Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 15Cẩm Lý


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 15Cẩm Lý

Chú thích: Cẩm Lý hay còn gọi là cá Koi, cá chép thổ cẩm. Loài cá này được lai tạo và nuôi để làm cảnh trong ao hồ nhỏ, rất phổ biến ở Nhật Bản.

……………………………

Minh Giới về đêm, phố xá vẫn luôn náo nhiệt như trên trần gian. Vô số ngọn đèn đường sáng choang tỏa khắp nội thành, năm màu rực rỡ. Người người qua lại như con thoi, hoặc họp nhóm kết bạn, hoặc độc lai độc vãng, chỉ có tẩm điện Minh Vương là vẫn duy trì nét trang nghiêm lạnh lẽo. Dưới ánh sáng nhợt nhạt, thị nữ trầm tĩnh cúi đầu, đoan chính đứng tại cạnh cửa. Phía xa là tường thành cao cao, hắc giáp Minh binh canh gác bên ngoài chầm chậm cước bộ, âm thanh bé nhỏ chìm vào bóng đêm càng thêm âm u tĩnh mịch.

Tĩnh mịch tới mức khiến lòng người nảy sinh nỗi cô đơn.

Bên hông đại điện, một nữ tử cao gầy mặc trường bào vàng nhạt đi ra, nàng chắp tay sau lưng, thong thả tản bộ, băng qua cổng trăng, bước tới vườn hoa sau đại điện được bao quanh bằng tường thấp.

Trong vườn, xung quanh toàn sắc đỏ như máu của Mạn Châu Sa Hoa, giờ phút này như đang được bao phủ giữa quầng sáng trắng lạnh lẽo, nhìn càng thêm lộng lẫy quỷ mị. Diêm U đến bên bờ ao được xây nên bằng đá cẩm thạch, thuận thế ngồi xuống, khẽ tựa một tay lên thành ao tinh khiết không chút bụi bẩn. Viền ao cũng được lót bằng đá cẩm thạch trắng, trơn nhẵn sáng loáng, mơ hồ phản chiếu hình bóng.

Diêm U cứ thế mà dựa người nằm cạnh ao, một tay chống quai hàm, tay kia nhúng một ngón vào trong nước, từ từ xoay tròn, một phần ao yên tĩnh bị khuấy động, kêu róc rách. Thành ao cách mặt đất chừng hơn hai thước, độ sâu thực tế tầm khoảng sáu thước, mặt ao trong vắt, chỉ cần cúi xuống là có thể thấy rõ từng viên sỏi trắng muốt cùng từng cụm rêu xanh mượt.

Thình lình xuất hiện một cái bóng nhỏ nhắn xinh đẹp giữa đống rong rêu sỏi đá.

Thì ra là chiếc đuôi của một con cá chép đang thò đầu chậm rãi bơi đến. Toàn thân con cá chỉ một màu xanh tuyết, từng lớp vảy bao bọc chùm huỳnh quang yếu ớt, phần đuôi lắc nhẹ tỏa ánh xanh nhạt, ngay trên đỉnh đầu là vết bớt đỏ diễm lệ, đẹp tựa chu sa*.

*Chu sa: Một loại khoáng chất từ thiên nhiên có màu đỏ, được sử dụng để chiết xuất thủy ngân.

Không ngờ cá chép U Minh đẹp đến vậy, thật hiếm thấy. Đây là câu đầu tiên Diêm U nghĩ tới khi thấy nó ở biên cảnh hai mươi năm trước.


Lúc đó là thời điểm nàng hẹn ước với Cơ Lan, chuẩn bị về lại Minh vực. Lúc Diêm U đang cưỡi mây bay qua vùng đất hoang, nàng lơ đãng cúi đầu, bất chợt nhìn thấy một điểm xanh giữa con mương u tối, ánh sáng lấp lóe, dường như đang hấp hối. Diêm U khẽ kích động, nàng phi thân nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp tại bờ mương. Nơi nàng đứng rậm rạp cỏ dại, có phần bẩn thỉu, tử khí nồng nặc.

Phát hiện có người đến, mây đen xung quanh lập tức tản đi, đám u quỷ dắt theo ma trơi lảng vảng gần đây cũng tháo chạy ra xa, loáng thoáng nghe tiếng bọn chúng rên rỉ nức nở.

