Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 14Hẹn Ước Cố Nhân hạ
Mưa bụi mù sương, xung quanh giá lạnh. Sắc đỏ mênh mông bị sương trắng bao trùm, trong đình tản mát mùi rượu thanh khiết mê say lòng người.
Cơ Lan dựa hẳn nửa người lên mặt bàn, một tay chống cằm, một tay nâng ly bạch ngọc, tư thế vừa biếng nhác vừa quyến rũ. Diêm U đang cầm bầu rót rượu, chất lỏng trong suốt chảy ra từ miệng bầu, nối thành sợi chỉ mảnh, chảy đều vào trong ly. Đến khi đã đầy hơn phân nửa, nàng đặt bầu rượu xuống, khẽ siết chặt ly rồi từ từ lắc nhẹ, ánh mắt lướt qua ly rượu theo động tác này, cuối cùng tự nhiên rơi vào người hồng y nữ tử đối diện.
“Nghe nói mấy năm trước, chỗ ngươi đã xảy ra chút náo động.” Diêm U nhấp rượu, thản nhiên mở miệng, giọng điệu nửa như quan tâm, nửa như hời hợt bâng quơ.
Hồng y mỹ nhân ngồi thẳng người, híp đôi mắt phượng, khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là đám yêu vương si tâm vọng tưởng, không tự lượng sức mà thôi. Bọn chúng muốn tạo phản, ôi chao, thực sự là ngu ngốc không tả được. Có điều…” Nàng dừng một chút, ngữ điệu như hàm chứa ẩn ý: “Không ngờ… ngay cả địa vị Quỷ Vương mà cũng có kẻ muốn chiếm đoạt.”
Sau trận quyết đấu năm xưa, hai tỷ muội các nàng, một người thành Minh Vương, một người đi man hoang làm Quỷ Vương, từ đó vận mệnh cả hai bất đồng. Đây là sự thực tàn khốc không thể tránh khỏi, các nàng không có lựa chọn nào khác.
Diêm U nghe xong những lời tự giễu này, ánh mắt nàng tối sầm, chợt nhớ đến những chuyện đã qua. Quả nhiên, người ấy vẫn không cam lòng, hùng mạnh như thế nhưng lại không chịu nổi cô đơn tịch mịch, muốn tới nơi hoang vu hiểm trở, gia nhập cùng yêu ma… Diêm U không rõ cảm xúc trong lòng mình, nàng thấp giọng nói: “Ở lại thêm vài hôm nữa rồi đi.”
“Ngươi luyến tiếc ta sao? Hay vẫn là do áy náy hổ thẹn?” Cơ Lan phì cười, trong mắt chợt lóe lên vài tia quái dị. “Có điều nếu ngươi nói thế, vậy sau này mỗi khi rảnh rỗi, ta đây sẽ quay lại làm phiền ngươi vài ngày nhé, bây giờ thì ta có vài chuyện cần làm rồi.”
“Ừm.”
“Kỳ thực ngươi không cần phải để tâm làm gì. Năm đó ta bại dưới tay ngươi, phải đi hoang uyên làm Quỷ Vương, đây là quy củ Diêm gia chúng ta.” Đột nhiên Cơ Lan vươn đầu ngón tay, ấn nhẹ vào mi tâm Diêm U. “Được cái là làm Quỷ Vương thì tự do thoải mái. Nhưng còn ngươi, hiện giờ ngươi và Mạnh mỹ nhân thế nào rồi?”
Diêm U chưa kịp phản ứng với hành động thân thuộc kia, nàng hơi ngây người, đến khi nghe thấy câu hỏi đó thì trở nên ảm đạm, nàng cầm bầu rượu rót ra ly: “Nàng ấy là Mạnh Bà, ta là Minh Vương, không hơn không kém.”
“Không hơn không kém sao?” Mỹ nhân trợn đôi mắt câu hồn, liếc xéo Diêm U: “Ngươi vì nàng ta, biến những việc không thể thành sự thật hết cả.”
Minh Vương điện hạ ngồi bên kia chỉ cúi đầu uống rượu, không nói lời nào.
