Ty Mệnh đại nhân đối xử với người khác đều lạnh như băng, trầm mặc ít nói, luôn luôn trong tình trạng người lạ chớ tới gần. Đến tận bây giờ Phong Vô Nhai cũng chỉ biết nàng ấy tên là “Trì Hàn” mà thôi. Lần đầu gặp mặt còn không rõ nàng ấy là nam hay nữ, thậm chí tưởng người ta là nam nhân trầm tính nữa.

Về sau làm sao biết nàng ấy là nữ nhân… Ách, có một lần không cẩn thận tình cờ nhìn thấy người ta đang tắm… Dĩ nhiên… cái giá phải trả khá đắt, cho nên Phong Vô Nhai từng phải đeo mạng che mặt suốt một thời gian dài nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt đầy vết sưng tím đen.

Thật là… ngươi có lão nương cũng từng có, thậm chí khủng bố hơn cả ngươi đấy! Nhớ lại chuyện cũ, Phán Quan đại nhân lại tức tối. Đúng lúc này người bên kia như cảm giác được cái nhìn oán hận của nàng, thình lình lườm mắt, bên trong con ngươi màu hổ phách ánh lên hàn quang, hình như còn ẩn cả… sát khí. Phong Vô Nhai lạnh sống lưng, vội vàng cúi đầu “chăm chỉ” viết chữ, không dám tiếp tục nhìn người kia nữa.

Trên đại điện lại dẫn thêm một quỷ hồn. Tuy nhiên, quỷ hồn phụ nhân này không giống với những quỷ hồn khác, đây là túc quỷ* đã chết từ lâu, chấp niệm lưu lại rất đậm, không quên được kiếp trước, không chịu buông trần duyên.

*Túc quỷ: quỷ lâu năm.

Mái tóc quỷ hồn rối bù, sắc mặt tái nhợt, trước mặt là lệ khí bay quanh quẩn. Quỷ hồn này phiêu du trên dương gian quá lâu, oán khí tích tụ mà thành, đã có dấu hiệu dị hóa. Nếu hôm nay Hắc Bạch Vô Thường không bắt được rồi đưa đến đây, e rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện phức tạp hơn. Vị phụ nhân kia trầm mặc nhìn xung quanh, sau đó kêu gào thê lương: “Con… con ơi! Con của ta… con đâu rồi, con đâu rồi! Ta tìm không thấy… Con… con của ta…”

Thanh âm xúc động quanh quẩn, nghe cực kỳ xót xa, ngay cả Phán Quan đại nhân cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi. Minh binh áp giải thấy vậy lập tức quát: “Thấy Vương Thượng còn không mau quỳ xuống!”


Diêm U chứng kiến hết thảy, bên trong con ngươi hiện lên vẻ kì dị, nàng nhíu mày, vung tay phóng ấn chú màu tím đánh thẳng vào mặt tiền trước mặt vị phụ nhân kia. Lập tức lệ khí bao trùm khuôn mặt phụ nhân tiêu tan, bỗng bà như khôi phục thanh minh, không còn kêu khóc nữa, vội vã quỳ xuống, biểu cảm mờ mịt hoảng sợ.

“Đường dưới là người phương nào?” Lúc này Minh Vương điện hạ mới lên tiếng hỏi, giọng nói đạm nhiên nhưng không mất vẻ uy nghiêm.

Phong Vô Nhai bên cạnh rút ra một quyển Mệnh thư khác từ trong không trung rồi đưa ra trước, nghiêm túc nói: “Thưa vương thượng, bà ta có chút đặc thù, chết từ năm ngoái, bên trong đã ghi lại rồi ạ.” Diêm U tiếp nhận Mệnh thư Phong Vô Nhai đưa, mở ra đọc kỹ, bên trong viết: Phụ nhân Trương Thị, nhà nằm trong thôn sơn cách xa Phong Huyện, góa chồng từ sớm, có một đứa con trai duy nhất tên Trương Võ, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, bỗng một hôm đứa trẻ biến mất. Trương Thị vào năm Bình Huệ tháng hai mùng tám giờ Thân canh Ba tạ thế…

Sau khi xem xong, sắc mặt Diêm U hơi nghiêm trọng, trong lòng sáng tỏ, nhưng vẫn mở miệng hỏi phụ nhân: “Ngươi vẫn chưa buông được tâm nguyện phải không?”

Phụ nhân kia nghe xong, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Minh Vương điện hạ đang ngồi trên cao, tâm tình dần dần kích động: “Ta… cho tới nay dân phụ đều luôn muốn tìm con trai, nó còn nhỏ, chỉ mới năm tuổi mà không thấy tăm hơi, thần đã tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy nó…” Giọng nói bắt đầu nghẹn ngào. “Những năm gần đây không biết làm sao thành ra như vậy, thần chỉ muốn tìm con trai thần mà thôi…”

“Năm tuổi liền mất tích ư…” Diêm U trầm ngâm, liếc nhìn Mệnh thư trong tay, hướng Phán Quan bên cạnh nói: “Vô Nhai, đây là những gì ngươi ghi trong sổ sao?”