Tiếp đó, Diêm U chứng kiến một con cá chép đang giãy giụa trong bãi nước đen ngòm, hệt như đóa sen xanh mọc lên từ dưới bùn, không nhiễm chút dơ bẩn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền nhíu mày. Toàn thân con cá chép lộ ra một luồng linh khí, cho nên mới hấp dẫn nhiều ma quỷ lang thang như vậy, lúc này một mảng đen từ dưới nước đang đuổi theo nó, giống như dây leo vướng víu.

Chướng khí nơi này càng ngày càng nặng.

Người đứng bên bờ nhìn cá dưới nước, giọng điệu lạnh lùng nhưng hòa nhã: “Ngươi có nguyện ý theo ta không?”

Dường như con cá chép hiểu được, nó quay đầu bơi về phía này, nửa thân trên nổi lên mặt nước, lộ ra sống lưng trơn láng, lấp lánh ánh xanh nhạt. Đôi mắt tím sâu thẳm của Diêm U phản chiếu ánh sáng kia, nàng ngồi xổm xuống, nhúng nửa ngón tay vào nước, sắc đen đục ngầu trong nước lập tức tan ra hai bên, mặt nước trở nên trong suốt, sau đó dần dần lan rộng, bao bọc toàn bộ con cá.

Giữa vùng trung du xanh biếc, cá chép thổ cẩm bơi tới chỗ Diêm U, hắc khí dính trên người nó được tẩy sạch, lộ ra màu da sáng trong. Một người một cá yên lặng nhìn nhau, sau đó con cá từ từ lại gần, cọ nhẹ đầu lên ngón tay còn đang chìm dưới nước.

Thu hồi dòng ký ức, bỗng đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt. Người nằm nghiêng cạnh ao ghé mắt nhìn xuống, đã thấy đuôi cá bơi tới trước mặt, dùng cái trán huých nhẹ ngón tay mình, hệt như hai mươi năm trước lần đầu gặp gỡ.

“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Con cá này đã bầu bạn bên người đã hai mươi năm rồi. Diêm U cong môi cười nhạt, trong ánh sáng yếu ớt, nét mặt nàng ôn hòa, thấp giọng nói: “Có mi ở đây, thật tốt quá.”

Đúng lúc này có tiếng bước chân từ xa đi đến. Phán Quan mặc trường sam tơ tằm thêu thanh hoa xuất hiện bên cạnh, trong tay đang nâng hai chồng sách. Nàng thấy dáng vẻ Diêm U nằm cạnh ao, không hiểu sao cảm thấy bi thương, nhìn người nọ khác với phong thái điềm tĩnh như mọi khi. Một lúc lâu, nàng lắc đầu, nhẹ giọng gọi: “Vương thượng.”


“Ngươi đến rồi à.” Diêm U vẫn nằm đó, không xoay người nhìn nàng, giọng điệu cũng cực kỳ bình thản. Phong Vô Nhai lại gần, đưa chồng sách qua: “Đây là sổ sách liệt kê các linh hồn và chuyển sinh đã thu hồi từ năm ngoái, còn đây là sổ ghi chép những quỷ linh bị tống giam dưới địa ngục được mãn hạn, chuyển nhập luân hồi, Tuyên Chính Viện chúng thần đã sắp xếp xong rồi. Còn quyển trên cùng là danh sách quỷ hồn sẽ chuyển thế vào ngày mai ạ.”

“Ừ.” Diêm U đáp lời. Nàng tiếp nhận, mở thư quyển trên cùng đọc vài lần, sau đó trả lại: “Ngươi mang danh sách chuyển thế này vào đại điện xong đóng ấn đi.” “Vâng.” Phong Vô Nhai ôm thư quyển vào ngực, nhưng không rời đi ngay, nàng liếc mắt nhìn Diêm U, do dự hỏi: “Vương thượng, gần đây ngài đi ngủ, có cảm thấy tức ngực hay…” Dường như đang nghĩ cách dùng từ sao cho phù hợp, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Ách, hay có thấy gì lạ lạ không?”

“Vẫn vậy, ta quen rồi.” Diêm U thản nhiên trả lời, quay người nhìn Phong Vô Nhai: “Ngươi không cần phải lo lắng.”

“Dạ…” Phong Vô Nhai nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Nàng muốn nói gì đó thì thấy một vị bích y nữ tử đi tới từ phía sau qua đuôi mắt, đành phải im lặng. Lát sau lầm bầm nói: “Thực ra kiểu nữ tử dịu dàng thùy mị như Tâm Tuyết thích hợp hơn…”

“Nói gì về ta đấy?” Nữ tử nghe được tên mình, nàng mỉm cười hỏi.