Cơ Lan nhìn Diêm U chằm chằm, âm thầm nghiến răng. Chốc sau nàng chợt đứng dậy, một tay chống bàn, nghiêng hẳn người ra trước, dùng đầu ngón tay nâng cằm Diêm U, cười nhạt: “A, Diêm U à, ngươi nói xem, rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng ta là gì đây?”
“Là quan hệ gì?” Diêm U nhìn gương mặt hơi chếch choáng vì men say, cách mặt mình gần trong gang tấc, nàng chầm chậm nhíu mày.
Hai nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng chưa bao giờ xem nhau như tỷ muội. Diêm U gọi nàng là Cơ Lan, Cơ Lan gọi thẳng nàng là Diêm U. Thế nhưng vị muội muội này từ xưa đến nay đều luôn khó dò, lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, đôi khi rất ỷ lại vào nàng, đôi khi lại rất xa cách, ánh mắt lạnh lùng, khinh khỉnh mỉa mai, ngạo mạn thờ ơ.
Chẳng phải ngay từ khi còn nhỏ, hai nàng đã xem nhau như địch thủ rồi sao… Diêm U lùi lại, rời ngón tay ngọc đang khiêu cằm mình, nhẹ giọng nói: “Chúng ta là thân thích, là bằng hữu… và cũng là kẻ thù.”
Là kẻ thù sao… Hồng y mỹ nhân cong môi, đôi mắt cúi gằm nên không rõ nàng đang nghĩ gì. Một lúc sau nàng xoay người, vén vài lọn tóc rũ bên mặt ra sau tai, cuối cùng hờ hững chuyển chủ đề: “Dù thế nào đi nữa cũng không nên làm to chuyện, đừng trách ta không cảnh báo ngươi sớm hơn. Mấy lão già bên Thập Điện Tông Miếu đã bất mãn ngươi từ lâu, bọn họ đều rất xảo quyệt, cực khó đối phó. Ngươi phải để ý chút, đến phiên họp Tông Tổ thì đừng nói những lời không cần thiết.”
“Ta biết rồi.” Diêm U đạm nhạt đáp, thần sắc ngẩn ngơ trong một khắc, sau đó nàng ngửa đầu uống cạn ly rượu, vươn tay định rót thêm thì đột nhiên bị một cái tay khác đè xuống bàn. “Rượu sắp bị ngươi uống hết sạch, vất vả lắm mới gặp mặt, ngươi chỉ mải uống mà quên ta sao?” Cơ Lan cong mi, ánh mắt mị hoặc.
Diêm U hiểu ra, vị muội muội này lại muốn so tài với nàng rồi. Nàng cười thầm, nháy mắt hất tay đối phương, vọt đến chỗ bầu rượu.
Cơ Lan nhanh chóng nhúng ngón tay dài nhọn vào trong miệng ly rượu của mình. Ly rượu không nhúc nhích, nhưng giọt nước bay ra theo đầu ngón tay nàng, bắn thẳng về phía trước. Diêm U chưa kịp chạm vào bầu rượu, giọt nước đã chui vào miệng bầu. Xoảng! Bầu rượu nổ tung, dịch thể trong suốt bên trong văng ra, tỏa hương nồng nặc.
Đôi mắt Diêm U lóe lên tia cực kỳ sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh, nàng lướt tay áo, giọt rượu văng tứ tán chợt ngưng tụ thành bông tuyết, dừng lại giữa không trung. Sau đó Diêm U thu ngón tay, bông tuyết rơi xuống ly, phát ra âm thanh leng keng.
“Sao nào?” Minh Vương điện hạ cong mày, nhìn hồng y mỹ nhân đối diện mình, bên trong đôi mắt tím ánh lên tia đắc ý cùng khiêu khích. Cơ Lan nheo đôi mắt phượng, thình lình nghiêng thân ra trước, nhanh chóng kẹp lấy ly rượu của Diêm U giữa hai ngón tay, định kéo về phía mình. Diêm U cũng vươn tay siết chặt mép ly, không chút nhượng bộ.
