Chàng Rể Vô Song

Chương 30: Lấy Thêm Cho Tôi Một Chiếc


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Song – Chương 30: Lấy Thêm Cho Tôi Một Chiếc


“Tiểu Lệ, lúc con còn nhỏ bố đã ly hôn với mẹ con, một tay nuôi các con khôn lớn cũng không dễ dàng, chịu nhiều đắng cay.

Đến giờ già rồi cũng nên hưởng phúc, nhưng lại nuôi một thằng con rể vô dụng khiến bố luôn không ngừng phải lo nghĩ!”
Dương Cảnh Đào mở miệng: “Bây giờ, bố của con cũng không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn có một chiếc xe Mercedes để đi, cũng coi như hoàn thành giấc mơ lúc trẻ!”
Loanh quanh một vòng thì rốt cuộc, Dương Lệ cũng hiểu mục đích của Dương Cảnh Đào.

Ông ta đã nhắm chiếc xe này rồi.
“Bố, chiếc xe này không phải con mua, là do Lâm Hàn mua”.
Dương Lệ khó xử: “Nếu thật sự là con mua thì bố nói một câu thôi, chắc chắn con sẽ biếu bố!”
“Đến lúc này rồi mà con còn lừa bố!”
Dương Cảnh Đào cau mày: “Thằng vô dụng như Lâm Hàn ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, nó mua nổi xe Mercedes sao? Con đừng lừa bố nữa.

Con có cho bố chiếc xe này không, nói một câu thôi!”
Ông ta lại tỏ vẻ tận tình khuyên bảo nói: “Hơn nữa, nuôi chiếc xe này hết nhiều tiền lắm.

Ngày nào con cũng đi xe, tiền xăng, bảo dưỡng, tiền vi phạm luật giao thông đều phải chi trả.

Lương của con không cao, còn phải nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn.

Bây giờ con lại mua thêm chiếc xe này.

Như thế này thì áp lực cuộc sống quá lớn rồi!”
Dương Lệ gật đầu.

Dương Cảnh Đào nói đúng, từ lúc mua xe đến giờ, chỉ tính tiền xăng đã hết hai ba trăm tệ.

Các loại chi phí một tháng chắc cũng phải hơn ngàn tệ.
“Nếu con giao xe cho bố, tiền lương hưu của bố vừa đủ nuôi con xe này! Con lại ngồi xe bus đi làm như trước cũng được! Thứ nhất là tiết kiệm cho con.


Một thằng vô dụng là quá nhiều rồi lại thêm chiếc xe này thì bố sợ nhà con còn không có cơm mà ăn!”
Dương Cảnh Đào nói tiếp: “Thứ hai, cũng coi như tận hiếu với bố!”
“Bố, nói thế nào thì chuyện này con cũng phải hỏi Lâm Hàn.

Con không thể tự quyết”.
Đi xe hay không thì đối với Dương Lệ cũng không sao cả.
Nhưng chiếc xe này là do Lâm Hàn mua, kể cả là vợ chồng thì cũng phải hỏi ý kiến của đối phương.
“Alo, chồng à, em có chuyện này nói với anh…”
Dương Lệ gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói về chuyện chiếc xe.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Hàn nghe xong thì cũng nhanh chóng đồng ý tặng xe cho Dương Cảnh Đào.
Dương Lệ rất bất ngờ vì sự quyết đoán của Lâm Hàn.

Đây là Mercedes đấy! Thế mà trong mắt anh giống như đồ chơi vậy, nói tặng là tặng?!
“Bố, Lâm Hàn đồng ý rồi”, Dương Lệ bỏ điện thoại trong tay xuống.
“Đồng ý là tốt rồi!”
Dương Cảnh Đào cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại thở dài.

Con gái của mình mà lại nể mặt cái thằng vô dụng kia quá!
Thằng vô dụng đó, không thể mua được xe Mercedes.

Tiểu Lệ gọi điện cho nó, nói là hỏi ý kiến nhưng đó là giữ thể diện trước mặt bố vợ, nâng cao địa vị của nó ở trong nhà.
Thậm chí Dương Cảnh Đào còn nghi ngờ, điện thoại không gọi đi, những lời vừa rồi chỉ là nói cho ông ta nghe.
“Bố, chìa khoá xe đây ạ”, Dương Lệ lấy chìa khoá từ trong túi đưa cho Dương Cảnh Đào.
“Được, cảm ơn con gái! Thế là coi như bố có Mercedes để đi rồi!”
Dương Cảnh Đào hớn hở nhận lấy chìa khoá.
“Bố, bố nên cảm ơn Lâm Hàn”, Dương Lệ nói.
“Được, được, được, cảm ơn thằng ngốc Lâm Hàn”, Dương Cảnh Đào ném lại một câu rồi kéo cửa xe ra, bước vào khởi động xe.
“Bố, bố ở lại đây ăn cơm tối đã”.
“Không ăn đâu.

Bố đến vì cái xe này, giờ lấy được rồi nên bố về đây”, Dương Cảnh Đào cười đắc ý mở miệng, lái chiếc xe này đi ra khỏi khu chung cư.
Dương Lệ bất lực nhìn theo rồi quay người lên lầu.

Bây giờ, cô chỉ hi vọng Lâm Hàn sẽ không vì chuyện này mà tức giận.
Sau khi vào nhà, Dương Lệ nhìn thấy Lâm Hàn đang ngồi ở sofa ăn táo.
“Chồng, em cho bố lái xe đi rồi”.
Dương Lệ do dự một lát, nói: “Anh đừng tức giận nhé.