“Ta nói trà bà chủ làm không tệ, hôm nào cũng tặng ta vài gói đi, đừng có bất công như thế.” Phong Vô Nhai nhìn chòng chọc đồ đạc trên tay Tâm Tuyết, cười nham hiểm.

Minh Vương điện hạ liếc Phán Quan: “Ngươi ăn chực trong tẩm cung ta còn chưa đủ sao?”

“Ôi chao, không biết vương thượng là đang nói đến trà hay là cơm tối vậy nhỉ?” Phong Vô Nhai lại gần cười gian, kết quả bị trúng một mắt đao. Nàng phất tay nói: “Được rồi, thần không quấy rầy ngài nữa… À, Tâm Tuyết, tối mai ta sẽ ghé tiệm ngươi thưởng thức quế hoa cao đấy.”

“Được, ngài muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Bích y mỹ nhân che miệng cười tủm tỉm. Chờ Phong Vô Nhai đi xa, nàng lắc đầu, quỳ gối ngồi ngay ngắn bên cạnh Diêm U, đặt khay lên bệ ao. Hương trà thanh nhã, trong khoảnh khắc bay vào mũi. Diêm U nhẹ nhếch miệng: “Lần này là cấp trà gì cho bản vương vậy?”

“Đại hồng bào lâu năm loại mới.” Tâm Tuyết nhẹ nhàng nói, nàng đổ nước sôi tráng ấm tử sa đi, sau đó cầm bình siêu bên cạnh rót nước sôi thêm lần hai. Tiếp theo rót đầy ba chén, đưa tới trước mặt Diêm U, ôn nhu nói: “Mời dùng thử.”

Diêm U ngồi thẳng người, đưa tay bưng một chén kề miệng thổi nhẹ, nàng hớp một ngụm nhỏ, chậm rãi nuốt xuống. Nước trà đỏ nhạt, vừa vào miệng liền cảm nhận sự trơn mịn, thoang thoảng vị ngọt. Chén đầu hơi đắng, chén thứ hai hơi dịu, chén thứ ba ý vị vô cùng, quay về vị ngọt ngào khoan khoái, hương trà lâu đời nhưng trong vắt.


Uống xong, đế chén còn đọng mùi thơm nồng, qua một lúc lâu, trong miệng vẫn còn cảm giác dư vị êm dịu, đúng là trà cực phẩm. Diêm U dần dần giãn lông mày, cảm giác rất dễ chịu. Khả năng pha trà của Tâm Tuyết cực chuyên nghiệp, có thể nắm chính xác thời điểm rót nước, pha chế đúng hương vị nàng thích nhất.

“Ta rất thích.” Nàng nói với nữ tử cạnh mình.

“Ngài đó, thích là tốt rồi.” Tâm Tuyết cong môi, giọng điệu hài hước nhưng rất tự nhiên, không hề khiến đối phương cảm thấy quá mức thân thiết, vẫn duy trì khoảng cách phù hợp, giống như tráng trà vậy.

Đôi khi Diêm U cảm giác nữ tử trước mặt mình không khác gì một người bạn cũ thân thiết, thậm chí còn thấy nàng ấy giống như tỷ tỷ đáng kính, vừa hiểu chuyện vừa bao dung, khiến đối phương luôn thấy thoải mái, không chút gò bó mỗi khi ngồi cạnh nàng ấy. “Hôm nay đặc biệt mang trà cực phẩm đến chỗ ta, có phải Vô Nhai nói gì với ngươi không?” Diêm U nghiêng người tựa vào thành ao, thuận tay cầm một quyển Mệnh thư, vừa đọc vừa nói: “Vô Nhai rất tốt tính, có điều hơi nhiều chuyện.”

“Ngài ấy chẳng qua chỉ vô ý tán gẫu vài câu, thần cũng chỉ tình cờ nghe được chút thôi.” Tâm Tuyết rót thêm nước vào ấm tử sa. “Vãn Yên có tính cách kiên cường, nhưng về mặt tình cảm thì khá cứng nhắc. Có thể nàng ấy không hoàn toàn tuyệt tình với ngài, chỉ là không dám đối diện, hoặc có lẽ vẫn chưa nhận ra.”