Một người là quân chủ Minh Giới, một người là Quỷ Vương hoang uyên, bây giờ đang ra sức giành rượu, nếu người khác mà biết được, không chừng rớt cằm rồi cũng nên… Thế nhưng từ nhỏ tới lớn, hai nàng đã làm chuyện này vô số lần, nhiều không đếm xuể.
“Ha.” Cơ Lan bỗng nhiên cười khẽ, hai ngón tay bấu chặt thành ly thoáng duỗi thẳng, xoa lên bàn tay Diêm U, đầu ngón tay lành lạnh còn cố ý vuốt nhẹ. Sắc mặt Diêm U khẽ biến, nháy mắt ngón tay hơi buông lỏng.
Cơ Lan nhân cơ hội đoạt lấy ly rượu, quay người bay ra khỏi đình. Gió thổi mưa bay, hoa Bỉ Ngạn nở, giai nhân khẽ nhón chân, đứng ngay trên một đóa hoa đỏ thẫm đang rộ bung, nụ cười rạng rỡ, ngập tràn đắc ý, mị hoặc đầy gian xảo.
Diêm U thấy vậy, nàng buồn cười lắc đầu, chốc sau cũng tung người bay vào giữa biển hoa mênh mông vô tận. Gió lạnh quất vào mặt, vài sợi tóc lay động nhưng quần áo không dính chút mưa bụi. Một giọt nước lướt qua vành tai Diêm U, nàng chập hai ngón tay ngưng tụ nó lại, lập tức xoay người, vòng tay bắn ra. Hạt mưa xé gió lao vun vút, người bên kia chợt lách mình né tránh, những cánh hoa dưới chân bay tứ tán.
Hồng y phấp phới trong làn gió, mỹ nhân khẽ cười, lại bay về phía xa. Diêm U nhẹ phẩy tay áo, đạp hoa bay theo. Hai thân ảnh, một trước một sau, uyển chuyển như yến, đuổi nhau giữa bụi hoa lơ lửng khắp trời.
Ven đình, một đóa Mạn Châu Sa Hoa đã kết băng tan thành nước, từ từ chảy xuống, vỡ vụn rồi ngấm vào lòng đất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
…
Trở lại từ biên cảnh, Minh Giới đã chuyển về đêm.
Sau khi tắm xong, Diêm U mặc một bộ trường bào vàng nhạt, an tĩnh nằm trên giường đọc sách. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng thị nữ cung kính gọi “Mạnh đại nhân”, sau đó là tiếng cánh cửa ma sát với mặt đất, âm thanh cực nhỏ. Tiếp theo là một người đi ngang qua đại sảnh bằng đá Vũ Hoa, bước chân về phía này.
Người đọc sách vẫn không nhúc nhích, bên môi cong thành nụ cười. Nàng để sách qua một bên, từ từ đi đến trước bàn văn kiện ngồi xuống, phong thái tao nhã uy nghiêm. Nhìn theo động tác mở hộp đựng thức ăn quen thuộc của bạch y mỹ nhân, bưng ra từng đĩa, bày thẳng lên bàn.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt, lúc Mạnh Vãn Yên mở hộp, Diêm U không ngửi thấy mùi thơm đậm đà mê người như mọi khi, thay vào đó là hương thơm mát dịu nhẹ. Chờ đến khi đồ ăn đã bày xong, Diêm U nhìn kỹ lại liền ngẩn người.
Chỉ có bốn món, tất cả đều toàn một màu xanh — Ừm, dưa leo dầm, khổ qua bào, cải xanh xào, đậu đũa muối… Minh Vương điện hạ nghiêm mặt nhìn chòng chọc đống đồ ăn một hồi, sau đó khẽ húng hắng: “Ách, các món hôm nay hình như có hơi thanh đạm.”
“Vậy sao?” Bạch y mỹ nhân hờ hững trả lời, liếc mắt nhìn người đối diện, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt: “Hôm nay vương thượng đi gặp cố nhân, thần nghĩ người đó đã tiếp đãi ngài rồi, vì thế bữa tối nên ăn thanh đạm chút, tránh bị bổ quá mà nóng trong.”