Bố em không thích đi xin người khác.

Nhưng ít khi muốn một thứ gì đó như vậy, em thật sự rất ngại từ chối, cho nên mới gọi điện hỏi anh”.
“Không sao, một chiếc xe thôi mà”, Lâm Hàn cắn quả táo, không để ý chút nào.
Dương Lệ khẽ lắc đầu.

Lâm Hàn càng tỏ ra không quan tâm thì cô lại cảm thấy anh đang vô cùng để ý.

Điều này khiến trong lòng Dương Lệ cảm thấy có chút khó chịu.
Không thể vì muốn tận hiếu mà phải tặng xe cho Dương Cảnh Đào mà.
Dù sao, chiếc xe đó rất đắt mà còn là do Lâm Hàn mua về.
“Vợ ơi, nhanh làm cơm nhé.


Anh sắp đói chết, phải ăn hai quả táo rồi đây”, Lâm Hàn nói.
“Được!”, nói rồi Dương Lệ đi vào trong bếp.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn nói muốn ra ngoài đi bộ nên xuống lầu.
Anh đạp chiếc xe đạp cũ đã gỉ đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes-Benz.
“Nhìn kìa! Đại gia lại đến rồi!”
Trong cửa hàng 4S, một đám nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy một thanh niên từ xa đang đạp xe đạp lắc lư đi tới.
“Anh đại gia này cứ giả bộ khó lường quá! Mua xe trả một cục mà lại đạp xe đạp!”
“Đúng vậy! Chưa từng thấy người nào thích giả bộ như thế!”
Trong ánh mắt những nhân viên bán hàng đều tỏ vẻ xem thường.
Không phải Lâm Hàn muốn giả vờ, mà xe tặng Dương Cảnh Đào rồi thì anh đành phải đạp xe qua đây!
Đến khi Lâm Hàn đến nơi, dựa xe vào một bên thì đám bán hàng mới ra vẻ nhiệt tình, cười tươi mời chào.
“Xin chào anh.

Chào mừng anh đến Mercedes-Benz.

Xin hỏi anh cần gì ạ?”
“Mercedes E350L còn chiếc nào không? Tôi lấy một chiếc, thanh toán luôn”, Lâm Hàn rút thẻ ra, nói.
“Có… có ạ!”
Lời vừa nói ra khiến toàn bộ nhân viên sừng sờ.
Đại gia này vừa mới mấy hôm lại mua thêm một chiếc xe!

Nửa giờ sau, Lâm Hàn cất chiếc xe đạp vào cốp sau đó lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.
“Thật dối trá! Đây thực sự là một đại gia!”
“Chưa đến một tuần mua hai chiếc Mercedes.

Quá kinh khủng!”
Đám bán hàng cảm thấy thế giới quan của mình trở nên lệch lạc.
Sau khi về nhà, Lâm Hàn đỗ chiếc xe vào chỗ cũ rồi lên lầu.
Sáng sớm ngày thứ 2, thấy Dương Lệ sắp đi làm, Lâm Hàn lấy chìa khoá xe mới đưa cho cô.
“Vợ à, cầm khoá xe đi.

Anh không chịu được em phải chen chúc trên xe bus”.
“Chìa khoá?”, nhìn thấy chìa khoá xe Mercedes, Dương Lệ hơi sững lại:
“Chồng à, không phải tối qua anh đến nhà bố trộm về chứ! Nếu để bố biết sẽ tức chết mất!”
“Sao thế được.


Đây là xe mới, anh lại mua một chiếc nữa”, Lâm Hàn nói.
“Lại mua một chiếc nữa!”
Dương Lệ đứng như trời trồng.

Chiếc xe lần trước mới mua được hai ngày đã lại mua thêm một chiếc nữa sao?
Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống lầu.

Nhìn thấy chiếc xe mới tinh, rốt cuộc Dương Lệ cũng không nhịn nổi hỏi:
“Chồng à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy! Số tiền anh tiêu trong thời gian này đủ để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Đông Hải rồi đấy!”
“Cũng không có nhiều, hơn nữa đều là tiền của bố anh”, Lâm Hàn mỉm cười.
Dương Lệ khẽ lắc đầu.

Nếu Lâm Hàn đã không muốn trả lời vào vấn đề thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi Dương Lệ lái xe đi làm thì Lâm Hàn lại gọi xe đến công ty như thường lệ.
Trên đường đi, Lâm Hàn nhận điện thoại của viện trưởng Lý Cường:
“Cậu chủ Lâm, theo hợp đồng, hôm nay, thiết bị trị liệu của Hạo Vũ sẽ nhập kho Bệnh viện nhân dân chúng tôi.

Tôi đã làm xong tất cả các thủ tục.

Bên Nguỵ Vũ cũng đã nhận được tin rồi”.
“Được, làm tốt lắm”, Lâm Hàn gật đầu.
“Được làm việc cho cậu chủ Lâm là vinh dự của tôi.

À, giá trị của lô thiết bị trị liệu lần này là năm triệu tệ.

Bây giờ chuyển số tiền này vào tài khoản công ty Hạo Vũ sao?”, Lý Cường lại hỏi.
“Cứ để đấy đã, ông đợi tin của tôi”, Lâm Hàn lên tiếng.
——————-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.