“Là Lâm chủ bộ* ghi chép, nhưng thật sự thần đã từng đến dương gian khảo chứng, đúng là có chuyện này ạ.” Phong Vô Nhai gật đầu, nói tiếp: “Trương Võ tuổi thọ chưa tận, nhưng lúc năm tuổi thì mệnh quỹ đã đứt, hồn phách vẫn không thấy tung tích, đây cũng là do thần sơ suất, không truy cứu đúng lúc. Mà Trương Thị chết từ năm ngoái, hồn phách bỏ trốn, không bị quỷ sai mang đi, sáng nay mới bị bắt về Âm phủ.”

*Chủ bộ [主簿]: người chuyên trông coi, nắm giữ sổ sách một địa phương.

“Không tìm được hồn phách sao? Không ngờ lại có chuyện này… Vô Nhai, ngươi đúng là tắc trách, chuyện này phải nghiêm tra.” Chẳng rõ Diêm U nghĩ tới cái gì, ánh mắt dần sắc bén: “Đoái công chuộc tội, cảm phiền ngươi đi dương gian một chuyến.”

“Tuân mệnh!” Phán Quan đại nhân rùng mình, biết chuyện này không phải trò đùa, vội vã lên tiếng thối lui. Minh Vương điện hạ xoa xoa mi tâm, sau đó ra lệnh hắc y Ty Mệnh đang trầm mặc bên kia: “Trì Hàn, phụ nhân Trương Thị bỏ trốn bị quỷ sai bắt lại, vi phạm Minh pháp. Trước hết giam bà ta vào Khảo Tệ Ty, xong việc rồi xử lý sau.”


“Vâng, vương thượng.” Trì Hàn không nói thêm gì, xoay người dẫn quỷ hồn đi. Quỷ hồn chưa loại bỏ chấp niệm, hơn nữa còn là túc quỷ thì rất dễ sinh dị biến nhiễm ma khí, dù cho đã uống Mạnh Bà thang, cưỡng ép đi vào luân hồi thì mệnh quỹ cũng sẽ bị nhiễu loạn. Dựa theo lệ cũ trong Minh giới, thường thì sẽ cho ở lại tại Minh giới, đến khi nào chặt đứt tưởng niệm mới có thể làm lại sinh mệnh vào sổ sách, chuyển kiếp thành người. Mà vấn đề của Trương Thị là con trai bà nên vô cùng có khả năng như vậy. Nếu xử lý chậm trễ sẽ lưu lại tai họa lớn, về điểm này, thân là Ty Mệnh nên Trì Hàn rất hiểu.

Sau khi người người đi hết, công việc của một ngày coi như xong xuôi. Minh Vương điện rộng lớn lại trở nên âm lãnh u tịch, ánh lửa lập lòe. Diêm U mệt mỏi tựa người ra sau, đôi mắt tím phản chiếu ánh đèn lúc sáng lúc tối, nàng chống cằm nhìn về phương xa, nhìn tấm thảm đỏ trải dài đến tận phiến môn, cứ thế mà ngẩn người.

Qua một lúc lâu, chỉ nghe thấy trong đại điện vang vọng một câu trầm thấp nỉ non:

“Sao cứ mãi chấp niệm làm gì…” . ngôn tình ngược

————————————————————————————————

Trước kia, vào một ngày nào đó, hoa viên sau phủ Ty Mệnh:

Phong Vô Nhai: Mệnh Mệnh à, ngươi đâu rồi, mau ra đây, ta tìm ngươi có việc… Ách, sao lại có nữ nhân trong ôn tuyền vậy? Hóa ra cái tên tiểu tử kia giấu nữ nhân trong phủ! Thật sự là thời thế đổi thay, lòng người biến chất… Chậc chậc, vóc người cũng không tệ… Ấy, đang tắm mà còn đeo mặt nạ, đúng là nực cười! Ơ? Không đúng, sao nhìn cái mặt nạ kia quen quen… Á a!!

Trì Hàn: Giờ ngươi chưa muốn tự sát thì cần gì phải đợi đến lúc này hả!! (Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phong Vô Nhai: Người ta tưởng ngươi là nam nhân mà… Này này, đừng có đánh vào mặt ta a a a a…)

Ngày hôm sau:

Minh Vương điện hạ: Vô Nhai à, cái khăn che mặt màu hồng của ngươi… rất nữ tính…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.