Nói xong, hai người cùng lúc giật mình. Diêm U sửng sốt ngước mặt, thoáng chốc đôi mắt tím sâu thẳm như bị rơi vào quầng sáng. Nàng không ngờ Mạnh Vãn Yên đề cập đến chuyện này, chắc chắn là cái tên Vô Nhai tiết lộ, thêm mắm dặm muối gì đó rồi. Có điều, nàng ấy… đang mất hứng sao?
Sao bản vương thấy… vui vui vậy nhỉ…
Lúc này Mạnh Vãn Yên cũng tự ý thức được câu mình vừa nói rất không phù hợp, cảm giác như nàng rất để tâm đến đối phương. Có lẽ là do vô thức, nhưng giờ mà lên tiếng giải thích thì càng thêm giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen. Vì vậy nàng giữ im lặng, bình tĩnh ngồi đằng xa, khuôn mặt không cảm xúc.
Mà vị Minh Vương điện hạ ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng nội tâm nở hoa cũng không nói gì, nàng vẫn duy trì thần thái đoan chính, thoải mái cầm đôi đũa ngà lên, đưa ra phía trước, vẻ mặt thản nhiên: “Nghe nàng nói vậy, quả thật bản vương cảm thấy có chút trướng bụng. Không thì… A Mạnh ăn giùm ta đi?”
“Ăn không hết thì đổ đi.” Mạnh Vãn Yên lạnh mặt nói.
Người bị cự tuyệt từ từ nheo mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp đột ngột cười như không cười, giọng điệu cũng trở nên tàn ác: “Nàng… có muốn biết nam nhân tên Lưu Minh Cẩm, kiếp này sống ra sao không?”
Nghe vậy, Mạnh Vãn Yên chợt nhìn sang, giữa mi tâm có thể thấy nàng cực kỳ sửng sốt kèm phẫn hận. Diêm U hiển nhiên biết được trong đầu nàng nghĩ gì, đơn giản chính là — vô liêm sỉ!
A, cám ơn nàng đã giúp bản vương học được tính vô liêm sỉ! Minh Vương điện hạ không chút để tâm, nàng cong môi, ánh mắt long lanh, giơ đũa ra trước. Mạnh Vãn Yên phẫn nộ, nàng vươn tay định cầm lấy, không ngờ lúc sắp chạm đến, đối phương chợt thu tay về.
Diêm U vỗ lên vị trí cạnh mình trong sự khó hiểu xen lẫn căm tức của người nọ, giọng điệu kiên định: “Qua đây.”
“Diêm U, ngươi đừng có quá đáng.”
“Thân là người trong Minh Giới, gọi thẳng tên quân chủ như thế, lẽ nào nàng không thấy quá đáng?”
Khốn nạn vô liêm sỉ! Mạnh Vãn Yên thầm chửi rủa một câu, hận không thể quăng hộp đồ ăn vào mặt người kia. Nhưng vừa nghĩ đến Minh Cẩm… Nàng khẽ cắn môi, mãi một lúc lâu mới cố nén giận, bước tới ngồi xuống, giữ khoảng cách xa Diêm U chừng hai thước.
Diêm U thấy vậy, tâm tình đột nhiên phức tạp, không rõ nên vui hay buồn. Mỉa mai thay, đường đường là Minh Vương, vậy mà phải dùng một tên nam nhân để uy hiếp người mình thích, cho rằng là lợi thế để được gần gũi đối phương. Thế nhưng người con gái kia vĩnh viễn không chịu cam tâm tình nguyện vì nàng.
Tuy nhiên chỉ cần người đó có chút để ý đến mình, vậy cũng đủ rồi. Nhất định có một ngày nàng sẽ biến sự để ý kia từ từ sinh sôi, như dây leo mà trưởng thành, sau đó trói buộc nữ nhân ngốc nghếch cố chấp này, khiến nàng ấy quên đi cái tên Lưu Minh Cẩm, quên cả việc đầu thai chuyển thế. Dính chặt bên người, sống chung với nàng cả đời…
Diêm U nhếch mép, tiếp tục đưa đũa. Mạnh Vãn Yên liếc nàng, nhận đũa rồi gắp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng. Lúc ăn xong lại phát hiện ánh mắt ai đó vẫn dán vào người mình, vì vậy mỹ nhân tức giận quăng cái liếc sắc lẹm, tiếp tục gắp thêm một miếng khổ qua xanh nhạt.