“Đúng vậy, nữ nhân kiên cường kia quả thực vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh.”

“Ha ha.” Chứng kiến đối phương vô tình lộ ra cái tính trẻ con, Tâm Tuyết cong mi nở nụ cười. Nhưng khi nàng bưng chén trà nóng đưa tới, đúng lúc nhìn thấy một dòng chữ ghi trên quyển Mệnh thư đang mở. “Chết vì tình ư?” Tâm Tuyết ngừng cười, thấp giọng nói: “Nữ tử kia và tình lang cùng uống thuốc độc sao?”

“Nữ chết, nam chỉ uống một chút nên kịp thời nôn ra, giữ được tính mạng.” Diêm U từ tốn nói, cúi đầu thưởng thức tách trà, đại hồng bào lâu năm càng pha càng ngọt. Nàng uống thêm vài ngụm rồi lại nhìn xuống Mệnh thư, bên trong viết về cuộc đời tam tiểu thư của gia tộc giàu có bậc nhất đế đô Thương Kỳ.

Nhắc đến tiểu thư Trương gia, Diêm U nhớ lại bản thân cũng từng tiếp xúc với nàng ta trên nhân gian. Một nữ tử rất tốt, hiền lành lại xinh đẹp, nhưng không ngờ kiếp này đi yêu một cậu học trò nghèo. Người trong nhà hiển nhiên không chấp nhận, ép nàng ta kết hôn với con cháu quan phủ cho đúng môn đăng hộ đối. Trong cơn tuyệt vọng, nàng ta lén lút gặp cậu học trò, hai người cùng uống thuốc độc.

Có điều, cậu học trò kia vừa lâm trận đã rút lui.

Diêm U trầm mặc, thấp giọng nói: “Đây là kiếp số của hai người, kiếp này mệnh đồ của nàng ta vốn không tệ, đáng tiếc…” Diêm U đặt chén trà xuống, nhích người lại gần bệ ao, tiếp tục nói: “Nàng ta chết, không bao lâu nam tử kia đã sớm quên lãng nàng ta, kết hôn với hai người vợ, sinh bốn đến năm đứa con, sau đó sống đến sáu mươi tuổi.”

“Nếu như biết trước, nàng ta chắc chắn sẽ không làm vậy.” Tâm Tuyết khẽ than thở.


“Ai biết được.” Diêm U quay đầu nhìn về phía ao, lấy tay khẽ nghịch nước. Trong ánh sáng nhợt nhạt, Tâm Tuyết dường như nhìn thấy gò má thanh tú xuất trần của người nọ phản chiếu hình sóng gợn, đẹp đến không chân thực.

“Thế sự vô thường, người cũ có thể bị lãng quên chỉ trong nháy mắt, đôi khi những lời thề non hẹn biển cũng chỉ là mây khói lướt qua nhau thôi.” Nàng khẽ khàng nói, tựa như nỉ non: “Có thể là như vậy, nhưng vẫn rất nhiều người ngu ngốc mà phạm phải.”

Con cá chép xanh nhạt lộ đầu khỏi mặt nước, vẫy đuôi nhìn quanh hai nữ tử ngồi cạnh ao, như thể hiểu được đoạn đối thoại giữa hai nàng. Sau đó bơi tới gần vị trí đang gẩy từng lớp sóng, khẽ cụng cái trán có vết bớt đỏ lên đầu ngón tay Diêm U.

“Lan Cẩm à, mi thấy có đúng hay không?”

——————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: Vương thượng à, gần đây bắt ngài ăn chay có vẻ đủ rồi, tối nay cho ngài ăn thịt nhé?

Diêm U: (xịt máu mũi) — Phụt! Tối nay… ăn thịt… nàng đang nói đến…

Mạnh Vãn Yên: Bắt con cá chép sắp thành tinh kia làm canh uống nha.

Cá chép: Vương ~~ thượng, ngài muốn ăn người ta sao? Đã vậy thì… người ta sẽ hiến dâng thân thể cho ngài. Ngài cứ tự nhiên…

Phong Vô Nhai: (xịt máu mũi) — Phụt!

Trì Hàn: (quắc mắt) Ngươi phun cái quái gì thế?

Tửu bà loạng choạng đi ngang qua: Khụ khụ, thật không hiểu được đám trẻ ngây thơ hồn nhiên bây giờ, lão đây già rồi, không chịu nổi kích thích như này đâu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.