Thình lình cổ tay Mạnh Vãn Yên bị một bàn tay khác nắm lấy, kéo đến trước cái miệng bên cạnh. Trong lúc mỹ nhân đang sững sờ, Diêm U đã thong thả ăn xong, sau đó hài lòng nhận xét: “Cũng không đắng lắm, vị rất ngon.”
“Ngươi! Ta đã dùng qua chiếc đũa này rồi.” Nhất định là cố tình! Mạnh Vãn Yên nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp cố nén giận, mà hai bên má thơm lại nhuốm hồng, không rõ là vì tức giận hay vì gì.
“Ta biết.” Minh Vương điện hạ không chút biến sắc, ung dung nói, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay người nọ không buông. Giọng điệu bất chợt thay đổi, cực kỳ giảo hoạt: “Bản vương không quan tâm, nàng cần gì phải tức giận.”
Mạnh Vãn Yên hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn cho đối phương một cái tát. Nàng quay mặt đi chỗ khác, định đứng dậy, nhưng bị Diêm U nắm cổ tay kéo về.
Khuôn mặt hai người lập tức dán sát vào nhau, có thể nghe được hô hấp của đối phương. Từ tròng mắt xinh đẹp của Mạnh Vãn Yên, Diêm U có thể thấy rõ dáng vẻ nghiêm túc trầm mặc của mình. Nàng nhẹ giọng mở miệng, hơi thở như lan phất qua gò má trắng nõn như tuyết của người kia: “Ta đi gặp nữ nhân khác, nàng không vui sao?”
“Ngươi nghĩ ta có thể sao?” Mạnh Vãn Yên run lên, nàng hất tay Diêm U, đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa, không một lần ngoảnh đầu, không muốn nói chuyện với người phía sau thêm câu nào nữa.
Minh Vương điện hạ dõi theo bóng lưng bạch y tức tối rời khỏi, nàng nhếch miệng.
Không hẳn là không thể…
…
——————————————————————————————
Diêm U: Ta đi gặp nữ nhân khác, nàng không vui sao?
Mạnh Vãn Yên: (nổi trận lôi đình) Vui cái đầu ngươi!! Đổi lại là ta xem, ngươi vui cho lão nương coi!! Không tuân thủ đạo lý làm chồng, không đứng đắn, câu tam đáp tứ, tầm hoa vấn liễu, trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn nâng ly tầm hoan gì gì đó… shit!! Diêm U, ngươi lớn mật quá nhỉ? Hay do lâu không được quỳ bàn giặt nên thấy ngứa đầu gối rồi đúng không?!!!
Diêm U: Khục!! Tình tiết không phải là như vậy!! Vãn Yên à, nàng… nàng lại chửi bậy rồi!
Mạnh Vãn Yên: Đây cũng không phải là chính văn, ta quất chết ngươi, quân bội bạc!!
Diêm U: Vãn Yên à, nàng bình tĩnh lại chút…
Mạnh Vãn Yên: Gọi nữ vương đại nhân!!!
Diêm U: Nữ… nữ vương đại nhân…
Mạnh Vãn Yên: Ngoan, mang roi da đến đây.
Diêm U: ~~ Beeeee!!
Tiểu Bạc: Kỳ thực… đây vốn là đoản văn…
… Cơ Lan nhanh chóng nhúng ngón tay dài nhọn vào trong miệng ly rượu của mình. Ly rượu không nhúc nhích, nhưng giọt nước bay ra theo đầu ngón tay nàng, bắn thẳng về phía trước. Diêm U chưa kịp chạm vào bầu rượu, giọt nước đã chui vào miệng bầu. Xoảng! Bầu rượu nổ tung, nắp bầu văng ra, đập thẳng vào trán Diêm U.
Diêm U, đo đất.
Toàn văn hoàn.
…